Đuôi Nhỏ Thật Ngọt
Chương 29-2: Tạp dề
Rốt cuộc cũng đến ngày cuối tuần, không chờ tan học, các bạn học đã kìm nén không nổi nữa rồi, thu gọn các đồ dùng cá nhân, chỉ chờ tiếng chuông vang lên là y như con thỏ vọt nhanh ra khỏi phòng học.
Học sinh nội trú đều sôi nổi kéo hành lý chạy ra ngoài cổng trường, ra cửa lại chẳng khác gì bầy ong bu đầy ở trạm xe buýt.
Đường Ôn đang đeo cặp sách đi xuống lầu, đột nhiên phía sau có người nhấc cặp cô lên, việc di chuyển bị hạn chế, cô ngưng thần quay đầu lại nhìn, là Hứa Hành Niên.
“Hôm nay chú Lý xin nghỉ,” anh thả bước, “Muốn ngồi xe buýt.”
“Có chuyện gì thế anh?” Cô hỏi.
“Chắc là trong nhà có có việc,” anh nói, “Chú ấy bảo bọn mình không cần lo lắng.”
Đường Ôn gật gật đầu, nhìn về phía đám người chen chúc ở cổng trường: “Đành vậy.”
Trạm xe bị người vây đến mức chật như nêm cối, Hứa Hành Niên đứng sau cô, túm chặt quai cặp của cô, sợ cô bị dòng người đẩy ra. Đường Ôn có chút nhàm chán, mắt đảo khắp nơi, xung quanh thế mà không có người quen nào cả.
Cô làm vệ sinh xong mới ra, chắc những người còn lại đã đi hết rồi.
Như vậy cũng tốt, cô cũng chưa biết nên giải thích việc đi cùng với Hứa Hành Niên như thế nào.
Xe rất nhanh đã tới rồi, ngước mắt nhìn lên, phát hiện bên trong xe cũng đã tắc nghẽn, cũng may hai người họ đứng phía trước nên cửa xe vừa mở ra là leo lên được luôn.
Chờ đến khi Đường Ôn quăng hai đồng tiền xu vào thùng thu ngân, Hứa Hành Niên giữ thật chặt cổ tay cô, tay phải khẽ khàng vòng qua bả vai nàng, ngăn cách cô với đám người đông nghịt. Hai người chậm rì rì đi vào trong, tìm được một chỗ đứng nho nhỏ, cô vốn lùn, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm tay cầm con thoi, có chút chột dạ.
Lần gần đây nhất ngồi xe buýt với anh cô còn không với tới nổi chiếc tay cầm này…… Nhưng mấy năm qua đi, cuối cùng cô vẫn cao lên không ít.
Hứa Hành Niên nhìn đôi mắt nhỏ như suy tư gì đó của cô nàng, nhịn không được cười khẽ, tay đang cầm cổ tay cô chậm rãi nâng lên, cho đến khi lướt qua độ cao của tay cầm.
“Ôi?” Cô ngẩn người, dễ như trở bàn tay bắt lấy tay cầm, mặt mày bỗng chốc sáng lên, “Em có thể với tới này!”
Hứa Hành Niên mỉm cười, nâng một bàn tay lên bắt lấy lan can phía trên, một tay khác bắt lấy lưng ghế của người bên cạnh cô, thế là thu cô vào khoảng giữa tay mình với lan can, ngăn cách với người khác.
Động tác này chẳng khác gì ôm cô vào ngực……
Bên tai Đường Ôn có chút khô nóng, cái tay nhàn rỗi kia trộm kéo góc áo anh, lặng lẽ dương nhẹ khóe miệng.
Xe bỗng nhiên lăn bánh, mũi chân đang đứng thẳng của cô theo quán tính đột nhiên chúi về phía trước.
Đường Ôn biến sắc, theo bản năng ôm chặt eo Hứa Hành Niên, đại não cùng lúc ong ong vang lên, quanh hơi thở tràn đầy hương thơm dễ ngửi trên người anh…… Gương mặt nóng như thiêu như đốt, cô vùi đầu vào cổ anh, không dám ngẩng lên.
Một lát sau, bên tai phảng phất hơi thở ấm áp, như lông chim nhẹ gãi cô nàng, giữa những mềm mại ấy, giọng Hứa Hành Niên không giấu nổi sung sướng: “Sao chủ động thế hả?”
Nghe xong lời này, mặt Đường Ôn càng nóng chín như quả cà chua, vùi đầu càng sâu.
Rõ ràng ngồi xe buýt là chủ ý của anh!
Để tỏ ý bất mãn, cô phồng mặt, cũng không biết dũng khí lấy đâu ra, nhe răng cắn nhẹ lên xương quai xanh của anh……
Không nhẹ không nặng, mổ lên cổ anh, y như bị con mèo nhỏ trong ngực làm nũng cắn một ngụm…… Hứa Hành Niên hít một hơi ——
Bản thân lại không có tiền đồ yêu chiều con mèo con thích làm nũng này.
“Đừng nhúc nhích.” Anh lấy tay đang đặt lên ghế phủ lên đầu cô, ấn đầu cô vào ngực mình, làm cô không thể động đậy.
Đường Ôn ngẩng mặt nghi hoặc nhìn anh một cái.
“Anh bị dị ứng mèo.”
Đường Ôn: “???”
Xe buýt vốn đã chạy chậm, hơn nữa tình trạng kẹt xe ở trung tâm là chuyện như cơm bữa, nếu đi xe riêng chỉ 20 phút là về tới nhà, chứ không bị kéo dài vô thời hạn như này.
Hai người giữa đường đã có chỗ trống để ngồi xuống, dòng người trong xe cũng đã thưa bớt, ngoại trừ đầu xe phía trước còn vài người phải đứng ngoài thì còn đâu đều có chỗ ngồi cả.
Ngoài cửa sổ xe, ánh nắng trời chiều chiếu vào nóng rực, ngồi không một lát, Đường Ôn liền mệt mỏi ngủ thiếp đi. Mái tóc dài như thác nước rũ lên vai Hứa Hành Niên, anh nắm lòng bàn tay cô, nắm một tí lại bắt đầu nghịch tóc cô.
Anh quấn đuôi tóc vào đầu ngón tay, quấn mấy vòng lại đột nhiên thả ra, thản nhiên nhìn sợi tóc xoay mấy bận rồi rơi xuống, cứ lặp đi lặp lại như thế.
Thấy một chiếc xe bên cạnh chưa nhấc chân đi được tí nào, anh nhếch môi, cũng híp mắt lại.
Nhìn những công trình lùi dần về sau qua cửa sổ xe đầy thích thú, để cơn gió mang theo hương thơm hỗn tạp phả vào mặt.
Đường Ôn từ trong mơ màng tỉnh lại, bởi vì đôi mắt bị ánh mặt trời chiếu thẳng vào, tầm nhìn mông lung lúc mới tỉnh bị bao trùm bởi ánh sáng xanh, hơi nhức. Đại khái là do ngủ hơi lâu, cô cảm giác tay chân cứ tê tê nên muốn đổi tư thế, ai ngờ mới vừa cử động cánh tay, Hứa Hành Niên bên cạnh liền mở bừng mắt.
“Tỉnh rồi à?” Hầu hết mọi người trên xe buýt đều đã ngủ say, anh cố tình đè thấp giọng, giơ tay vén sợi tóc dính vào bên môi của Đường Ôn ra sau tai.
“Chân em tê rồi.” Cô ngồi tại chỗ dậm chân vài cái, trong giọng nói mềm ấm tràn đầy ý vị làm nũng.
Hứa Hành Niên đem bàn tay dựa vào lưng cô, như trấn an mà vuốt ve vài sợi tóc của cô.
Lúc mới tỉnh ngủ cô luôn ngoan ngoãn một cách kỳ lạ.
Một lát sau, cảm giác co rút ở hai chân càng ngày càng nghiêm trọng.
“Không được, em muốn đứng lên.” Cô giãy giụa, đỡ lấy ghế dựa, nhẹ nhàng đong đưa hai chân ở lối đi rộng rãi.
Bên kia lối đi là một cặp mẹ con, bé gái nằm trên chỗ ngồi của hai mẹ con ngủ thiếp đi, người mẹ liền ngồi xổm xuống không gian nhỏ hẹp trước ghế, vẻ mặt hiền lành nhìn em bé đã ngủ say.
Đường Ôn dừng một chút, lắc lắc đầu nhỏ để bản thân tỉnh táo hơn một chút.
Cô nhớ trước khi mình ngủ, em bé kia vẫn đang xem phim hoạt hình, lúc ấy cô mơ mơ màng màng nghe thấy người mẹ bảo bé gái cho nhỏ âm lượng lại để không làm phiền các anh chị xung quanh nghỉ ngơi.
Đường Ôn duỗi tay túm ống tay áo Hứa Hành Niên, nhìn thẳng vào mắt của anh.
“Sao thế em?” Anh thấy trong con người cô ánh lên tia sáng mơ hồ, như đom đóm lung linh giữa đêm hè.
Cô dùng ánh mắt ý bảo Hứa Hành Niên nhìn về phía hai mẹ con bên kia, sau đó lại chỉ chỗ ngồi của mình, hạ giọng nói: “Bọn mình ra sau ngồi nhé, để chỗ này cô kia ngồi cho tiện, cách lối đi nhỏ là có thể chăm sóc bé cưng rồi.”
Hứa Hành Niên nghe vậy, nghiêng tầm mắt nhìn xuống, lập tức hiểu ý cô, sau khi chắc chắn phía sau còn chỗ ngồi mới dặn dò: “Em đi chậm thôi.”
Cũng không biết chân cẳng cô nhóc kia đã đỡ hơn chút nào chưa mà vừa được anh “phê chuẩn” liền mặc kệ xe đang rung lắc dữ dội, xoay người muốn đi ngỏ ý với người mẹ.
Đột nhiên gặp đèn đỏ, cô mất trọng tâm, cả người bất chợt ngả về sau, cũng may Hứa Hành Niên nhanh tay lẹ mắt nắm chặt cổ tay cô mới tránh được có sự cố phát sinh.
“Chậm thôi.” Anh nhìn cô đứng vững lại, nhịn không được trách.
Cô nghịch ngợm lè lưỡi với anh, cúi đầu đi về phía người mẹ nói chuyện.
*
Tắc đường hơn 1 tiếng, hai người cuối cùng cũng về tới nhà.
Đường Ôn hai tay trống trơn nhảy nhót vào cửa lớn, đứng trước cửa nhà sau vườn hoa, Hứa Hành Niên nghiêng người, nhìn cô rồi nhìn về phía cửa.
“Sao ạ?”
“Em mở cửa đi.”
Anh vừa lấy một kiện chuyển phát nhanh rất lớn ở phòng thu phát, đang ôm trong ngực nên không còn tay nữa.
Đường Ôn lầu bầu một tiếng, túm lấy balo rồi mở khóa kéo ra, cúi đầu lục lọi bên trong…… tìm trong túi nhỏ để tiền một lát, lại moi ngăn đôi tận sâu trong cặp, cuối cùng là ngăn lớn để sách giáo khoa…… Dừng một chút, đôi đồng tử dần phóng đại, chậm chạp ngẩng đầu lên, trợn tròn mắt nhìn anh.
Hứa Hành Niên nhẹ nhướng mi tâm: “Rơi chìa khóa?”
Đường Ôn hơi xấu hổ sờ mũi, nhìn chằm chằm khóa cửa trước mắt, nghiêm trang nói: “Chắc là em để ở nhà, không mang theo rồi.”
Anh nheo mắt, nâng tay lên một tí, ý chỉ chiếc áo khoác vắt ở khuỷu tay: “Trong túi.”
“Dạ.”
Cô bước đến gần, hơi khom lưng, ngón tay trắng trẻo thon dài với vào túi anh sờ soạng một trận, rất nhanh đã tìm được một chuỗi kim loại lành lạnh.
Vào cửa, Đường Ôn cởi giày, vội vàng chạy vào phòng bếp, lấy hai lon Coca trong tủ lạnh ra rồi đưa hết cho anh.
Anh nhận lấy, một lon đặt trên thớt, một lon nắm chặt trong lòng bàn tay bật nắp ra, sau khi đưa cho Đường Ôn mới mở lon kia.
Đường Ôn ung dung nuốt một ngụm Coca, ánh mắt chứa đựng sự chần chừ như có như không rơi lên người Hứa Hành Niên, người kia thì đang lười nhác dựa vào góc bàn, mặt mày thả lỏng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng điểm lên miệng lon nước, phát ra những âm thanh nhẹ nhàng, có tiết tấu.
Như cảm nhận được cái nhìn của cô, anh ngẩng đầu lên, đôi mắt trong trẻo thẳng tắp lọt vào đáy mắt cô gái. Bốn mắt nhìn nhau, trong không khí chợt sinh ra luồng hơi thở đầy ái muội.
Mắt tựa sao trời cơ bản chính là để chỉ Hứa Hành Niên.
Đường Ôn bị nhìn chằm chằm đến nỗi hai tai nóng lên, vô thức sờ sờ chóp mũi, lúc cô định nói gì đó, chiếc bụng đói meo của cô đã hăng hái đi trước một bước xướng lên bài ca “trống rỗng”.
“Ọc——”
……
Đột nhiên bị sặc Coca, lòng bàn tay Đường Ôn đang chống trên lưng ghế đưa lên miệng, ho khan đến nỗi đỏ bừng cả mặt.
Hứa Hành Niên còn cười, tiện tay để Coca lên bàn, một tay đút túi đi đến, mặt đồng hồ đắt tiền dưới ánh đèn càng thêm phần lóa mắt.
Anh mở tủ lạnh ra, nhìn nguyên liệu nấu ăn đã được làm đông trong tủ từ trên xuống dưới: “Mình làm ít đồ ăn nhé?”
“Dì Cầm không ở nhà ạ?” Cô kinh ngạc.
“Ừ, tối nay có hai bọn mình thôi.”
“Hai bọn mình thôi”, lại còn cố tình nhấn mạnh nữa.
Nhiệt độ bên tai Đường Ôn tăng lên trong nháy mắt, nghĩ nghĩ, trong ấn tượng của cô, hình ảnh Hứa Hành Niên nấu cơm vẫn vô cùng xa vời, lí nhí hỏi: “Anh nấu hả?”
Người nọ trầm tư, thành thật trả lời: “Không.”
“Vậy…… Đặt cơm hộp?”
Anh lại đi đến cạnh bồn rửa xách một túi cánh gà lên: “Cái này phải làm sao bây giờ?”
Buổi chiều dì Cầm đã nhắn tin cho anh, dì bảo trong phòng bếp còn có một túi cánh gà đã được làm sạch rồi, vốn định làm cánh gà chiên Coca mà Đường Ôn thích cho cô ăn.
Đường Ôn xoa xoa vành tai, ngập ngừng nói: “Vậy…… Thử làm đi.”
Hoàng hôn ngả nghiêng trên nửa bầu trời, nửa bên kia lại bị ánh trăng nhuộm lên một màu bàng bạc trong trẻo.
Hứa Hành Niên thay một chiếc áo sơ mi sạch sẽ thoải mái, ống tay áo tùy ý xắn lên đến khuỷu tay, cánh tay rắn rỏi dính đầy bọt nước, anh vớt cánh gà từ trong bồn rửa ra, bỏ vào nồi luộc, rồi lại xoay người nhìn Đường Ôn ——
“Sau đó thì sao?”
Đường Ôn vừa nhai bánh mì vừa nhanh chóng search công thức, tìm được bước tiếp theo thì bánh mì cũng đã nghẹn đầy miệng: “Tách ra……”
“Tách ra?”
Cô lắc lắc đầu nhỏ, lại cầm cốc nước bên cạnh uống ừng ực, nhẹ cả miệng, chậm rãi nói: “Chặt, ợ ——”
Tiếng nấc của cô rất vang, Đường Ôn sợ tới mức phải che miệng ngay lại, đồng tử trừng lớn, khuôn mặt đỏ bừng nhìn Hứa Hành Niên, ồm ồm hỏi: “Anh có nghe thấy không?”
Anh nhìn chằm chằm cánh gà, nghiêm trang lắc đầu: “Không nghe thấy.”
Đường Ôn: “……”
Không nghe thấy mới là lạ đấy.
Cô âm thầm “Hừ” một tiếng trong lòng, liếm liếm vụn bánh mì dính trên khóe môi, khẽ khàng tặng cho Hứa Hành Niên đang nhìn nguyên liệu nấu ăn một cái nhìn xem thường nho nhỏ.
Tiểu cô nương còn chưa thu lại biểu cảm, Hứa Hành Niên tự nhiên nhặt con dao trên thớt lên, cất bước đi về phía cô.
Thấy lưỡi dao lóe lên ánh sáng đầy nguy hiểm, Đường Ôn hoảng sợ, dựng hết cả tóc gáy, mồ hôi túa ra khắp lòng bàn tay —— cô theo bản năng nhảy lên bàn, run run rẩy rẩy: “Anh…… Anh muốn làm gì hả!?”
Anh sẽ không thấy cô đang trợn trắng mắt đâu……
Cho dù đã ngồi lên bàn rồi nhưng anh vẫn cao hơn cô nửa cái đầu, cảm giác áp bách do chênh lệch chiều cao làm da đầu cô tê dại, cánh tay run run, vươn tay cầm một cái chậu che trước ngực.
“……”
Hứa Hành Niên rũ mắt nhìn đáy chậu, lại nhìn về phía cô, dần dần nghiêng người đè thấp xuống, một tay chống bên người cô nàng, ý cười nở rộ nơi đáy mắt: “Em nói xem?”
Dưới áp đèn trắng lóa, cặp mắt kia đặc biệt trong trẻo, đôi đồng tử thâm thúy như đốt lên một ngọn lửa, nóng rực.
Mặt Đường Ôn đã nóng lại càng nóng, không nhịn được lại dịch cái chậu về phía trước, chỉ lộ ra một đôi mắt lúng liếng như mắt thỏ, cảnh giác nhìn anh.
“……”
Hứa Hành Niên nhấc mi mắt, lấy điện thoại cô để ở bàn, đưa đến trước mặt cô, bất đắc dĩ nói: “Mở khóa, anh xem các bước làm.”
“………… Vâng.” Cô đứng hình 1 giây, mặt đỏ bừng buông chậu ra, nhảy xuống khỏi bàn gạch, duỗi ngón cái qua chạm vào nút home.
Hứa Hành Niên lướt lướt vài lần, rất nhanh đã trả lại điện thoại cho cô, lúc anh xoay người sang chỗ khác, ánh sáng trên lưỡi dao lại ngúng nguẩy lóe lên phát nữa, làm cho tóc trên đầu Đường Ôn cũng phải dựng đứng.
Chật va chật vật cho các nguyên liệu nấu ăn sẵn có vào bát loa để tẩm ướp, Hứa Hành Niên rửa sạch tay để khử tanh, lúc xoay người muốn đi tới tủ lạnh lấy vài thứ thì thấy bóng lưng của một vật nhỏ đang ngồi chồm hổm cách chân anh không quá 5 mét.
Anh đi qua đó, thấy Đường Ôn miệng ngậm kẹo mút, trước mặt là một bó cải thìa, cô đang dùng sức ngắt một cái ngọn nhỏ tí xíu, nhìn qua là dáng vẻ không biết mệt.
Anh dùng ngón tay chọc chọc bả vai cô, nhẹ giọng hỏi: “Em làm gì đó?”
Cô ngẩng đầu lên, kẹo mút làm hai má căng phồng, giọng khi nói chuyện nghe như làm nũng, líu nha líu nhíu: “Giúp anh nhặt rau.”
Anh xốc xốc mí mắt, cong lưng nhặt một ngọn cải chả còn lại gì chỉ còn lại rễ, “Phụt” một cái bật cười.
Cô lẩm bẩm giải thích: “…… Đồ ăn tầm này không phải đều phun thuốc sao, nhặt vậy tương đối an toàn.”
Hứa Hành Niên ném rễ xuống: “Thế à? Em lợi hại thật.”
Tầm mắt Đường Ôn dừng lại trên áo sơmi của anh, bỏ kẹo mút trong miệng ra, chỉ vào đó rồi nói: “Anh mặc vậy rồi chiên cánh gà sao?”
Anh rũ mi, cũng nhìn thoáng qua. Vẫn chưa cảm thấy có gì không ổn ở đây.
Tiểu cô nương phiền não đứng dậy, tiếp đó lại bỏ kẹo mút vào miệng, đến giá áo bên ngoài phòng bếp, lấy chiếc tạp dề nhỏ của mình xuống, cười run lên: “Anh đeo của em.”
Hứa Hành Niên nhìn lướt qua chiếc tạp dề ca rô màu hồng nhạt kia……
Tưởng tượng khi bản thân mặc thứ đó……
Hình ảnh quá sinh động, bổn thiếu gia không dám tưởng tượng tiếp.
“Không đeo.” Anh lập tức cự tuyệt.
“Anh đeo đi……” Cô túm túm tay áo sơmi của anh, “Quần áo đẹp như này mà để dầu bắn vào thì tiếc lắm đó……”
Lời Editor: Xin lỗi mọi người hôm qua mình về quê nên không up chương được. Lại được bà tác giả chương này viết liền hơn 6000 từ =)) Hôm nay sẽ lên luôn chương 30 nhé. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!