Dưới Váy Thần
Chương 5: Thẩm Đường ôm lấy sau lưng Tưởng Thành Duật...
Tưởng Thành Duật đặt chiếc áo vest đã cởi ra lên ghế sô pha, sau đó cầm hoa quả đi vào nhà bếp.
Thường ngày đều là dì của cô ở nhà rửa hoa quả, tuy nhiên tháng này có ngày đặc biệt, là kỷ niệm ba năm của anh và Thẩm Đường.
Ngày kỷ niệm của Thẩm Đường không chỉ có là một ngày, cô nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nói rằng mỗi ngày trong tháng đều là ngày kỉ niệm, nên đều phải ăn mừng với nhau.
Đấy là do tâm trạng tốt.
Tưởng Thành Duật nghiên cứu máy rửa rau quả, đối chiếu với hướng dẫn, sau đó anh lấy mỗi loại một ít hoa quả bỏ vào.
Có người đi vào phòng bếp, không quay đầu lại anh cũng biết đó là Thẩm Đường, chỉ cần dựa vào hương thơm nhàn nhạt của cô.
Thẩm Đường vừa mới ngồi xem kịch bản hồi lâu, hai tay nắm lấy nhau đưa lên đỉnh đầu, duỗi eo.
Nhìn giống như là cặp đôi mới kết hôn lâu ngày gặp lại, bây giờ anh làm việc gì cũng rất kiên nhẫn.
Hôm nay anh lại đặc biệt đi mua trái cây cho cô, lại còn tự mình rửa hoa quả cho cô.
Tưởng Thành Duật lấy khăn thấm khô đĩa hoa quả rồi để sang một bên dùng sau.
“Vẫn chưa được rửa sạch sao?”
“Sắp rồi.”
Thẩm Đường ôm lấy sau lưng Tưởng Thành Duật, tay trái tay phải gắt gao khẽ ôm chặt lấy vòng eo của anh.
Trán cô tựa vào lưng anh.
Chỉ khi ôm chặt anh như vậy, cô mới cảm thấy Tưởng Thành Duật thuộc về mình.
Thế giới của anh đối với cô mà nói, nằm ngoài tầm với.
Vòi nước mở ra, dòng nước không lớn lắm.
‘Ào ào”
Tưởng Thành Duật đang xắn tay áo lên.
Thẩm Đường vẫn ôm lấy anh không có ý định buông ra, anh quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy bả vai của cô: “Em nhìn kỹ xem anh là ai, không phải nam chính trong kịch bản của em đâu.”
Thẩm Đường tỉnh táo nói: “Chỉ xem kịch bản thôi, không đến mức nhập vai vậy đâu.”
Tưởng Thành Duật cho là cô nhập tâm vào vở kịch, xem anh như nam chính.
Anh nghĩ vậy cũng bình thường thôi, vì trước nay cô chưa bao giờ ôm anh như thế.
“Em đang ôm Tưởng Thành Duật đã mua và rửa hoa quả cho em.” Thẩm Đường hơi ngẩng đầu, xuyên áo sơ mi hôn lên tấm lưng anh.
Trên chiếc áo sơ mi trắng còn để lại một dấu môi đỏ nhạt.
Nụ hôn này nóng bỏng như nắng mặt trời mùa hè, làm người ta bỏng rát.
Tưởng Thành Duật tắt vòi nước, trên tay toàn là nước nhưng anh cũng không để ý đến việc lau tay, đẩy hai tay Thẩm Đường ra, nắm lấy cổ tay cô kéo cô về phía mình.
Anh lùi lại về sau nửa bước, cúi người, chống hai tay lên bàn thủy tinh bên cạnh cô.
Thẩm Đường bị bao vây trong lòng ngực anh.
Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh mắt Tưởng Thành Duật chạm vào mắt cô.
Hơi thở của cô phả vào chóp mũi anh, anh cũng vậy.
Máy rửa rau quả đã hoàn thành công việc, hoàn toàn im lặng.
“Lạch tạch… lạch tạch”
Vòi chưa được đóng chặt, từng giọt từng giọt, thi nhau rơi xuống.
Tưởng Thành Duật giơ tay đóng chặt lại, giờ trong phòng bếp chỉ còn lại có tiếng thở dốc của hai người.
Thẩm Đường để tay ra sau lưng chống lên bàn, trong mắt mang theo ý cười nhìn anh.
Tưởng Thành Duật cúi đầu hôn lấy cô, từng chút từng chút nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng cô: “Về phòng ngủ trước, đợt lát nữa ăn hoa quả sau được không?”
Trong loại chuyện tình yêu này, sở trường của Thẩm Đường là lấy bốn lạng địch ngàn cân: “Hoa quả là do anh mua, rửa cũng là do anh rửa, anh nói cái gì thì là cái đó thôi. Cho dù anh không cho em ăn, em cũng không thể làm gì, chỉ có thể mắng anh trong đầu.”
Tưởng Thành Duật bật cười, càng siết chặt tay ôm cô vào lòng.
“Một lát nếu em mệt không muốn xuống, anh sẽ mang lên lầu cho em ăn.”
…
Cuối cùng Thẩm Đường không ăn được miếng trái cây nào, mệt đến không mở mắt không lên, thân thể vui vẻ rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Tưởng Thành Duật tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy Thẩm Đường chỉ quấn chăn đi vào giấc mộng.
Một chiếc chăn bông rộng như vậy, gần phân nữa đã bị ép dưới thân thể cô.
Anh kéo chăn bông trên người cô lại, còn chưa kéo xong thì Thẩm Đường đã bị đánh thức, cô mơ màng mở mắt, ý thức chưa tỉnh táo hỏi anh: “Anh đẩy em làm gì vậy?”
Tưởng Thành Duật: “… Anh không có đẩy em.”
Thẩm Đường vừa mệt vừa buồn ngủ, chỉ lẩm bẩm nói: “Vậy thì anh cứ yên lặng ngủ đi.
Cô híp mắt đi ngủ tiếp.
Hai đầu lông mày trông có vẻ rất trong trẻo và lạnh lùng.
Trước đây, cô hay ôm dưới thân anh, dáng vẻ cô nũng nịu với anh, đã rất lâu rồi không còn xuất hiện nữa.
Nếu cô là một người đàn ông, khó chắc chắn sẽ không là một tên cặn bã.
Tưởng Thành Duật từ bỏ việc kéo chăn bông của cô, tắt chiếc đèn ở bên cạnh cô, sau đó đi vào phòng để quần áo lấy một chiếc chăn bông mỏng khác.
Lúc Thẩm Đường mở mắt thì trời đã sáng, cô bị tiếng chuông báo thức làm tỉnh dậy.
7 giờ 30.
Tưởng Thành Duật không có ở trong phòng ngủ, anh đã đến công ty từ trước rồi.
Cô gối đầu lên gối của Tưởng Thành Duật, người ngủ cùng cô chung một chiếc giường kia, có lẽ đã bị cô ép ra đến bên kia mép giường.
Thẩm Đường nhìn lên trần nhà, nằm trên giường thêm một chút.
Chị Lỵ đến đón cô lúc 8 giờ, lúc này cô mới vén chăn rời khỏi giường.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ rồi thay bộ quần áo thể thao của ngày hôm qua, Thẩm Đường xuống lầu đợi chị Lỵ.
Chị Lỵ là điển hình của cây kim đồng hồ báo thức, từ trước tới nay luôn đúng giờ, cô ấy lái xe rời khỏi biệt thự.
Thẩm Đường mang kịch bản theo, xem trên đường.
Nhân cơ hội này, chị Lỵ nói với cô về sự kiện của ngày hôm nay: “Hoạt động bắt đầu lúc 10 giờ, chắc có lẽ là kết thúc sau nửa tiếng. Giữa trưa nay em có một bữa cơm với Hoắc Đằng, chị và người đại diện của anh ta sẽ theo cùng hai người.”
“Đúng rồi, chuyến bay đã đổi lại, 10 giờ tối nay chúng ta sẽ bay đến Thượng Hải. Còn hoạt động vào trưa mai, chị sợ thời gian gấp rút sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của em, tinh thần không tốt.”
Cô vừa bay về từ Thượng Hải ngày hôm qua, đêm hôm nay lại phải bay vào.
May mắn thay, Thẩm Đường đã tập thành thói quen từ lâu.
“Buổi chiều có sắp xếp nào khác không chị?”
Chị Lỵ lắc đầu: “Không có, em ngủ trưa đi, sáu giờ phải đến sân bay rồi.”
Thẩm Đường không có thói quen ngủ trưa, đã nhiều ngày cô không tụ tập với bạn bè, thế nên bèn lấy điện thoại nhắn tin cho Ôn Địch: [Mình đang ở Bắc Kinh, chiều nay rảnh được mấy tiếng.]
Ôn Địch: [Trùng hợp vậy, mình biên kịch vào buổi sáng, đến trưa thì có thể làm xong rồi.]
Cả hai đã hẹn gặp nhau.
…
Hoạt động này kéo dài hơn hai mươi phút so với thời gian dự kiến, 10 giờ 50 phút mới kết thúc.
Trước đây Thẩm Đường và Hoắc Đằng ít liên lạc, chỉ thỉnh thoảng chạm mặt tại các sự kiện, giống như không quen biết. Nhưng tháng sau họ sẽ hợp tác quay một bộ phim truyền hình, vậy nên cả hai phải tương tác nhiều hơn ở ngoài phim trường.
Sau khi kết thúc hoạt động, mỗi người đi xe riêng của mình rồi đến nhà hàng đã được đặt trước.
Vừa đóng cửa xe lại, Thẩm Đường hỏi trợ lý có mua quần áo không.
Trợ lý đi ra ghế sau rồi lấy một chiếc túi có kích thước lớn nhất.
Chị Lỵ quay đầu lại, đây là bộ quần áo thể thao của nam giống với của Thẩm Đường, cô ấy nghĩ Thẩm Đường sẽ mặc nó nên nói: “Đôi khi con gái mặc kiểu nam sẽ đẹp hơn kiểu nữ.”
Thẩm Đường mở quần áo ra xem: “Không phải em mặc, em sẽ gửi cho Tưởng Thành Duật.”
Chị Lỵ dở khóc dở cười: “Tổ tiên của tôi ơi, em lấy bộ này đưa cho anh ấy sao?” Thẩm Đường rất tự tin nói: “Em mua bằng tiền đó.”
Chị Lỵ bất lực xoa lông mày, cô ấy đề nghị thật lòng: “Hay là em đừng mang về nhà. Em muốn tặng quà cũng phải đặt biệt quý giá chút chứ. Quà mà Tưởng Thành Duật tặng em đều là hàng đặt theo yêu cầu.”
Hơn nữa, tất cả quần áo của Tưởng Thừa Duật đều được thiết kế riêng, một bộ tối thiểu ít nhất cũng tám chữ số.
Cô ấy sợ Tưởng Thành Duật không mặc bộ đồ Thẩm Đường đưa, hai người đều sẽ xấu hổ.
Thực sự không cần thiết phải vì set đồ thể thao này mà sinh ra ác cảm.
Thẩm Đường gấp quần áo lại, cất vào trong túi: “Em nghĩ món quà này rất tốt.” Về việc có mặc hay không, đó là việc của Tưởng Thành Duật.
Chị Lỵ lắc đầu, Thẩm Đường bướng bỉnh không còn cách nào khác chỉ đành bó tay.
Nhà hàng cách trung tâm thương mại nơi tổ chức sự kiện vừa rồi cũng không xa, xe vừa dừng trước cửa nhà hàng.
Bữa ăn này do người đại diện của Hoắc Đằng mời, nói là để cho Hoắc Đằng và Thẩm Đường hiểu rõ hơn về nhau, để khi gia nhập đoàn phim, trạng thái có thể vui vẻ đỡ ngượng ngùng hơn.
Chị Lỵ không thể từ chối sự nhiệt tình này.
Mặt mũi này hoàn toàn là dành cho Hoắc Đằng, không phải người đại diện của anh ta.
Người đại diện của Hoắc Đằng nổi tiếng nịnh bợ, ai nổi tiếng hơn thì chơi với người đó, ngay cả những fan hâm mộ của Hoắc Đằng cũng biết điều này.
Năng lực nghề nghiệp của Hoắc Đằng thì rõ như ban ngày. Vì mặt mũi của anh ta, cho nên nhiều người không thèm chấp nhặt người đại diện của anh ta làm gì.
Fan hâm mộ vừa yêu vừa ghét người đại diện này. Nếu không phải cô ta dốc toàn lực kể cả bỏ qua mặt mũi mình để cho Hoắc Đằng kéo về được tài nguyên, thì chắc chắn Hoắc Đằng đã không có được như ngày hôm nay.
Nhưng cách cư xử của cô ta thường xuyên làm cho Hoắc Đằng bị dư luận chỉ trích.
Phòng riêng nằm trên tầng ba của nhà hàng, có người phục vụ sẽ đưa họ đến đó.
Mới tách ra hơn mười phút, cho nên lúc gặp lại cũng không cần phải chào hỏi.
Hoắc Đằng lấy chai rượu vang đỏ do một người bạn tặng ra, vừa lúc thuận tay mở cốp xe nên mang tới.
Chị Lỵ vội xua tay tìm cớ cho Thẩm Đường: “Tối hôm qua uống không ít rồi, cũng không nên chậm trễ, giữa chúng ta không cần xem như người ngoài đâu.”
Hoắc Đằng rót trà cho Thẩm Đường và chị Lỵ, anh ta cũng không muốn uống rượu: “Chiều nay tôi sẽ đến phòng thu âm.” Anh ta cất chai rượu vang đỏ rồi nói với Thẩm Đường: “Nếu phải làm việc ở đoàn phim hơn nửa năm, vậy lần sau sẽ mời cô uống rượu, hôm nay dùng trà hay rượu vậy.”
Thẩm Đường nghe câu nói của anh ta, bèn hỏi lại: “Thu âm bài hát sao?”
Hoắc Đằng: “Ừm, là bài hát chủ đề truyền hình.”
Thẩm Đường biết Hoắc Đằng hát hay, anh ta là một trong số ít nghệ sĩ trong làng giải trí phát triển tốt ở mảng ca khúc điện ảnh và truyền hình.
“Có kế hoạch cho một buổi biểu diễn nào không?”
Người đại diện của Hoắc Đằng tiếp lời: “Thật ra là có. Bắt đầu từ mùa hè năm sau, “Sanh Tiêu” sẽ hoàn thành. Có tổng cộng tám buổi biểu diễn lưu động.
Thẩm Đường và chị Lỵ nâng ly lên chúc mừng buổi biểu diễn sẽ thành công tốt đẹp.
“Cảm ơn.” Hoắc Đằng vẫn chưa quen thân với Thẩm Đường, dự định mời Thẩm Đường làm khách mời trong buổi hòa nhạc, nhưng bây giờ anh ta chưa đề cập tới.
…
“Hoắc Đằng thực sự sắp có một buổi biểu diễn sao?”
“Ừm, người đại diện của anh ta nói, chắc là đang chuẩn bị.” Thẩm Đường nhìn bạn mình: “Làm gì mà cậu kích động quá vậy?
Nửa tiếng trước, cô và Hoắc Đằng tạm biệt nhau ở dưới lầu nhà hàng, sau đó cô đi thẳng đến chỗ hẹn với bạn mình.
Ôn Địch nghe nói cô đang ăn tối với Hoắc Đằng, cô ta tò mò tại sao trước đây Thẩm Đường và Hoắc Đằng nói chuyện rất lạnh nhạt nhưng bây giờ lại đi ăn cùng nhau. Cô còn tâm sự về buổi biểu diễn, thời gian dành cho một bữa ăn nhanh chóng kết thúc.
Ôn Địch thích giọng nói của Hoắc Đằng: “Mình chưa từng nghe anh ấy hát trực tiếp, có lẽ sẽ hay đến nỗi ai nghe cũng đều thích. Nếu anh ấy có buổi biểu diễn nhất định mình sẽ tham gia.”
Thẩm Đường xoa cằm, không bình luận.
Từ trước tới nay, cô cảm thấy Tưởng Thành Duật có giọng nói hay nhất, tuy rằng chưa từng nghe anh hát, nhưng giọng nói hàng ngày của anh cũng đủ khiến người khác phải đắm chìm.
Trò chuyện về Hoắc Đằng xong, Ôn Địch dùng cà phê thay rượu vang: “Suýt chút nữa quên chuyện quan trọng. Chúc mừng chương trình phát sóng thành công, năm sau chắc chắn các đài truyền hình lớn đều xuất hiện hình ảnh của cậu.”
Thẩm Đường có hai bộ phim truyền hình đóng vai chính sẽ được phát sóng trên truyền hình vào năm tới, còn sẽ trở thành ngôi sao khách mời cũng được lên lịch vào đầu năm nay.
“Tưởng Thành Duật không tệ, cậu nên trân trọng đó.” Ôn Địch khuyên cô: “Đừng có mà mãi lo đóng phim của cậu, những người con gái nhớ thương anh ấy không biết có bao nhiêu đâu.”
Thẩm Đường cười: “Cho dù mình không rời đi, đến lúc anh ấy không cần mình nữa, mình cũng không thể ép buộc được ai.”
“Ôi bà bạn này.” Ôn Địch thở dài: “Mình sẽ không nói chuyện này nữa.” Cô ta hỏi Thẩm Đường ngày mai có bận không: “Ngày mai mình rảnh cả ngày, tìm chỗ nào thư giãn không?”
Thẩm Đường: “Tối nay mình phải bay đến Thượng Hải.”
Ôn Địch nhún vai, vẻ mặt đầy tiếc nuối.
Cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nhấp một ngụm cà phê.
Thẩm Đường trêu cô ta: “Sao lại nhìn thẫn thờ vậy, mình không có thời gian đi cùng cậu, chẳng phải cậu có thể thoải mái đi tìm Nghiêm Hạ Vũ hơn sao, mình nghĩ anh ấy đi cùng sẽ vui hơn là với mình chứ?”
Ôn Địch liếc cô một cái.
Thẩm Đường mỉm cười.
Ôn Địch là một nhà biên kịch nổi tiếng, xinh đẹp gợi cảm, EQ cao lại có năng lực kiểm soát rất tốt, cô ta thường được mời dẫn chương trình các tiết mục tổng hợp và là người bạn duy nhất trong ngành này của cô.
Thời gian Ôn Địch gặp Nghiêm Hạ Vũ muộn hơn cô và Tưởng Thành Duật không đến mấy ngày.
Tuy nhiên, Ôn Địch và Nghiêm Hạ Vũ không phải quen biết nhau qua cô, họ gặp nhau trong một bữa ăn tối.
Ôn Địch uống thêm một ngụm cà phê, bỗng nhiên không cảm thấy được vị gì.
Có một số chuyện Ôn Địch không biết phải nói với Thẩm Đường như thế nào, cô ta đã quen nói với bạn bè những chuyện vui vẻ, còn những cảm xúc tiêu cực kia đều tự mình âm thầm chịu đựng.
Thẩm Đường cũng như vậy.
Bọn họ là cùng một loại người.
Trong thời gian này, cô ta dần dần từng bước đi đến Nghiêm Hạ Vũ, nhưng không biết vì cái gì.
Hết thảy đã qua hai lần uống cà phê.
Đã gần 4 giờ, Thẩm Đường nhanh chóng thanh toán hoá đơn.
“Khi nào cậu về Bắc Kinh nữa?” Ôn Địch hỏi Thẩm Đường, hai người chậm rãi đi xuống lầu.
Thẩm Đường suy nghĩ một chút: “Nếu như không có hoạt động kinh doanh gì, có thể là sang năm. Sau khi hoàn thành xong lịch trình mình sẽ về nhà gặp ông nội. Ở nhà khoảng một thời gian, tháng mười một mới bắt đầu khai máy.”
Ôn Địch: “Đến lúc đó, mình sẽ đến Hoành Điếm thăm đoàn phim.”
Cô ta ôm Thẩm Đường, không nói nhiều rồi chia tay.
…
Dự kiến ban đầu đến sân bay là lúc 6 giờ, chị Lỵ đã bảo tài xế và trợ lý đến đón cô trước 5 giờ rưỡi.
Chị Lỵ sẽ không đi cùng với cô trong các hoạt động kinh doanh tiếp theo, cô ấy còn bận phải bàn bạc với các nghệ sĩ khác của mình về công việc trong năm tới.
Thẩm Đường không mang theo nhiều hành lý, chiếc váy mà cô mặc đi dự sự kiện cũng là chị Lỵ đã mượn của nhãn hàng khác.
Cô nhớ tới trái cây mà tối hôm qua Tưởng Thành Duật mua cho cô, đã nhờ dì rửa giúp, trên đường đi ra sân bay sẽ ăn.
Không có chị Lỵ ở bên cạnh lải nhải, cô có thể ăn thêm vài miếng hoa quả.
Thẩm Đường đặt bộ quần áo thể thao nam mà mình mua lúc sáng ở dưới chân giường trong phòng ngủ, lòng bàn tay nhẹ lật điện thoại lên, không biết lần sau gặp lại là tháng nào.
Để giải tỏa, cô soạn dòng tin nhắn: [Em đến sân bay để bay đến Thượng Hải lúc 6 giờ. “Sanh Tiêu” sẽ được hoàn thành vào tháng tư năm sau, trong thời gian đó có thể em sẽ không quay lại Bắc Kinh. Em có mua cho anh một bộ quần áo và để trên giường đấy.]
Tưởng Thành Duật không trả lời.
Thẩm Đường đợi đến 5 giờ 50 phút cũng không có tin nhắn hay cuộc gọi gì, cô đành xách túi đi xuống lầu.
Trên bàn ăn có một hộp đựng thực phẩm, trong đó có đầy trái cây.
“Đường Đường, hoa quả đã chuẩn bị xong, cháu có muốn mang thêm gì không?”
“Không ạ, cảm ơn dì.”
Trước đó dì của Thẩm Đường gọi cô là cô Thẩm, có lẽ là bởi vì có một lần Thẩm Đường bị bệnh, bà ấy chăm sóc cô mấy ngày liền, thậm chí còn phải tốn sức thay đổi cách nấu cháo khác cho hợp khẩu vị của cô. Sau đó Thẩm Đường khỏe hơn, để bà ấy không xem cô như người ngoài, sau này cũng gọi cô là Đường Đường.
Một tay Thẩm Đường ôm hộp hoa quả, một tay lấy túi xách đeo trên khuỷu tay.
Bước ra cửa phòng bếp, cô lấy một túi đồ ăn vặt nhỏ.
Thấy Thẩm Đường đi ra, trợ lý xuống xe đón cô.
Thẩm Đường đưa túi và đồ ăn vặt cho trợ lý, cô chỉ vào túi đồ ăn vặt: “Cái này là cho mọi người.”
Trên xe có stylist, vệ sĩ, tài xế và nhiếp ảnh gia. Ba người đàn ông thì chưa từng ăn vặt, trợ lý và stylist thỉnh thoảng ăn một ít để giết thời gian.
Sức ăn của Thẩm Đường rất ít, ngay cả trái cây cũng được chia làm nhiều bữa ăn riêng để nạp calo.
Thường thì phần lớn hoa quả mang đến đều phân cho trợ lý và stylist, hôm nay cô không có ý chia cho họ.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh mùa không ngừng khuất dần, Thẩm Đường chậm rãi ăn trái cây.
Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi khu biệt thự và lao ra ngoài đường lớn.
Chưa đầy năm phút sau, một chiếc ô tô sang trọng màu đen chạy vào khu biệt thự.
Dì đang dọn phòng ăn, vẫn chưa đến 6 giờ mà Tưởng Thành Duật đã trở về.
Không chỉ dì không quen, mà quản gia và các nhân viên làm việc khác trong nhà cũng không thích ứng với việc Tưởng Thành Duật về sớm như vậy.
Quản gia đi tới, hỏi có cần phải sắp xếp bữa tối trước không.
Tưởng Thành Duật: “Không cần đâu.”
Nhớ tới Thẩm Đường vừa mới rời đi, hẳn là anh có chuyện gấp nên mới vội vàng trở về.
Dì suy nghĩ một chút rồi nói: “Đường Đường vừa mới đi không lâu, con bé kêu dì rửa một ít hoa quả mua về hôm qua mang lên xe ăn.”
Tưởng Thành Duật gật đầu, cầm âu phục trên tay, anh vừa đi lên lầu vừa xem điện thoại.
Trên chiếc ghế cuối giường có hai cái quần áo, túi chống bụi trong suốt bên trong còn chưa mở ra.
Một mẩu ghi chú được dán trên túi đựng áo, trên túi áo ghi: [Chúc mừng kỷ niệm ba năm.]
Còn ghi chú trên trên chiếc quần thể thao có nội dung: [Chúc mừng năm mới sớm nhé.]
Một bộ quần áo thể thao mùa xuân, cô thật sự chia làm hai phần quà.
Tưởng Thành Duật treo bộ đồ lên, kéo áo sơ mi ra, chiếc áo sơ mi đã được nhét trong quần từ lâu, bị thắt lưng làm hơi nhăn lại. Anh đặt tay trái lên cổ áo và bắt đầu mở cúc, còn tay phải anh tìm một dãy số trên điện thoại.
Thẩm Đường đang ăn trái cây, tiếng rung điện thoại vang lên từ dưới chân.
Cô lấy khăn giấy ra lau tay rồi ấn trả lời.
Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng sột soạt của túi ni lông.
“Anh đang ở đâu vậy?” Thẩm Đường khó hiểu đành hỏi.
“Ở nhà. Anh nhận được quà rồi.”
Thẩm Đường không biết là anh có nhìn thấy tin nhắn cô gửi cho anh không mà cố tình vội vàng về nhà, cô cười nói: “Hôm nay anh về sớm à?”
Tưởng Thành Duật: “ Ừm, em đã mua quần áo cho anh nên anh về thử.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!