Dưới Váy Thần - Chương 86: Ngoại truyện 12: Ngoại truyện Tần Tỉnh & Trữ Nhiễm: ?i khám mắt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Dưới Váy Thần


Chương 86: Ngoại truyện 12: Ngoại truyện Tần Tỉnh & Trữ Nhiễm: ?i khám mắt


Đêm hôm đó, Trữ Nhiễm mất ngủ.

Bị Tần Tỉnh lạnh nhạt coi thường như vậy, khó tránh khỏi việc đau lòng.

Cô không ngủ được, giống như nàng tiên cá lăn qua lăn lại không ngừng vì bị anh làm tổn thương, còn có câu nói kia của Tần Tỉnh, lúc trước có chút thích cô.

Có lẽ, không chỉ là một chút.

Cô tự mình đa tình nghĩ vậy.

Cũng không biết sau nửa năm, bây giờ tình cảm của Tần Tỉnh dành cho cô còn bao nhiêu.

Trữ Nhiễm nằm trên giường, nhìn thời gian trên điện thoại từng phút từng phút.

Trong đầu cô toàn là hình ảnh của Tần Tỉnh.

Xem ra đêm nay không có cách nào ngủ được rồi.

Trữ Nhiễm gửi cho em họ một tin nhắn, bây giờ có thể nói chuyện với cô chỉ có người không cùng múi giờ.

[Tan học chưa?]

Ở London, buổi chiều Trữ Tiêu Duyệt không học, tự khóa mình ở thư viện.

Nửa năm trở lại đây quan hệ của Trữ Nhiễm và Trữ Tiêu Duyệt dịu đi không ít, hơn nữa Trữ Nhiễm gia nhập công ty điện ảnh và truyền hình của Thẩm Đường, tình cảm tăng lên cũng đáng kể.

Đợi năm phút đồng hồ, Trữ Nhiễm mới nhận được tin nhắn trả lời.

[Không có học, em đang làm luận văn, thiếu chút nữa rụng hết tóc rồi.]

Trữ Tiêu Duyệt cảm thấy đau khổ vì bản thân không biểu biết được như học trưởng của cô ấy, muốn được hiểu biết nhiều như thế nhưng không có cách nào.

[Chị đang ở đâu thế? Ở Bắc Kinh hả?]

[Mấy giờ rồi? Sao chị còn chưa ngủ?]

[Ngày mai không phải quay phim sao?]

Trữ Tiêu Duyệt nhắn liên tiếp mấy câu hỏi.

Trữ Nhiễm: [Chị quay phim ở Bắc Kinh, không ngủ được.]

Trữ Tiêu Duyệt: [Chậc chậc, thật hiếm thấy à nha, chị cũng có lúc mất ngủ hay sao?]

Trữ Nhiễm không phục: [Sao thế, học tập đã kém hơn người khác, còn không có tư cách mất ngủ sao?]

Trữ Tiêu Duyệt gửi một nhãn dán cảm xúc cười toe toét, cô ấy vừa nói câu đó không phải ý muốn nói Trữ Nhiễm học không tốt, ý cô ấy là Trữ Nhiễm là một người vô tư, sao có thể mất ngủ được.

Người khác không thể tưởng tượng nổi.

Trữ Nhiễm nằm trên giường phản bác lại: [Chị nói cho em biết, nếu không phải do chị xinh đẹp quá mức, người theo đuổi chị quá nhiều khiến chị không có cách nào tập trung học hành được, nếu không thì dựa vào năng lực của chị thi đứng TOP 2 cũng không thành vấn đề gì.]

Hai giây sau.

Icon cảm xúc cười toe toét liên tục hiện lên màn hình điện thoại.

Trữ Nhiễm cũng cười thành tiếng, nếu Trữ Tiêu Duyệt đang đứng trước mặt cô, cô nhất định đá cô ấy một cước bay đi luôn.

[Cười cái gì mà cười! Chị đâu có nói quá đâu.]

Trữ Tiêu Duyệt quan tâm nói: [Mà sao chị lại mất ngủ vậy? Có phải bị người ta bắt nạt không?]

Trữ Nhiễm nghĩ: [Cứ coi như là thế đi.]

Tần Tỉnh có thái độ xa cách như thế đối với cô, không phải là bắt nạt, bạo lực cô hay sao.

Để em họ cô không hiểu sai ý, Trữ Nhiễm lại giải thích: [Là chuyện tình cảm thôi, không phải mâu thuẫn trong đoàn phim.]

Trữ Tiêu Duyệt nhắn một đoạn an ủi dài rồi lại xóa đi, hỏi Trữ Nhiễm sẽ không tự làm bản thân mình chịu thiệt chứ. Nếu là chuyện tình cảm, chắc hẳn là về chuyện Triệu Trì Ý gây khó khăn cho cô rồi.

[Em nói chị đừng có tức giận, chị không phải kiểu người mà Triệu Trì Ý thích đâu, đừng nói anh ta tính tình kiêu ngạo, không có hứng thú đối với chuyện tình cảm, cũng sẽ không biết dỗ dành phụ nữ, chị xem anh ta đối với Thẩm Đường đi, đừng tự trách bản thân quá.]

[Người chị thích không phải Triệu Trì Ý, chỉ là ham muốn chinh phục của chị thôi, anh ta chăm sóc chị từ nhỏ, chị lại càng muốn chiếm giữ anh ta. Chị à, chị có biết thế nào là động lòng không thế.]

[Em nói nhiều như thế không phải muốn đả kích chị, chị đừng lãng phí thời gian trên người không thương mình nữa, tìm người đối tốt với chị, nhìn chị xinh đẹp như vậy. PS: Mặc dù bị trừ điểm vì tính tình không tốt một chút nhưng vẫn còn có thể cứu vãn~ chị xem đi, không phải bây giờ em nhìn chị đã vừa mắt hơn rồi sao.]

Một số người không có kinh nghiệm trong chuyện yêu đương lại hay nói ra những lời có đạo lý.

Trữ Nhiễm: [Chị đã buông bỏ Triệu Trì Ý rồi.]

Trữ Tiêu Duyệt: [?]

Trữ Nhiễm đọc lại tin nhắn kia của Trữ Tiêu Duyệt một lần nữa: [Chị đang yêu thầm một người đàn ông.]

Trữ Tiêu Duyệt: [Em có quen biết không?]

Lúc này Trữ Nhiễm cũng không sợ mất mặt trước em họ mình: [Em đã gặp qua rồi, là ông chủ của chị, Tần Tỉnh. Anh ấy nói trước kia đã từng thích chị, em cũng biết tính tình của chị mà, lúc đó đã lỡ làm tổn thương anh ấy, bây giờ anh ấy đang độc thân. Nhưng mà có vẻ không còn muốn đối tốt với chị nữa.]

Cô nói tình trạng chuyện của cô và Tần Tỉnh bây giờ cho Trữ Tiêu Duyệt biết, cũng không hề giấu diếm.

Buồn bực giữ trong lòng cả một đêm, sau khi nói ra đã thoải mái hơn.

Trữ Nhiễm cười khổ: [Thật thoải mái, không cần an ủi chị đâu, em đi làm luận văn của em đi.]

Trữ Tiêu Duyệt: [Thích thì phải theo đuổi, người đàn ông như anh ấy là mẫu người lý tưởng của rất nhiều cô gái, nếu chị còn do dự nói không chừng anh ấy lại bắt đầu một cuộc tình mới đấy.]

Trữ Nhiễm ngả người ra sau ngã xuống giường.

Phải theo đuổi như thế nào đây?

Vài ngày tiếp theo, Trữ Nhiễm vẫn do dự có nên đi tìm Tần Tỉnh hay không.

Gần giữa tháng mười hai, Thẩm Đường đến thăm đoàn phim của cô.

Với tư cách là nhà đầu tư, ngoài đến thăm trường quay thuận tiện để cô ấy biết tiến độ quay phim.

Trữ Nhiễm nhìn chằm chằm Thẩm Đường, vẫn cảm thấy không giống với bình thường. Cô ấy đi giày bệt, trang sức trang nhã, đánh son nhạt, áo lông dày màu trắng.

Cô quen biết Thẩm Đường sáu năm rồi, dù lạnh đến mấy Thẩm Đường cũng mặc váy, cùng lắm mặc thêm áo khoác bên ngoài thôi.

“Bà chủ Thẩm, cô bị cảm sao?”

“Tôi có thai rồi.”

“!”

Thẩm Đường lấy trong túi xách ra mấy kịch bản đưa cho cô: “Tôi với Tần Tỉnh đã chọn cho cô mấy kịch bản phim, cô dành chút thời gian xem thử xem, tự quyết định mình sẽ diễn bộ nào nhé.”

Trữ Nhiễm bỏ ly nước chanh trong tay xuống, còn chưa hoàn hồn khi biết tin Thẩm Đường được thăng chức làm mẹ.

“Có hai bộ khác bị mâu thuẫn về lịch trình, nếu không cũng có thể giành được.” Thẩm Đường bảo cô cất kịch bản đi: “Buổi tối quay về khách sạn từ từ xem.”

Trữ Nhiễm thuận tay đưa cho trợ lý, giống như tùy ý nói: “Cô với Tổng giám đốc Tần thích kịch bản nào hơn?”“

Thẩm Đường: “Ý kiến của tôi với cậu ấy khác nhau, cuối cùng vẫn để cô chọn.”

Thẩm Đường mở chén uống nước ấm, mấy ngày gần đây cô ấy sợ lạnh, ngồi trong phòng điều hòa vẫn cảm thấy lạnh.

Tưởng Thành Duật đã nói với cô ấy thời gian đầu mang thai sẽ như thế.

Trữ Nhiễm muốn thử vận may, muốn xem quyết định của mình có giống với Tần Tỉnh hay không.

Điện thoại Thẩm Đường rung lên, là Tưởng Thành Duật gọi đến.

Trữ Nhiễm im lặng uống nước chanh, suýt sặc vì cẩu lương của Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật.

Thẩm Đường tắt điện thoại, cầm túi xách đứng dậy: “Tưởng Thành Duật tới đón tôi, đang ở ngoài rồi, cô học lời kịch bản đi, tôi đi về trước. Đọc kịch bản xong nếu cô có ý tưởng gì thì có thể cùng thảo luận trong nhóm chat công ty nhé.”

Đây là tác phẩm đầu tiên của Trữ Nhiễm trên màn ảnh rộng, nên phải tuyển chọn cẩn thận.

Trữ Nhiễm tiễn Thẩm Đường đi, hôm nay cô có nghe những người ở đoàn phim nhiều chuyện với nhau, nói rằng công ty cô mới ký hợp đồng với hai diễn viên mới, còn chưa công khai ra ngoài.

Một người là nam diễn viên trẻ mới nổi tiếng, xuất thân từ lớp chuyên nghiệp, có kỹ năng diễn xuất tốt, dẻo dai và ngoại hình đẹp.

Một diễn viên ký hợp đồng khác là nữ diễn viên, người đã được chú ý qua một bộ phim ngắn do cô ấy tự đạo diễn và tự đóng, cũng là một hoa hậu giảng đường, tài năng và xinh đẹp.

Sinh viên năm hai khoa diễn xuất, sinh ra đã có tố chất làm nữ chính.

Rất dễ nhận biết.

Còn có tên rất dễ nghe, gọi là Hứa Nguyện.

“Chủ tịch Thẩm.” Trữ Nhiễm hỏi thẳng Thẩm Đường: “Công ty lại ký hợp đồng với một diễn viên mới sao?”

Cô không có hứng thú với nam diễn viên, hay nói cách khác, diễn viên nam không thể tạo ra uy hiếp đối với cô.

Nhưng Hứa Nguyện… không hiểu sao người này khiến cho cô có chút bất an.

Con gái có thể mặn có thể ngọt, đổi lại cô là đàn ông con trai cũng nhất định sẽ thích Hứa Nguyện.

Thẩm Đường đang trả lời tin nhắn của Tưởng Thành Duật, khóe miệng hơi nhếch lên, cô nghiêng mặt: “Không ngờ tin tức nhanh như vậy.”

Đây là ngầm thừa nhận công ty muốn ký hợp đồng với Hứa Nguyện.

Tự nhiên Trữ Nhiễm cảm thấy chua xót, còn chua hơn nước chanh cô vừa uống.

Thẩm Đường đút tay vào túi áo khoác, thỏa mãn tò mò của cô: “Tần Tỉnh muốn ký, tôi với chị Lỵ cũng cảm thấy không tệ, cuối cùng đã được thông qua rồi.”

Nếu bồi dưỡng tốt, Hứa Nguyện có thể trở thành diễn viên trẻ tuổi tài năng tiếp theo.

“Các tài nguyên công việc của Hứa Nguyện cũng là Tổng giám đốc Tần phụ trách sao?”

Thẩm Đường gật đầu: “Hiện tại các tài nguyên công việc tốt của công ty phần lớn do cậu ấy dùng quan hệ dành được.”

Trữ Nhiễm rầu rĩ nói: “Cũng phải, anh ấy là người có nhiều mối quan hệ mà.”

Tưởng Thành Duật đích thân lái xe đứng ở bên đường, những người khác đứng ở cửa xe nhìn về phía này.

Thẩm Đường vẫy tay ý bảo cô trở về đi.

Tưởng Thành Duật vừa ra ngoài một thời gian ngắn, hôm kia đi Thượng Hải, chiều nay đã quay về. Thẩm Đường đã hai ngày không gặp anh, nói nhớ anh, nên anh cũng đi thẳng từ sân bay qua đón cô.

Thẩm Đường không dám chạy nhanh đến phía anh như trước kia, Tưởng Thành Duật đi về phía cô.

Cô và anh ôm nhau bên đường.

Tưởng Thành Duật một tay ôm cô vào lòng, giữ áo khoác và mũ để không bị gió thổi: “Ngoài cảm thấy lạnh, còn có chỗ nào không thoải mái không?: “

Thẩm Đường cười nói: “Trái tim thiếu một mảnh ghép nên hô hấp không thoải mái, anh trở về thì lại tốt rồi.”

Trữ Nhiễm nhìn theo đôi vợ chồng đang phát cẩu lương lên xe, xoay người đi về phía trường quay.

Bước chân cô đơn, người cũng không dậy nổi tinh thần.

Hứa Nguyện độc thân, Tần Tỉnh cũng vậy, cho dù hai người có đến với nhau cũng không có gì không ổn.

Trữ Nhiễm vẫn luôn lo lắng, gửi cho Tần Tỉnh một tin nhắn: [Tổng giám đốc Tần, buổi tối anh có rảnh không?]

Tần Tỉnh: [Không rảnh. Có việc thì cô nói đi.]

Trữ Nhiễm muốn gặp anh: [Trong Wechat nói không rõ.]

Tần Tỉnh: [Vậy thì gọi điện thoại nói.]

Trữ Nhiễm kiên trì muốn gặp mặt: [Điện thoại cũng nói không rõ.]

Tần Tỉnh: [Đó là năng lực biểu đạt của cô có vấn đề, gặp mặt nói cũng không thể nói rõ đâu, đừng lãng phí thời gian đi lại, tôi không rảnh rỗi như thế.]

Trữ Nhiễm: “…”

Cô chịu đựng sự lạnh nhạt của anh: [Buổi tối anh ở đâu? Tôi đi tìm anh, không cần anh phải đi.]

10 phút sau, Tần Tỉnh gửi địa chỉ cho cô.

Anh thường đến chỗ đó bàn bạc công việc.

Trữ Nhiễm trang điểm xinh đẹp, làm tóc, thay bộ váy mà cô thích nhất, áo khoác bên ngoài cũng thay cái mới.

Tạo hình của cô làm người ta tưởng rằng buổi tối cô phải tham gia một hoạt động quan trọng.

Trữ Nhiễm đến sớm hơn thời gian đã hẹn 10 phút, nhưng nơi này cô không thường đến nên không có thẻ hội viên, không vào được.

Vì thế cô gửi tin nhắn cho Tần Tỉnh, nói cô ở trong sân chờ.

Một lát sau, Tần Tỉnh thong dong từ phòng họp trên tầng xuống.

Từ khi anh lập nghiệp đều mặc áo sơ mi một màu trắng, những chiếc áo sơ mi trước kia đều bị anh ném đi, nói phải chỉnh chu làm lại một lần nữa.

Trên người anh thoang thoảng mùi rượu.

Trữ Nhiễm từ trên xe xuống, nhẹ nhàng đóng cửa xe.

Tần Tỉnh nhìn cô mất hồn mất hai giây, tuy nói lòng đã sớm nguội lạnh, nhưng không thể phủ nhận thói quen xem cô tỏa sáng trên thảm đỏ, vậy nên tối nay vẫn không nhịn được mà nhìn cô.

“Có chuyện gì, cô nói đi.”

Rất rõ ràng, anh không có ý định muốn cùng cô vào bên trong nói chuyện.

Cũng mặc kệ cô ăn mặc phong phanh, có thể bị lạnh hay không.

Trữ Nhiễm không suy nghĩ kỹ càng, có những chuyện nghĩ trong đầu là một chuyện, nhưng lại rất khó có thể mở miệng.

Tần Tỉnh nhìn đồng hồ, rõ ràng không đủ kiên nhẫn.

Với tình hình hiện tại của cô và anh, anh hoàn toàn có thể quay đầu đi, Trữ Nhiễm kiên trì: “Trước kia lúc tôi nổi nóng đã mắng anh là ‘ai coi trọng anh nhất định là mắt bị mù, anh giữ lại tiền đưa người đó đi khám mắt đi’ anh còn nhớ hay không?”

Tần Tỉnh cười lạnh: “Không ngờ cô có thể đi đoạn đường xa như thế chỉ để nói với tôi những lời này à?”

“Đương nhiên không phải.” Vẻ mặt Trữ Nhiễm lo lắng, ấp úng nói: “Là muốn nói với anh, em… em cũng trở thành loại người bị mù mắt rồi, anh dẫn em đi khám mắt được không?”

“…”

Ý của câu nói kia có nghĩa là ‘em cũng thích anh’

Tần Tỉnh nhìn hai mắt của cô: “Tự mình đi khám đi, tôi không có tiền, dù có tiền cũng đều để cho các cô gái khác đi khám mắt hết rồi.”

Trữ Nhiễm: “…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN