Đuôi Nhỏ Thật Ngọt
Chương 17
Editor: envi
Chuông vào học vang lên, người ngồi bàn trước sôi nổi lấy sách giáo khoa ra, Hứa Hành Niên xoay bút ký tên trong tay, nhìn chằm chằm bản kiểm điểm kia đến mức xuất thần.
Vừa rồi, anh nhìn thấy mất mát trên mặt Đường Ôn quá rõ ràng.
Cô luôn luôn như vậy, mọi cảm xúc đều viết hết lên mặt, so với những người thích sân si hạch họe thì như thế là quá đơn thuần.
Con người càng lớn càng phức tạp, mỗi khi nghĩ vậy, anh tình nguyện mong cô mãi mãi chỉ là một đứa trẻ —— chỉ cần mất hứng là sẽ làm nũng đòi anh dỗ.
Nhưng anh hiểu rằng, họ không thể như trước đây nữa, đã đến lúc chậm rãi hâm nóng quan hệ giữa hai người rồi.
Tính cách của Đường Ôn rất dễ được người khác yêu thích, cho nên mấy tên cứ lởn vởn quanh cô, đối với anh không thể không nói chính là uy hiếp.
Nghĩ vậy thôi cũng làm anh rầu hết cả người.
Lục Hoài Sâm uể oải lật lật quyển vật lí trong tay, len lén liếc Hứa Hành Niên cách một lối đi nhỏ, đắc ý cười nói: “Này, về phương diện làm sao để chung sống với con gái, cậu còn phải học hỏi tớ nhiều.”
Cậu ta rất rõ ràng những băn khoăn lo lắng trong lòng anh.
“Học hỏi cậu?” Hứa Hành Niên không cho là đúng, lướt qua cậu ta nhìn Lạc Nhan đang nhíu mày giải đề vật lí, dừng một chút, lại cười khẽ, “Cược không, không đầy một tháng, cậu phải đến cầu xin tớ.”
Có một số việc người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc lại tỉnh táo.
“Gì chứ?” Cậu ta khinh thường hừ một tiếng, “Tớ mà phải cầu xin cậu á, với kinh nghiệm tình trường của tớ khẳng định hiểu con gái hơn cậu đấy.”
Hứa Hành Niên ngừng xoay bút, trầm giọng nói: “Cái này không quan trọng.”
Lục Hoài Sâm hồ nghi nheo mắt, cảm thấy anh có ý gì đó, nhưng cũng không nghĩ nhiều: “Được thôi, cược thì cược.”
——
Lúc chiều, đột nhiên trời đổ mưa, tập quân sự ngoài trời buộc phải dừng lại, tất cả mọi người vào phòng học học xếp gấp các trang bị quân sự. Mấy cái bàn được ghép lại với nhau, huấn luyện viên đứng chính giữa, làm mẫu cho các bạn học.
Các bạn nữ trong đội nhỏ tiếng bàn luận ——
“Ở nhà tớ chưa gấp chăn bao giờ.”
“Lại còn muốn gấp thành hình miếng đậu phụ vuông vức, khó lắm đó.”
“Uầy, cậu xem dáng vẻ nghiêm túc của huấn luyện viên kìa, đẹp trai thật.”
Tống Tử San thấy Đường Ôn từ trưa đến giờ nói rất ít, hoài nghi hỏi: “Cậu sao vậy?”
Cô hơi ngây người: “Ơi?”
Tống Tử San lắc đầu: “Cái dáng vẻ lo lắng sốt ruột của cậu rõ ràng quá đấy.”
“Có à?” Cô theo bản năng sờ sờ mặt mình, không biết nên tiếp lời cô ấy thế nào.
Cô ấy đột nhiên đổi đề tài: “Cậu đi nộp bản kiểm điểm chưa?”
“Rồi.”
“Đàn anh có nói gì không?”
Nói gì ư?
Cô nhớ tới thái độ của Hứa Hành Niên…… Ngoại trừ bắt nạt cô một tí, hình như cũng không nói thêm gì cả, hẳn là ổn thỏa cả rồi.
“Chắc là sẽ không trừ điểm nữa đâu,” Ánh mắt Đường Ôn dừng lại nơi tay thầy huấn luyện, nhìn động tác thuần thục của thầy, có chút rối trí(*): “Để tối tớ hỏi…”
*Tác giả dùng thành ngữ “tâm viên ý mã” (心猿意马) ý chỉ tâm trí rối loạn, như con ngựa mất kiểm soát. Những thành ngữ hán việt mình sẽ edit cho thuần việt nhất có thể và giải nghĩa ở dưới nhé ạ.
“Tối?”
Ý thức được mình lỡ miệng, cô lập tức lấy lại tinh thần, nghĩ lý do thanh minh: “Ban kiểm tra kỉ luật chắc sẽ đi kiểm tra cả tiết tự học buổi tối nhỉ?”
“Nhưng hẳn là Hứa Hành Niên sẽ không đi đâu…… Cơ mà sao hôm nay cậu lại chảy máu mũi vậy?”
“……”
“Tại thời tiết hanh khô quá.” Mặt cô hơi đỏ, quẫn bách sờ vành tai.
Mãi đến khi thầy huấn luyện tuyên bố các bạn chia tổ ra tự luyện tập, hai người mới ngừng trò chuyện, trở về chỗ để chia tổ. Sáu người một tổ, trừ hai cô ra, tổ này còn có Tô Úy Nhiên cùng ba bạn nữa.
“Bọn mình làm thử xem sao?” Tô Úy Nhiên xung phong nhận việc, đi trước một bước mở chăn đã được gấp trên bàn học ra, học dáng vẻ vừa rồi của thầy gấp ba nếp hai nếp.
Cậu ta ở nhà cũng chưa gấp chăn cho tử tế lần nào, cho dù hồi nãy đã nghiêm túc xem thầy làm mẫu cũng không gấp cho hoàn chỉnh được, huống chi là yêu cầu phải gấp thành hình đậu phụ.
Vậy nên rất nhanh thôi, cậu ta liền bị bạn cùng bàn ghét bỏ: “Cậu gấp cái kiểu gì vậy, như cái bánh mì Pháp.”
Cậu ta nhướng mày, khinh thường nói: “Nói thì hay lắm, cậu gấp thử đi.”
Bạn ngồi cùng bàn kia nghe thế, lập tức xoa tay hầm hè, nghĩ như thế nào cũng muốn thể hiện trước mặt mấy mĩ nữ trong lớp một phen, nhưng ai biết cậu ta loay hoay một trận, các bước đều làm đúng rồi, nhưng cũng không thể ngay ngay ngắn ngắn như mong muốn.
Tô Úy Nhiên vui vẻ, không chút do dự đả kích cậu ta: “Hê hê…… vuông y như bánh cuộn tẩm bột (*) luôn.”
*Từ gốc là lư đả cổn (驴打滚), tớ không biết dịch là bánh cuộn tẩm bột có đúng không nhưng chân dung chiếc bánh ấy đây:
Mọi người bị chọc cho cười rộ lên.
Đường Ôn chớp mắt, ngoan ngoãn nghiêng đầu hỏi ý kiến mọi người: “Cho tớ thử được không?”
Trước lúc tập quân sự, cô vì lo lắng gấp không tốt rồi bị phạt, với cả ở nhà Hứa Hành Niên cũng dạy cho cô rồi nên cũng có luyện qua, hẳn là không có vấn đề gì đâu.
Sau khi mọi người gật đầu đồng ý, cô đi lên, túm hai góc chăn, muốn dùng sức rũ chăn bày lên mặt bàn.
Nhưng ai ngờ chăn lại hơi nặng, cô dùng sức một lát, nhưng cũng không có hiệu quả.
Đường Ôn: “……”
Cô sờ sờ mũi, mặt không đổi sắc bỏ luôn bước này, đi quanh 4 góc chăn vuốt cho phẳng phiu.
Cô nhớ Hứa Hành Niên có nói, nhất định phải dùng bàn tay và cánh tay ép chăn xuống nhiều lần, đây là cơ sở để gấp được một chiếc chăn vuông vức. Cô dốc hết sức lực, tỉ mỉ ấn chăn xuống một lần.
Gấp chăn, tạo nếp, sau khi làm xong ba bốn bước, cô mệt đến mức mồ hôi đầy đầu, nhưng cũng may chăn “đậu phụ” đã thành hình, sau khi ấn giữ nếp chăn, cũng chỉ còn bước sửa lại chút cho đẹp.
Tô Úy Nhiên có chút ngạc nhiên, không tiếc lời khen cô: “Oa, cậu giỏi thật đó Đường Ôn!”
Đường Ôn vừa túm góc chăn, vừa ngượng ngùng lắc đầu: “Tại cũng ở nhà trộm tập một tí, sợ làm không được sẽ bị thầy phạt.”
Hơn nữa, lúc cô thử gấp lần đầu tiên, còn không bằng cái bánh mì Pháp cơ, là Hứa Hành Niên làm mẫu cho cô rất nhiều lần, cô mới dần dần nắm được mấu chốt, sau đó quen tay hay việc.
“Thật là giỏi quá đi,” Tống Tử San cười cười, nói xong liền vén tay áo, “Tớ cũng thử xem….Cậu xem cậu gấp đẹp như vậy tớ mà không làm được thì ngại chết.”
Hai người nói chuyện bên này, Tô Úy Nhiên tay đút túi dựa vào cửa sổ, nhìn chăm chú vào Đường Ôn đang nghiêm túc nói chuyện.
Khóe môi cô giương lên, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, ánh mắt xinh đẹp kia ẩn chứa vô vàn ánh sáng, tựa như những vụn sáng nhỏ, nhu hòa lại tươi đẹp.
Đáng yêu không chịu được.
Nhân lúc cô đang nhàn rỗi, cậu ta đột nhiên duỗi tay qua túm chặt lấy tay áo cô, sau khi đối diện với ánh mắt nghi hoặc của cô, liền cười vô cùng sáng lạn——
“Không thì cậu dạy tớ đi, chờ lát nữa lúc nghỉ tớ mời cậu ăn kem ly.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!