Dưỡng Em Thành Vợ Anh - Chương 10 - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
132


Dưỡng Em Thành Vợ Anh


Chương 10 - Chương 6



Edit: Tịnh Hảo

Phó Nhã Thiến xuất viện là chuyện của năm ngày sau, cô còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, nhưng đã liên tục hai ngày nhiệt độ cơ thể duy trì bình thường, cho nên bác sĩ phê duyệt ra viện.

Bọn họ trở lại khu nhà trọ, Đới Dương Trinh nói muốn lấy đồ, cho nên bọn họ dừng lại ở lầu bốn trước, bước vào trong nhà anh, Phó Nhã Thiến phát hiện nhà anh trống đi rất nhiều.

“Đồ của anh dường như không thấy rất nhiều, bị ăn trộm sao?” Cô thắc mắc, thật ra là không chỉ không nhìn thấy rất nhiều, mà là căn bản đã dời trống không đi, đại khái cũng chỉ còn lại thùng giấy trên tay anh!

“Không có, anh dọn nhà.” Đới Dương Trinh ôm một thùng giấy đi ra.

“Hả? Anh dọn nhà?” Cô kinh ngạc, anh dọn nhà? Dọn đi nơi nào? Tại sao không nói cô nghe?

“Đúng.” Đới Dương Trinh nói, cầm thùng giấy chuyển sang kẹp vào sườn trái, tay phải ôm vai của cô, dẫn cô đi lên lầu.

“Đi thôi, đợi một lát anh giúp em nấu bát cháo, sau khi em ăn xong thì uống thuốc, sau đó nghỉ ngơi thật tốt.”

“Đợi… Đợi một chút!” Phó Nhã Thiến xoay người ngăn anh lại, “Anh nói rõ ràng, tại sao anh đột nhiên dọn nhà? Dọn đến đâu?”

Bọn họ không phải… không phải bắt đầu lui tới sao? Thế nào nói dọn nhà liền dọn nhà, thông báo một tiếng cho cô cũng không có! Chuyện này… Đây coi là cái gì hả!

“Có gì lên trên lầu hãy nói được không?” Anh xoay người cô lại, đẩy cô đi lên cầu thang, khóe môi nhếch lên thoáng hiện nụ cười xấu xa, ha ha, anh thật sự có ý xấu đấy.

Đi tới trước cửa, anh cầm chìa khóa mở cửa, đẩy cô vào trong nhà, tiện tay đặt thùng giấy ở bên cạnh cửa, trước khi cô mở cửa lôi cô vào trong ngực, cúi đầu hôn cô.

“Ưm…” Phó Nhã Thiến không chuẩn bị trước, liền bị anh đoạt đi hô hấp, nụ hôn của anh có chút dã man, mút môi cô có chút đau, tuy nhiên nó cũng khiêu khích rung động tận sâu trong nội tâm của cô, làm mê loạn tâm hồn cô.

“Mặt thật là đỏ, lại sốt lên sao?” Đới Dương Trinh không muốn rời khỏi môi cô, chống đỡ trên môi cô, mang theo nụ cười xấu xa ngắm nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, cố ý trêu chọc.

“Không có!” Cô trừng mắt nhìn anh, “Gấu đen lớn, anh còn thiếu em rất nhiều giải thích.”

“Ơ kìa, hung dữ như vậy, nhìn em trừng mắt lớn như vậy, anh bắt đầu tưởng nhớ nhóc đáng thương vừa thích khóc vừa thích nói lời xin lỗi kia rồi.” Anh trêu đùa.

“Thì ra là anh hy vọng em tiếp tục ngã bệnh hả, em hiểu rồi.” Cô rất buồn bã cúi đầu, hừ hừ, chỉ có anh biết chơi sao? Bản tiểu thư cũng biết.

“Em người phá hỏng thân thể này nếu như không chăm sóc thật tốt, không cần anh hy vọng, nhóc đáng thương cũng sẽ thường xuất hiện gặp người khác.” Anh hừ hừ, dùng đầu ngón tay đẩy trán của cô, “Ít giả bộ u buồn, người bên này không ngu ngốc có thể lừa gạt được.” Ý tứ nói cô chính là tiểu ngu ngốc đấy!

“Đáng ghét!” Phó Nhã Thiến ngẩng đầu trừng anh, “Nói mau, tại sao đột nhiên anh dọn nhà, dọn đi đâu?” Mềm không được, cô không phải nên dùng bạo sao? Hừ!

“Muốn biết?” Anh nghiêng đầu liếc cô.

“Nói nhảm!” Chẳng lẽ cô đang hỏi lòng hả!

Anh cười, nắm vai của cô, giúp cô xoay thân thể qua, đối mặt với phòng khách.

“Như vậy có giải thích rõ ràng không?”

“Anh không cần…” Cô cho là anh muốn nói sang chuyện khác, đang muốn kháng nghị, ngay sau đó sững sờ nháy mắt mấy cái, nhìn phòng khách vốn là trống rỗng, đã dọn vật dụng trong nhà lên, vật dụng nhìn rất quen mắt.

“Thật ra thì… Nơi này mới là lầu bốn đấy chứ?” Cô thì thầm hỏi.

“Ha ha! Em thật đáng yêu.” Đới Dương Trinh cười to, khom người dùng sức hôn cô.

“Anh đều đã dọn đồ đến chỗ này của em!” Cô bừng tỉnh hiểu ra, con gấu đen lớn này chuyển nhà vậy mà dọn đến nhà cô! “Tại sao?”

“Như vậy tương đối thuận tiện.” Anh nói.

“Thuận tiện?” Cô trừng anh, “Thuận tiện cái gì?”

“Muốn hôn ôm ấp tương đối dễ dàng! Giống như vậy!” Anh cười, lại hôn cô.

“Ai thuận tiện với anh hả!” Cô đỏ mặt, xấu hổ trừng anh.

Kể từ sau khi hai người xác định tâm ý lẫn nhau, động tác của anh thân mật liền thay đổi nhiều, hơn nữa sẽ không chọn thời gian địa điểm, ở trong bệnh viện, coi như ngay trước mặt y tá, bác sĩ hay là người bệnh khác trước mặt, anh cũng nói ôm liền ôm, nói hôn liền hôn, hoàn toàn không biết xấu hổ, da mặt dày đến đạn cũng bắn không thủng, căn bản là một người làm chủ như cô, quả thật cũng hết cách với anh.

“Vậy…” Đới Dương Trinh dừng lại một chút, “Đúng rồi, hai người cùng nhau ở, có thể tiết kiệm tiền thuê nhà.”

“Tiết kiệm tiền thuê nhà?” Cô trừng anh, còn “Đúng rồi” nữa đấy! “Đây là phòng của anh mà!”

“Được rồi, em có thể tiết kiềm tiền thuê nhà.”

“Anh vừa ngừng một chút, là đang suy nghĩ lấy cớ đấy!” Người này, biểu hiện quá rõ ràng rồi.

“Đúng vậy, nếu nói thật em sẽ không tiếp nhận, anh không thể làm gì khác hơn là lấy cớ.” Anh cười toét miệng.

“Anh có nói thật sao?” Cô cau mày.

“Đương nhiên là có, anh không phải nói, ôm ôm hôn hôn tương đối thuận tiện sao!” Anh một tay kéo cô tới, lại thân mật hôn cô.

“Anh… Người này…” Phó Nhã Thiến bị hôn không thở nổi.

Môi lưỡi dây dưa quấn quít, qua thật lâu, anh mới tốt bụng buông cô ra, nhìn cô tức giận hổn hển, dáng vẻ mặt ửng đỏ mờ mịt, rất hài lòng cười.

“Thấy em vừa mới ra viện, tạm thời tha cho em trước.” Anh trực tiếp ôm hông của cô dìu cô “xách” đến phòng khách, để cho cô ngồi xuống trên ghế sofa, “Em nghỉ ngơi, anh đi nấu bát cháo.”

“Em muốn tắm.” Mới từ bệnh viện trở về, cô muốn tắm.

“Cần anh giúp một tay không?” Anh cố ý lộ ra nụ cười phóng túng, còn xoa xoa tay, bộ dáng tiểu nhân tà dâm.

Gấu đen lớn rất thích chơi đùa cô đấy!

Phó Nhã Thiến đột nhiên lộ ra mỉm cười, ngoắc ngoắc ngón tay với anh.

Anh nhíu mày tiến lên, bước chân còn chưa đứng lại đã bị cô đột nhiên kéo ra, ngã ngồi trên ghế sofa, ngay sau đó cô lật người giạng chân ngồi ở trên đùi anh.

“Nhã Thiến?” Đới Dương Trinh không ngờ cô có hành động như vậy, hơn nữa động tác của cô vô cùng gọn gàng, tư thế và sức lực, giống như là người biết võ.

Cô cầm mặt của anh, dùng chóp mũi cọ chóp mũi của anh, trêu đùa chạm khẽ môi anh, giọng nói khàn khàn khêu gợi nỉ non, “Gấu đen lớn, anh muốn giúp em tắm à?”

“Không được sao?” Cổ họng anh ừng ực một tiếng, nuốt nước miếng một cái.

“Cũng không phải là không được!” Cô cười nhẹ, nhìn thấy ánh mắt anh trở nên âm trầm đen mực, thân thể bắt đầu nóng lên, chỉ là cô biết không phải là bởi vì bị bệnh.

Cô lúc thì hôn anh, lúc thì cố ý né tránh, để cho anh đuổi theo môi của cô, hai tay của cô xoa nhẹ lên bộ ngực cường tráng của anh, sau đó khi anh vươn tay muốn ôm chặt cô rất nhanh nhảy xuống đùi của anh.

“Nhã Thiến!” Anh đã bị cô khơi mào dục vọng rồi.

“Nhưng mà vẫn là sau này hãy nói.” Cô cười, xoay người chạy đi.

“Không còn kịp rồi, em phải vì hành động của em mà trả giá thật lớn.” Anh đuổi theo, trước khi cô trốn vào trong phòng đóng cửa lại, đúng lúc ngăn trở.

“Gấu đen lớn, em vừa mới xuất viện.” Phó Nhã Thiến kêu to, dùng hết sức lực muốn đóng cửa lại, nhưng mà dựa vào cô làm sao địch nổi được sức mạnh của gấu đen lớn.

“Anh biết, cho nên anh sẽ phục vụ em thật tốt.” Đới Dương Trinh cười tà.

Cô quyết định bỏ qua phòng thủ cửa phòng, xoay người chạy về phía phòng tắm, kết quả trước khi cô tiến vào phòng tắm anh liền đuổi theo cô, từ phía sau ôm cô, trực tiếp ôm cô vào phòng tắm.

“Gấu đen lớn…” Cô khẽ gọi, khẽ run, cô rất rõ ràng mình hưng phấn nhiều hơn sợ.

“Xuỵt, công chúa của anh, để tiểu nhân phục vụ em tắm rửa!” Anh chạm khẽ môi của cô, một bàn tay theo gò má cô, mơn trớn hé mở môi cô, lướt qua cằm, sau đó trượt đến cổ trắng ngần mảnh khảnh, xương quai xanh mê người.

Vào lúc anh ôn nhu xúc giác Phó Nhã Thiến khẽ run, môi của anh thay thế cho tay của anh, lúc khắc lên trên xương quai xanh của cô, không tự chủ được ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng bật ra một tiếng thở dài.

Tay của anh từ dưới quần áo tiến vào, vén cao thấp phô bày ra, ngồi xổm người xuống, vùi đầu vào giữa ngực và bụng của cô, môi hôn nhẹ lên rốn đáng yêu của cô, dần dần đi lên.

“Giơ tay lên.” Anh đứng dậy, thấp giọng dụ dỗ bên tai cô.

Cô nghe lời giơ tay lên cao, để cho anh cởi quần áo của cô xuống, nhịp tim vào lúc này đập nhanh mãnh liệt, cô ngửa đầu nhìn anh, nghênh đón môi của anh đè xuống.

Đây là một nụ hôn nồng nhiệt, không giống như trước nụ hôn ôn nhu chạm nhẹ, tay của anh vòng sau lưng cô, cởi trói buộc trước ngực cô ra, áo lót nhỏ rơi xuống đất, gia nhập vào hàng ngũ áo.

Bàn tay từ bả vai của cô trượt xuống, mơn trớn hai cánh tay, lưu luyến bên hông, giây lát, anh ngồi xổm người xuống, chạm khẽ trước ngực mềm mại của cô, liếm mút đỉnh cao mềm mại này, cô ưm ra tiếng, tay nhỏ bé không tự chủ được ôm lấy đầu của anh, cảm thấy toàn thân rã rời vô lực, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, ánh mắt mê mang.

Lúc phát hiện anh mở nước vòi hoa sen ra, cô mới chú ý tới cả người mình trần trụi, nửa người dưới quần áo không biết lúc nào đã bị anh cởi ra, từ trước đến nay không biết mình cũng có cảm giác thẹn thùng, nhưng vào giờ phút này, cô thật là xấu hổ không biết nên làm sao bây giờ.

Lông mi khẽ run nâng lên, đón nhận con mắt tối tăm của anh, rồi lại giống như là lửa đốt cháy sáng.

“Đừng sợ.” Giọng nói của anh khàn khàn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN