Dưới Váy Thần - Chương 3: Kiềm lòng không được
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
196


Dưới Váy Thần


Chương 3: Kiềm lòng không được


Lúc này ma quỷ họ Thẩm vừa đến dưới lầu, đang suy nghĩ chuyện gì, có vẻ thất thần.

Không chú ý đến hai người từ cửa đi ra.

“Cô giáo Thẩm.”

Một âm thanh ngọt ngào ngày trước chen vào bên cạnh.

Trần Nhất Nặc và Trần Nam Kình vừa đi dạo đêm trở về, đúng lúc gặp phải Thẩm Đường.

Thẩm Đường nhìn về phía âm thanh đó, Trần Nhất Nặc mặc quần áo vận động kéo Trần Nam Kình đi tới.

Đối với sự của nhiệt tình đối phương, cô chỉ gật gật đầu mang tính tượng trưng.

Gần đây, Thẩm Đường hướng đến phương hướng của Trần Nam Kình, giống như không tình nguyện phải nặn ra ba chữ: “Đạo diễn Trần.”

Từ trước đến nay Thẩm Đường lạnh lùng, trước kia Trần Nhất Nặc có đứng chung sân khấu với cô, hiểu biết tính tình của cô, thái độ của cô không thân thiện như vậy, Trần Nhất Nặc cũng không cảm thấy có gì không ổn.

Cô ta nhỏ hơn Thẩm Đường ba tuổi, Thẩm Đường là nữ diễn viên trẻ cô ta thích nhất, ngoại trừ kỹ thuật diễn, cô ta càng say mê nhan sắc của Thẩm Đường.

Vẻ đẹp của Thẩm Đường là có một không hai, cái loại lạnh nhạt thoải mái này, cái loại độc lập từ trong xương cốt này.

Có muốn học cũng không được.

“Em đã xem qua trailer bộ phim của chị.” Nói đến đây, Trần Nhất Nặc đưa ngón tay cái với Thẩm Đường: “Chắc chắn sẽ thành công.”

Thẩm Đường: “Cảm ơn.”

Khích lệ phải đáp lại, cô cũng khen kỹ thuật diễn của Trần Nhất Nặc.

Trần Nam Kình đứng ở một bên, chen lời nói vào không được.

Mà từ đầu đến cuối Thẩm Đường cũng chưa liếc nhìn ông ta một cái, cho dù vừa rồi chào hỏi, cũng là nhìn người bên cạnh ông ta.

thỉnh thoảng Trần Nam Kình liếc mắt qua khuôn mặt của Thẩm Đường, ánh mắt lưu chuyển quá nhanh, cũng chưa kịp thấy rõ cảm xúc che giấu ở đáy mắt cô lần nào.

Di động của Trần Nhất Nặc vang lên, là người đại diện của cô ta.

Cô ta xin lỗi và giải thích với Thẩm Đường vài câu, sau đó xoay mặt nói chuyện với ba mình: “Ba đến trước thang máy bên kia chờ con đi.” Cô ta cầm di động đến chỗ không người để nghe.

Sảnh chính khách sạn to như vậy, không khí phảng phất như đọng lại.

Lúc này Trần Nam Kình mới nhìn về phía mặt Thẩm Đường, rút đi sự nghiêm khắc của đạo diễn, chỉ còn sự ấm áp giống một người ba: “Đã trễ thế này rồi sao còn đi ra ngoài vậy? Sao không có trợ lý theo cùng?”

Đáp lại ông ta là bóng dáng lạnh nhạt của cô.

Không có người ngoài ở đây, một chữ cô cũng không muốn nhiều lời ông ta.

Một tiếng nói ‘Đạo diễn Trần’ không tình nguyện kia, cũng là nể mặt Trần Nhất Nặc, bất đắc dĩ mới chào hỏi với ông ta.

Tưởng Thành Duật có hai căn chung cư ở Thượng Hải, mỗi bên bờ sông một căn.

Đêm nay bọn họ ở gần Bến Thượng Hải, cũng là chỗ Thẩm Đường chụp bộ ảnh kia.

Tưởng Thành Duật vẫn còn ở trên phòng chưa đi xuống, Thẩm Đường ngồi lướt điện thoại đợi người.

Hôm nay cô được lọt vào trong hai cái hot search, một cái là về lễ phục, hẳn là do phòng làm việc mua hot search.

Còn có một cái, là cành hoa hải đường trên cánh tay cô. 

Những người trên mạng thảo luận sôi nổi, rốt cuộc là cô dán lên hay là xăm mình thật.

Hơn mười phút qua đi.

Thẩm Đường thúc giục Tưởng Thành Duật: [?]

Tưởng Thành Duật không muốn trở về nhà, cửa xe mở ra, Thẩm Đường nhìn sang, anh cúp điện thoại ngồi vào rồi bảo tài xế lái đến bến du thuyền.

“Sao lại muốn đến bến tàu vậy, còn có xã giao nào ư?”

“Dẫn em đi dạo đêm ở sông Hoàng Phổ.”

Thẩm Đường bỏ tay vịn của hàng ghế phía sau xuống, kéo cằm anh nhìn chằm chằm.

“Hôm nay hình như tâm trạng anh cũng không tệ, ký được hạng mục lớn sao?”

Một tay Tưởng Thành Duật cởi bỏ áo vest: “Không phải em nói tháng này là kỷ niệm ba năm sao? Đây là quà tặng cho em.”

Thẩm Đường gật gật đầu, xem ra anh xuất hiện ở bữa tiệc, còn cho Nghiêm Hạ Vũ quảng cáo, đều là quà tặng.

Cô là thích hào phóng như vậy.

“Còn gì nữa không?”

Lúc này đổi lại thành Tưởng Thành Duật nhìn chằm chằm cô, anh cười không tiếng động.

Xem ra là hết rồi.

Tưởng Thành Duật nới lỏng cà vạt: “Còn muốn cái gì sao?”

Thẩm Đường có bản lĩnh làm đàn ông ngại ngùng đến lên không được xuống cũng không xong, cũng có năng lực hai ba câu dỗ dành làm lòng người ngọt ngào.

Cô chỉ chỉ gương mặt: “Quà em thích nhất anh còn chưa đưa mà.”

Động tác này của cô là muốn hôn anh.

Tưởng Thành Duật ngồi không nhúc nhích, chống trán nhìn cô, cười nhẹ: “Ngày nào cũng nói một đằng làm một nẻo, Thẩm Đường, ban đêm em có gặp ác mộng hay không?”

“Dù sao mỗi ngày em đều mơ thấy anh, có phải ác mộng hay không, em cũng không biết.”

“…”

Trong xe quanh quẩn mùi nước hoa trên người trên người cô, trộn lẫn một chút mùi rượu vang đỏ trên người anh.

Mập mờ đến mê người.

Tưởng Thành Duật vươn cánh tay dài qua ôm cô vào lòng, vòng eo của cô mềm mại lại nhẵn mịn, anh khống chế lại.

Thẩm Đường bám vào bả vai anh, cách chiếc áo sơ mi vẫn là có thể cảm nhận được đường cong cơ bắp rắn chắc, căng chặt bên trong.

“Anh là ác mộng của em sao?” Anh thổi hơi thở vào cổ cô.

“Giấc mơ đẹp.” Mơ đẹp nhưng khi tỉnh lại thì không còn nữa.

Nụ hôn vừa rồi của cô, anh khiến cho nó càng sâu thêm.

Ô tô chạy thẳng đến bến tàu.

Đến sát bên thì dừng lại, nụ hôn cũng chấm dứt.

Đêm nay gió không nhỏ, Thẩm Đường không mang áo khoác, Tưởng Thành Duật đưa áo vest ngoài đến cho cô.

Trên du thuyền ngoại trừ nhân viên công tác, chỉ có hai người là cô và Tưởng Thành Duật.

Cô ngồi ở boong tàu, dựa lưng vào vòng ghế dài bảo hộ.

Không cần lo lắng bị chụp lén, cả người đều cảm thấy nhẹ nhàng.

Người phục vụ đưa đến hai ly cà phê, đây là Tưởng Thành Duật gọi.

Ngày tốt cảnh đẹp.

Thẩm Đường kêu Tưởng Thành Duật chụp ảnh cho cô: “Chụp đẹp một chút nha.”

Tưởng Thành Duật ấn mở camera, phát hiện có gì không ổn, nhìn chiếc áo vest của anh trên người cô: “Em muốn đăng weibo hay đăng trên vòng bạn bè vậy?”

Thẩm Đường nghĩ nghĩ: “Lưu lại cho mình em xem.”

Tưởng Thành Duật bắt đầu điều chỉnh thử góc độ màn ảnh.

Thẩm Đường bưng ly cà phê lên, đưa mặt nhìn bờ biển: “Có thể chụp rồi.”

Du thuyền phồn hoa đi chầm chậm, hòa mình trong ánh chiếu rực rỡ lung linh, cái gì cũng đều không chân thật, bao gồm cả người đàn ông bên cạnh đang chụp ảnh cho cô.

Chụp xong, Tưởng Thành Duật ngồi vào đối diện cô, chọn mấy tấm rồi đưa cho cô xem.

Thẩm Đường lười cầm di động, chờ trở về rồi lưu ảnh chụp sau.

Cô nếm thử cà phê, thích thú ngắm cảnh đêm.

Cái ‘ngày kỷ niệm tròn năm’ này, cô chưa chuẩn bị quà tặng cho anh, vì thế đề nghị: “Thời tiết tối nay không tệ, em cũng chụp giúp anh mấy tấm nha.”

Nói xong, Thẩm Đường không chê phiền toái mở bao tay ra, đang chuẩn bị cầm di động chụp ảnh cho anh.

Trước nay Tưởng Thành Duật không thích chụp ảnh: “Không có gì hay để chụp đâu.”

Không chụp thì thôi.

Thẩm Đường âm thầm buông di động xuống, cầm gương ra tô thêm son.

Tưởng Thành Duật quan sát cô: “Không uống cà phê nữa à?”

“Uống.”

“Vậy em còn tô thêm son môi làm gì?”

“Bởi vì bị cà phê lamg nhạt rồi.”

Tưởng Thành Duật không còn lời gì để nói với logic như thần của cô. Nghĩ đến lời nói vừa rồi của cô khi trên đường, giống như không mất thực sự vừa lòng với quà tặng của anh.

“Tuần sau anh ra nước ngoài, ở bên đó hơn mười ngày, có muốn đi cùng anh không?” Anh chủ động đề nghị.

Thẩm Đường cất gương trang điểm, hớp lấy ngụm cà phê: “Du lịch sao?”

“Xem như là vậy, thuận tiện cho em mua chút trang sức, tham dự hoạt động đỡ phải mượn tới mượn lui.”

“Cái này cũng là quà tặng kỷ niệm ba năm ư?”

“Ừm.”

Ở bên nhau ba năm, cô không đóng phim thì cũng phải quay các loại quảng cáo, hình như cả năm không được nghỉ ngơi, còn phải trốn thợ săn ảnh, cô và Tưởng Thành Duật chưa từng đi du lịch với nhau.

Nhưng Thẩm Đường vẫn từ chối: “Em phải đi về thăm ông nội đã, tháng mười một bên em phải khai máy phần cuối, khi vào tổ quay sẽ không có thời gian về nữa.”

Tưởng Thành Duật: “Tùy em vậy.”

Trở lại chung cư đã là lúc nửa đêm, Thẩm Đường rót nửa ly rượu vang đỏ rồi đi ngâm mình trong bồn tắm.

Cô hỏi Tưởng Thành Duật ngày mai mấy giờ ra sân bay.

“11 giờ rưỡi.”

Vậy là tốt rồi, không cần phải dậy sớm.

Thẩm Đường mở đầy nước, nằm ở trong bồn tắm, nước ấm cùng với tinh dầu xua đuổi đi một ngày mỏi mệt.

Xuyên thấu qua cửa sổ sát đất, có thể nhìn thấy tháp Minh Châu bên kia bờ sông.

Toàn bộ phù hoa đều nằm trong đáy mắt, như ánh đèn nơi xa, hư ảo nhưng rất chân thật.

Uống hết ly rượu vang đỏ, Thẩm Đường chạm vào điện thoại di động để xem thời gian, cô lười biếng nằm trong bồn tắm đã mất gần một giờ.

Mặc xong áo tắm dài đi ra ngoài, tóc còn nhỏ giọt nước, cô lót một cái khăn lông trên vai.

Vội vã dưỡng da khóa hơi nước lại, không để ý đến mái tóc dài nhỏ nước lách tách.

Tưởng Thành Duật đã tắm xong từ lâu, từ dưới lầu cầm một ly nước đá đi lên, nhìn cằm của cô: “Mấy ngày không ăn cơm rồi?” 

Thẩm Đường vươn ba ngón tay ra, hai ngón tay dựng thẳng, một ngón gập lại phân nửa.

Biểu thị cho hai ngày rưỡi.

Trong hai ngày rưỡi này, chỉ có trái cây thay cơm.

Lượng trái cây cũng bị hạn chế, đều là nửa quả nửa trái.

Vòng eo cô thành công thu lại còn năm mươi tư.

Đáng mừng chính là, chỗ nên có thịt thì gần như không bị co lại.

Tưởng Thành Duật lý giải không được tại sao cô tự ngược đãi mình như vậy: “Làm khô tóc đi rồi xuống dưới lầu ăn khuya. Đừng đến lúc đó lại làm cho cổ anh toàn là nước miếng.”

Lúc trước nằm mơ uống sữa chua, bẹp miệng làm cho trên cổ anh đều là nước miếng, chuyện đó đã biến thành lịch sử đen tối của cô.

“Thế mà anh lại ghét bỏ nước miếng của em à.” Có chút làm nũng, Thẩm Đường mở một hộp son môi ra, lấy tay Tưởng Thành Duật lên rồi viết một chữ cái ‘x’ ở trên mu bàn tay anh.

Tưởng Thành Duật nhìn mu bàn tay mình, chờ cô giải thích cái chữ này có ý nghĩa gì.

Thẩm Đường tiếp tục dưỡng da: “Vấn đề bây giờ không phải là anh có chê nước miếng của em hay không, mà là anh có thể may mắn được ngủ chung giường với em lần nữa hay không, giống với chữ cái này, là ẩn số.”

“Vậy ẩn số ‘x’ bằng cái gì?” Anh kiên nhẫn hỏi.

Thẩm Đường nghĩ nghĩ: “ ‘x’ bằng tâm trạng Thẩm Đường tốt. Anh biết đó, tâm trạng của em tốt xấu còn nhảy nhanh hơn bảng điện tim, rất khó bắt được thời điểm nào tâm trạng tốt. Giải các đại lượng ẩn sổ này, chắc hơi khó đó.”

Tưởng Thành Duật không lên tiếng, kéo khăn lông ở đầu vai cô vết lau son môi trên tay.

Thẩm Đường cho rằng nhất thời Tưởng Thành Duật không tìm được lời để phản bác cô.

Tưởng Thành Duật vắt khăn lông lại trên vai cô, giống như nói chuyện tán gẫu: “Vừa rồi em nói đến cái đoạn ẩn số kia, là do biên kịch nào viết lời vậy?”

Làm gì có lời kịch. Thẩm Đường nói trong lòng, cô chính là ‘biên kịch’ tài hoa xinh đẹp đó.

Nước từ ngọn tóc theo cánh tay chảy xuống tới, Tưởng Thành Duật giơ tay lau đi.

Thẩm Đường cắm máy sấy vào: “Anh hỏi biên kịch nào để làm gì? Để tán thưởng biên kịch đó sao?”

“Không chỉ tán thưởng.” Tưởng Thành Duật hỏi ngược lại cô: “Biên kịch này là bạn em sao?”

Thẩm Đường: “Là bản thân em, những lời đó là em sáng tác em đó.”

Tưởng Thành Duật thuận theo lời cô nói: “Biên kịch Thẩm, xin chỉ bảo một chút, nếu đoạn này viết thành kịch bản, vậy cuối cùng nam chính phải làm sao mới giải được ‘x’ của nữ chính vậy? Anh cũng muốn theo học hỏi.”

Anh nói tiếp: “Không cần khiêm tốn, việc anh vừa có tài vừa có sắc, toàn bộ giới giải trí đều biết…”

Không đợi anh nói hết lời, Thẩm Đường đã bị chọc cười.

Tưởng Thành Duật nhìn vào mắt cô: “Bây giờ tâm trạng của em tốt hơn một chút rồi nhỉ?”

‘x’ bằng tâm trạng Thẩm Đường tốt.

Anh rất ít khi nói đùa để dỗ cô như vậy.

Nước lạnh trong tay còn chưa uống được hai ngụm, anh đặt xuống.

Thẩm Đường không hề phòng bị, máy sấy còn chưa mở, Tưởng Thành Duật đã bế cô lên.

Cái khăn ướt một nửa trên đầu vai Thẩm Đường rớt xuống mặt đất.

Ai cũng không quan tâm.

Tưởng Thành Duật đi đến mép giường, nhẹ nhàng đặt cô lên gối đầu.

Khuỷu tay anh chống ở bên cạnh Thẩm Đường, lẳng lặng quan sát cô.

Thẩm Đường nói về phần giới thiệu của bộ phim trong phần quảng cáo thương mại: “Anh đã xem chưa?”

“Xem rồi.” Anh nói: “Có cảnh hôn.”

“Ừm, có hai cảnh, cũng không phải lần đầu diễn cảnh hôn.”

Ánh đèn ấm áp, ánh mắt cô không kiêng nể gì.

Tưởng Thành Duật nhìn cô không tiếng động.

Hơn một tháng không gặp mặt, cô xa cách anh không ít.

Anh cúi đầu, khẽ hôn ở trên má cô.

Thẩm Đường giơ tay ôm lấy anh: “Anh tặng em nhiều quà như vậy, mà em lại không có thời gian chuẩn bị cho anh, chờ em nghĩ lại thật kĩ xem nên tặng gì cho anh.”

Tưởng Thành Duật: “Khi nào thích hợp thì đưa, cũng không cần phải tiêu tiền để mua đâu.”

Thẩm Đường hôn anh một cái: “Nụ hôn này coi như quà tặng tròn năm.”

“Được.” Tưởng Thành Duật thấp giọng nói: “Hôn lại một cái đi.”

Thẩm Đường thỏa mãn anh, lúc này hôn rất nhập tâm.

Hôn xong cô tính rút về, nhưng Tưởng Thành Duật lại không bỏ ra.

Nụ hôn của anh cực nóng, bởi vì đầu ngón tay vừa rồi cầm nước đá nên có hơi lạnh lẽo, hai người ôm ấp chặt chẽ, hơi thở hormone nam tính mạnh mẽ phả vào mặt cô.

Đây là sau thời gian tạm chia xa, anh gấp gáp muốn cô đến không chờ nổi.

Trên cổ Thẩm Đường là một nhúm tóc ẩm ướt, khó có thể chịu đựng được, nhưng Tưởng Thành Duật không thể chờ sấy khô mái tóc cho cô.

Lúc sau cũng không ai rảnh để nói chuyện.

Tưởng Thành Duật bắt lấy tay cô, ngón tay hai người đang vào nhau.

Cầm lòng không được hôn thật sâu.

Đèn đế cao dưới đất hơi sáng.

Trên tường ánh lên hình ảnh hai cơ thể phập phồng đan xen nhau.

10 giờ sáng hôm sau, ngày mùa thu có hơi ấm từ mặt trời xuyên thấu qua thủy tinh tiến vào phòng ngủ, Thẩm Đường vẫn chưa dậy.

Cửa sổ sát đất cách giường không xa, có vài tia nắng mặt trời nhảy lên cuối giường.

Còn có vài tia dừng ở trên đôi chân trắng nõn của cô.

Thẩm Đường là điển hình của kiểu ngủ để ý cái đầu không màng đến cái chân, đầu mông ở trong chăn, hai chân lộ bên ngoài.

Đến chân cô còn không rảnh lo, càng không rảnh lo cho Tưởng Thành Duật.

Hai người ngủ đều là mỗi người một chăn. Nếu là lúc giường chỉ có một chăn, buổi sáng ngày hôm sau khi Tưởng Thành Duật tỉnh lại thì đến cái góc chăn cũng sờ không tới, đều bị Thẩm Đường bọc trên người.

Mình không lạnh là được, nào còn phải quan tâm sống chết của Tưởng Thành Duật.

Từ khi vào nghề, Thẩm Đường cũng không biết đồng hồ sinh học là cái gì, năm năm trở lại đây, trong giấc ngủ của cô không có quy luật gì cả. Chỉ cần không có điện thoại, cô có thể ngủ đến trời đất tối sầm.

Hơn nữa tối hôm qua còn mây mưa với Tưởng Thành Duật một phen, căn bản bây giờ cô không có dấu hiệu tỉnh lại.

10 giờ rưỡi, cách giờ ra sân bay chỉ còn một giờ.

Tưởng Thành Duật ở phòng khách dưới lầu chờ nửa ngày, một chút động tĩnh cũng không có.

Anh mới cầm một quyển tạp chí thời trang từ trên bàn trà lật xem, ngoài mặt bìa có thể nhìn xem nội dung hoa lệ bên trong, Tưởng Thành Duật không có hứng thú gì, khép lại.

Thẩm Đường còn chưa thức.

Tưởng Thành Duật lên lầu kêu cô rời giường, anh đứng ở cửa phòng ngủ, thở sâu. Thẩm Đường bọc mình trong chăn thành như vậy, hoàn toàn nhìn không ra đầu ở đâu, anh nhìn còn hít thở không thông.

“Thẩm Đường.”

“Ừm.” Một tiếng lẩm bẩm từ trong ổ chăn truyền đến.

“Còn không dậy nữa là không kịp lên máy bay đâu.”

“À, thức ngay.”

Lúc bị gọi thức Thẩm Đường không tức giận, kêu là tỉnh ngay.

Khi còn nhỏ lúc không đi học, trời chưa sáng ông cô đã ra biển, khi đó cô còn quá nhỏ, ông không yên tâm để cô một mình ở nhà, nên mang cô ra biển chung.

Chỉ cần ông nội kêu một tiếng, cô lập tức bò dậy ngay, tự mình lấy quần áo mặc.

Cái này là thói quen tốt vẫn luôn đi theo cô đến bây giờ.

Trong chăn là một hồi “sột soạt”, cô bọc vài tầng chăn, tự rời giường thôi mà lao lực đến vậy.

Tưởng Thành Duật giúp kéo chăn ra rồi kéo cô dậy.

“Em bọc mình kín mít như vậy sao?”

“Có cảm giác an toàn mà.”

Tóc Thẩm Đường mượt mà, mới vừa rồi cô ở trong ổ chăn đã dùng ngón tay chải tóc lại trước, cũng không rối chút nào.

“Chào buổi sáng.”

Cô giơ hai tay đan lại lên đỉnh đầu, lười biếng giãn eo.

“Bây giờ là mấy giờ rồi?”

Tưởng Thành Duật xem đồng hồ: “10 giờ 35 phút.”

Thời gian cũng còn đủ.

Thẩm Đường mặc váy vào, đi thẳng đến phòng tắm rửa mặt.

Chờ cô ra tới, Tưởng Thành Duật vẫn còn ở trong phòng ngủ, hai chân vắt chéo ngồi ở trước gương trang điểm của cô, có thể là anh thật sự nhàn rỗi đến không có chuyện gì làm, cầm một lọ đồ trang điểm của cô lên nghiên cứu.

Trắng da cấp ẩm.

Thẩm Đường chọc đầu vai anh, hai người có sự ăn ý vô hình, Tưởng Thành Duật nhận được nhắc nhở buông chân xuống, cô ngồi trên đùi anh bắt đầu dưỡng da.

Anh còn đang xem lọ trắng da cấp ẩm kia: “Cái này còn không trắng bằng mặt em, bôi lên có tác dụng không?”

Không trắng bằng mặt cô, nói vậy thôi đã lấy lòng được Thẩm Đường rất tốt.

“Cũng không tệ lắm.” Cô nói: “Đưa em, em muốn dùng.”

Tưởng Thành Duật buông lọ kem trắng kia. Đồ trang điểm không phải anh mua mà là lấy từ chỗ cháu gái. Đồ trang điểm của cháu gái dùng rất tốt, anh mới mang một bộ cho Thẩm Đường.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN