Đuôi Nhỏ Thật Ngọt
Chương 37: Được anh đút...
Nắng vàng ngả nghiêng chiếu vào từ cửa sổ, dừng lại trên những dãy bàn học chỉnh tề ngay ngắn, Đường Ôn ngồi vào chỗ bên cạnh Hứa Hành Niên, tùy ý lật giở sách giáo khoa của anh. Chữ anh rất đẹp, ngòi bút cứng cáp, nét chữ trên giấy trắng vô cùng sạch sẽ.
Cô lật lại trang đầu nhìn tên anh mới phát hiện ra người này không bao giờ ghi tên lên nhãn vở.
“Sao anh không viết tên vậy?” Cô quay đầu, nghi hoặc hỏi.
Anh đang mở chai nước, nhìn lướt qua chỗ cô chỉ, trả lời đơn giản: “Không để ý lắm.”
Mặt Đường Ôn sáng ngời, cầm lấy bút mực trong hộp bút của anh, dương cao giọng: “Em viết hộ anh nhé.”
Dứt lời, cô thực sự mở nắp bút ra, ghé vào bàn tỉ mỉ viết tên cho anh.
Hứa Hành Niên uống mấy ngụm nước, cụp mắt cúi người xuống đến khi cách bả vai cô đúng một ngón tay, anh chỉ nhìn thoáng qua, đuôi lông mày liền lộ ra ý cười: “Không tồi.”
Bắt chước rất giống.
“Đúng không,” tiểu cô nương vẫn chôn đầu xuống, trong ánh mắt tràn đầy kiêu ngạo, “Em đây cực cực khổ khổ luyện rất nhiều năm đó.”
Từ nhỏ anh đã bị ông nội bắt luyện viết thư pháp, bởi vậy rất sớm đã luyện được kiểu chữ riêng của mình, cô cũng chỉ là hồ lô họa biều(*) mà thôi.
*Hô lô họa biều: (葫芦画瓢) bắt chước y nguyên, giống y như đúc.
Hứa Hành Niên bất động thanh sắc tựa cằm lên bả vai Đường Ôn, cánh tay vòng qua bờ vai cô, với được chiếc hộp để ở góc bàn, thanh âm trầm thấp: “Anh mở hộp được không?”
Hơi thở phả qua làm má cô ngưa ngứa, nhẹ mím môi, ngượng ngùng cười rồi gật đầu.
Cởi từng vòng nơ con bướm quấn quanh hộp, anh chậm rãi nhấc nắp ra, đập vào mắt là bánh quy được sắp xếp ngay hàng thẳng lối, màu sắc tươi sáng, từ tạo hình đến sự hài hòa về màu sắc đều không khó để nhìn ra sự tỉ mỉ của chủ nhân làm ra chúng.
Căn bản là cô dậy sớm như vậy không phải để “luyện tập”, mà là để chuẩn bị niềm vui bất ngờ cho anh.
Hứa Hành Niên nhấc mi, ý cười nơi đáy mắt dần lan ra, rồi ngập tràn.
“Thế nào?” Đường Ôn thấy thế, lập tức kích động thò mặt qua, đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm anh nổi lên vô số vỏ đạn tên “Khen em khen em”.
Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên cô làm thành công một món ăn nhẹ……
Anh cầm một miếng lên cắn thử, cẩn thận nhấm nháp một chút, đôi mắt mờ sáng, gật đầu: “Cũng không tệ lắm.”
Màu sắc đồng đều, vừa giòn vừa xốp.
So với những tác phẩm trước sau như một đều “khó có thể miêu tả” của cô, cái này thực sự rất đáng khen.
Đường Ôn vừa nghe, vui vẻ đến nỗi mặt mày cong tớn. Thấy anh lấy thêm một miếng đưa đến bên miệng mình liền ngoan ngoãn há miệng ra, cắn một ngụm.
Được anh đút, còn ngọt hơn lúc nếm thử khi vừa nướng xong hồi sáng.
Nhìn đôi mắt thỏa mãn của cô cong thành hình trăng non, dáng vẻ rung đùi rất đắc ý, Hứa Hành Niên vươn tay ra, dùng đầu ngón tay nhẹ bóp hai cánh mũi của cô nàng, trong giọng nói mang theo ý vị thâm trường: “Em định… dùng cái này để lấy lòng anh?”
Đường Ôn dừng động tác lại, ánh mắt nheo lại nhìn anh, nửa miếng bánh quy chưa kịp cắn vào miệng ngậm bên môi.
Cô không nhịn được nhổ nước bọt trong lòng: Lấy lòng như này còn không được……? Anh còn muốn thế nào nữa đây? Chẳng mấy khi cô dậy sớm đâu đấy!
Không chờ cô viết hết mọi ủy khuất lên mặt, Hứa Hành Niên đã cúi người xuống, trong nháy mắt che khuất toàn bộ ánh mặt trời trong tầm mắt cô.
Anh hơi nghiêng đầu ghé sát vào mặt cô, nhanh chóng, quyết đoán, khẽ cắn miếng bánh quy còn thừa ra ngoài, đôi mắt thâm thúy khóa chặt cô lại.
Đường Ôn kinh ngạc trừng to mắt, tiếng “rắc” nhẹ nhàng lại như tiếng pháo nổ đùng đoàng dưới đáy lòng cô, sức nóng sôi trào, khiến cho cả lồng ngực cô bỏng rát.
Hai người cách nhau rất rất gần, tiến lên chút xíu nữa thôi, là anh có thể chạm vào môi cô rồi.
Tưởng tượng đến đây, cô suýt nữa là đã không thở nổi, huyệt Thái Dương giật liên hồi.
Nhưng Hứa Hành Niên lập tức ngồi thẳng dậy, vươn tay ra giúp cô lau sạch vụn bánh quy, nhu hòa nhìn Đường Ôn: “Như này mới tạm được.”
Ánh sáng bị anh chặn lại chiếu vào lần nữa, Đường Ôn cảm giác cả người mình đều nóng lên, vội vã nuốt nốt phần bánh quy còn lại, khuôn mặt đỏ bừng chôn xuống, không dám nhìn người.
Hứa Hành Niên cười khẽ, không trêu cô nữa, để khuỷu tay trên bàn chống lên Thái Dương.
“Lúc phỏng vấn chắc sẽ gặp phải mấy vấn đề kì lạ khác người,” anh đột nhiên nghĩ tới dáng vẻ không đứng đắn của Tráng Hán, hơn nữa cậu ta cũng gặp qua cô rồi, anh không khỏi có chút lo lắng, “Nếu em không trả lời được thì im lặng là thượng sách.”
Cô hít vào một hơi, trầm giọng nói: “Sẽ ra những vấn đề gì anh nhỉ?”
Anh gõ nhẹ xuống mép hộp quà, thong thả nói: “Giải thích hoặc nêu cảm tưởng về ban chẳng hạn…”
Đường Ôn nghiêm túc nghĩ: “Nếu em không trả lời được vấn đề chính thì sao……?”
“Ừmm…” Anh rũ mi suy nghĩ trong chốc lát, rồi nhìn vào đôi con ngươi của cô, thấp giọng cười rộ lên, “Vậy thì em phải cầu viện……sự trợ giúp của người thân tại trường quay rồi.”
Đường Ôn: “……”
*
Sau khi điền đơn đăng ký vào ban kiểm tra kỉ luật, Đường Ôn cùng Tống Tử San ở trong ký túc xá chơi, hai người sóng đôi trong hành lang đi lấy nước thì tình cờ gặp Đổng Kha đã lâu không thấy.
“Đàn chị.” Hai người thân mật chào hỏi với cô ấy.
“Chào buổi trưa.” Đổng Kha là kiểu người thân thiện hòa nhã, thấy hai người đều đang cầm cốc nước, bèn để phích nước của mình xuống, ý bảo các cô lấy trước.
“Cảm ơn chị.”
“Đúng rồi Đường Ôn,” cô ấy gác phích nước bên chân, “Chị thấy đơn đăng ký vào ban kiểm tra kỉ luật của em, không ngờ em cũng nghĩ tới chỗ bọn chị đấy.”
Đường Ôn cười gật gật đầu: “Hy vọng là em được chọn ạ.”
Một bên Tống Tử San nghe thế, cười lớ phớ: “Đúng rồi đàn chị, hội trưởng của mọi người có phải rất hung dữ không.”
Đường Ôn âm thầm nhéo cô ấy một cái.
“Cậu ấy……” Đổng Kha nhéo cằm suy tư một lát, khẽ gật đầu, ” Đúng là rất nghiêm khắc.”
Tống Tử San vẫn chưa thôi, lại không nhịn được cười: “Vậy nếu Ôn Ôn nhà em vào ban kiểm tra kỷ luật bị hội trưởng của mọi người khi dễ thì phải làm sao đây.”
Cả mặt Đường Ôn đều đỏ, nâng tay đánh cô ấy.
Đổng Kha cũng không thấy có gì khác thường, cười nói: “Cậu ấy sẽ không đâu.”
Tống Tử San ngay sau đó lại hỏi: “Có phải thái độ của anh ấy đối với nữ sinh rất lạnh nhạt không ạ?”
“Ừ…Nhưng cậu ấy vẫn luôn thế mà, quen được là tốt rồi, cậu ấy không có ác ý đâu.”
Hai người đều đã lấy nước xong, lễ phép nói cảm ơn với Đổng Kha rồi chào tạm biệt.
Đúng lúc này, Tề Lâm Lâm xỏ dép lê từ kí túc xá đi ra, nhìn thấy bóng dáng Đường Ôn.
“Đó là ai vậy?” Cô ấy ngáp một cái, lười biếng dựa vào lưng Đổng Kha.
“Đàn em lớp dưới tớ quen, sao vậy?” Cô ấy hỏi.
Tề Lâm Lâm xua tay, tùy ý nói: “Không có gì, tớ thấy hơi quen mắt.”
Đổng Kha nhăn mi tâm, thấp giọng lẩm bẩm: “…… Quen mắt?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!