Đuôi Nhỏ Thật Ngọt
Chương 74: Tính sổ
Hôm nay trời quang mây tạnh, là dịp cực kì thích hợp để ra ngoài hò hẹn.
Đường Ôn rửa mặt xong quay về phòng, Hứa Hành Niên đã thay áo lông, những tảng nắng ùa vào từ ngoài cửa sổ loang lổ trên người anh, khiến dáng hình người con trai nom vô cùng dịu dàng.
Đường Ôn đi dép lê lạch bạch đến trước mặt anh, mắt cười cong cong: “Nhanh lên anh, kem đánh răng với bàn chải chuẩn bị xong cả rồi!”
Ngón tay trắng trẻo thon dài hững hờ đặt trên dây đồng hồ, thấy cô bước tới, anh hơi hạ tay xuống hòng ngăn cho mặt đồng hồ phản chiếu làm chói mắt cô.
Đeo đồng hồ xong, anh ngẩng đầu lên, trông thấy kem đánh răng còn sót lại bên khóe môi cô, bèn mỉm cười: “Chuẩn bị cho anh ra ngoài đấy à?”
Dứt lời, anh dùng lòng bàn tay giúp cô chùi chút bọt kem còn vương lại đi.
“Hình như hôm nay bố em phải tiếp khách hàng quan trọng, đã đến công ty từ sớm rồi, trước khi chị kéo mẹ ra ngoài đi dạo phố đã nhắn tin cho em bảo là trước xế chiều sẽ không ai làm phiền chúng ta hết.”
“Nên?” Trông cô có vẻ như đã lên kế hoạch cả rồi.
“Nên hai bọn mình đi dạo siêu thị đi, nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh hình như hơi ít, em muốn ăn đồ anh làm, được không?”
Đường Ôn chớp mắt, cần cổ trắng nõn nhướn cao, chẳng khác gì chú mèo con kêu khóc đòi ăn.
Hứa Hành Niên đặt tay lên đỉnh đầu cô: “Muốn bao nhiêu?”
Cô điên cuồng gật đầu: “Cực kì muốn—— Thế có đi không đây?”
“Đi chứ.”
Mắt Đường Ôn sáng lên, nhanh chóng vòng ra sau lưng anh, dùng mông đẩy anh về phía cửa: “Vậy anh mau đi rửa mặt đi.”
Chờ Hứa Hành Niên ra khỏi phòng, cô vội vàng mở tủ quần áo lục lọi hết mấy bộ đồ mùa đông, mãi mới tìm thấy một bộ áo bông có màu lông giống áo anh.
Cô kéo rèm cửa xuống, nhanh chóng cởi áo ngủ, mở ngăn đựng đồ ra tìm một chiếc áo con rồi lại vội vàng đeo dây vai, sau đó với tay ra sau cài móc.
Móc nội y hơi khó gài, cô kéo hai đầu móc mãi mà vẫn không cài hết được.
Lúc Hứa Hành Niên đi vào, Đường Ôn đang đưa lưng về phía anh, tóc dài vắt sang một bên để lộ chiếc cổ bóng loáng cùng vòng eo thon, bờ lưng nõn nà gọn ghẽ, da thịt nhẵn nhụi như sứ, hai chân thẳng tắp, ren hoa trên chiếc quần con trông thật đáng yêu.
Anh sững sờ trong nháy mắt, đại não trống rỗng, tay cầm then cửa dần dần bệch ra.
Đường Ôn nghe thấy tiếng chốt cửa bị kéo ra, cả người cứng lại, máu toàn thân trong khoảnh khắc ấy xông lên tận đỉnh đầu, trái tim trong lồng ngực nhảy lên mạnh mẽ, mạnh đến nỗi đầu óc cô cũng hóa mơ hồ——
Anh anh anh anh anh anh quay lại rồi sao???
Tay chân cô vì căng thẳng mà toát mồ hôi lạnh, cứ duy trì tư thế cài móc áo con như vậy, không nhúc nhích.
Không khí trong phòng ngột ngạt đến mức không thở nổi, hầu kết Hứa Hành Niên nhấp nhô, khàn giọng hỏi: “… Cần anh giúp không?”
Nghe đến đây, não cô đoàng một phát nổ tung, luống cuống tay chân trốn vào ổ chăn, dùng chăn bông bọc bản thân lại kín mít, cứ ú ớ như kẻ khờ vậy.
Tình huống này thực sự quá xấu hổ rồi!
Hứa Hành Niên đóng cửa lại, lững thững bước tới mép giường, khoanh tay trước ngực ngó xem cái đầu nhỏ đang chôn trong chăn kia: “Em thẹn với thùng gì thế?”
Bị nhìn cả rồi, không thẹn sao được!!!
Tuy chỉ nhìn thấy đằng sau thôi… Nhưng cô là người tư tưởng bảo thủ lắm đó…
Đường Ôn bọc chăn như con sâu róm, nhích tới mép giường, cách một lớp chăn đạp vào chân anh một phát, “mạnh” như mèo cào vậy.
Anh rũ mắt nhìn bó chân kia nhoắng cái đã rụt về, cười khẽ, thong thả bảo: “Rõ ràng là bọn mình còn tắm chung rồi mà.”
Cô ủ dột đáp: “Đó là khi còn nhỏ được không? Lúc đấy răng em còn chưa mọc đâu!”
Anh còn cố ý trêu: “Khác gì nhau?”
“……”
Khác to luôn có được không!
Mặt cô đỏ đến nỗi sắp sung huyết đến nơi, hung dữ dậm chân làm ván giường rung lên uỳnh uỳnh: “Anh mau đi ra đi!”
Anh cong lưng sán lại gần: “Không cần giúp thật hả?”
“Không! Cần!”
Anh cười xòa, ngồi dậy, không làm khó cô nữa.
Nghe được tiếng đóng cửa, Đường Ôn lặng lẽ ló đầu ra từ trong chăn, đôi mắt đảo quanh quét qua cả căn phòng một lượt, sau khi chắc chắn rằng anh đã ra ngoài mới thở nhẹ ra một hơi, loay hoay xốc chăn lên.
Cô chu môi, trở tay mặc lại áo con, phải tốn không ít sức mới cài xong móc khóa.
Đúng là thứ áo lót trời đánh, sau này có đánh chết cũng không mua hiệu này nữa!
***
Do không phải ngày nghỉ lễ, người trong siêu thị ít hơn phân nửa so với những đợt cao điểm, Hứa Hành Niên đẩy xe mua sắm xuyên qua lối đi giữa các gian hàng, Đường Ôn kéo cánh tay anh ngoan ngoãn đi theo.
Trong xe mua sắm chất đầy đồ, có cánh gà, cá, chọn ở khu thực phẩm sống, lại thêm rau xanh vơs cà tím lấy ở khu rau củ, mua cả sữa chua, Yakult các loại chỗ tủ mát… Đều là những thứ cô thích cả.
Hai người đi tới kệ để hàng ở khu ăn vặt, hai mắt Đường Ôn lập tức sáng lấp lánh, buông anh ra với tay vào trong lấy khoai chiên và kẹo mềm.
“Đây là gì anh nhỉ?” Cô cầm một hộp quà vặt được đóng gói kín kẽ lên, nhẹ lắc mấy cái, nghe thấy tiếng lột xột lên trong, bên ngoài chỉ in hình hoạt họa mà không có bất cứ chữ giới thiệu nào trên bao bì.
Hứa Hành Niên đi tới cầm xem thử, một cánh tay khoác qua vai cô, sườn mặt ghé sát vào tai cô, tư thế có chút biếng nhác: “Chắc là bánh quy.”
“Có thấy viết gì đâu nhỉ?” Cô cũng kề lại liếc qua.
Anh chỉ: “Mặt sau dán giới thiệu này.”
Hai người đang nói thì Hứa Hành Niên bỗng cảm giác sau eo bị thứ gì đó khẽ đụng vào, nghi hoặc quay đầu lại, Hứa Hành Niên thấy một cậu nhóc chỉ cao đến chân mình, đang giận đùng đùng trừng mắt với anh, trong tay đẩy một chiếc xe mua sắm.
Tóc vàng mắt xanh… Nhìn qua còn khá quen mắt.
Lúc này, Đường Ôn cũng quay đầu lại, nhìn thấy cậu bé kia liền vui vẻ cười tít mắt: “Y Ân đấy à?”
À, nhớ ra rồi.
Sắc mặt Hứa Hành Niên bất giác trầm xuống.
Nhóc này chính là người chụp hình chung với Đường Ôn đây mà.
Y Ân nghe tiếng Đường Ôn gọi mình, biểu cảm giận dữ thu bớt lại, thẹn thùng kêu một tiếng: “Chị Ôn Ôn.”
Hứa Hành Niên nhấc mi mắt, thấy rất gì là hứng thú, nhóc con này vậy mà biết nói tiếng Trung.
Đường Ôn hơi cong lưng sờ đầu Y Ân, giới thiệu nhóc với Hứa Hành Niên: “Em ấy là Y Ân, hàng xóm nhà bên cạnh nhà em… Anh đã thấy trong ảnh rồi đấy, em ấy là con lai, bố cũng là người Trung Quốc nên hai nhà qua lại rất thân thiết, người nhà cậu bé đều rất tốt.”
Anh khoanh tay, ngó từ trên xuống đánh giá cậu bé nhỏ, lạnh lùng “Ờ” một tiếng.
Đường Ôn: “……”
Hiển nhiên, Y Ân rất bất mãn với cái người thân phận đã không rõ lại còn ôm Đường Ôn này, lườm anh một cái rồi bỏ xe mua sắm lại chạy tới quấn lấy eo Đường Ôn, giọng mềm như bông: “Chị ơi chị, anh này là ai thế? Sao lại ôm chị chứ?”
Cô ngơ ngác nói “Hả”, nghiêng đầu nhìn qua Hứa Hành Niên, không biết phải giải thích thế nào cho một cậu nhóc.
Không đợi cô nói chuyện, Hứa Hành Niên đã cong lưng, nhìn thẳng vào cậu bé, nói từng câu từng chữ: “Anh là bạn trai của chị.”
Y Ân hết trợn mắt lại trừng mắt, rồi lập tức quay đầu sang phía Đường Ôn, vội vã hỏi: “Thật hả chị?”
Đường Ôn gật đầu.
Y Ân nhíu mày, vội vàng kéo Đường Ôn sang đứng cạnh mình, hung dữ ngước nhìn Hứa Hành Niên: “Không đúng, anh không phải bạn trai chị ấy, chị Ôn Ôn đã sớm định là sau này phải gả cho em rồi.”
Đường Ôn: “……”
Nhân tiện thì, chính cô cũng không nhớ là có vụ này.
Cô nuốt nước miếng, liếc nhìn Hứa Hành Niên, quả nhiên, đối phương cười như không cười nhìn cô, nhìn kỹ thì có thể thấy dao trong mắt đang phóng vèo vèo.
“Chị không nhớ sao ạ, ăn ngoái chị sang ăn sinh nhật em đã hỏi em ước gì còn gì, em nói mong sao sau này lớn lên chị có thể gả cho em đó…” Cậu nhóc tội nghiệp túm góc áo cô, “Chị còn bảo em lớn mau lên nữa, năm nay em lại thêm một tuổi rồi, sao chị lại không giữ lời, đi tìm bạn trai mất rồi?”
Đường Ôn ngẩng đầu ngẫm nghĩ, hình như là thế thật.
Nhưng rõ ràng là cô chỉ dỗ ngọt con nít thôi mà, vì sao ánh mắt Hứa Hành Niên nhìn cô như thể cô “ngoại tình” vậy chứ.
Người này bao lớn rồi, sao lại ăn dấm với một cậu nhóc không biết.
Đương lúc cô đang không biết phải giải thích sao với Y Ân thì một giọng nói quen thuộc vang lên ở chỗ ngoặt kệ để hàng, kịp lúc cứu cô: “Y Ân ơi? Y Ân?”
Cậu bé thưa to bằng tiếng Anh: “Mẹ ơi, con ở đây ạ!”
Mrs. Smith xách theo giỏ để hàng đi tới, thấy Y Ân cứ dính lấy Đường Ôn bèn tiến lên, nhẹ kéo bé ra: “Sao lại chạy tới đây tìm chị? Mới sểnh ra tí mà con đã chạy lung tung rồi.”
Bác nắm tay Y Ân, cười hiền với Đường Ôn: “Ngại quá Ôn Ôn, có làm phiền cháu không.”
Cô vội vàng xua tay: “Không đâu ạ, Y Ân rất đáng yêu.”
Cậu bé nhỏ tủi thân lắm, đai giọng nũng nịu: “Mẹ ơi——”
Mrs. Smith sờ đầu bé như đang dỗ dành: “Không phải con muốn mua đồ chơi hả? Mẹ con mình mau đi thôi.”
Vừa nghe đến mua đồ chơi, mắt cậu bé liền sáng quắc, “Dạ được!”
Đường Ôn âm thầm thở phào một hơi, ai ngờ câu “Hẹn gặp lại” còn chưa kịp nói thì đã nghe thấy giọng Y Ân nói với theo, để lại cho Hứa Hành Niên một câu như hạ chiến thư: “Anh cứ chờ đó!”
Hứa Hành Niên mắt cũng không buồn nâng: “OK.”
Đường Ôn: “……”
***
Về đến nhà, Đường Ôn đặt tất cả nguyên liệu nấu nướng lên chiếc thớt trên kệ bếp, cầm túi cánh gà chuẩn bị đổ ra bồn rửa để làm sạch.
Hứa Hành Niên xắn tay áo lên, đứng sau lấy chiếc túi to sụ cô đang cầm đi, hai tay giam cô vào giữa bệ đá, trầm giọng nói: ” Tính sổ trước đã.”
Cô lại giả đò ngây thơ, chớp mắt: “Tính sổ gì ạ?”
“Thằng nhóc kia là sao?” Tay anh giữ chặt eo cô, bóp nhẹ phần da thịt mềm mịn, “Muốn ôm em là em cho ôm luôn hả?”
Cô lén trợn trắng, kháng nghị: “Anh thì sao, lần nào em họ anh đến chả quấn lấy tay anh không chịu buông, lại còn cứ anh anh anh ơi ngọt xớt.”
Tính sổ thôi mà, ai chẳng biết.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!