Đuôi Nhỏ Thật Ngọt - Chương 11: Về sau hai bọn mình thường xuyên ra ngoài ăn được không?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
134


Đuôi Nhỏ Thật Ngọt


Chương 11: Về sau hai bọn mình thường xuyên ra ngoài ăn được không?


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: envi

Tô Úy Nhiên và Tống Tử San trở về tập quân sự tiếp, Đường Ôn nằm ở phòng y tế nhàm chán chơi Anipop, đang vắt óc nghĩ làm sao để qua cửa này đây thì Hứa Hành Niên đã gửi tin nhắn đến ——

*Game Anipop

[ tan học ăn cơm với anh nhé? ]

Cô nghĩ nghĩ, nhanh chóng rep lại ——

[ Được ạ, em muốn ăn cá tê cay ở cổng trường. ]

Mấy ngày nay rất nhiều lần tan học cô đều trộm nhìn bảng hiệu cá tê cay kia, cô rất thích ăn cá, lại còn là kiểu không cay không vui nữa, nghĩ là đã muốn chảy nước miếng.

Bên kia anh cũng hồi âm rất nhanh——

[ Nghe em. ]

Nhắn xong tin, Hứa Hành Niên để di động xuống, cầm tài liệu trực ban trên bàn cách một lối đi nhỏ ném cho Lục Hoài Sâm, người sau ngẩn ra, lập tức tỏ vẻ xem không hiểu.

“Lát nữa tôi ra ngoài đi ăn.”

Ý là, bảng biểu giao cho cậu làm.

Lục Hoài Sâm trừng mắt nhìn anh một cái, hạ giọng nói: “Tôi cũng muốn hẹn hò có được không hả?”

Anh không thèm để ý: “Ồ.”

Lục Hoài Sâm xì một tiếng khinh miệt: “…… Đồ trọng sắc khinh bạn.”

Anh không tình nguyện nhận tài liệu, giận đến ngứa răng.

——

Hoàng hôn lặn về tây, trong tiệm cá tê cay cũng có rất nhiều học sinh trung học giống họ, sóng đôi đứng trước quầy xếp hàng lấy cơm.

Ánh đèn ấm áp chiếu xuống, Đường Ôn quy củ đứng xếp hàng, bộ quân phục màu xanh cây cải cô mặc ngả sang màu xanh đen, tóc tùy ý buộc đằng sau, chen chúc trong đám người y như cái bao tải to xụ.

Hương khí mờ mịt, cô không chớp mắt nhìn người phục vụ bưng nồi đi qua người mình, mùi hương như có như không vấn vít nơi chóp mũi, chọc cô nước miếng giàn giụa, theo bản năng túm góc áo Hứa Hành Niên, ánh mắt ngây ngốc.

Người đằng sau nhìn cô một cái, khẽ cười một tiếng, nâng tay che mắt cô.

“Anh làm gì thế.” Cô bất mãn bỏ tay anh ra, liếc mắt nhìn anh, khóe miệng xịu xuống.

“Nước miếng chảy rồi kìa.” Anh nghiêm trang chỉ.

“Úi.” Chiếc bao tải to xụ hoảng loạn một trận, thật nhanh dùng tay áo lau khóe miệng.

Bên này Hứa Hành Niên cứ cười mãi, Đường Ôn thấy thế, lập tức hiểu ra ——

“Được lắm, anh dám lừa em.” Biểu cảm rất chi là hung dữ, rũ tay áo làm bộ muốn đi đến đánh anh.

Ầm ĩ một trận, rất nhanh đã đến lượt bọn họ lấy cơm, chiều cao Đường Ôn vừa vặn cao hơn quầy ăn một cái đầu, đi tới ngoan ngoãn víu vào mặt bàn tỉ mỉ xem thực đơn.

Hứa Hành Niên không đói lắm, cũng không có ý kiến bắt bẻ gì, một tay chống lên bàn rũ mi xem cô lao lực rối rắm, đầu ngón tay hờ hững gõ nhẹ lên bàn đá.

Tiểu cô nương nắm chặt nắm tay tính toán trong chốc lát, lại lo lắng mình lề mề quá làm cho người đứng hàng sau khó chịu, khịt mũi, gian nan chọn “cá nướng hương cay”.

“Chọn cái này được không anh?”

Hứa Hành Niên gật đầu: “Được.”

Cầm số lắc lư đến chỗ ngồi ngay gần cửa sổ, đúng vị trí mà cô khá thích. Cô hưng phấn dựa vào sô pha, hai chân giẫm lên thanh bàn, tầm mắt xuyên qua cửa sổ thủy tinh ngắm nhìn muôn hình vạn trạng bên ngoài.

Chờ đến khi phục vụ mang đủ đồ ăn lên, Hứa Hành Niên rót một cốc nước ấm cho cô.

Đường Ôn cầm cốc nước, khuôn mặt bị hơi nóng hun đến mờ mịt, cộng thêm ánh đèn vàng trong tiệm cơm, ngũ quan dường như càng thêm phần nhu hòa.

Hứa Hành Niên nhìn cô một lát, mở khóa điện thoại, dùng camera chụp lại dáng vẻ này của cô.

Trong nhà ăn đột nhiên vang lên tiếng đàn vi-ô-lông, âm thanh du dương dịu nhẹ quấn quít bên tai. Vành tai nhỏ của Đường Ôn giật giật, ánh mắt sáng lên.

“Ớ, đây là ca khúc anh kéo trong lễ nhập trường hồi cấp 2 này.”

Hứa Hành Niên hơi ngẩn ra, đúng thế thật.

Chuyện 3 năm trước mà cô vẫn nhớ rõ ràng.

Cá tê cay được mang lên rất nhanh, người phục vụ thân thiện châm lửa dưới đáy nồi cho họ, Đường Ôn cầm đũa nhàm chán khều khều nấm kim châm, rồi buông đũa ra, kéo tay Hứa Hành Niên nhìn đồng hồ đeo tay của anh.

Bàn kế bên có mấy bạn nữ thi thoảng lại quét mắt về phía này, nhỏ giọng bàn tán.

Đường Ôn không để trong lòng, sửa phần tóc mai của mình, nâng mặt ngây ngốc cười rộ lên.

“Cười cái gì?”

“Lâu rồi chưa được ăn cơm riêng với anh.”

Nghĩ ngợi một hồi, cô lại nói: “Về sau hai bọn mình thường xuyên ra ngoài ăn được không?”

Hứa Hành Niên lựa hết rau trên cá nướng ra, không cần nghĩ ngợi đã trả lời: “Được.”

Cá nướng chín rồi, anh lấy đũa gắp phần thịt không có xương cá cho cô, xong lại vớt ít miến bỏ vào bát cô.

Đường Ôn gấp không chờ nổi bỏ đồ ăn vào miệng, thịt cá rất tươi ngon, nước canh vừa cay vừa nóng, hương thơm lan khắp miệng.

Cô thích ý đung đưa chân, nhẹ nhấp một ngụm nước chanh.

Hứa Hành Niên ung dung lựa thịt cá, gắp một miếng, nghiêm túc kiểm tra đi kiểm tra lại, để hết sang bàn nướng của cô.

“Cẩn thận xương.”

Anh dặn.

Đường Ôn dừng đung đưa chân, lại gắp một miếng cá lên rồi nhướn người, đưa tay đến miệng anh: “Anh cũng ăn đi.”

Hứa Hành Niên rũ mắt nhìn thịt cá bên miệng, ngẩn ngơ…

Xung quanh nhiều người như vậy, anh thật sự hơi ngượng.

“Làm sao vậy?” Tiểu cô nương không hiểu, lại duỗi tay ra phía trước.

Nhìn dáng vẻ đầy mong chờ của cô nàng, Hứa Hành Niên hết cách, không thể làm gì khác ngoài ăn miếng cá trên đũa.

“Ngon không anh?” Đôi mắt Đường Ôn sáng lấp lánh, như chứa đầy những ngôi sao sáng ngời trên bầu trời đêm.

Anh rũ mắt, hai sườn mặt hình như nóng lên, nhẹ nhàng đáp ——

“Ngon.”

Chờ đến khi hai người cơm nước xong xuôi rồi về trường, sắc trời dần tối đi, sau khi Hứa Hành Niên thanh toán xong ra ngoài, thấy Đường Ôn đang đứng trên thềm đá ngoài cửa hàng nhảy ô vuông, anh ung dung đi đến, từ phía sau nắm lấy cổ áo quân phục của người kia.

“Sao thế?” Đầu nhỏ tò mò quay qua.

Giọng anh hơi trầm: “Mới vừa ăn xong đừng nhảy tới nhảy lui.”

“Dạ.” Đường Ôn ngoan ngoãn gật đầu, ngửa đầu ợ một cái, lại xoay người nhìn đồng hồ lớn treo trên đài cao của trường.

“Mau về học tiết tự học buổi tối thôi!”

“Ừ, em về lớp đi.”

Hai người đi về phía trường học, lúc này cổng trường rất ít học sinh, một mảnh yên tĩnh, ánh đèn mờ nhạt kéo dài bóng dáng hai người đến tận mấy cây cỏ dại mọc đầy góc tường.

Khâu Nhạc không biết mới đi đâu về, cưỡi xe điện “vèo” một phát lướt qua, di động còn đang phát một ca khúc đầy nhiệt huyết, cơn gió lướt qua thật nhanh ấy làm Đường Ôn đang xuất thần cũng phải giật mình, cơ thể hơi chao đảo.

Trong chốc lát, cậu ta từ ven đường xòe một hình vòng cung quay lại chỗ này, dừng lại trước mặt Hứa Hành Niên, nhéo nhéo cằm: “Úi, Hành ca.”

Không đợi Hứa Hành Niên đáp lời, Đường Ôn đứng bên người anh đột nhiên lại nấc một cái rõ vang.

Hứa Hành Niên: “……”

Hơn phân nửa là do vừa mới ăn no xong, lại bị dọa sợ.

Nghe được tiếng vang, Khâu Nhạc dừng một chút, ánh mắt từ từ dừng lại trên thân ảnh nhỏ xinh đứng bên cạnh Hứa Hành Niên, sau khi nhìn kỹ hai giây, đồng tử bỗng dưng co lại.

“Mẹ ơi!”

Khâu Nhạc giật mình kêu lên, hai con mắt trừng to như chuông đồng, không khác gì gặp quỷ, luống cuống tay chân giữ chặt tay lái.

Hai người một cao một thấp phía sau khó hiểu nhìn cậu ta.

Khâu Nhạc luống cuống tay chân khởi động xe, vừa chạy vừa hô: “Vãi cả chưởng!!! Bên người Hứa Hành Niên thế mà có con gái!!! Lại còn là người sống!!!”

……

Âm thanh của cậu ta càng ngày càng xa, mãi đến khi người biến mất ở cổng trường, nhưng tiếng thì hình như còn vọng lại.

Đường Ôn: “……ợ.”

Rồi ngoái đầu lại hỏi: “Anh ấy bị làm sao vậy?”

Hứa Hành Niên thở dài bất lực, trấn an vỗ vỗ bả vai cô, giọng hết sức ôn hòa ——

“Không sao, cậu ta có bệnh.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN