Dưới Mái Ngói Đơn Sơ - Chương 94
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
201


Dưới Mái Ngói Đơn Sơ


Chương 94


Lý Nghiên đến trễ một bước, được đại quân hộ tống quay về đất Bắc.

Tới giờ mà trong đầu cậu vẫn lặp đi lặp lại cảnh tượng đêm ấy.

Ngày hôm đó, bọn họ chỉ ở trong điện chưa đến ba khắc.

Khi cấm vệ quân nơi khác chạy đến chi viện cửa cung bị mất quyền kiểm soát thì bỗng nhận được mệnh lệnh: tất cả rút lui.

Đội quân của phủ đô hộ An Bắc cũng rời khỏi cung như chưa hề xuất hiện.

Còn trong tẩm điện, cuối cùng, Thôi Minh Độ nâng hai tay tiếp nhận thánh chỉ vàng rực, cất vào trong cuộn gấm thêu kim tuyến.

Nước đã đến dưới chân, phải đồng lòng chống địch hay còn rề rà trong cung đình đô thành.

Lựa chọn cuối cùng của đế vương vẫn là hoàng quyền và giang sơn.

Mọi thứ dường như đã được định đoạt, cuối cùng, đế vương bỗng lên tiếng, muốn Lý Nghiên ở lại nói chuyện riêng.

Phục Đình nhìn cậu, khẽ gật đầu, ra hiệu cậu cứ bình tĩnh rồi đi ra ngoài.

Lý Nghiên quỳ bên dưới, nghe thấy đế vương hỏi với âm thanh già khằn: “Hẳn hồi xưa ngươi vẫn muốn tước vị Quang vương, nay so với trước đã coi như một bước lên trời, ngươi nghĩ thế nào?”

Lý Nghiên không biết là đang kiểm tra hay chất vấn, cậu cúi đầu, bộ dạng kính cẩn: “Bẩm bệ hạ, thuở nhỏ thần lớn lên trong phủ Quang vương, từ bé đã biết sau này phải kế thừa tước vị Quang vương, khôi phục vinh quang cho vương phủ, đây là suy nghĩ trong lòng thần, đúng là vẫn luôn muốn tước vị Quang vương. Nhưng thần chưa từng mơ tưởng đến đế vị, bởi vì đây chưa bao giờ là thứ thần nên có, vì vậy chưa bao giờ nghĩ đến.”

Đế vương cười thâm trầm: “Tức là ngươi không có gì muốn nói với trẫm?”

“Có ạ,” Lý Nghiên dập đầu, im lặng một chớp mắt rồi mới nói: “Thần mong bệ hạ ban thưởng Đan Thư Thiết Khoán cho thần.”

Đan Thư Thiết Khoán là thiên ân xưa nay chỉ ban cho công thần, có thể miễn tội chết.

Đế vương vén màn nhìn cậu: “Ngươi đúng là thông minh, còn biết cầu xin lá bùa hộ thân, không lẽ muốn đề phòng trẫm trừ khử trữ quân mình đã lập?”

“Không dám.” Lý Nghiên vẫn cung kính quỳ.

Tuy bây giờ đế vương đã cho cậu cơ hội làm trữ quân, nhưng một khi đến gần tử địa, cậu không thể không đề phòng. Cảm giác thấp tha thấp thỏm trong quá khứ, mạng sống như treo trên sợi tóc, nhất là khi những người cạnh cậu đều bị cuốn vào, cái cảm giác đó, cậu không muốn trải qua lần nữa.

Đế vương ho dữ dội, thở dốc liên tục: “Hồi trước từng nghe thế tử Ung vương nói ngươi nhát cáy như chuột, bị kẻ khác ức hiếp cũng không dám trả đũa, nhưng thì ra chỉ là nhẫn nhịn.”

Lý Nghiên không đáp, im lặng siết chặt vạt áo.

Ngày trước nhẫn nhịn là vì không muốn tăng thêm phiền toái cho cô, bây giờ thì không cần nhẫn nhịn nữa. Nhưng nhẫn không có nghĩa là quên, chẳng qua là vì chưa tới mức đó.

Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua chiếc giường bên trên.

Bóng dáng già cằn đập vào mắt cậu, hệt như nến tàn trước gió.

Dẫu không cam lòng thì vẫn còn ánh sáng le lói, chỉ là cuối cùng không thắng nổi gió mạnh.

Ngày hôm ấy, sau khi Lý Nghiên rời khỏi tẩm điện, Phục Đình lại vào điện một lần cuối: từ đây tất sẽ giao đấu với Đột Quyết, xin thánh nhân phái trữ quân đến tiền tuyến nhậm chức đốc quân.

Trong tiếng khục khặc, đế vương cười lạnh, cuối cùng chỉ khoát tay, phê chuẩn yêu cầu. Dễ nhận thấy chàng không yên tâm về an nguy của Lý Nghiên, muốn lấy lý do đó để đưa Lý Nghiên rời khỏi Trường An.

Thế là Lý Nghiên có thể quay về đất Bắc.

Gió phất qua mặt, càng ngày càng tê tái như lưỡi dao lạnh ngắt, cậu khép cổ áo, thôi suy nghĩ, nhìn về phía trước: “Vào đất Bắc rồi.”

Cận vệ của Phục Đình ở cạnh mau chóng bẩm báo: “Vâng, Đại đô hộ đã gửi tin tới, ngài ấy đang cùng phu nhân chờ trong thành đằng trước.”

Lý Nghiên nhìn lướt qua sau, ngồi trên ngựa ở phía sau chính là Thôi Minh Độ.

Cậu nói: “Hà Lạc hầu không cần đưa tiễn nữa đâu, đã vào địa phận đất Bắc rồi.”

Thôi Minh Độ theo cậu từ Trường An tới tận Lạc Dương, dẫn theo tùy tùng Thôi thị hộ tống cậu đến đây là vì bây giờ hai bên đã là quan hệ cộng vinh. Y nghe nói vậy thì chỉ ôn tồn mỉm cười: “Đã tới đây rồi, vẫn nên gặp Đại đô hộ và huyện… quận chúa rồi hẵng đi.”

***

Sau khi đón Tê Trì ở phủ Hãn Hải, Phục Đình lập tức chạy tới thành Phong Bình giáp giới với Trung Nguyên chờ Lý Nghiên.

Tê Trì đứng trên đầu thành, váy dài chạm đất, đội mũ mạng, trông như cây liễu đầu tường, nhìn ra xa qua lụa sa.

Khi bóng nắng trên đầu chuyển một tấc về Tây, rốt cuộc cũng nhìn thấy đội ngũ cuồn cuộn ở xa tiến lại.

Dẫn đầu đội ngũ chính là Lý Nghiên, cậu mặc áo gấm, như cảm nhận được điều gì ấy, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên tường thành.

Tê Trì thấy cậu có vẻ gầy đi, nhất thời mừng tủi đan xen, nàng vén tấm mạng lên mỉm cười với cậu.

Dù đứng ở rất xa nhưng Lý Nghiên vẫn nhìn thấy, thế là mỉm cười lại như muốn bảo nàng yên tâm, chỉ là trông không rõ lắm.

Tê Trì nhìn ra sau chàng, lúc này mới thấy Thôi Minh Độ cũng có mặt, bèn buông tấm mạng, đi xuống khỏi đầu tường.

Phục Đình đang chờ bên dưới, đã sớm trông thấy Lý Nghiên và Thôi Minh Độ ở ngoài thành.

Vốn họ không định nán lại đây, chỉ định đón Lý Nghiên rồi đi luôn, nhưng hiện tại xem ra phải dừng lại rồi.

Viên quan thủ thành ở đây đứng bên cạnh hỏi: “Bẩm Đại đô hộ, có cần cho hạ quan tiếp đãi không ạ?”

“Chỉ hôm nay, mai phải đi ngay.” Chàng nói.

Đã hơn nửa ngày trôi qua, thực tế cũng chỉ còn lại vài canh giờ. Viên quan thủ thành vội vã dẫn thuộc hạ đi chuẩn bị.

Đúng lúc này Tê Trì đi tới, nhìn chàng: “Chàng gấp gáp quay về không phải là vì Đột Quyết à?”

Phục Đình gật đầu, kéo ngựa tới, ra hiệu cho nàng đi lên.

Tê Trì nhìn qua đội ngũ sắp vào thành, giẫm bàn đạp trèo lên lưng ngựa.

Đã sắp xếp người đi đón, nàng chỉ cần biết Lý Nghiên bình an vô sự là yên tâm rồi.

Phục Đình đi theo, hệt như lúc tới, ôm nàng quay đầu chạy về quan thự.

Tòa viện sau quan thự được bố trí riêng cho đoàn Đại đô hộ và phu nhân nghỉ ngơi.

Đầu tiên là Đại đô hộ và phu nhân, sau đó là hoàng trữ tới, viên quan thủ thành không thể không tận tâm tiếp đãi, sai hết hầu nam tỳ nữ đắc lực trong phủ mình đến đây, trong ngoài luôn có người phục vụ.

Nửa canh giờ sau, Lý Nghiên đến quan thự, lập tức được đón vào phòng trước, ở đó đã bày sẵn tiệc để chào đón cậu.

Phục Đình cũng đang chờ trong sảnh.

Lý Nghiên đi tới trước mặt chàng: “Thưa dượng, ở đô thành đã yên ổn, có thể yên tâm được rồi.”

“Ừ.” Trước khi rời đi Phục Đình đã lo liệu hết những chuyện có thể lo liệu, thậm chí đã phái người đuổi bắt những kẻ của phủ đô hộ Thiền Vu tháo chạy, nên giờ chàng cũng không quá bận tâm.

Còn về việc ổn định đám người trong đô thành thế nào, thì Thôi Minh Độ xuất thân từ thế gia hiểu rõ cách làm hơn.

Nghĩ tới đây, chàng ngoái đầu nhìn qua, Thôi Minh Độ vừa nãy theo Lý Nghiên tới đã đi đâu mất dạng.

Tê Trì không đến bữa tiệc, sau khi theo Phục Đình đến đây vẫn luôn chờ trong hậu viện.

Đến sẩm tối, Tào Ngọc Lâm ôm Chiếm Nhi hiếu động giao cho nhũ mẫu, đi tới trong phòng tìm nàng: “Tẩu tẩu, gia quyến của các quan viên hạ cấp đã tới, bảo là muốn chúc mừng tẩu tẩu.”

Tê Trì nói: “Bảo bọn họ chúc mừng A Nghiên là được, ta thì có gì để mà chúc.”

“Bây giờ tẩu tẩu đã là quận chúa, dĩ nhiên đáng để chúc.”

Tuy miệng thì nói thế, Tào Ngọc Lâm nhớ lại cảnh lúc ở ngoài cổng thành phủ Hãn Hải, nội thị theo Phục Đình từ trong cung tới tuyên bố sắc phong nàng là quận chúa, vậy nhưng cũng chẳng thấy trên mặt nàng có bao nhiêu mừng rỡ.

Khi ấy nàng và Phục Đình xuống xe, vành mắt vẫn hoen đỏ, tay ẩn trong tay áo nhưng vẫn nắm chặt tay Phục Đình, người khác không thấy, song Tào Ngọc Lâm đang đứng gần đó nên thấy rất rõ.

Có lẽ đối với Tê Trì mà nói, nàng chưa bao giờ nghĩ đến những gì mình đáng được nhận.

Tê Trì không quan tâm, vì vẫn đang nghĩ đến lời Phục Đình nói, cứ thế gật đầu: “Thế thì đi nhận lời chúc mừng rồi về.”

Nói đoạn sửa lại tóc tai, bước ra khỏi cửa phòng.

Hai tỳ nữ đang chờ bên ngoài, dẫn nàng đi thẳng đến phòng khách ở hậu viện.

Trong sảnh đã chuẩn bị thịt rượu, gia quyến của các quan viên lớn nhỏ đã quây quần, chợt nhác thấy có người đến, tuy chỉ hình bóng áo lụa tóc mây nhưng đã vội vàng đứng dậy bái lạy, hô to: “Bái kiến quận chúa.”

Tê Trì đi lên ngồi xuống sau bàn cao, mời các nàng miễn lễ.

Mọi người cung kính cúi đầu lạy rồi mới ngồi xuống, sau đó bắt đầu từ phu nhân thành thủ, nâng chén rượu lên kính với Tê Trì ở trên xa.

Tê Trì nâng cốc, uống một hớp.

Những người khác tiếp tục kính, nàng lại uống hớp nữa, cốc còn chưa cạn đã vội đặt xuống, coi như đã nhận lời chúc mừng.

Phục Đình đã có lệnh, không được ăn mừng quá đà, số quan viên bên dưới cũng ít.

Dù gì bây giờ cũng đang trong tang kỳ của hai vị hoàng tử, nên thứ chứa trong cốc không phải là rượu mà là nước mận phái nữ thường uống.

Nhưng ít nhiều gì cũng có men rượu, tửu lượng của Tê Trì không cao nên sau một vòng, nàng không uống nổi thêm cốc nào nữa.

Phu nhân thành thủ cũng nói: “Phu nhân uống một cốc là đã không dễ rồi, nước mơ này vẫn có hơi men, uống cầu điềm tốt thôi, vậy là đủ rồi.”

Gương mặt điểm trang của mọi người phản chiếu trong ánh đèn, nói cười nói những điều tốt đẹp ——

“Nhất định sau này phu nhân sẽ vinh sủng đầy mình.”

“Thánh nhân minh mẫn, vị trí trữ quân đúng là danh xứng với thực.”

“…”

Tê Trì chỉ lắng nghe mà không đáp, bụng nhủ các nàng làm sao biết được những phức tạp trong đó.

Một lát sau, bên ngoài có tỳ nữ đến chuyển lời: Đại đô hộ lệnh cho chư vị gia quyến rời đi.

Mọi người trong sảnh cũng chẳng nán lại lâu, lập tức đứng dậy, cúi người lui ra.

Tê Trì tưởng Phục Đình ở bên ngoài nên đứng dậy, nhưng lúc này mới thực sự cảm nhận được độ mạnh của nước mơ, nàng đưa tay day thái dương, ngồi xuống lại sau bàn.

Có người đẩy cửa đi vào, Tê Trì ngước mắt trông, ngược ánh đèn nên chỉ thấy được bóng dáng mông lung, nàng nheo mắt: “Tam lang?”

Nhưng nhìn kỹ thì không phải là chàng, nàng lập tức đứng dậy.

Khi đi ra ngoài, vừa ngang qua bên y thì bỗng đối phương giơ tay túm lấy tay áo nàng.

Tê Trì dừng bước, nhìn y: “Hà Lạc hầu đang làm gì đấy?”

Là Thôi Minh Độ, ngón tay y động đậy, như cảm thấy không ổn, đã định buông ra nhưng rồi lại đột nhiên nắm chặt, đưa mắt nhìn nàng, không rõ biểu cảm thế là gì, mà cũng chẳng đoán nổi y muốn nói gì.

Hai bên hợp tác cùng nhau, đối với Thôi thị của y cũng có lợi, nhưng Tê Trì không cảm thấy y đến là vì điều đó, giãy cổ tay ra: “Buông tay.”

Nhưng Thôi Minh Độ lại càng túm chặt.

Tê Trì nhíu mày, bắt đầu giãy dụa, hơi men bắt đầu thấm vào người, vì dùng quá sức nên đứng không nổi, lảo đảo một bước suýt thì đã ngã.

Thôi Minh Độ lập tức giơ tay đỡ nàng, nhưng bị nàng đẩy ra: “Mong Hà Lạc hầu tự trọng.”

Y vẫn nắm tay áo nàng không buông, bỗng bước lại gần một bước, thấp giọng nói: “Ta đến là để từ biệt quận chúa.”

“Trong quan dịch lần trước Hà Lạc hầu đã từ biệt với ta rồi.” Tê Trì ngoảnh đầu đi, kéo dãn khoảng cách với y, nhưng bàn tay kia là vẫn chẳng thể dứt ra.

Thôi Minh Độ níu tay áo nàng, muốn nói hết tiếng lòng: “Đây là lần cuối cùng.” Một bụng lời muốn nói như tắc trong ngực y: “Đã tới bước này rồi, về sau ta sẽ không nhiều chuyện hỏi quận chúa sống thế nào nữa.”

Dù muốn hỏi cũng chẳng có lý do, phủ Quang vương không còn bị chèn ép, sự áy náy của y cũng đã được xóa đi.

Tê Trì khó chịu, lông mày nhíu chặt, kéo tay áo mình về, toan đi lên trước: “Ta sống rất tốt, vẫn luôn tốt, ta đã cưới người đàn ông tốt nhất trên đời này, cả đời này sẽ sống rất tốt, không cần ngươi phải hỏi.”

Thôi Minh Độ bị nàng gõ cho tỉnh táo, tay buông ta: “Đúng thế, là ta thất lễ, quận chúa chớ trách.”

Nhưng thất lễ thì cũng chỉ lần này thôi.

Sau này khó còn gặp lại nhau, bọn họ đều có con đường riêng phải bước đi.

Thôi Minh Độ nhìn Tê Trì, quay người mở cửa ngách ra, bước chân nhẹ nhàng như chưa hề đến.

Tê Trì mất sức ngồi sụp xuống, một chớp mắt sau, cửa lớn bị đá văng.

Phục Đình sải bước đi vào, kéo nàng dậy rồi nhìn xung quanh, chỉ có mình nàng.

Tê Trì ngửi thấy mùi hương thân quen trên người chàng thì mới yên tâm, nghiêng đầu dựa vào chàng: “Tam lang.”

Phục Đình vuốt mặt nàng: “Nàng không sao chứ?”

Nàng mềm giọng đáp: “Ừm.”

Phục Đình lại nhìn xung quanh, ôm ngang nàng lên rời khỏi phòng khách.

Lúc đi trên hành lang, nằm trong lòng chàng, nàng đã bắt đầu không an phận.

Dưới mái hiên không có đèn, cứ thế mà đi trong bóng đêm, dựa vào chàng, nàng chẳng có gì để phải kiêng dè.

Phục Đình cúi đầu bên tai nàng, hơi thở dần nặng nề: “Uống thứ này mà nàng cũng say?”

Nàng không say, chỉ hơi thất thần mà thôi, tay luồn vào trong ngực chàng, nhẹ nhàng đáp: “Ở đất Bắc thứ gì cũng mạnh, khéo sau này chỉ dám uống trước mặt chàng.”

Câu nói này đã khơi dậy tâm tình trong chàng, Phục Đình húc vào cửa phòng, lưng tựa vào cửa, đầu cúi xuống kiếm tìm môi nàng.

Môi lưỡi nàng vẫn thấm vị nước mơ, chút chua chút ngọt, thân hình như nước tan trong lòng chàng.

Nàng nhiệt tình đáp lại chàng, quấn lấy chàng, chủ động cởi quân phục của chàng ra.

Đến lúc này, Phục Đình mới hỏi một câu: “Hắn đã làm gì?”

Tê Trì biết chàng đang hỏi Thôi Minh Độ, ghé sát đầu vào cổ chàng, nói thật: “Đến tạm biệt.”

Phục Đình không lên tiếng, nghĩ Thôi Minh Độ hẳn cũng có chừng mực, dù ngày trước y có từng nghĩ thế nào đi nữa thì đến giờ cũng đã nên tỉnh táo.

“Chàng thất thần nhé.” Tê Trì nói nhỏ.

Phục Đình lập tức xốc nàng lên.

Trong ánh đèn hình bóng hai người hòa vào nhau, rồi lập tức biến mất.

Tê Trì còn tính hỏi vì sao chàng lại xuất hiện đột ngột như vậy, nhưng lúc này chẳng có cách nào mở miệng được, sợ vừa há miệng sẽ để lộ âm thanh khản đặc.

Trong bóng đêm, Phục Đình hoàn toàn kiểm soát mọi lên xuống của nàng.

***

Đêm nay chẳng biết mệt mỏi bao nhiêu, quấn nhau bao hồi.

Đến sáng hôm sau, Tê Trì rửa mặt rồi theo Phục Đình ra ngoài thì mới phát hiện đã quá phóng túng, mặt lập tức đỏ lựng.

Ở ngoài quan thự, đội quân đã được sắp xếp thỏa đáng, chuẩn bị lên đường.

Phục Đình dẫn đầu đi tới sắp xếp, vừa đi vừa thắt chặt dây buộc tay áo, ngẩng đầu lên thì thấy Thôi Minh Độ cũng định đi, đang chào tạm biệt Lý Nghiên rồi đi về phía chàng.

“Chuyện của Ung vương và phủ đô hộ Thiền Vu còn cần thẩm tra định tội, ta cáo từ đây.” Thôi Minh Độ ôm quyền, cáo từ với chàng, bỗng bổ sung: “Mong rằng sau này Đại đô hộ và quận chúa sẽ luôn bình an hạnh phúc.”

Phục Đình nhìn y: “Ừ.”

Lúc này Thôi Minh Độ mới thực sự nhẹ nhõm, mọi quá khứ chôn lại xuống đáy lòng. Y buông tay, lên ngựa rời đi.

Khi Tê Trì đi ra thì đã không thấy y đâu.

Tào Ngọc Lâm ôm Chiếm Nhi đi tới, lúc này mới có cơ hội nói chuyện với Lý Nghiên.

Tê Trì đến cạnh Phục Đình, nhìn vào mặt chàng: “Có phải chàng muốn đến biên cương không?”

Chàng vì Đột Quyết nên mới gấp gáp quay về, nàng hiểu đây là điều không tránh khỏi.

Phục Đình không phủ nhận: “Càng nhanh càng tốt.”

“Lần này đã có thể dẫn thiếp theo rồi chứ?” Nàng nhìn chàng: “Thiếp đi cùng chàng.”

Phục Đình nhìn nàng, đoạn gật đầu: “Được.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN