Dưới Váy Thần
Chương 12: Em thích anh ở điểm nào?
Tưởng Thành Duật về nhà tắm rồi thay quần áo sạch sẽ. Anh không làm việc gì khác, chỉ ngồi trên ghế sô pha yên tĩnh một lát, thưởng thức câu nói tinh tế đó của ông nội.
Thật ra thẳng thắng mà nói, nếu Thẩm Đường chỉ là coi trọng khuôn mặt của anh.
Vậy chẳng khác nào người phụ nữ nông cạn.
Khi trời đã sắp tối, Thẩm Đường đi bộ từ bên ngoài trở về.
Để đền bù, cô mang về cho anh một phần ăn vặt của thôn Hải Đường cộng thêm một hộp trái cây.
“Ở nhà một mình chắc nhàm chán lắm nhỉ?”
Tưởng Thành Duật khép kịch bản lại: “Cũng ổn.”
Thẩm Đường quăng dép lê qua một bên, đi chân trần đến bên người anh, dùng đầu gối đụng vào chân anh.
Đây là thể hiện ý muốn ngồi trên đùi anh.
Tưởng Thành Duật thả hai chân xuống, cô ngồi vào trong lòng ngực anh. Một tay Tưởng Thành Duật ôm lấy cô rồi nói về chuyện buổi chiều trên bờ cát: “Em làm động tác tay kia là muốn nói với anh sao?”
“Đây là anh biết rõ còn cố hỏi à.” Thẩm Đường kéo cổ áo anh, kiểm tra trong cổ kia còn dấu hôn nào không, bây giờ đã nhạt hơn rồi, giảm bớt hơn buổi sáng không ít.
Trên người anh có mùi hương mát lạnh của sữa tắm.
Tưởng Thành Duật cúi đầu nhìn cô: “Cái động tác tay kia hình như có ý nghĩa là thích.” Anh thuận theo đó hỏi cô: “Em thích anh ở điểm nào vậy?”
Thẩm Đường ngước mặt lên, trong mắt đều chân thành: “Thích tâm hồn của anh.”
Tưởng Thành Duật cười như không cười nhìn cô.
Có ý là: “Em nói lời trái với lương tâm như vậy, không sợ nửa đêm có ma đến gõ cửa sao?”
Sau đó hai người không hẹn mà cùng nhau bật cười.
Thẩm Đường lại bộc lộ tâm ý lần nữa: “Thật sự là yêu thích tâm hồn của anh mà.”
Tưởng Thành Duật hôn khóe môi cô: “Là giả thì anh cũng tin.”
Thẩm Đường chỉ chỉ đồ ăn vặt mà cô mang về: “Anh ăn chút gì đi, để nguội ăn không ngon.” Từ trên người anh cô trượt đến ghế sô pha.
Tưởng Thành Duật buông kịch bản “Đầu hạ năm ấy” xuống rồi đi rửa tay.
Thẩm Đường thuận tay lấy lại, xem tiếp trang đã xem lúc trước.
Tưởng Thành Duật đi ra từ trong toilet, thấy cô mất tập trung: “Kịch bản tốt như vậy, sao em không nhận?”
Đã quyết định diễn rồi nhưng còn chưa kịp nói lại với anh. Thẩm Đường ngẩng đầu: “Anh còn có thể nhìn ra kịch bản này tốt hay không sao?”
Lần trước xem kịch bản “Sanh Tiêu” anh đã đọc nhanh như gió, chỉ tìm những từ có liên quan đến cảnh hôn hay không, lần này anh đã nghiêm túc xem xong kịch bản này.
Tưởng Thành Duật ngồi xuống bên cạnh cô: “Lấy bối cảnh lớn là Thâm Quyến phát triển hơn ba mươi năm, tình tiết trầm bổng chập trùng, cảnh tình cảm có điểm để xem, nhân vật có điểm sáng, này còn không phải kịch bản tốt sao?”
“Đạo diễn là ai vậy?” Anh lại hỏi.
“Chu Minh Khiêm.”
“Nhận đi, có thể tăng kỹ thuật diễn, nói không chừng còn có thể lấy giải thưởng. Nếu muốn đi trên con đường làm diễn viên này lâu dài một chút, không có tác phẩm ấn tượng thì không được đâu.”
Thẩm Đường dựa vào sô pha, Tưởng Thành Duật chưa từng cho cô ý kiến trên phương diện công việc, đây là lần đầu tiên.
Cô còn chưa xem mặt sau của kịch bản, nhưng dù sao phim của Chu Minh Khiêm quay những cảnh tình cảm thật sự rất tinh tế. Đành báo cáo với anh trước: “Đến lúc đó chắc chắn là có không ít cảnh hôn đâu, còn là những pha quay chậm nữa.”
Tưởng Thành Duật xiên một miếng trái cây bỏ vào trong miệng, nhai thật chậm rãi, vừa lúc lấy cớ trầm tĩnh.
Anh không thích cô đóng cảnh hôn, đây là sự thật.
Thẩm Đường chống cái trán nhìn anh, cô dùng kịch bản làm cây quạt, quạt nhưng lúc có lúc không,
Cuối cùng Tưởng Thành Duật cũng mở miệng: “Em nhận đi, cảnh hôn cũng không có gì. Lúc em diễn, trong lòng hãy nghĩ đến anh là được.”
Thẩm Đường bình tĩnh nhìn anh, Tưởng Thành Duật đút một miếng xoài nhỏ cho cô. Cô gác kịch bản sang một bên, ôm eo anh, sờ đến dây lưng thì thích thú chơi đùa, sau đó cởi dây lưng ra.
Tưởng Thành Duật ấn tay cô xuống: “Đừng có mà lộn xộn, đợi chút nữa sẽ cho em.”
Thẩm Đường chợt tỉnh táo: “Không có ‘bao’.”
“Anh mua ở thành phố rồi.” Tưởng Thành Duật nhìn về phía cái túi đang giương lên của anh: “Mua mười hộp.”
“… Anh mua nhiều như vậy làm gì?”
“Dù sao cũng phải dùng mà.” Tưởng Thành Duật nói: “Nếu dùng không hết thì tăng ca.”
Thẩm Đường: “…”
…
Lúc dùng đến hộp thứ bảy thì ngày nghỉ kết thúc sớm, Thẩm Đường nhận được điện thoại của Chị Lỵ, bảo cô trở về Bắc Kinh diễn thử, hẹn buổi chiều ngày mai gặp mặt Chu Minh Khiêm.
Cô không định đi diễn thử thật, nhưng có chuyện muốn gặp mặt nói với Chu Minh Khiêm.
Giờ đã đầu tháng mười một, diễn thử xong cô phải bay đến Hoành Điếm, bộ phim “Sanh Tiêu” kia phải khởi quay lập tức.
Đây là lần đầu cô và Tưởng Thành Duật ở chung với nhau thời gian dài như thế, anh ở lại thôn Hải Đường với cô hết mười một ngày.
Trước khi rời đi, ông nội còn cho rằng Tưởng Thành Duật chưa theo đuổi được cháu gái mình nên đã an ủi anh một hồi, nói chắc chắn sẽ theo được thôi, còn lý do là, Thẩm Đường tình nguyện mua đồ ăn vặt cho anh.
Không cách nào nói ra sự thật, Tưởng Thành Duật chỉ có thể cười cười.
Mấy ngày này, thời gian anh ở cùng ông nội còn nhiều hơn ở với Thẩm Đường. Phần lớn thời gian Thẩm Đường đều ở nhà xem kịch bản, anh phụ trách ra ngoài đi dạo với ông nội.
Mọi hẻo hóc của thôn Hải Đường anh đều đã đi qua, mỗi một chỗ mà Thẩm Đường đi qua khi còn nhỏ, ông nội đều nhớ rõ và dẫn anh đến đó.
Đến buổi tối, Thẩm Đường che chắn mình lại kín mít rồi đi đến hẻm nhỏ dạo chơi, hóng gió biển, lúc trở về đều sẽ mang về cho anh một ít đồ ăn.
Sau đó đến khi rạng sáng, trên bờ cát không có ai, những du khách đều trở về homestay nghỉ ngơi, anh và Thẩm Đường sẽ nhân lúc này đến tản bộ trên bờ biển.
Anh dẫn Thẩm Đường đi vào trong nước biển, khi có sóng biển đến sẽ làm quần áo hai người ướt nhẹp.
Ở thôn Hải Đường hơn mười ngày, ngày tháng của bọn họ trôi qua cứ trùng lặp đơn giản như vậy.
Lúc máy bay cất cánh, Thẩm Đường không biết mình đang lưu luyến cái gì.
Có lẽ, là anh ở thôn Hải Đường.
Trở lại Bắc Kinh, sự ấm cúng của một làng chài nhỏ tan biến bởi những cuộc điện thoại bận rộn.
Tưởng Thành Duật phải chạy đến công ty, xác định hợp tác với Tiêu Đổng, tháng sau ký hợp đồng hợp tác.
Anh cầm bộ đồ tây lên: “Buổi tối anh có một bữa tiệc, không biết mấy giờ sẽ về.”
Thẩm Đường đang xem kịch bản, gật gật đầu.
Anh đóng cửa phòng ngủ xuống lầu.
Thẩm Đường thu tầm mắt lại rồi lật một tờ kịch bản.
Đến Bắc Kinh, cảm giác khoảng cách vô hình giữa cô và Tưởng Thành Duật lại bùng lên.
Ở chỗ này anh là cổ đông lớn của Đầu Tư GR, ông chủ của tập đoàn Kinh Húc, là cậu hai của nhà họ Tưởng.
Không phải là người dạo quanh với ông nội mỗi ngày, không phải là Tưởng Thành Duật nửa đêm dắt cô tản bộ trên bờ biển.
Chị Lỵ gọi điện thoại đến, Thẩm Đường chợt hoàn hồn.
“Thời gian diễn thử lùi lại một giờ, em không cần đến sớm nữa đâu.” Chị Lỵ ngưng lại một chút, biết Thẩm Đường chỉ là đồng ý diễn thử mặt ngoài thôi, thật ra trong lòng vẫn luôn uất ức: “Chờ em lấy được giải thưởng dựa vào bộ phim này, mọi thứ đều đáng giá. À, đúng rồi…”
Thẩm Đường hỏi: “Sao vậy chị?”
“Nữ thứ của “Sanh Tiêu” có vẻ lai lịch không nhỏ, nhưng vẫn chưa nghe ngóng được là ai.”
Thẩm Đường không quan tâm chuyện đó, dù sao “Sanh Tiêu cạn duyên phận” sẽ khởi quay ngay thôi, mặc kệ là ai, trong buổi lễ khai máy chắc chắn sẽ nhìn thấy thôi.
…
Buổi chiều ngày hôm sau, Thẩm Đường đến địa điểm diễn thử đúng hẹn.
Phó đạo diễn tiếp đãi cô, diễn cùng cô chính là Trần Nhất Nặc.
Diễn viên chính được định sẵn duy nhất của “Đầu hạ năm ấy” chỉ có Trần Nhất Nặc, trong bộ phim này vai diễn của hai nữ chính phối hợp không ít, còn diễn cảnh hiểu lầm tình cảm rắc rối giữa hai nữ và một nam.
Lúc Trần Nhất Nặc biết hôm nay mình diễn với Thẩm Đường thì kích động cả buổi: “Cô giáo Thẩm, đã lâu không gặp.”
Thẩm Đường trước sau như một, lạnh nhạt cười cười: “Xin chào.”
Phó đạo diễn cho các cô thử diễn một đoạn ngắn: “Kịch bản hẳn là các cô đã quen rồi nhỉ, cho các cô thời gian năm phút chuẩn bị tìm trạng thái tình cảm.”
Trong căn phòng cách vách, Trần Nam Kình cầm tách trà, thỉnh thoảng đưa mắt liếc nhìn đồng hồ một cái.
Chu Minh Khiêm lại rót cho ông ta thêm một tách trà nóng: “Lạnh rồi sao?”
Giọng nói truyền tới làm Trần Nam Kình giật mình một cái: “Vẫn ổn.” Ông ta khoát tay áo: “Không cần rót thêm đâu.”
Chu Minh Khiêm ngồi xuống đối diện ông ta: “Thẩm Đường đến diễn thử, sao chú lại như mất hồn mất vía vậy? Còn lo lắng đến ải của phó đạo diễn kia cô ấy cũng không qua được sao?”
Sao ông ta lại lo lắng kỹ thuật diễn của Thẩm Đường chứ, nếu cô thật lòng muốn nhận bộ phim này, dựa vào tính cách của cô chắc chắn sẽ tìm hiểu rõ nhân vật, nói không chừng đến kịch bản cũng xem không dưới ba lần.
Điều ông ta lo lắng là, khi cô đến đây mới phát hiện là phải diễn với Nhất Nặc, có phải là sẽ từ chối không muốn diễn nữa không.
Trần Nam Kình nói mà ông ta cũng có cảm giác thẹn thùng: “Nhất Nặc là do nội bộ điều động, Đường Đường còn phải diễn thử, tôi sợ nó trở mặt tại chỗ rồi không thèm diễn nữa.”
Từ trước đến nay chuyện một tay cắm thêm dao này Chu Minh Khiêm luôn làm rất tốt: “Cũng đúng. Nếu đổi là tôi, ba tôi có thêm một đứa con trai, mà đứa con trai kia chuyện gì cũng đều được đi đường tắt, còn tôi còn phải đi tranh giành đúng quy định, vậy tôi cứ quăng cái chén bỏ đi cho rồi.”
Cắm thêm dao xong, anh ta lại cho người kia thêm thuốc hạ sốt quá hạn sử dụng: “Dù sao thì tình huống của chú cũng đặc thù mà, chú có nỗi khổ của mình đúng không?”
Trần Nam Kình ấn huyệt thái dương: “Cậu để tôi yên tĩnh một chút đi.”
Chu Minh Khiêm cười cười, ngậm miệng lại.
Dày vò hai mươi phút, mỗi một giây đều giống một con dao cùn cắt ở trong lòng Trần Nam Kình.
Tiếng đập cửa vang lên, gọi một tiếng: “Đạo diễn Chu?”
Âm thanh của Thẩm Đường.
Trần Nam Kình thở ra mơi hơi thật dài, cuối cùng tản đá trong lòng cũng đặt xuống. Cô không vùng vẫy chạy đi.
“Đến ngay đây.” Chu Minh Khiêm tự đi ra mở cửa: “Mong được hợp tác.”
Thẩm Đường tiếc chữ như vàng: “Rất vinh hạnh.”
Trần Nam Kình ở đây, cô đã đoán được từ trước.
Là biết ông ta cũng ở đây, cô mới đến tìm Chu Minh Khiêm.
Chu Minh Khiêm tiếp đón Thẩm Đường ngồi xuống, châm trà cho cô.
Thẩm Đường coi Trần Nam Kình là không khí, bỏ ông ta qua một bên. Nếu Chu Minh Khiêm cũng đã biết cô và Trần Nam Kình là quan hệ gì thì không cần thiết vòng vo nữa.
“Đạo diễn Chu, theo kịch bản quê nhà của nữ chính là một làng chài nhỏ, tôi cảm thấy thôn Hải Đường rất thích hợp.”
Trong lòng Trần Nam Kình hơi hồi hộp một chút.
Chu Minh Khiêm cười nhạt: “Phải vậy không? Nghe nói cảnh sắc thôn Hải Đường không tệ từ lâu, tôi vẫn không có thời gian đến chơi.”
Thẩm Đường không muốn làm Chu Minh Khiêm khó xử, cô nhìn thẳng về phía Trần Nam Kình, nói thẳng: “Đạo diễn Trần, địa điểm quay phim đặt ở thôn Hải Đường là điều kiện duy nhất để tôi diễn.”
“Đường Đường…”
Thẩm Đường đánh gãy lời ông ta: “Thôn Hải Đường và thôn trong kịch bản tương đối giống nhau, tôi cũng có thời gian ở cùng với ông nội tôi.”
Trần Nam Kình hơi há hốc mồm, giọng nói gian nan, nhắc tới người ba tuổi đã cao, ông ta nói không nên lời.
“Đạo diễn Chu, cảm ơn trà của anh, không quấy rầy nữa.” Thẩm Đường chào tạm biệt.
Chu Minh Khiêm vẫn tiễn Thẩm Đường ra đến cửa, sau khi cửa đóng lại anh ta thở dài.
“Làm sao bây giờ?” Anh ta dò hỏi ý kiến của Trần Nam Kình.
Trần Nam Kình cứ nhìn tách nước trà đã lạnh đến bàng hoàng, ông ta đã quên mất bao nhiêu năm mình không về nhà, mỗi lần trong điện thoại, ba luôn nói, trong thôn không giống với trước kia nữa.
Mấy năm nay, ba rất ít khi chủ động gọi điện thoại cho ông ta.
Khi ông ta gọi đến, phần lớn thời gian ba cũng không biết muốn nói chuyện gì với ông ta.
Cuộc trò chuyện thường sẽ lâm vào tình cảnh xấu hổ trầm lặng.
Khi cuộc trò chuyện kết thúc, ba luôn nói một câu: “Những bộ phim điện ảnh và phim truyền hình của con, ba đều đã xem rồi, xem vài lần.”
Đây cũng là câu nói khách sáo.
Khi còn trẻ ông ta đã diễn không ít phim, đều là về chuyện tình yêu, lúc đó ba cũng không hứng thú mấy.
Hình ảnh về ba trong đầu ông ta bây giờ rất mơ hồ, ấn tượng khắc sâu nhất là khi ông ta còn nhỏ, lúc sáu bảy tuổi, những cũng đã hơn bốn mươi năm trước.
Mẹ dẫn ông ta theo làm việc lặt vặt ở Quảng Châu, vì tiết kiệm tiền xe mà mỗi nửa năm ba mới thăm ông ta một lần, đưa sinh hoạt phí cho ông ta, cũng xem như là phí nuôi dưỡng.
Toàn bộ sinh hoạt phí đều bỏ ở trong một cái túi nilon, năm mươi nghìn, hai mươi nghìn, nhiều nhất là tờ một nghìn, hai nghìn, năm nghìn cũng có rất nhiều.
Một chồng thật dày, trên tiền mặt còn có mùi cá.
Đó là tiền ba tích góp từng chút một.
Ba chưa bao giờ ở lại ăn cơm trưa, bởi vì sắc mặt mẹ dành cho ba không mấy tốt đẹp.
Lúc gần đi, ba luôn nói một câu như nhau: “Phải thật ngoan ngoãn nghe lời mẹ đấy.”
Sau đó mẹ tái hôn, ba dượng và mẹ cùng một họ, cũng là họ Trần. Ông ta sửa họ mình lại, nhìn vào thì nghĩ là dựa vào họ của ba dượng, thật ra là theo họ mẹ.
Sau khi ba dượng và mẹ kết hôn thì rời khỏi Quảng Châu, mở tiệm buôn bán nhỏ ở Hong Kong.
Ngày tháng sau này được cải thiện hơn, mẹ lại sinh thêm hai đứa nhỏ.
Nhưng bởi vì tính cách của mẹ và ba dượng không hợp nhau, cuối cùng vẫn là ly hôn.
Khi rời Quảng Châu năm đó, mẹ cũng không nói với ba một tiếng, ông ta không tưởng tượng được khi ba đến căn phòng thuê lúc trước nhưng không tìm thấy người thì tâm trạng sẽ như thế nào.
Sau rất nhiều năm, ông ta và ba đều trong trạng thái mất liên lạc với nhau.
Khi liên lạc lần nữa, là mẹ đã đưa Đường Đường đưa về nơi ở của ba.
“Nếu không thì chú cũng có thể suy xét đến thôn Hải Đường xem, dù sao quay ở đâu cũng đều như nhau. Chắc sẽ không vì chúng ta lấy cảnh ở thôn Hải Đường mà người khác lại liên hệ chú và ông nội Thẩm Đường với nhau được đâu đúng không?”
Suy nghĩ của Trần Nam Kình bị Chu Minh Khiêm đánh gãy, ông ta không suy xét thôn Hải Đường là bởi vì ông ta không qua được ải của Phàn Ngọc, vợ ông ta. “Dì Phàn của cậu chắc chắn sẽ không đồng ý.”
Ông ta không cần về nhà thương lượng với Phàn Ngọc cũng biết thái độ của Phàn Ngọc sẽ như thế nào.
Đến lúc đó còn không biết náo loạn thành cái dạng gì.
Ngày thường Phàn Ngọc đều không cho phép ông ta tiếp xúc với Thẩm Đường, càng đừng nói đi đến việc quay phim ở chỗ Thẩm Đường lớn lên.
Chu Minh Khiêm chậm rãi gật đầu: “Cũng hơi khó khăn, chú nghĩ xem có biện pháp nào có thể vẹn cả đôi đường không?” Anh ta uống một ngụm trà: “Chỗ quay phim là chuyện nhỏ. Quan trọng là, sau khi dì Phàn biết Thẩm Đường diễn bộ phim này có phải lại quậy phá chú không?”
Hôm nay Trần Nhất Nặc đến đây để diễn với Thẩm Đường, nói không chừng sau khi về nhà sẽ nói ngay với Phàn Ngọc. Từ giờ đến lúc Phàn Ngọc biết Thẩm Đường đóng vai nữ chính khác cũng không xa nữa.
…
Buổi tối ngày tiếp theo, Thẩm Đường bay đến Hoành Điếm.
Lúc máy bay sắp cất cánh, cô gửi tin nhắn cho Tưởng Thành Duật: [Sắp lên máy bay rồi, đêm nay không có ai giành chăn với anh nữa.]
Tưởng Thành Duật đang ở phòng họp, sương khói tràn ngập trong phòng.
Nghiêm Hạ Vũ thua bài một đêm, buồn bực hút thuốc, trong phòng khói bụi bay từng đoạn, nơi nơi đều rải đầy bài poker.
Bên cạnh có bạn bè tìm câu trả lời từ Nghiêm Hạ Vũ: “Nghe nói Tết Âm Lịch này cậu sẽ đính hôn với Điền Thanh Lộ, là thật hay giả vậy?”
Nghiêm Hạ Vũ nhìn lá bài trong tay, sau một lúc lâu mới nói: “Không biết.”
Anh ta dập điếu thuốc lá trong tay.
hai chữ ‘Không biết’ này nói ra từ trong miệng Nghiêm Hạ Vũ, linh tính đến lạ thường.
Bạn bè trêu ghẹo: “Cậu thất bại trong trận ải đính hôn này rồi, ngày tháng của anh Tưởng chúng ta sợ là sẽ không dễ dàng nữa.” Anh ta lắc lắc điếu thuốc: “Dì Tưởng chỉ chờ cậu đính hôn với Điền Thanh Lộ, như vậy mới có cớ thúc giục anh Tưởng kết hôn.”
Nghiêm Hạ Vũ lại cắn điếu thuốc vào trong miệng, mồi lửa hút một ngụm mới nói: “Cậu xem cậu ta có giống người sẽ kết hôn không?”
Tưởng Thành Duật không để ý sắp bài lại, không tiếp lời, giống như không liên quan đến mình vậy.
Điện thoại rung lên, có tin nhắn đến.
Anh xếp bài trong tay, khép lại ‘soạt’ một tiếng.
Nghiêm Hạ Vũ ngẩng đầu: “Không đánh nữa sao?”
Tưởng Thành Duật: “Chắc chắn sẽ thắng cậu, còn đánh làm gì.” Anh đặt bài trên bàn, lấy điện thoại qua dựa vào lưng ghế xem tin nhắn. Anh biết Thẩm Đường có chuyến bay đêm nay, cụ thể mấy giờ thì không rõ lắm.
“Tôi đi ra ngoài trả lời điện thoại.” Tưởng Thành Duật rời khỏi phòng.
Đi đến cuối hành lang, trên người đều là khói thuốc, anh mở cửa sổ ra để thông gió.
Điện thoại gọi đến năm sáu giây, Thẩm Đường bắt máy.
Cô nói: “Bánh phô mai anh mua cho em, em vẫn chưa có ăn hết nên để trong tủ lạnh.” Tối hôm qua anh đến trường đại học thăm cháu gái, khi mua đồ ngọt cho cô ấy thì cũng mang về một phần cho cô.
Tưởng Thành Duật dựa vào cửa sổ: “Giữ lại cho em.”
“Không cần giữ đâu, chờ em về đã quá hạn rồi.” Thẩm Đường vừa xem xong sắp xếp công việc của nửa năm tiếp theo: “Sang tháng tư năm sau “Sanh tiêu” sẽ đóng máy, ăn tết cũng ở đoàn phim.”
Có mấy cái hoạt động thương nhân và tiệc tối mừng năm mới đều là ở Thượng Hải, cô không có thời gian về Bắc Kinh, anh cũng sẽ không có việc cần đến đó xem xét.
“Sang năm chúng ta mới được gặp.”
Tưởng Thành Duật ‘Ừm’ một tiếng, trước khi cúp điện thoại anh nói: “Mặc kệ em có nhớ anh không, lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho anh.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!