Đuôi Nhỏ Thật Ngọt
Chương 1: Anh chưa làm thế này cho ai cả
Sáng sớm.
Ánh nắng mặt trời le lói xuyên qua tán cây chiếu vào cửa sổ sát đất, rải rắc trên khắp sàn nhà, mấy chú chim nhỏ kêu chiêm chiếp nghỉ chân trên cây, trợn tròn mắt nhìn vào phòng.
“Xèo xèo”
Chảo dầu sôi lộp bộp trên bếp, dầu ăn bắn ra tung tóe, đập trứng cho vào một chiếc khuôn hình trái tim, lòng đỏ trứng được bao bọc bởi 1 lớp màng trắng mỏng.
Mùi sữa tươi ngọt ngào lan khắp phòng ăn, một tiểu cô nương đeo tạp dề ca rô màu hồng nhạt đứng trong nhà bếp, bàn tay trắng nõn cầm xẻng rán, chau mày, vội đứng cách xa kệ bếp, lại nhịn không được liếc mắt nhìn vào chảo rán.
“Dầu sẽ không bắn vào người cháu đâu.” Dì Cầm nhìn dáng vẻ đó của cô, cười dịu dàng.
Tiểu cô nương dài giọng “Ôi” một tiếng, dè dặt đi đến, đôi mắt to tròn đen láy nhìn chằm chằm vào lòng đỏ trứng đang nổ lốp bốp.
Trong chốc lát, lòng trắng trứng quyện vào, dì Cầm bèn lấy nắp nồi nắp lại.
Khuôn mặt Đường Ôn bị khí nóng hấp hơi làm đỏ lên, nhón chân lấy đĩa sứ trên tủ bếp, hai tay cầm đĩa, bộ dáng thật ngoan ngoãn: “Bao lâu mới chín hả dì?”
“Tầm ba đến năm phút là được.” Dì Cầm cười trả lời, “Không thì con lên gọi Hành Niên dậy trước đi?”
“À, được ạ.” Cô gật gật đầu, để đĩa trong tay xuống, chạy lên tầng hai.
Chắc là dậy rồi nhỉ?
Cô nghĩ như vậy, vừa đi vừa ngâm nga hát, bước chân chậm lại, hành lang được ánh mặt trời nhuộm 1 màu vàng rực rỡ, cả người tắm trong ánh nắng cũng trở nên ấm áp.
“Cốc cốc cốc ——”
Không ai trả lời.
“Cốc cốc cốc ——”
Gõ mạnh một chút, nhưng vẫn không ai trả lời.
Đường Ôn buồn bực “Ớ” một tiếng, nghi hoặc nghiêng mặt sang, đem tai dán lên cửa, nghe ngóng động tĩnh trong phòng —— sột soạt sột soạt, hình như là tiếng dép lê ma sát với sàn nhà.
“Lạch cạch ——”
Cửa mở ra từ bên trong.
“Chào buổi sáng!” Nghe được tiếng khóa cửa chuyển động, Đường Ôn lập tức đứng thẳng dậy, đôi mắt xinh đẹp cười tít, mi dưới cong cong như vầng trăng khuyết tằm kén nhả ra.
Hứa Hành Niên đứng ở cửa ngáp một cái, biểu cảm lười biếng, tóc tai bù xù như buộc mấy sợi dây ăng ten ở trên đấy.
Anh nghiêng đầu dựa vào cửa, mở mí mắt ra đánh giá cô gái nhỏ xinh xắn trước mặt, sau đó hữu khí vô lực hừ một tiếng:
“…… Ừ.”
Đường Ôn: “Xuống ăn sáng đi, hôm nay là khai giảng đó.”
“…… Khai giảng?”
Vừa ngủ dậy vốn dĩ ý thức còn đang mơ màng, nhưng vừa nghe đến hai chữ này, anh bừng tỉnh mở to mắt, lập tức tỉnh táo không ít.
Đường Ôn cười hì hì, chỉ vào đồng hồ trên cổ tay nói: “Em xuống dưới chờ anh nhé?”
Hứa Hành Niên không nói chuyện, tầm mắt dừng lại trên chiếc tạp dề kẻ ca rô màu hồng phấn, ngắm nghía thật cẩn thận.
Tiểu cô nương nhìn theo ánh mắt của anh, cho rằng anh muốn hỏi tạp dề này ở đâu ra, bèn nắm chặt đầu ngón tay ngoan ngoãn mà giải thích: “Cái này là ngày hôm qua em với dì Cầm mua lúc đi dạo phố……”
“Ừ,” anh lên tiếng, lại đột nhiên hỏi, “Còn kiểu dáng nào khác nữa không?”
“À…… Có,” cô bị hỏi đến có chút ngốc, nói “Còn cái củ cải gặm thỏ nữa”
“Củ cải gặm thỏ?”
Anh nhướng mày.
“À không phải,” ý thức được mình nói sai rồi, Đường Ôn liếm môi dưới, sửa lại cho đúng, “Thỏ gặm củ cải.”
“Ừ.”
Anh thất thần đáp một câu, hai mắt lại nhìn thêm lần nữa, sau đó nói: “Lát nữa anh xuống.”
“Vâng!”
Hoàn thành nhiệm vụ, Đường Ôn cảm thấy thật thỏa mãn, lại chạy chậm xuống phòng bếp dưới lầu, đúng lúc dì Cầm cũng đang mở nắp nồi lên, món ăn đại công cáo thành.
Trứng chiên vàng ruộm trông thật ngon mắt, bà lại cẩn thận dùng xẻng rán đem trứng bày ra đĩa, rải một ít mè mà Hành Niên thích ăn.
Đem sữa bò, bánh mì, trứng chiên lần lượt bưng ra bàn ăn, mẹ Hứa cũng đã rời giường, thấy Đường Ôn đang phết tương cà, có chút kinh ngạc.
“Ôn Ôn sao cháu dậy sớm vậy?”
Cô có chút ngượng ngùng, đỏ mặt đưa miếng bánh mì nhỏ cho mẹ Hứa, nhỏ giọng nói: “Bởi vì hôm nay là khai giảng ạ.”
Dì Cầm nghe xong, không nhịn được cười, trêu cô: “Dậy sớm vậy là để làm bữa sáng cho Hành Niên, ngày hôm qua còn đặc biệt đi mua một cái tạp dề, đúng là càng ngày càng hiểu chuyện.”
Lời này nói ra đúng lúc Hứa Hành Niên đang xuống tầng nghe được.
“Cũng không phải……” Tiểu cô nương còn muốn giải thích, nhưng có muốn thì cũng chẳng có cớ gì, âm thanh càng ngày càng nhỏ.
Mẹ Hứa cười giải vây giúp cô: “Được, con cũng mau ăn đi, áo đồng phục mới mặc có vừa không?”
Hôm nay là ngày khai giảng của trường Nhất Trung thành phố A, học sinh mới nhận giấy báo nhập học đều phải báo số đo trong lớp, trường học làm áo đồng phục xong sẽ gửi về nhà.
Lúc Đường Ôn báo kích cỡ, vẫn luôn rối rắm không biết có nên báo đại một số cho xong chuyện không, bởi vì lúc ấy còn 1 tháng nữa là nghỉ hè, cô sợ trong khoảng thời gian đó mình sẽ cao thêm.
Nhưng trên thực tế, ngoại trừ việc tóc dài thêm, cô chẳng cao lên tẹo nào.
“May là mình báo đúng số đo.” Cô túm chiếc nơ xiêu xiêu vẹo vẹo trước ngực, đứng thẳng, giày da bị chà đến bóng loáng phản chiếu ánh sáng chói mắt dưới cái nắng gay gắt của mặt trời.
Hứa Hành Niên đi tới, tiện tay bỏ cặp sách xuống chỗ ngồi bên cạnh, liếc mắt thật nhẹ ngắm nhìn cổ chân mảnh khảnh sau chiếc quần đen của người kia, im lặng không nói.
Mẹ Hứa thấy anh ngồi xuống, cười hỏi: “Hành Niên, hôm nay con lên đọc diễn văn hả?”
Hứa Hành Niên lớn hơn Đường Ôn một tuổi, học lớp 11 Nhất Trung, lễ khai giảng hôm nay anh đại diện toàn thể học sinh lên đọc diễn văn.
Tiểu cô nương đang sửa sang chiếc nơ dựng tai lên nghe, ngạc nhiên thò đầu qua, ngồi lên chiếc ghế bên cạnh anh, mông cọ qua cọ lại ——
Hai chân đung đưa qua lại, nhưng không với nổi tới sàn nhà.
“Hôm nay anh diễn thuyết hả?”
Khuôn mặt hiền hòa cười híp mắt nhìn anh, lúm đồng tiền thật sâu, ngọt ngào như rót mật.
Hứa Hành Niên liếc mắt nhìn cô một cái, cô nhóc cách anh rất gần, mái tóc dài chấm eo theo động tác nghiêng người của cô mà trượt xuống, vừa vặn cọ nhẹ vào phần tay lộ ra ngoài của anh, hương thơm gần trong gang tấc cứ quẩn quanh nơi chóp mũi.
Hơi ngứa.
Anh bất động thanh sắc thu hồi tầm mắt, cầm đũa gắp một miếng trứng chiên, lười biếng nói một câu ——
“Ừ.”
“Thế thì tốt quá!”
Tuy rằng lúc anh học cấp hai đã đại diện cho học sinh năm nhất, nhưng khi đó cô còn chưa học xong tiểu học, chỉ có thể ngắm ảnh mẹ Hứa đi về chụp được, cứ tiếc hùi hụi mãi.
Lần này xem như thực hiện được một mong ước đã lâu rồi.
Hứa Hành Niên há miệng, cắn một miếng lại làm người ta nhìn là muốn ăn trứng chiên ngay lập tức, nhai hai cái, cảm giác độ mềm vừa đủ, ai ngờ còn chưa kịp khen, giữa hai hàm răng liền kêu “rắc” một tiếng.
Anh dừng một chút, không phản ứng kịp.
“Ăn ngon không?”
Đường Ôn mong chờ nhìn anh, lông mi cong dài như sợi bàn chải, giọng nói vô cùng mềm mại.
Hứa Hành Niên nhìn ánh mắt mong chờ của cô, liếm khóe môi, nhai nát vỏ trứng rồi nuốt vào bụng, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, xem như đáp lại.
Tiểu cô nương thở phào một hơi, cuối cùng yên lòng ngồi ăn bữa sáng của mình.
Mẹ Hứa cười một tiếng, đẩy cốc trên bàn đến trước mặt Đường Ôn: “Ôn Ôn, cháu uống nhiều sữa bò một chút.”
Cô ngoan ngoãn gật đầu, nâng cốc lên, nhìn về phía Hứa Hành Niên, lại liếc cốc sữa bò trong tay anh, tròng mắt đảo đi đảo lại giữa hai người.
Hứa Hành Niên hiểu ý cô, nhăn mày, không tình nguyện cầm cốc thủy tinh của mình lên cụng vào cốc dán hình nhân vật phim hoạt hình của cô một cái, sau đó cam chịu uống một ngụm.
Anh không thích uống sữa bò, thậm chí có thể nói là ghét nhất là uống sữa bò.
Nhưng Đường Ôn thì hoàn toàn ngược lại.
Thấy hai người ăn cũng hòm hòm rồi, mẹ Hứa nói: ” Chú Lý đợi bên ngoài rồi đấy, khai giảng không được đến trễ.”
“Dạ.”
Hứa Hành Niên đáp một tiếng, rút khăn giấy lau miệng, thuận tay với lấy cặp đặt trên ghế.
Thấy anh đứng dậy, Đường Ôn cũng đem miếng bánh mì cuối cùng nhét vào miệng, xách cặp lên, khuôn mặt vì nhiều đồ ăn mà phình lên, lẩm bẩm nói: “Dì Hứa, dì Cầm, hẹn gặp lại.”
Đầu tháng chín thời tiết hanh khô, ra đến cửa tiếng ve đã râm ran khắp ngả, đâu đâu cũng nghe hơi nóng chùng chình, cả gió cũng thấy mỏi mệt mà dừng chân ngơi nghỉ.
Tiểu cô nương bối rối buộc mớ tóc dài đang xõa tán loạn lại, lấy dây buộc tóc ở cổ tay buộc thật nhanh thành tóc đuôi ngựa, cả người nhìn qua bỗng trở nên có tinh thần hơn không ít.
Chú Lý là tài xế của nhà họ Hứa, hay đưa đón hai người họ đi học, lúc này đang lẳng lặng chờ ở ngoài biệt thự trong hoa viên, thấy hai người đi ra, cung kính đi đến mở cửa xe cho họ.
“Chú Lý, chào buổi sáng, hôm nay cháu đến Nhất Trung học đó.” Đường Ôn vẫy tay, trong ánh mắt cất giấu vô vàn vui sướng.
Chú Lý cười tủm tỉm đáp lại: “Cấp ba học hành khó khăn hơn cấp hai nhiều, cố lên nhé.”
Cô mềm giọng vâng một tiếng, ngồi vào xe, rồi “rầm” một tiếng đóng cửa xe lại.
Hứa Hành Niên từ bên kia cửa xe ngồi vào, mở cửa sổ xe ra một chút, trong hoa viên, hương hoa ngọt ngào vấn vít quanh mặt, khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Xe chậm rãi lăn bánh, Hứa Hành Niên lấy di động từ túi áo trong, cắm tai nghe vào, chuẩn bị nghe nhạc thả lỏng một chút, ai ngờ còn chưa mở ứng dụng nghe nhạc ra thì nghe thấy tiểu cô nương bên cạnh nấc một cái rất kêu.
Không hề báo trước, chính cô cũng giật nảy mình, sau khi phản ứng kịp, cô vội vội vàng vàng bịt chặt miệng, mặt đầy hoảng loạn.
Nhưng có nhịn lại cũng không có hiệu quả, ngay sau đó, cô lại nấc thêm phát nữa, bả vai gầy mềm mại theo đó mà run lên.
Xong rồi, ăn đến nghẹn rồi.
Khuôn mặt nhỏ của Đường Ôn nhăn lại thành bánh bao, mặt mũi gì đó ném hết sang Thái Bình Dương luôn rồi.
Hứa Hành Niên buông di động quay mặt sang, bốn mắt nhìn nhau, anh nhấp môi dưới, dùng ánh mắt chỉ chỉ túi nhỏ trên đùi cô: “Uống nước đi.”
Đường Ôn lắc đầu, ngay sau đó lại nấc một cái, lúc sau mới ấp úng nói: “Em quên mang mất rồi.”
Vừa rồi vội đuổi theo anh nên không kịp lấy bình nước.
Anh rũ mi mắt, hình như muốn nói gì đó, đang định mở miệng thì bị tiếng lẩm bẩm của cô cắt ngang: “Không có việc gì đâu, lát nữa là ổn thôi.”
Hứa Hành Niên thở dài một hơi, lấy bình nước ấm của mình trong cặp sách ra, nghĩ nghĩ, mở nắp rồi rót nước vào đó đưa cho cô.
Tuy rằng là nước ấm, nhưng miệng bình vẫn còn ít hơi nóng mờ mờ, cô chớp nhẹ mắt, chần chừ thả tay đang bịt miệng ra, nhận lấy nước. Nhưng vừa cầm bình chưa nóng tay, cổ họng lại nhịn không được cuộn lên, người cô run lên một chút, nước trong nắp bình suýt thì tràn ra ngoài.
Cô nhóc quẫn bách liếc nhìn người bên cạnh.
Hứa Hành Niên: “……”
Anh liếm môi dưới, tự nhiên nổi lên hứng thú, không chút để ý chống khuỷu tay lên cửa sổ xe bên cạnh, nghiêng đầu đánh giá cô.
Đường Ôn vội vàng nâng bình giữ ấm lên uống nhanh hai ngụm, chỉ sợ nhịn không được lại nấc tiếp.
Vậy mà hai ngụm căn bản cũng không có tác dụng.
Uống tiếp bảy tám ngụm nữa, cô cầm cốc nước ấm, hơi tủi thân nghiêng đầu qua, vô cùng đáng thương nhìn Hứa Hành Niên.
Hứa Hành Niên nhướn mày, khóe miệng nhẹ cong lên, trong giọng nói có chút vui sướng khi người gặp họa: “Ai bảo em uống nhiều sữa bò làm gì.”
Anh đây là đang trách ngược cô đấy hả?
Đường Ôn chu miệng, quay đầu đi không để ý đến anh nữa.
Mắt thấy sắp đến trường học, cô gấp đến mức tay chân đổ đầy mồ hôi, cầm cốc nước ngồi nghiêm chỉnh, muốn dằn cơn nấc xuống. Hứa Hành Niên quét mắt liếc cô một cái, lặng lẽ với tay ra sau lưng cô, nhân lúc cô không chú ý, vỗ lưng cô một cái.
Lực đạo không nhẹ không nặng, thế nhưng rất hữu hiệu.
Cô ngớ ra nhìn anh, hai giây, ba giây, còn chưa phản ứng kịp vì sao anh lại vỗ lưng cô, cơn nấc cụt đã bay biến.
“Ôi?” đôi mắt cô nàng nhanh chóng sáng lên.
Xe dừng bên đường, cách cổng trường không xa.
Hứa Hành Niên xách cặp lên, mở cửa xe, đôi chân dài thẳng tắp bước xuống.
Đường Ôn nhìn quanh bốn phía một chút, vội vàng theo sát phía sau anh, từ cửa xe bên kia dè dặt bước xuống, hai chân ngoan ngoãn dính chặt vào nhau.
Qua cửa sổ xe, cô vẫy vẫy tay nhỏ chào tạm biệt chú Lý, siết chặt cốc nước trong tay, đưa cho Hứa Hành Niên.
“Em cầm đi.” Hứa Hành Niên híp mắt đánh giá cô, ra chiều suy nghĩ, bèn vươn tay chỉnh lại cái nơ làm cô hậm hực lúc sáng.
Ánh mắt Đường Ôn dừng lại trên khớp xương rõ ràng nơi ngón tay của chàng thiếu niên, lại chậm rãi dịch chuyển tầm mắt, nhìn chằm chằm thần sắc nghiêm túc của anh trong chốc lát, liếm liếm cánh môi, nghĩ đi nghĩ lại đành im lặng.
Cô chỉ là cảm thấy, động tác của anh rất thuần thục, trong lòng hơi khó chịu.
Hứa Hành Niên thấy cô muốn nói lại thôi, cắn môi xoắn suýt, khẽ cười một tiếng, sờ đầu cô ——
“Anh chưa làm thế này cho ai cả.”
“…… Dạ?”
Suy nghĩ bị bại lộ, cô có chút quẫn bách, ngẩng mặt lên, lại nhịn không được chớp mắt vài cái.
“Lúc trước anh thấy người ta làm nên có để ý,” anh để nắm tay bên môi ho nhẹ, âm thanh trầm thấp cực kỳ dễ nghe ——
“Sợ em không biết làm.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!