Đuôi Nhỏ Thật Ngọt - Chương 55: Ngọt xỉu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
12


Đuôi Nhỏ Thật Ngọt


Chương 55: Ngọt xỉu


Editor: envi

Vẫn là editor: Một chương dài, hơn 4500 chữ, nên mình chưa beta được. Các bạn đọc thấy có lỗi ở đâu thì cmt để mình sửa nhé.

Đường Ôn dừng động tác lại theo bản năng, bám vào bả vai Hứa Hành Niên, cứ như vậy mắt đối mắt với người đối diện hai giây.

Khoảng cách không tính là xa, cô có thể thấy rõ sự khiếp sợ và bối rối trong mắt Đổng Kha, những cảm xúc phức tạp đan xen.

Tay nắm chai của cô ấy bất giác siết chặt, kêu răng rắc, vô cùng chối tai.

Cảm nhận được động tác của mèo con trên người mình cứng lại, Hứa Hành Niên nghiêng nửa người qua, nghi hoặc liếc nhìn Đổng Kha, cũng không có phản ứng gì.

Đường Ôn thẹn thùng rũ mi, bàn tay vỗ vỗ bờ vai anh, cẳng chân phụ họa cộng thêm trừng mắt, nhỏ giọng hờn dỗi: “Anh thả em xuống đi ạ.”

Lúc này anh mới ung dung buông cô ra, chờ hai chân cô chạm đất bèn thuận tay chỉnh lại áo bị xốc lên của cô.

Sắc môi Đổng Kha đã trắng bệch, sửng sốt hơn nửa ngày mới phản ứng kịp, lòng bàn tay nắm chặt cái chai đã túa đầy mồ hôi, hai chân cũng run lên không ngừng.

Tất cả sự thân mật của hai người đủ để cô ấy cảm nhận được, rằng bọn họ đã ở bên nhau.

Nhưng vì sao chứ?

“Đàn chị.” Tiểu cô nương rề rà đi tới trước mặt Đổng Kha, rũ mắt nhìn đồ uống trong tay cô ấy, mím môi, vẻ như muốn nói lại thôi.

Hồi nãy cô cũng đã giải thích nguyên nhân phải đến phòng y tế cho Hứa Hành Niên rồi, nói luôn cả chuyện mình nhờ Đổng Kha cho anh nghe, nhưng không hiểu sao nhìn anh chẳng có vẻ cảm kích chút nào.

Đường Ôn không muốn đoán bừa, so với việc cố tình làm thế, cô tình nguyện tin rằng Đổng Kha có việc đột xuất.

Đổng Kha mở môi, đưa cái chai trong tay cho cô, giải thích: “Xin lỗi em nhé Đường Ôn, nãy chị bị chủ nhiệm lớp gọi đi, không giúp em được… Không gây phiền toái gì cho em chứ.”

Nói đến đây, cô ấy nhấc mắt nhìn Hứa Hành Niên phía sau, ánh mắt anh lạnh nhạt, nhưng lại khiến cô ấy không rét mà run, dường như có thể nhìn thấu hết mọi suy nghĩ trong lòng cô ấy.

Là do cô ấy quá chột dạ…

Nghe xong lời Đổng Kha nói, Đường Ôn âm thầm thở phào dưới đáy lòng, cười hì hì nhận chai: “Không sao ạ… Dù sao cũng cảm ơn chị, chuyện hồi nãy bất ngờ quá.”

“Ừm…” Cô ấy căng thẳng nắm tay thành quyền, ngước mắt nhìn Đường Ôn, dáng vẻ muốn nói lại thôi, “Cái kia……”

Cảm nhận được ánh mắt dò xét của cô ấy, Đường Ôn cuống lên, bèn đỏ mặt hòng che dấu chuyện vừa rồi: “À đúng rồi đàn chị, tới giờ kiểm tra nhân số rồi, chúng ta đi về trước đi, nhỡ may bị nói lười biếng thì không được.”

Nói xong còn quay đầu liếc Hứa Hành Niên, ánh mắt trông mong mang theo ý tứ.

Hứa Hành Niên biết cô xấu hổ, im lặng, gật nhẹ đầu rồi đi trước về hướng sân thể dục.

Nhân vật chính đã không có ý muốn trả lời, còn gặng hỏi nữa e là chỉ khiến người ta thấy phiền.

Đổng Kha mím môi, đành phải bỏ qua, nhếch miệng cười: “…… Được.”

Trở lại khu vực lớp 11A1, Đổng Kha như người mất hồn ngồi trên ghế, ánh mắt trống rỗng nhìn phía trước.

Tề Lâm Lâm vừa vội vàng chạy về, mồ hôi đầm đìa ngồi xuống, lấy cùi trỏ chọc chọc cánh tay cô ấy: “Nghĩ gì đấy?”

Cô ấy ủ rũ cụp đuôi trả lời: “Hứa Hành Niên với Đường Ôn hình như đang quen nhau.”

Tề Lâm Lâm hơi sửng sốt, hỏi: “Đường Ôn……Có phải cô bé nhỏ xinh đáng yêu kia không?”

“Ừ.”

Tề Lâm Lâm ừng ực uống mấy ngụm nước rồi dùng mu bàn tay lau vệt nước dính bên khóe miệng, tùy tiện nói: “Thế thì có gì mà phải đau lòng!?”

Đổng Kha khó hiểu ngẩng đầu lên, nhìn cô ta.

“Yêu đương thời cấp 3 có mấy khi nghiêm túc đâu, đều là kiểu chơi chơi thôi, cậu xem, Hứa Hành Niên cả ngày chơi với Khâu Nhạc, Khâu Nhạc thì ba bảy hai mốt ngày đổi bạn gái một lần, tốc độ còn nhanh hơn tốc độ tớ đổi thần tượng nữa kìa, còn cả Lục Hoài Sâm nữa, đừng thấy cậu ta giờ quấn lấy Lạc Nhan 24/7, nếu mà quen nhau thật thì quá lắm là được 1 tuần.”

Đổng Kha khựng lại, như bắt được một tia hy vọng, nhìn bạn: “Thật không?”

Tề Lâm Lâm trả lời vẻ đương nhiên: “Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng.”

Cô ấy lắc đầu: “Nhưng Hứa Hành Niên không phải kiểu người tam tâm nhị ý(*) đâu.”

*Tam tâm nhị ý (三心二意): không có chính kiến, chân trong chân ngoài.

“Cậu chưa nhìn cậu ấy yêu đương thì sao biết cậu ấy là kiểu người gì.”

“……”

Quả vậy, năm lớp 10 Hứa Hành Niên rất ít khi tiếp xúc với bạn học nữ, chuyện nói với cô nhiều nhất cũng chỉ liên quan đến hội học sinh.

Nhưng vì sao chưa gì đã hẹn hò với Đường Ôn chứ?

Tề Lâm Lâm ở bên này nói tiếp: “Huống chi hai người họ vốn không cùng cấp bậc, thử thách về sau còn nhiều, lấy đâu ra lắm chuyện trăm năm(*) thế.”

(*) Tác giả dùng cụm từ 长长久久(lâu lâu dài dài).

“……”

Cũng không phải là không có lí.

Đổng Kha vuốt ve lòng bàn tay, rơi vào trầm tư.

*

Đại hội thể thao tiếp tục diễn ra vào thứ sáu, lớp 10A1 không còn hạng mục thi đấu nào nữa, ngoại trừ lúc đi kiểm tra nhân số, thời gian còn lại Đường Ôn với Tống Tử San đều nhàn nhã ngồi một chỗ chém gió, bàn chuyện đi đâu nhân dịp nghỉ lễ mùng 1 tháng 10(quốc khánh Trung Quốc).

“Nhà tớ định đi du lịch hải đảo, cậu đi đâu?” Tống Tử San hỏi cô.

Đường Ôn nhìn vận động viên đang lao đi, cắn kem chậm rãi đáp: “Ừm… chắc là ở nhà làm bài tập thôi.”

“Hứa Hành Niên nhà cậu không định đưa cậu ra ngoài chơi hả?”

Cô xé vỏ túi kem ốc quế, khựng lại, thấy kem trong ốc quế sắp chảy ra tay bèn vội vàng thè lưỡi liếm bớt, trả lời: “Chắc là anh ấy cũng ở nhà đọc sách luôn.”

“À……” Tống Tử San hơi thất vọng thở dài, “Tớ còn tưởng anh ấy đã sớm hẹn cậu ra ngoài chơi rồi chứ… Lễ Quốc khánh cũng là dịp tốt cho mấy cặp đôi mà, ôi cậu nói xem, nếu bảy ngày không gặp anh ấy thì cậu có nhớ không?”

Bảy ngày không gặp?

Đường Ôn nhìn chằm chằm bạn đang mờ mịt một lát rồi mới nhớ ra mình chưa nói với cô ấy về vụ “hôn ước”, nuốt miếng ốc quế cuối cùng vào bụng, Đường Ôn lặng lẽ kề sát vào, thấp giọng nói: “Thực ra, tớ với anh ấy ở chung.”

“Ở chung!!!???” Cô ấy kinh ngạc trừng lớn mắt, hô lên.

Đường Ôn đỏ mặt, vội vàng che miệng bạn, đặt ngón trỏ lên môi liên tục ra hiệu: “Suỵt suỵt suỵt ——”

Tống Tử San hoảng sợ nhìn tứ phía, thấy cũng không ai chú ý tới bên này mới âm thầm yên lòng, cúi đầu ghé sát vào Đường Ôn: “Giờ các cậu đã ở chung rồi á!? Bố mẹ các cậu đâu? Biết không?”

Ở chung? Tính sao ư?

Cô lấy khăn giấy ra rồi nói tiếp: “Thực ra từ nhỏ bọn tớ đã đính hôn rồi, nên mấy năm nay vẫn luôn ở chung.”

“Đính hôn á?????”

Tống Tử San lại một lần nữa phải trừng lớn hai con mắt, hít hà một hơi, lượng tin tức quá lớn, cô ấy hơi phản ứng không kịp.

Không ngờ rằng hai người họ không phải chỉ là một cặp thanh mai trúc mã bình thường mà còn là một đôi… lại còn là ép duyên.

Chờ tiêu hóa xong cô ấy mới chậm rãi nói: “Hai nhà các cậu chắc là rất nhiều tiền ha.”

Tiểu cô nương nghĩ một chút rồi chớp mắt gật đầu: “Coi như là thế đi… Cơ mà sao cậu biết?”

Cô nàng nuốt nuốt nước miếng: “Tớ thấy mấy tiểu thuyết tổng tài đều viết thế mà…”

“……”

Tống Tử San bỗng nhiên lại hỏi: “… Cậu có em gái không?”

Cô chớp mắt: “…… Có chị gái.”

“Vậy thì không thể không đề phòng nhé.”

“…… Nhưng chị tớ có bạn trai rồi.”

“…Thế thì cũng phải đề cao cảnh giác nhé, loại tình huống này trong sách viết nhan nhản.”

“……”

Nói cái quỷ gì vậy???

Đường Ôn cảm thấy Tống Tử San bị tiểu thuyết tổng tài đầu độc quá nặng rồi.

*

Buổi chiều tổ chức xong vài hạng mục đơn giản, ngay sau đó là tiết mục trao giải và nghi lễ bế mạc. 10A1 dịp này một đường vượt mọi thử thách vươn lên dẫn đầu, quang vinh chiếm hạng nhất, còn cầm thêm mấy cái giấy khen tuyên dương lớp “Xuất sắc nhất”.

Sau tuyên bố giải tán, cả lớp nhao nhao về phòng học, lớp trưởng vui vẻ sai người treo giấy khen trong phòng học theo thứ tự, sướng đến nỗi không khép được miệng, đứng trên bục giảng cao giọng hát vang.

Đây là thành quả đầu tiên dành cho những nỗ lực chung của họ.

Đường Ôn ghi các loại bài tập được viết trên bảng rồi lôi cặp với sách vở trong gầm bàn ra, lững thững bỏ sách vào cặp. Động tác của Tống Tử San nhanh như gió, chưa gì đã dọn sách vở gọn gàng cả rồi. Miệng cô ấy ngậm kẹo mút, lúng búng hỏi: “Cậu về thế nào?”

“Có người tới đón tớ.” Cô ngoan ngoãn trả lời.

“Tớ đi xe, về trước nhé.” Cô bạn vòng ra trước bàn học cầm túi đồ đặt bên cạnh máy sưởi, vỗ vỗ đầu nhỏ của Đường Ôn.

Đường Ôn gật đầu, quan tâm: “Đi chậm thôi nhé.”

“Biết rồi ——” cô nàng dài giọng, lúc đi tới cửa chợt ngoái đầu lại ném cho Đường Ôn một nụ hôn gió, “Ngàn vạn lần đừng nhớ tớ ha.”

Đường Ôn cười nhẹ, cúi đầu dọn sách tiếp.

Lúc Hứa Hành Niên bước vào, trong lớp vẫn còn nhiều người chưa đi, anh lập tức đi đến trước bàn cô, ngồi vào chỗ của Tống Tử San, liếc bảng vài lần.

Cô vẫn đang tập trung dọn sách, dư quang cảm giác được có người ngồi xuống cạnh mình, nghiêng đầu qua nhìn, hoảng sợ: “Sao anh vào được thế ạ?”

Anh quay mặt sang, chống tay nghiêng đầu nhìn bạn gái: “Chủ nhiệm lớp các em đi rồi.”

“Dạ.” Cô gật gật đầu, “Vậy thì không sao cả.”

Chờ cô dọn xong đồ bỏ vào cặp, chậm rãi đứng dậy, Hứa Hành Niên bèn duỗi tay cầm cặp giúp cô, bảo: “Anh cầm cho.”

Cô nàng kêu “Quào” một cái, trên mặt lộ ra biểu cảm rất chi là sùng bái.

Anh hoang mang: “Quào cái gì.”

“Cảm thán sức mạnh của bạn trai trong truyền thuyết một chút.”

“……”

Hồi nãy khi Hứa Hành Niên bước vào đã có mấy bạn nữ trong lớp ngo ngoe rục rịch, ai mà ngờ lại thấy anh đi thẳng về phía bàn của Đường Ôn luôn… Không sao không sao, chắc là có chuyện bên Hội Học Sinh Hội ấy mà.

Còn chưa tự an ủi dưới tận sâu tâm hồn xong thì đã thấy hai người kia vừa nói vừa cười đứng dậy, Hứa Hành Niên còn chủ động cầm cặp cho em gái nhỏ nữa——

Đây là…… đang quen nhau sao???

Vì khoảng thời gian tan học sau đại hội thể thao khá thả cửa nên trên hành lang cũng không đông nghịt người như trước, Đường Ôn chậm rãi theo sau anh đến đầu cầu thang, sau đó ngoái cổ lúng liếng nhìn khắp nơi.

Hứa Hành Niên đã đi được ba bốn bậc, dư quang không thấy chiếc đầu nhỏ đen nhánh đâu cả, bất giác nghiêng người: “Sao vậy?”

Ánh mắt tiểu cô nương sáng lên, lón nhón bước tới mép cầu thang, dang tay ra quơ quơ: “Anh cõng em đi.”

Giọng điệu vừa mềm vừa ngọt không khác gì kẹo bông gòn, y như đang làm nũng.

Hứa Hành Niên bật cười, nhẹ nhàng vỗ rơi móng vuốt của cô, cố ý trêu: “Tự đi.”

Cô nàng cau mày dẩu miệng, hai tay đập phành phạch như cánh chim, giọng mềm như bông: “Cõng một chút, một chút thôi ạ.”

Anh cong môi, xoay người sang rồi đeo cặp sách sau lưng ra trước, cao giọng “Ừm” một tiếng.

Mặt mày Đường Ôn cong tớn, lập tức vòng lấy cổ anh, nghiêng người về trước, hai đùi cũng kẹp vào hông anh, cả người nhoài trên lưng anh như con bạch tuộc.

Cảm giác ôm chắc rồi, cô nghịch ngợm vỗ vỗ vai anh: “Đi thôi con ngựa.”

“Con ngựa?” Anh hơi nghiêng đầu qua, lười biếng lặp lại.

“À……” Cô lại quẫn, chôn nửa mặt vào lớp vải trên bả vai anh, hai mắt vô tội chớp chớp, “Em không nói gì hết.”

Anh tạm tha cho cô, một tay cầm cặp Đường Ôn, một tay duỗi về sau nâng chân cô lên, đi xuống dưới.

“Về nhà muốn ăn cái gì?” Anh hỏi.

“Sao cũng được ạ.” Cô dán sườn mặt lên vai anh, đôi chân đung đưa, có chút lười biếng.

Cả khu dạy học loạn xị ngậu, mỗi đầu cầu thang trên hành lang đều ầm ĩ như đi mua thức ăn ngoài chợ, Hứa Hành Niên đang cực kỳ thoải mái cõng cô đi xuống thì từ tầng dưới có hai người đi lên, Đường Ôn chớp mắt, cảm giác giọng nói này hơi quen tai.

Tôn Phỉ Phỉ đang liên miệng chia sẻ kế hoạch cho kì nghỉ này của mình với bạn, ai ngờ vừa đi qua chỗ rẽ thì đúng lúc thấy Hứa Hành Niên đang đi xuống, vui mừng mở to mắt: “Chào đàn anh ạ!”

Anh cũng không còn ấn tượng gì về việc nói chuyện với cô ấy hồi hôm qua nữa, nhàn nhạt gật đầu nói “ừ”.

Giờ Tôn Phỉ Phỉ mới phát hiện sau lưng anh còn cõng một nữ sinh nữa, trông nho nhỏ, đầu thì cúi gằm, không nhịn được nheo mắt, rướn cổ lên nhìn phía sau anh.

Cô ấy nghiêng sang trái, cổ Đường Ôn liền quẹo phải, bạn nghiêng sang phải, thì Đường Ôn lại sang trái, hai người cứ giằng co một lúc, mãi đến khi Hứa Hành Niên đi xuống bậc cuối cùng cầu thang thì rốt cuộc Tôn Phỉ Phỉ cũng thấy rõ dáng vẻ cô rồi.

Hít sâu một hơi, cô ấy kinh ngạc kêu lên: “Đường Ôn!?”

Mặt tiểu cô nương cứng đờ, nghểnh cổ lên, bắt đầu nói nhảm: “Phỉ Phỉ chào buổi sáng!”

“Cậu cậu cậu cậu cậu…” Cô bạn kích động nói không nổi, chỉ Đường Ôn cà lăm hơn nửa ngày.

Đường Ôn nuốt nước miếng, bày ra tuyệt chiêu giả ngu: “Nghỉ lễ vui vẻ nha! Khắp chốn mừng vui khắp chốn mừng vui, buổi tối nhớ lên mạng chơi đấu địa chủ ba thiếu một nhớ!”

Mãi đến khi hai người đi xa, Tôn Phỉ Phỉ mới vỗ ót mình một cái.

Vãi chưởng!

Búp cải trắng cô nhớ thương cứ như vậy bị tiểu tâm can(trái tim nhỏ) mình thích nhổ mất rồi ư???

*

Hễ là chuyện đến tai Tôn Phỉ Phỉ thì y như rằng không thể giấu được một buổi tối, Đường Ôn giúp dì Cầm dọn bát đũa xong, cầm di động lên ban công hóng gió, mới vừa vào WeChat, trong nhóm “Đảng ngầm A1” đã gửi đến hằng hà sa số tin nhắn rồi, di động rung muốn liệt cả tay.

Vừa nhấn vào, không hề ngoài dự liệu, tất cả đều xoay quanh chuyện của cô với Hứa Hành Niên, thậm chí còn có người nói đã gặp hai người ở ngoài trường học.

Giờ cô mới biết, thực ra trong lớp đã có mấy người nghi ngờ quan hệ giữa hai người họ rồi, nhưng vì sợ “Dâm uy” của Hứa Hành Niên trong trường nên cũng chưa dám hỏi cô.

Không biết tại sao, Đường Ôn thực sự cảm giác mình như được “chống lưng” vậy, chắc chờ đến lúc đi học lại là có thể trở thành tiểu bá vương ngang ngược mất.

Nghĩ đến đó, Đường Ôn bật cười, vui vẻ gửi một biểu cảm thẹn thùng vào nhóm lớp.

Người trong nhóm vừa thấy, nhao nhao đổ ra spam, có mấy người hay chơi với Đường Ôn còn cả gan muốn Hứa Hành Niên mời khách.

Cô lại rep đơn giản vài câu rồi sau đó quay vào xem tin nhắn trong nhóm của ban.

Mấy hôm trước cô vừa được thêm vào nhóm ban, lúc đi học hầu như mọi người đều không mang điện thoại nên rất ít khi nói chuyện trong nhóm đó, được nghỉ mới bắt đầu sôi nổi hẳn lên, Tráng Hán quậy nhất, tiếp đến là Trịnh Mạn Mạn nhí nhảnh như cá cảnh, còn có mấy người khá quen mắt.

Đường Ôn nhấn vào xem thành viên nhóm, tìm được ID WeChat của An Ninh bèn gửi lời mời thêm bạn.

Tiếng nhắc nhở “Leng keng” vang lên, có người thêm bạn tốt với cô, cô thoát ra ngoài nhìn, thấy là Đổng Kha liền thêm bạn luôn.

Tráng Hán ra ngoài chơi bời, ào ào gửi ảnh ăn nướng vào nhóm, trên bàn còn bày la liệt vỏ bia rỗng.

【 Trịnh Mạn Mạn 】 Ôi cái xã hội này, ôi Manh ca!

【Đẹp trai nhất nhóm】[ nhe răng ] Em gái đến chấm mút tí không?

【 Trịnh Mạn Mạn 】 không đâu không đâu tiểu tiên nữ chúng tôi còn lâu mới ra cửa với quái thúc thúc.

【 Đẹp trai ná thở】 Manh ca này tớ thấy cậu để biệt hiệu như vậy không ổn lắm đâu.

【 Đẹp trai nhất nhóm 】 làm sao, anh ngực to(1) có ý kiến à?

Anh, ngực, to…

Đường Ôn xem mà khóe miệng co rút, “đẹp trai ná thở” này chắc là Lâm Phong trong ban bọn họ, Tráng Hán luôn rất thân thiết gọi cậu ta là “anh Phong(Phong huynh)(2)”, nhưng mà gọi thế thì đúng là không sang, tổn hại đến tác phong của ban kiểm tra kỉ luật, thế nên dứt khoát thêm vào sau “Phong huynh” một chữ, ca.

(1),(2): “ngực to” là 丰胸(fēng xiōng) đọc giống “anh Phong” là 峰兄(fēng xiōng) nên gọi Phong huynh người nghe dễ hiểu lầm.

【 Đẹp trai ná thở 】 tớ cảm thấy đẹp trai nhất phải là hội trưởng @Hứa Hành Niên của tớ.

【 Trịnh Mạn Mạn 】 đồng ý với Phong ca.

【 Đẹp trai nhất nhóm 】hội trưởng đẹp trai bằng tớ sao?

【 Trịnh Mạn Mạn 】 U chu choa Manh ca cậu to gan gớm, dám ăn nói ngông cuồng(*) thế cơ đấy.

(*) Khẩu xuất cuồng ngôn(口出狂言)

【Đẹp trai nhất nhóm】khỏi lo, giờ hội trưởng không xem điện thoại đâu.

【Đẹp trai ná thở】 Oà, vậy những lúc như này thì hội trưởng đang làm gì ta?

【 Đẹp trai nhất nhóm 】 chắc chắn là đang trêu chọc em gái nhỏ rùi, đêm còn dài, còn rất nhiều thời gian đó ~

【 Hứa Hành Niên 】 gì?

【 Đẹp trai nhất nhóm 】……

【 “Đẹp trai nhất nhóm” đã thu hồi một tin nhắn 】

……

Vậy mà anh lại đang online? Hồi nãy bảo vào thư phòng chơi cờ với ông nội mà?

Đường Ôn quay về trang chủ, mở khung chat trên cùng ra, nhắn tin cho anh.

【 anh đang làm gì thế ạ? 】

Bên kia trả lời rất nhanh: 【 em hy vọng anh đang làm gì? 】

???

Nào có kiểu trả lời như vậy chứ.

Cô lắc lắc cần cổ hơi mỏi, ánh mắt đột nhiên sáng lên, cúi đầu cong môi, đầu ngón tay bấm trên màn hình nhanh như bay, trả lời: 【trêu chọc em gái nhỏ】

Mỗi ngày trêu một chút.

Nhưng lần này cô đợi ngót nghét mười giây rồi mà bên kia vẫn chưa trả lời.

Dẩu miệng hừ hừ hai tiếng, cô vào nhóm chat của ban thì thấy mọi người đang nói chuyện đi du lịch dịp quốc khánh, hình như đang bàn chuyện cả ban cùng đi leo núi.

【 Hội trưởng đẹp trai nhất】 có đi hay không đây, núi Bắc Sơn sau trường ý, ngồi trong lớp vừa nhấc đầu lên là thấy.

【 Trịnh Mạn Mạn 】 không phải phải có vé vào cửa sao?

【 đẹp trai ná thở 】 sáng sớm lẻn vào thì không cần.

【 Quách Kỳ 】 các cậu đi à, nhà tớ mở một tiệm cơm ở sườn núi đó, mời mọi người một bữa.

【Hội trưởng đẹp trai nhất】 nghe hội trưởng vậy, chờ hội trưởng tổ chức đi thì bọn mình theo thôi @Hứa Hành Niên

Tráng Hán đổi biệt hiệu lúc nào không biết, có thể thấy khát vọng tìm đường sống rất mãnh liệt.

【 Đổng Kha 】 Mọi người đã đi bao giờ chưa? Có an toàn không?

【 Hội trưởng đẹp trai nhất 】 an toàn mà, cũng là một điểm du lịch thôi, chưa kể còn có Quách Kỳ dẫn mình đi nữa mà.

【 quách kỳ 】 mọi người tới thì tớ dẫn đi, đến sớm nhá, vé vào cửa không rẻ đâu.

【 Trịnh Mạn Mạn 】 Vậy tớ một slot nha! Chờ hội trưởng lên tiếng nữa, có muốn đi với bọn mình không @Hứa Hành Niên

【 đẹp trai ná thở】 sao hội trưởng không nói gì hết vậy, đừng nói là đi trêu chọc em gái nhỏ thật nha.

Đọc đến đây, Đường Ôn nhanh chóng quay về trang chủ, thấy Hứa Hành Niên vẫn chưa rep tin nhắn mình, cô mở box chat đánh một hàng chữ: 【 trong nhóm hỏi anh có muốn tổ chức cho mọi người đi leo núi không kìa】

Đương lúc cô định nhấn gửi tin nhắn đi, thì cửa sổ sát đất phía sau đột nhiên bị ai đó đẩy ra, xen lẫn với tiếng bước chân.

Cô nghe thấy tiếng động liền nghiêng mắt, chưa kịp nhìn rõ dáng vẻ người đến thì đã bị người ta ôm chặt từ sau lưng.

Hứa Hành Niên mới từ phòng khách ra, trên người còn lưu lại một chút mùi thơm của nước làm mát không khí hương chanh, rất nhạt, là thứ hormone quen thuộc nhiễu loạn lòng cô. Tay áo xắn lên, cánh tay với đường nét hài hòa quấn lấy vòng eo cô, ấm áp lại có lực.

Đường Ôn kinh ngạc trừng mắt: “Anh ra ban công làm gì thế?”

Anh ôm cô, gò má cọ lên vành tai cô, hơi thở vờn quanh mặt cô, trả lời rất đơn giản: “Trêu chọc em gái nhỏ.”

Ngữ khí kia như kiểu nói chuyện đương nhiên.

“………”

Nghiêng mặt thấy khóe miệng cô hơi mím, anh cười nhẹ: “Không phải em nói thế à?”

Là lời vừa nói trên WeChat.

Cô phồng miệng, mềm oặt dựa vào người anh, trọng lượng toàn thân đều đặt hết lên cơ thể người con trai, chậm rãi nói: “…… Vậy sao anh biết em ở đây ạ?”

Anh hôn lên vành tai cô mấy cái, lười biếng nói: “Trái tim tự cảm nhận được.”

“… Không tin.”

Cô không phải cô bé dễ dàng bị mấy lời ngon tiếng ngọt dỗ dành đâu nhé.

Anh nhéo nhéo phần thịt bên hông cô, đang ngẫm xem có phải lại nhiều lên không, nhạt giọng: “Dì Cầm nói với anh.”

“Hừ,” cô giãy ra, quay mặt lại ôm eo anh, nghểnh cằm lên nhìn người kia, “Anh chỉ biết lừa em thôi.”

Anh rũ mắt, cười khẽ: “Anh lừa em cái gì?”

“Thì…” Cô đột nhiên nghẹn lời, tự nhiên chẳng nói được nguyên do, đôi mắt sáng trong chớp chớp nhìn anh, bắt đầu nói hươu nói vượn, “Nhiều lắm, đếm tới sáng mai cũng không hết.”

“Không sao, cứ từ từ nói, nói đến sáng mai luôn.”

“……”

Mặt cô nàng ửng đỏ, cứ chọc chọc vào ngực anh như cái mũi khoan vậy, nhỏ giọng nỉ non: “Ví dụ như từ nhỏ đã lừa em về nhà anh này…”

Nếu đặt trong bối cảnh tiểu thuyết tổng tài, cô lúc này chính là nữ phụ độc ác không chừng.

Hứa Hành Niên nghe xong, không nhịn được cười, nâng đầu nhỏ đang chôn trong ngực mình lên: “Lừa em hả?”

“……” Cô chỉ muốn làm nũng linh tinh thôi chứ cũng không muốn chấp nhất đáp án làm gì cả, cằm gật lên gật xuống cọ trên ngực anh, ánh mắt trong trẻo, “Đúng vậy ạ.”

Ai ngờ cô vừa dứt lời, hơi thở quen thuộc đã ập đến, nhẹ ngậm lấy cánh môi cô, dịu dàng liếm láp.

Con ngươi Đường Ôn mở to, ngây người chớp mắt, hàng mi run run nhẹ nhàng khép lại, hơi rướn cổ lên đón nhận nụ hôn của anh.

Tiếng côn trùng kêu lao xao từ bụi cỏ cách đó không xa, lá cây rơi đầy sân bị làn gió cuốn bay nghe xào xạc, ánh đèn từ phòng khách lọt ra ban công, chiếu hai bóng người đang dựa sát vào nhau thành một chặp xuống sàn nhà.

Hơi thở hai người chồng lên nhau, dây dưa cạnh nhau, làm không khí xung quanh bỗng trở nên ái muội.

Cánh môi cô như miếng thạch trái cây vậy, vừa mềm vừa núng nính, anh dùng đầu lưỡi tỉ mỉ miêu tả dáng môi cô một lần, rồi đưa vào khoang miệng chậm rãi tìm kiếm.

Một lát sau, anh hôn khóe miệng cô, thấp giọng thở hổn hển: “Là anh lừa em? Hửm?”

Cô bị hôn đến nỗi người mềm thành một vũng nước, làm gì còn biết lừa với chẳng không lừa nữa, ôm anh nói ấp úng: “Không… Không phải ạ.”

“Thế sao lại đến nhà anh vậy…”

“……”

Thực sự là không thể nói là tự nguyện đâu!

Cô đỏ mặt, dùng chút lý trí còn sót lại kéo mình ra khỏi sự mơ màng, nhẹ nhàng đẩy anh, thở phì phò, “À đúng rồi, mọi người trong nhóm đang hỏi anh… có muốn tổ chức đi leo núi không.”

Giờ mà cô vẫn còn tinh lực nói sang chuyện khác…?

Anh không kìm được bật cười, chống nhẹ lên trán cô: “Em muốn đi không?”

Đôi mắt cô mang theo hơi nước, như viên ngọc đang phát sáng: “Ừm… Hơi hơi ạ.”

Dừng một chút, cô lại nói tiếp: “Nếu anh không thích, sẽ không đi nữa.”

Cô biết anh vẫn luôn là người sợ phiền phức.

Hứa Hành Niên hôn mấy cái lên chóp mũi cô, lấy điện thoại trong tay cô đi, dịu dàng bảo: “Chỉ cần em muốn đi thì đi liền thôi.”

Anh buông cô ra, kéo ngón cái cô qua để mở khóa, anh lướt trên màn hình, ngũ quan tuấn dật bỗng được tô thêm nét mơ hồ dưới ánh sáng yếu ớt từ điện thoại.

Đường Ôn liếm khóe môi, yên lặng nhìn anh, sự cảm động trong lòng không kìm được, bèn khẽ khàng ôm lấy cánh tay anh.

Trong nhóm sớm đã tám sang chuyện khác rồi, nhưng nói đông nói tây xong lại có người tag Hứa Hành Niên hỏi chuyện tổ chức đi leo núi, anh trực tiếp mở khung nhập văn bản, đánh một chữ “Đi”, nhấn gửi.

Tiểu cô nương tận mắt thấy anh gửi tin, liếm môi, đang định nhắn “em cũng đi”, miệng mở ra được nửa, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không ổn——

Anh anh anh……rõ ràng là dùng nick cô!!!!

Vậy mà anh lại dùng nick cô để trả lời cái tin【 hội trưởng có đi leo núi không @Hứa Hành Niên 】 một chữ “Đi”!!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN