Dưỡng Em Thành Vợ Anh - Chương 13 - Chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Dưỡng Em Thành Vợ Anh


Chương 13 - Chương 9



Edit: Tịnh Hảo

“Em hỏi anh, có phải ông chủ anh ấy thích Phan Tĩnh Hồng không?” Phó Nhã Thiến đột nhiên hỏi.

“Tại sao cho là như vậy?” Đới Dương Trinh nhíu mày, vẻ mặt giống như cô nói một chuyện rất đáng sợ nhìn cô.

“Bởi vì anh ấy rất tốt với cô ấy, rất dịu dàng!”

“Không, cậu ấy cũng rất chán ghét cô ta.” Anh khẳng định.

“Làm sao có thể, hoàn toàn nhìn không ra đấy?”

“Đến bây giờ em còn chưa biết cậu ấy là con hồ ly dối trá sao? Anh cho em biết, chỉ cần trên mặt cậu ấy là nụ cười hồ ly đó, tính chân thật của lời nói và hành động, em có thể trực tiếp giảm đi 50%.”

Oa! Thật là bản lĩnh đáng sợ, “Haizz!” Cô đột nhiên thở dài.

“Lại làm sao vậy?” Đới Dương Trinh cau mày hỏi.

“Em đang thương tiếc cho bento của em.” Mặt cô muốn khóc nhìn chằm chằm hộp cơm đã dâng tặng cho sàn nhà.

“Của anh cho em.” Anh không nỡ để cô chịu đói, đưa hộp cơm của mình đến trên tay cô, sau đó bắt đầu dọn dẹp tàn cuộc trên đất, “Nếu như em không thích anh, anh sẽ như thế nào?” Phó Nhã Thiến nhận hộp cơm của anh, đột nhiên thấp giọng lẩm bẩm.

“Anh sẽ khiến em thích anh.” Đới Dương Trinh nói, “Ăn cơm của em đi!”

“Anh muốn làm thế nào? Theo đuổi em? Quấn em? Hành động cũng không giống với cô ấy?” Cô thầm cảm ơn anh ở trong lòng đã đưa cơm trưa cho mình, nhưng mà…

“Gà ba chén của anh đã hết rồi…” Hu hu, gà ba chén của cô!

“Buổi tối làm tiếp cho em ăn.” Anh dọn dẹp xong, rửa tay xong, trở về ngồi xuống bên người cô.

“Ơ, vẫn chưa trả lời câu hỏi của em.” Cô nhắc nhở anh.

“Em phiền quá đấy, hỏi loại câu hỏi kia, là muốn chứng minh cái gì hả?” Đới Dương Trinh trừng mắt nhìn cô.

“Em muốn anh tội nghiệp cô ta? Hay là muốn anh tiếp nhận cô ta?”

“Em không có cần chứng minh cái gì?” Cô lườm anh một cái, “Chính là một loại vấn đề, một nghi vấn mà thôi, chỉ là muốn biết cùng một hành động, tại sao anh làm thì là chuyện đương nhiên, cô ấy làm thì không đúng.”

“Được, anh trả lời em.” Ngón trỏ chỉa lên trán cô một cái, “Em nói không sai, nếu như em không thích anh, hành động của anh sẽ giống như cô ta, nhưng mà em thích anh, không phải sao? Em thích kẻ địch, anh ghét cô ta, đây chính là trọng điểm, chính là trọng điểm mà hành động của anh và cô ta trở nên hoàn toàn khác biệt, những thứ khác căn bản không quan trọng, như vậy em hiểu không? Cô Phó.”

“Dạ dạ dạ, em hiểu rồi, người ngông cuồng họ Đới.” Cô thở dài, “Thật ra cô ấy có chút đáng thương.”

“Em thông cảm cho cô ta, cô ta cũng sẽ không cảm kích em.” Đới Dương Trinh giễu cợt nói.

“Em có nói muốn cô ấy cảm kích sao?” Phó Nhã Thiến liếc nhìn trừng anh, được tình địch đồng tình sẽ cảm kích sao? Thật là hăm dọa, “Em chỉ nói ra cảm giác của em thôi.” Cô càu nhàu.

“Vậy anh cũng nói ra cảm giác của anh một chút.” Anh nâng cằm của cô lên, mang theo sự tức giận nói, “Nếu như không phải anh rể của cô ta “trước kia” là bạn của anh, lại thêm Lý Phẩm Luân nói giúp, cũng bảo đảm sẽ không xảy ra lần nữa, thì làm sao anh có thể tha thứ cho kẻ chủ mưu ác độc chỉnh em! Anh nói cho em biết, bây giờ anh tức giận cô ta đầy mình, anh không đụng tới cô ta, là vì anh không đánh phụ nữ, coi như số mệnh của cô ta tốt! Hiểu không?”

Phó Nhã Thiến không nói gì, khi cô biết Phan Tĩnh Hồng xúi giục mọi người kết hợp lại, cô thật sự vô cùng khiếp sợ, bởi vì coi như đã biết bộ mặt thật của cô ta, cô vẫn là nhìn thấy vẻ nhu nhược vô tội, điềm đạm đáng yêu.

“Coi như anh sẽ đánh phụ nữ, nhưng khi nhìn đến dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, nhu nhược của cô ấy, anh xuống tay được mới lạ.” Cô lẩm bẩm nói, ngay cả cô là con gái cũng đã cảm thấy Phan Tĩnh Hồng làm cho người ta thương tiếc rồi, cho nên sau khi biết chân tướng sự thật, một lời nói nặng cô còn chưa trách mắng cô ta.

“Rốt cuộc là mắt của các người đều có vấn đề hay là như thế nào? Tại sao anh chỉ nhìn thấy cô ta ghê tởm làm bộ, dáng vẻ khiến người ta không nhịn được muốn đánh! Em có biết mỗi lần nhìn thầy cô ta, anh rất nhẫn nại mới không đánh cô ta không, rốt cuộc chỗ nào điềm đạm đáng yêu hả?”

Không thể nào! Anh thật sự có loại cảm giác này? Cho nên mới mỗi lần nhìn thấy cô ta đều mặt lạnh miệng nói ra độc?

“Anh như vậy rất đáng sợ đấy, có ẩn núp khuynh hướng bạo lực, sau này anh nhìn em không vừa mắt có thể muốn đánh em hay không?” Phó Nhã Thiến nói giỡn hỏi.

“Ít nói lời ngớ ngẩn đi, nếu như anh sẽ đánh phụ nữ, không biết anh đánh Phan Tĩnh Hồng mấy lần!” Đới Dương Trinh dùng sức búng một cái lên trán cô, “Đối phó em, chiêu này là đủ rồi.”

“Đau.” Che cái trán, quả nhiên rất đau ! “Thật ra thì em cũng không đành lòng trách mắng cô ấy cái gì, cô ấy chỉ là thích một người mà thôi.”

“Cô gái, rốt cuộc em muốn ngây thơ tới khi nào?” Biểu cảm của anh giống như là cô hết thuốc chữa lắc đầu, “Em cho rằng cô ta thật sự yêu anh sao?”

“Hả? Không phải sao? Nếu như không phải là cực kỳ thích anh, không cách nào buông tha, thì ai có thể chịu được anh công kích bằng lời nói ác độc hết lần này tới lần khác?” Cũng không phải là có khuynh hướng chịu ngược.

“Không cam lòng, em cảm thấy đáp án này như thế nào?” Anh thấy cô gần như dừng động tác ăn cơm lại, dứt khoát đoạt lấy chiếc đũa, đút cô một ngụm ngăn chặn lời muốn nói của cô.

“Ưmh…” Cô trừng mắt nhìn anh.

“Người phụ nữ kia đã có thói quen là mọi người —— nhất là đàn ông, phải hoàn toàn yêu mến cô ta, vâng lệnh nghe theo, cho nên không muốn chấp nhận có đàn ông không để ý đến cô ta, chỉ như vậy mà thôi, em cho rằng cô ta cũng cực kỳ thích anh giống như em, không cách nào buông tha, cho nên mới vẫn chịu được lời nói ác độc của anh sao?” Đùa cợt nhìn cô.

“Hả! Anh anh… Em không phải có ý đó!” Phó Nhã Thiến trừng anh.

“Dạ dạ, anh không phải có ý đó, là anh cực kỳ thích em, không cách nào buông tha, cho nên mới vẫn chịu được chân tay vụng và ngây thơ ngốc nghếch của em, đúng không?

“Anh, cái người này thật sự rất quá đáng đấy! Xem ra cô Phan là tam sinh hữu hạnh (*), không làm cho anh thích.”

(*) Tam sinh hữu hạnh: ba đời đều hạnh phúc.

“Dạ dạ ——” Lười nhát kéo dài âm điệu, “Hy vọng đời đời kiếp kiếp của cô ta đều may mắn, như vậy anh sẽ đời đời kiếp kiếp cảm tạ Thượng Đế, cô gái, như vậy hài lòng chưa? Có thể ngoan ngoãn ăn cơm chưa?”

“Không xong rồi, không có thời gian rồi.” Thấy thời gian nghỉ trưa sắp kết thúc, cô vội vàng muốn thu dọn bento.

“Ăn hết cơm!” Anh ngăn lại, “Em chính là như vậy, ăn cơm chậm như vậy, lại nói vô cùng nhiều, trước kia anh không tới cùng, bữa trưa của em có phải chỉ ăn vài miếng hay không?” Anh đã sớm nghi ngờ như vậy rồi, bởi vì cô càng ngày càng gầy.

“Em sẽ tìm thời gian để ăn…”

“Em ở đây nói ngu ngốc gì hả, em sẽ có thời gian rảnh rỗi thì đầu anh chặt xuống cho em làm bóng đá!”

Trước giờ bận rộn giống như con quay, đừng nói rảnh rỗi, căn bản ngay cả thời gian uống nước miếng cũng không có, gần đây anh đã nhìn thấy chuyện này quá nhiều, “Bây giờ từ từ ăn nó xong, ai có ý kiến thì người đó tới tìm anh, anh và người đó cùng nhau nói rõ.”

Nói rõ? Phun, ai dám hả, gương mặt nghiêm túc đẹp trai lịch sự của anh, sẽ biến thành đại ác nhân, dọa chết người.

Thôi, dù sao công việc đại khái cũng đã hoàn thành, cho nên cô ngoan ngoãn, từng miếng từng miếng nhai kỹ nuốt chậm, nghiêm túc ăn cơm.

“Đúng rồi, sau này em ít tiếp xúc với người phụ nữ kia.” Anh nghĩ tới sự ngốc nghếch của cô, không nhịn được nhắc nhở.

“Lo lắng cái gì, công việc của em tới hôm nay là kết thúc rồi.” Bây giờ ngẫm lại, mặc kệ là Phan Tĩnh Hồng tựa như người vô tội mềm yếu, hay là Lý Phẩm Luân luôn nở nụ cười rực rỡ, hai người này đều là người gian xảo.

Vẫn là gấu đen lớn của cô tốt.

“Gấu đen lớn, buổi tối nấu gà ba chén nhiều một chút nha!”

“Anh có lợi ích gì?” Đới Dương Trinh liếc cô.

“Anh muốn lợi ích gì?” Cô liếc anh một cái.

“Ngày mai anh muốn dẫn em đi gặp một người.”

“Ai?” Cô tò mò hỏi.

“Sư phụ anh.”

“Ừ, được, nên đi thăm hỏi sư phụ anh, nhưng mà…” Cô đột nhiên im lặng, nghiêng đầu nhìn anh.

“Nhưng mà làm sao?” Anh cau mày.

“Sức khỏe của sư phụ anh có tốt không? Có cao huyết áp, bệnh tim hay không?” Cô hỏi.

“Thân thể của sư phụ rất khỏe mạnh, chưa từng nghe ông có bệnh cao huyết áp hay là bệnh tật.”

“Vậy thì tốt.” Cô gật đầu một cái.

Nụ cười của cô thoáng qua vẻ nghịch ngợm, “Em lo lắng ông vừa nhìn thấy em, lầm tưởng đồ đệ của ông là một đồng tính luyến ái, bệnh tim phát tác.”

“Em đó!” Anh cúi đầu hôn cô, ngăn lại tiếng cười nghịch ngợm của cô.

Trong phòng nghĩ thì hạnh phục ngọt ngào; mà bên ngoài. . . . . .

“Cô đấy, thật là tự đánh giá mình quá cao.” Bên ngoài, Lý Phẩm Luân nhìn hiện trường triểm lãm đang sắp xếp trang trí, nhẹ giọng nói với Phan Tĩnh Hồng vẫn còn đang khóc sụt sùi ở bên cạnh.

“Ngay cả anh Phẩm Luân cũng cho rằng em thua kém Phó Nhã Thiến bất nam bất nữ sao?” Phan Tĩnh Hồng khẽ lau nước mắt, vừa thương tâm hỏi.

“Phó Nhã Thiến cũng không phải là người con gái bình thường, cô quá xem nhẹ cô ấy.” Lý Phẩm Luân nói.

“Em không nhìn ra được cô ta có gì tài giỏi.” Cô ta khẽ vểnh môi đỏ mọng, “Bàn về vẻ ngoài, em tuyệt đối tốt hơn cô ta; bàn về năng lực, em cũng có tự tin là xuất sắc hơn cô ta; bàn về chỗ dựa, cha em là tổng giám đốc một xí nghiệp, tiền của anh rể em có thể đập chết được cô ta, dựa vào cái gì mà cô ta so với em!”

“Mỗi người có thẩm mỹ riêng, cô cho rằng vẻ ngoài tốt hơn cô ấy, Dương Trinh cũng không cho là như thế.” Lý Phẩm Luân cười, anh ta cũng không cho là vậy, “Về phần chỗ dựa của cô thì… Ha ha, tin tưởng tôi, coi như cô có một vạn Tạ Dục Nho, hơn nữa tiền tài quyền thế nhiều gấp một vạn lần so với bây giờ, cũng thua kém chỗ dựa của cô ấy.” Lý Phẩm Luân cười nói.

“Không thể nào! Nhìn cô ta giản dị như vậy, nghèo đến mức cần trả trước tiền lương mới có thể sinh sống; anh Phẩm Luân, anh từ đâu nhận được loại tin tức này? Quá thái quá đấy.”

“Từ trên .” Lý Phẩm Luân đầy ý sâu xa nói: “Trở về tra , cô sẽ nhận được kết quả không tưởng tượng được.” Nói xong liền chắc chắn như vậy, để lại Phan Tĩnh Hồng mờ mịt không hiểu gì.

*********

Gần tối, bên trong phòng trang điểm của nữ, Phó Nhã Thiến đang đứng trước bồn rửa tay, thấm ướt khăn tay, soi gương lau chùi bụi bặm không cẩn thận dính vào trên mặt.

Cửa phòng trang điểm bị đẩy ra, cô nhìn hình bóng phản xạ trong gương, là Phan Tĩnh Hồng.

Mà hiển nhiên Phan Tĩnh Hồng là tới tìm cô, bởi vì cô ta không vào WC, chỉ là đứng trước bồn rửa tay bên cạnh cô, vừa lấy phấn lót son môi

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN