Đuôi Nhỏ Thật Ngọt
Chương 43: Ngọt kinh khủng
Cô ấy mặc một bộ đồ thể thao, đuôi ngựa buộc cao, hình như vừa chạy xong nên trên trán còn lấm tấm mồ hôi, gò má ửng hồng.
Đường Ôn thấy cô ấy đi tới, chớp mắt cười nhẹ, lắc lắc chai nước lạnh chưa mở trong tay: “Đàn chị, chị muốn uống không?”
Đổng Kha nhìn lướt qua chai nước, cười nhạt: “Cho chị thì em uống gì?”
“Không sao ạ, em còn trà sữa đây.” Đường Ôn lại quơ quơ chiếc hộp để trên đầu gối, mi mắt cong cong.
Đổng Kha khựng lại, mỉm cười nhận đồ: “Vậy chị không khách khí nữa.” Dứt lời, cô ấy bèn ngồi xuống thềm đá bên cạnh Đường Ôn, nhẹ nhàng xoa bóp cẳng chân đau nhức.
Đường Ôn nhéo lỗ tai, lại nhìn Tô Úy Nhiên, nghiêm túc hỏi: “Vừa rồi cậu muốn nói gì thế?”
Đổng Kha cũng tò mò nhìn cậu ta.
“……” Cậu ta vốn đã hay ngại rồi, giờ lại có người ngoài ở đây nữa nên lời muốn càng nói chẳng thể thốt ra, chỉ có thể cúi đầu, “Không có gì, tớ chạy thêm 2 vòng nữa.”
Đường Ôn lại vẫy vẫy tay hô “Cố lên”, chờ cậu ta chạy xa rồi mới quay lại hỏi Đổng Kha: “Đàn chị, chị có đăng ký hạng mục nào không?”
Cô để ý vừa rồi Đổng Kha có chạy mấy vòng trên sân thể dục.
“Không có,” cô ấy vặn nắp chai uống mấy ngụm nước, thở ra một hơi, ngữ khí ôn hòa giải thích, “Chỉ là sở thích hàng ngày của chị thôi,” nói đến đây, cô ấy đột nhiên nghĩ tới điều gì, nghiêng mặt hỏi: “Ôn Ôn, em có đăng ký không?”
“Em ạ?” Cô vội vàng xua xua bàn tay trắng nõn, lắc đầu nói, “Dây thần kinh vận động của em yếu cực kì, thi thể dục tốt nghiệp cấp 2 suýt thì trượt.”
Đổng Kha nhấp môi, đầu ngón tay gõ nhẹ trên thân chai vài cái, thấp giọng thử thăm dò: “Vậy… Em có biết hội trưởng của chúng ta cũng đăng ký không?”
“Em biết chứ,” cô nàng cười tủm tỉm trả lời, rũ mắt túm áo đồng phục, “Đàn anh Tống không phải cũng báo sao, hôm qua em nghe thấy hai người họ nói thế mà.”
“Đàn anh Tống?” Đổng Kha ngẩn người, không phản ứng kịp.
“Chính là… Manh Manh… đàn anh… ấy ạ.” Cô nói từng câu nhát gừng, chậm rãi.
Tại cái tên với khí chất của Tráng Hán quá chi là liên quan đi, nên cô chẳng biết xưng hô sao cho phù hợp…
Đổng Kha: “……”
Cô ấy thu lại hắc tuyến trên mặt, ngẩn ra một lúc, cũng không phát hiện ra điều gì khác thường trong mấy câu vừa rồi——
Đường Ôn không chỉ biết Hứa Hành Niên tham gia thi đấu, còn biết cả Tráng Hán cũng tham gia nữa, vậy cũng không có gì đặc biệt cả.
Đổng Kha nghĩ vậy, nâng mi tỉ mỉ đánh giá Đường Ôn một phen.
Ráng chiều hồng rực đọng lại trên gương mặt người con gái, vẽ lên ngũ quan tinh tế những đường nét nhu hòa, đôi mắt sáng trong cong thành vầng trăng non, cánh má phấn nộn phúng phính như trẻ con, nhìn qua vừa đáng yêu lại vừa ngoan ngoãn.
Không đến mức kinh diễm, nhưng cũng có thể nói là cảnh đẹp ý vui.
Đổng Kha vô thức nắm chặt chai nước trong tay, nhíu mày trầm tư —— Hứa Hành Niên…Sẽ thích kiểu nữ sinh như này sao?
Hứa Hành Niên trong hiểu biết của cô, hẳn sẽ thích những người vừa có đầu óc vừa ưu tú, giống anh vậy, bất kể làm chuyện gì cũng trước sau vẹn toàn, là kiểu nữ sinh bình tĩnh, có chủ kiến.
Nhưng nhìn trước nhìn sau, Đường Ôn đích thị lại là một em gái nhỏ mềm mại.
Có phải cô nhầm rồi không?
Tuy biểu hiện của Đường Ôn ở buổi phỏng vấn đúng là rất xuất sắc, nhưng đánh giá của Hứa Hành Niên cho cô cũng chỉ là hai chữ “thông qua” rất đơn giản, không khen ngợi gì thêm.
Thậm chí khi đối mặt với lời thổ lộ của Đường Ôn, anh cũng không hề có lấy một tia phản ứng.
Thấy Đổng Kha cứ ngây ngốc nhìn mình, Đường Ôn sửng sốt, vươn tay nhỏ quơ quơ trước mặt cô ấy: “Chị sao thế ạ?”
Cô ấy hồi thần, hít sâu một hơi, vuốt ve thân chai, ánh mắt đầy mong chờ, dò hỏi: “Chị đợt nhiên nhớ ra, hôm phỏng vấn em có thừa nhận là thích hội trưởng đấy…… Chị hơi tò mò, em thích cậu ấy ở điểm nào?”
Thích Hứa Hành Niên ở điểm nào?
Bàn tay Đường Ôn khựng lại giữa không trung, giật mình, cảm giác như bị hỏi đến nghẹn họng ——
Hình như trước giờ cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Giống như việc hồi nhỏ cô chưa từng thắc mắc vì sao mặt trời mọc đằng đông vậy.
Tiểu cô nương rút tay về, hàng mày thanh tú chậm rãi nhăn lại, lộ ra dáng vẻ suy nghĩ hết sức chăm chú……
Đổng Kha hơi hơi gật đầu, chờ đợi câu trả lời của cô.
Cô vắt óc nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được gì, cuối cùng thành thành thật thật lắc đầu: “Em không biết ạ.”
Không biết?
Đổng Kha nhìn biểu cảm mờ mịt của cô, bỗng chốc dưới đáy lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, không còn băn khoăn gì nữa.
Cô ấy nghĩ, có lẽ thích của Đường Ôn, chỉ là cái thích của một thiếu nữ đầy mơ mộng tuổi trẻ.
Thế thì… Chờ đến khi một người đẹp trai hơn, tốt hơn Hứa Hành Niên xuất hiện, cô liền sẽ “di tình biệt luyến”, đặt tình cảm lên người người khác.
Nghĩ vậy, Đổng Kha đứng dậy, lộ ra nụ cười cực kì nhẹ nhõm: “Cảm ơn nước của em nha, chị về lớp trước.”
“À… Dạ.” Đường Ôn và Tống Tử San đứng dậy, tạm biệt cô ấy.
Nhìn cô ấy đi xa, Tống Tử San nghi hoặc nhăn mày, chọc chọc Đường Ôn: “Sao chị ấy lại muốn hỏi cậu chuyện này?”
“…… Chắc là tò mò thôi.” Tiểu cô nương quét mắt nhìn sân thể dục lác đác người, kéo tay bạn, “Chúng ta cũng về đi.”
“Ừ.”
*
Khí nóng hôi hổi bốc lên trong phòng tắm, mùi sữa tắm thơm ngát tỏa ra tứ phía, Đường Ôn ngẩng cổ, chậm rãi xoa xà phòng lên người, kì cọ một lúc lâu rồi đỡ tường thở dài một tiếng.
Cô phiền não lắc lắc mái đầu ướt rượt nước, ấn đường nhíu chặt như ăn phải chanh chua, nghĩ trăm lần cũng không ra ——
Rốt cuộc mình thích Hứa Hành Niên ở điểm nào?
Suy nghĩ cả một buổi tối nhưng vẫn không tìm ra nguyên nhân.
Gạch men sứ trên mặt tường dính một tầng hơi nước mờ mịt, cô ngửa đầu chớp chớp mắt, di chuyển đầu ngón tay, viết tên Hứa Hành Niên lên đó.
Nghĩ sao lại vẽ thêm biểu cảm phẫn nộ đá bàn vào sau, thở phì phò ngẫm ngợi ——
Hừ, đang yên đang lành lại làm người khác phiền lòng, đúng là quá đáng!
Lúc thu tay về mới thấy lòng bàn tay mình đã ngâm xà phòng đến nỗi thành miếng bọt biển mềm nhũn rồi, cô giật mình phát hiện ra mình ở trong này lâu quá, vội vàng rửa sạch người, đóng vòi hoa sen lại.
Lau khô người xong, Đường Ôn đi dép lê tới chỗ rèm cửa lặng lẽ vươn móng vuốt nhỏ qua khe hở, sờ soạng áo ngủ đặt ở cửa.
Sờ soạng nửa ngày, cái gì cũng không sờ được.
Cô nghi hoặc ú a ú ớ, nhíu mày suy tư một lát, đột nhiên nhớ ra lúc vào đây quên lấy quần áo!
Và thế là hết, khăn tắm nãy lau người giờ ướt đẫm rồi, cô không muốn bọc một cái khăn đang nhỏ nước tong tỏng chạy về phòng đâu……
Lúc cô đang gấp đến nỗi xoắn hết cả quẩy, cửa toilet bỗng nhiên mở ra, bên tai rõ ràng truyền đến tiếng dép lê, từ xa tới gần.
Cô như bắt được cọng cỏ cứu mạng, ánh mắt sáng lên, ngữ khí hưng phấn dương cao: “Dì Cầm!?”
Dứt câu, nhưng không có ai đáp lại.
Đường Ôn nuốt nước miếng, mờ mịt ló đầu ra xem thử, hỏi dò: “Là dì Cầm ở bên ngoài đúng không ạ?”
Người nọ lại đến gần thêm chút, giọng nói trầm thấp: “Là anh.”
Lòng Đường Ôn run lên.
Cho dù mỗi ngày đều nghe thấy giọng nói này, tim cô vẫn không tự chủ được đập lỡ một nhịp, ngón tay run lên, lại rụt về lần nữa.
Hứa Hành Niên đứng ngoài rèm cửa, nhìn bóng dáng nhỏ xinh của cô co lại, nghi hoặc hỏi: “Sao thế em?”
Cô lại nhấc khăn tắm đã ướt lên quấn mấy vòng, dém lên tận xương quai xanh rồi duỗi đầu nhỏ đáng yêu ra bảo: “Anh gọi dì Cầm hộ em với.”
Anh trả lời: “Dì Cầm đi ngủ rồi.”
Ngủ rồi?
“…Em tắm bao lâu rồi anh?”
“Hai giờ.”
“……”
Hóa ra đã lâu đến thế rồi!
Xong, đời, rồi.
Đường Ôn hai mắt tối sầm, đập vào ót mình cái bẹp, hơi tuyệt vọng.
Rũ mi nhìn đôi dép lê giống của cô ngoài phòng tắm, Đường Ôn ngẩng đầu, phì phò oán giận —— nếu không phải vì cứ nghĩ đến anh thì cô cũng không tắm lâu như vậy! Tất cả đều là lỗi của anh!
Tự kỉ đến đây, cô lại chép miệng trừng mắt nhìn thân ảnh thon dài của “kẻ đầu sỏ” ngoài rèm cửa, rầu rĩ lầu bầu một câu: “Hứa Hành Niên, đồ đáng ghét lớn.”
*Từ gốc tác giả dùng là đại phôi đản(大坏蛋). Mình lấy cảm hứng từ câu đồ đáng ghét lớn của con bé Haeri trong gia đình là số 1 phần 2 nhé =))
Thính lực của anh luôn rất nhạy, lười biếng đáp một câu: “Gì cơ?”
Đường Ôn: “……”
Cô nàng vội cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân co rúm của mình, chịu thua: “Không có gì ạ.”
Hình như anh còn cười, ngữ khí nâng lên nghe còn ra chút sung sướng, nhịn không được lại trêu cô: “Em định ở trong đó bao lâu nữa đây?”
Đường Ôn đỏ mặt trong chớp mắt, nuốt nuốt nước miếng, giọng nói mềm mại mang theo chút sợ sệt: “Em vừa trải qua một câu chuyện xưa kinh dị.”
Anh nhướn mày, rất hứng thú: “Ừm?”
Cô nàng rụt cổ, đè thấp giọng nói từng câu từng chữ: “Em quên lấy áo ngủ.”
“……”
Hứa Hành Niên quay vào phòng lấy áo sơmi của mình ra cho cho cô, cô nhanh chóng duỗi móng vuốt ra nhận đồ, y như con rùa đen chậm chạp thay quần áo sau rèm cửa.
Hứa Hành Niên rũ mi nhìn đồng hồ trên tay, đã 12 giờ rưỡi rồi, hơi thở dài, lười nhác dựa vào bệ nước nhìn hình bóng in lên rèm cửa.
Da đầu cô tê dại, vừa mới tròng qua cổ áo, áo sơmi liền lỏng lẻo buông xuống, dừng lại trên đùi.
Anh nhìn kỹ, vô thức liếm liếm môi.
Đường Ôn vén rèm lên, rón rén bước ra, trong mắt là hơi nước sóng sánh.
Áo sơmi rất lớn, dài đến đùi cô, một đoạn chân trắng nõn mảnh khảnh lộ ra ngoài, cổ áo hơi nhăn rũ xuống, lộ ra xương quai xanh tinh xảo.
Cô chớp đôi mắt to tròn nhìn anh, có ảo giác như mình mới từ phòng thử đồ bước ra vậy, nắm tóc ngơ ngác hỏi một câu: “Đẹp không anh?”
Hứa Hành Niên cảm thấy hô hấp đình trệ, hầu kết không tự chủ được mà lăn lăn, trái tim bị nhấc lên như những đợt sóng mãnh liệt.
Cô không thấy phản ứng của anh, đi dép lê bạch bạch tới gần Hứa Hành Niên, duỗi tay lấy máy sấy trên giá xuống, dùng khăn lông lau khô tay.
Tóc cô vẫn còn ướt, giọt nước theo sợi tóc chảy xuống thấm ướt vai áo, vải kề sát vào người, loáng thoáng có thể nhìn thấy phần da thịt non mịn đằng sau.
Hứa Hành Niên hít sâu một hơi, dùng ngón tay thon dài che mắt mình, quay mặt qua chỗ khác.
Tiểu cô nương ngoảnh đầu lại, không hề biết mình đang phô diễn một màn dụ hoặc hết sức trần trụi, mềm mại hỏi: “Anh buồn ngủ hả?”
Giọng anh khàn khàn,”Ừ” một tiếng, dùng bàn tay chống lên thành bệ, mí mắt giật giật.
Đường Ôn mở từng vòng dây điện,ngón tay non mịn cứ đẩy tới đẩy lui, trắng đến lóa mắt.
Cô cũng cảm thấy hơi buồn ngủ, nhưng vấn đề đang băn khoăn vẫn chưa tìm được lời giải, không nhịn được có chút phiền muộn.
Cắm dây diện vào ổ xong mà vẫn thấy Hứa Hành Niên còn đang chôn chân ở đây, cô ngửa đầu nhìn anh: “Sao anh vẫn chưa đi ngủ vậy.”
“…Chân anh mềm rồi.”
Anh, rất vững vàng, nghiêm trang, đoan chính, nói thế.
Đường Ôn không nghe ra ý tại ngôn ngoại, ngửa đầu ngáp một cái, dùng bàn tay mềm nhũn cọ cọ khóe mắt, lầu bầu nói: “Có phải thiếu canxi không?……đúng là lâu lắm rồi dì Cầm không hầm canh xương sườn nhỉ.”
Nói đến đây, tư nhiên cô thấy hơi đói, cơm chiều ăn không nhiều lắm nên không đủ chiều chiếc miệng nhỏ.
Hứa Hành Niên rũ mắt nhìn cô một lát, đột nhiên đứng thẳng dậy, thong thả đi đến sau cô, nhẹ nhàng lấy máy sấy cô đang cầm, thấp giọng nói: “Sấy khô nhanh còn đi ngủ nữa.”
Con ngươi đen nhánh của tiểu cô nương chứa hơi nước mông lung, giọng mềm nhũn hỏi: “Chân anh không mềm nữa à?”
Người anh cứng đờ, cổ họng khô khốc: “……Em đi ngủ là nó hết mềm ngay.”
Cô nghe không hiểu, nhưng bị cơn buồn ngủ quấy đến khó chịu, ngoan ngoãn đứng yên.
Hứa Hành Niên mở máy sấy, nhẹ nhàng chỉnh đến mức khí trung bình.
Đường Ôn nhìn chằm chằm gương, ngón tay Hứa Hành Niên thon dài xuyên qua những sợi tóc của cô, lại cực kỳ dịu dàng xoa xoa đỉnh đầu mình, khớp xương nơi đầu ngón tay anh rất rõ ràng, mu bàn tay hơi nhô lên với những đường gân mê hoặc.
Máy sấy thổi khí ấm áp phả vào cổ, rất thoải mái, sinh ra vài phần biếng nhác.
Tóc rất nhanh đã khô rồi.
Anh tắt máy, dùng ngón tay vuốt xuôi mái đầu lộn xộn của cô nàng rồi nghiêng người rút dây điện ra, để máy sấy lại chỗ cũ.
Bỗng nhiên có một vật mềm như bông kề sát lại, đôi tay nhỏ múp míp lành lạnh ôm chặt eo anh, mặt chôn vào ngực anh, ngữ khí buồn buồn: “Đồ xấu xa.”
Trong lòng Hứa Hành Niên lộp bộp một tiếng, đại não đơ 3 giây, ngơ ngác nói không nên lời.
Trên người tiểu cô nương có mùi sữa bò ngòn ngọt, trộn với hương hoa nhài nhàn nhạt, mái tóc mềm oặt cọ lên cánh tay trần của anh, như từng đợt sóng mềm nhẹ đánh vào trêu chọc tâm trí người ta.
Hô hấp người con trai cứng lại, rũ mi xuống khẽ vuốt ve đỉnh đầu cô, khàn giọng hỏi: “Anh chọc gì em… hửm?”
Lúc nói chuyện, âm cuối còn hơi run rẩy.
Tiểu cô nương cọ loạn trong ngực anh, thấp giọng bảo: “Hồi tối có người hỏi em thích anh ở điểm nào……”
Hứa Hành Niên nhẹ “Ừ” một tiếng, duỗi tay ôm lấy bờ eo thon của người con gái, cúi đầu xuống dịu dàng hôn mấy cái lên đỉnh đầu cô, nhẹ giọng dỗ: “Em trả lời thế nào?”
Cô giãy giụa ngẩng đầu lên, đôi mắt ngập nước, hơi sợ: “Em nói nhưng anh không được giận nhé…”
“Ừm, không giận.”
Cô nuốt nước miếng mấy lần, nhìn chằm chằm con ngươi người kia, dè dặt bảo: “Em nói là em không biết.”
Nhìn thấy dáng vẻ sợ đầu sợ đuôi như xảy ra chuyện gì lớn lắm của cô, Hứa Hành Niên đột nhiên bật cười, hơi cong lưng cụng trán với cô, đôi mắt trong trẻo khóa chặt Đường Ôn lại: “Cho nên anh biến thành đồ xấu xa?”
Hơi thở ấm áp quét qua mặt Đường Ôn, y như bị chiếc lông phe phẩy đến phát ngứa.
Hiếm khi nào tiếp xúc gần gũi thế này, cô có cảm giác như tai mình đang nóng lên, nhưng vẫn rất gì là anh dũng nhìn người kia, ngữ khí mềm mại: “Em suy nghĩ cả tối, đến nỗi bài tập cũng làm chưa xong.”
Cô đột nhiên đứng thẳng, gắng làm giọng mình cứng rắn hơn một tí: “Anh chẳng làm gì cũng ảnh hưởng đến tâm tình của em, không phải đồ xấu xa thì là gì!?”
……
Hứa Hành Niên hơi nhướn mày, lời nói đến bên miệng vậy mà phải nuốt về trong bất lực.
Nghe nó vô lí, nhưng lại rất thuyết phục.
Dừng một chút, anh duỗi tay ra sau lưng giữ chặt tay cô nàng, dịu giọng xin lỗi: “Là anh không tốt.”
Đường Ôn: “……”
Cũng không đúng, rõ ràng là cô đến cả nguyên nhân thích anh cũng không nói được, đang áy náy chết đi được đây, sao người xin lỗi lại biến thành anh rồi……
Không đợi cô load xong, anh đã nghiêng mặt qua, mổ lên vành tai người con gái rồi thấp giọng nỉ non: “Nếu lần sau có người hỏi em như vậy, thì em cứ bảo là vì Hứa Hành Niên thích tất cả của Đường Ôn, không chỉ một điểm thôi đâu.”
*Chắc ý bạn ấy là Đường Ôn thích HHN vì HHN thích tất cả của Đường Ôn.
Như lá rụng xuống mặt hồ yên ả, từng gợn sóng mơn man nổi lên.
Nghe giọng nói trầm thấp êm tai của anh, cả người Đường Ôn mềm nhũn, xương cốt toàn thân như tê như dại, trái tim nhỏ đập thình thịch, cả người vô lực rúc trong ngực anh.
Đây vẫn là lần đầu tiên, chính tai cô nghe thấy Hứa Hành Niên nói “thích”.
Cho dù nhiều năm như vậy trong lòng cô vẫn luôn hiểu rõ, anh đối xử với cô rất tốt, không hề xuất phát từ giao tình của người lớn hay tình thân.
Nhưng cô vẫn rất vui.
Cô cắn môi dưới, ôm chặt cánh tay anh, đầu nhỏ lại cọ loạn trong ngực anh, giọng rầm rì như làm nũng: “Em cũng thích tất cả những gì thuộc về anh.”
“Rất thích, rất thích.”
Điều này đã ăn sâu bén rễ vào đầu cô từ lâu.
Không thể tìm được nguyên do.
Tác giả có lời muốn nói: Tác giả không lời muốn nói ( nhây một chút)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!