Dưỡng Em Thành Vợ Anh - Chương 5 - Chương 2.2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
149


Dưỡng Em Thành Vợ Anh


Chương 5 - Chương 2.2



Edit: Tịnh Hảo

Leng keng leng keng—

Khi chuông cửa vang lên thì Phó Nhã Thiến đang thu dọn cơm trưa thất bại của cô.

Nhìn chằm chằm nồi cháy khét và vật thể không rõ tựa như cục than màu đen, chỉ là cô vốn hâm lại mì Udon lưu giữ làm bữa tối, động tác rất đơn giản, kết quả không ngờ sẽ thất bại thảm hại như vậy, đều là vì nghĩ tới hàng xóm dưới lầu, hại cô mất hồn, chờ hồi phục tinh thần lại đã không thể cứu vãn được rồi.

Thở dài, lấy nồi đến bồn rửa chén ngâm nước, sau đó rửa sạch hai tay, đi mở cửa.

“Động tác của cô còn chậm hơn con rùa.” Mở cửa sắt ra, Đới Dương Trinh ghét bỏ, “Xuống lầu.”

“Hả?” Phó Nhã Thiến nghi ngờ, vừa muốn hỏi làm gì, anh đã xoay người đi xuống lầu.

Nghi ngờ nhíu mày, vẫn là đi xuống lầu.

Cửa anh mở ra, cho nên cô cũng trực tiếp vào cửa, thuận tay giúp anh đóng cửa lại.

“Xin hỏi…” Cô cất giọng, lại đột nhiên dừng lại, khịt mũi, tốt… Mùi thật là thơm!

“Ngây ngô đứng ở đó làm cái gì? Chẳng lẽ cần tôi tới dắt cô đi vào sao?” Đới Dương Trinh từ phòng bếp thò đầu ra.

“Còn không qua đây ngồi xuống.”

“Ờ!” Cô đi tới bên cạnh bàn ăn, nhìn thấy nồi canh lớn đã bày ra ở trên bàn, mùi thơm là từ trong nồi này tỏa ra sao?

“Đây là cái gì?”

“Mắt cô có vấn đề sao?” Anh miễn cưỡng liếc cô một cái, cầm hai bộ bát đũa ra ngoài, dọn xong mỗi người một bộ.

“Ồ? Không có, thị lực của tôi vô cùng tốt.” Phó Nhã Thiến lắc đầu.

“Vậy chính là chỉ số IQ có vấn đề.” Đới Dương Trinh đưa ra kết luận.

Có lẽ chỉ số IQ của cô thật sự có vấn đề, bởi vì cô hoàn toàn không hiểu nổi anh đang nói gì.

“Xin giải thích.” Cô không ngại học hỏi kẻ dưới.

“Nếu thị lực cô vô cùng tốt, khẳng định chỉ số IQ xảy ra vấn đề, bằng không sao còn có thể hỏi loại câu hỏi cực kỳ ngu ngốc “Đây là cái gì”.

Trên trán Phó Nhã Thiến hiện ra ba đường vạch đen, chỉ là cũng không tức giận, quay đầu lại suy nghĩ một chút, bản thân mình thật sự hỏi một câu hỏi ngu xuẩn đấy.

“Cho nên anh muốn mời tôi ăn trưa, có phải không?” Cô cho là trải qua chuyện lúc trước, đã hủy bỏ rồi.

“Không phải, chỉ là kêu cô đến nghe mùi.” Đới Dương Trinh liếc xéo cô một cái.

“Được rồi, tôi biết tôi vừa hỏi một câu hỏi ngu xuẩn rồi.” Chính cô thừa nhận, “Tôi chỉ cho là trải qua chuyện lúc nãy, chuyện cơm trưa sẽ hủy bỏ.”

“Con người của tôi từ trước tới giờ nói chuyện giữ lời.”

“Cảm ơn nhé!” Cô cười, ánh mắt quét qua đốt ngón tay sưng đỏ rách ra của anh, “A! Tại sao tay của anh có thể đụng nước!” Cô đột nhiên nghĩ đến, tiến lên trước, nhấc tay phải của anh lên xem xét, nhưng mà vết thương giống như chưa chạm qua nước.

“Tôi có mang găng tay cao su.” Vẻ mặt Đới Dương Trinh không rõ nhìn cô, một lát mới rút tay về.

“Như vậy sao, vậy thì tốt.” Cô gật đầu một cái, “Tôi vừa mới đốt cháy rụi bữa tối dành trước, đang rầu rĩ đây, anh thật là thiên sứ.”

Thiên sứ? Đới Dương Trinh dị ứng với sinh vật tốt đẹp này.

“Bữa tối dành trước? Sẽ không phải là loại đồ khó ăn mới vừa nãy cô còn có dự tính lưu lại dành trước cho bữa cơm tối, sau đó vì bữa trưa bị tôi ăn hết, cô liền lấy phần cơm bữa tối làm cơm trưa hả!”

“Đúng vậy, một lần nấu là một nồi lớn, như vậy tương đối tiết kiệm.” Cô cũng không để ý, thành thật nói.

Loại đồ ăn này ăn lúc nóng đều đã khó ăn như vậy, cách một bữa ăn có thể ăn được sao?

“Có người bảo cô phạt đứngsao?” Anh mở nắp ra, cầm chén của cô lên giúp cô múc mì.

Cô lập tức kéo ghế ra ngồi xuống, ngoan ngoãn chờ được cho ăn.

“Thơm quá đi!” Nước bọt của cô bởi vì màu sắc, hương thơm, mùi vị đầy đủ của mì Udon hải sản mà nhanh chóng tiết ra, vẻ mặt thành kính nhận lấy chén mì, đầu tiên là hít một hơi mùi thơm hoàn mỹ này thật sâu, sau đó sẽ gắp mì đưa vào trong miệng, nhai hai cái, lập tức nhắm mắt lại.

“Như thế nào?” Đới Dương Trinh nhíu mày hỏi.

“Thật sự là… Ăn quá ngon!” Sau khi ăn đồ mình tự nấu, ăn được thức ăn ngon như vậy, khiến cô cảm động đến rơi nước mắt.

Nhìn vẻ mặt phong phú của cô, Đới Dương Trinh không nhịn được cảm thấy có chút buồn cười, không nghĩ đến có người sẽ bởi vì anh nấu đồ ăn mà cảm động thành bộ dáng này, chỉ là quay đầu lại suy nghĩ một chút, nếu như cho tới nay cô ăn đồ đều giống như nồi mì khó ăn lúc trước như thế, cũng khó trách sẽ cảm động thành ra như vậy.

Anh cũng vì mình múc thêm một chén, bắt đầu ăn.

“Anh còn ăn nổi à?” Cô kinh ngạc hỏi.

“Tại sao ăn không nổi? Nồi đó của cô chỉ là tạm thời lót dạ mà thôi.”

Lợi hại! Phó Nhã Thiến âm thầm líu lưỡi, chỉ là nhìn dáng người anh, sức ăn như vậy cũng coi như là chuyện đương nhiên!

“Hôm nào anh rảnh, có thể dạy tôi món mì Udon hải sản làm như thế nào không?” Cô vừa ăn vừa hỏi.

“Dạy cô?” Đới Dương Trinh cau mày, “Không cần, tôi tình nguyện trực tiếp nấu cho cô ăn.”

“Nhưng cho ăn cá không bằng dạy câu cá, như vậy mới tốt chứ!”

“Tôi sẽ cho cá ăn, hoàn toàn bởi vì tôi dư thừa thuận tiện bố thí cho cá, làm gì tự tìm phiền toái đi dạy cô câu cá.” Đới Dương Trinh hừ nói, trong lúc nói chuyện đã ăn hết xong một chén, lại thêm chén thứ hai.

“Vậy… Anh thật sự muốn nấu cho tôi ăn sao?” Được như vậy cũng không tồi đấy.

“Đây chỉ là một cách nói so sánh, quyết định chọn ra một phương án đúng đắn nhất, hiểu không? Không phải nói tôi thật sự muốn nấu cho cô ăn!” Đới Dương Trinh liếc xéo cô, “Cô cái người này chẳng lẽ cứ như vậy ỷ lại vào tôi sao?”

“Ha ha, anh nói, thuận tiện mà!” Phó Nhã Thiến chớp đôi mắt to nháy mắt nhìn anh.

Nhìn vẻ mặt cô giống

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN