Dương Thanh Ký
Chương 106: Thiên hạt
Lần thi đấu tuyển chọn đệ tử lần này. Hồng Thắng Hải vô cùng hài lòng. Chất lượng đám người mới này vượt xa năm trước. Rất có thể trong đám này sẽ có kẻ sau này phát dương quang đại cho Cực Âm Môn. Dĩ nhiên nếu là người phân chi do lão làm trưởng thì lại càng tốt. Mấy trận vừa rồi hai bên đấu pháp khá là hay. Nên lão thực sự mong chờ trận tiếp theo cũng như vậy. Lão mở to đôi mắt ti hí nhìn hai kẻ đang cúi đầu thi lễ trước mắt. Bên phải lão là Dương Thanh, hắn đang vừa cúi đầu, vừa không ngừng lẩm bẩm. Cãi lão khốn nhà ngươi. Nếu không phải lão phu có chuyện cần làm ở đây thì đừng hòng lão phu lạy ngươi một lạy này. Cảnh giới chúng ta có khác gì nhau chứ. Hừ. Bên cạnh hắn là một tên thư sinh nhìn nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ. Gã quay sang Dương Thanh rồi nở một nụ cười ghê tởm khiến người khác phải rùng mình. Hồng Thắng Hải vuốt cằm một cái rồi nói.
– Hai ngươi bắt đầu đi. Đừng có làm lão phu thất vọng.
Cả hai đều cúi người đáp lễ.
– Vâng. Tiền bối.
Xong xuôi đâu đó. Tên bán nam bán nữ kia quay sang Dương Thanh ôm quyền cất giọng èo ẹo rợn tóc gáy:
– Tại hạ Tống Giang xin chỉ giáo.
Dương Thanh cũng ôm quyền đáp lễ rồi nói:
– Không dám. Xin Tống đạo hữu cứ xuất hết sức lực. Dương Thanh đợi ở đây.
Nghe hai người đối đáp. Bọn bên dưới đài đã thấy hưng phấn rồi. Tống Giang nói xin chỉ giáo có nghĩa là giả bộ mình đến đây không quan trọng thắng thua. Dương Thanh lại đáp là xin xuất hết sức thì lại có vẻ coi thường gã quá đáng. Trận này đáng xem. Tống Giang lửa giận ngút trời cười lạnh:
– Được, được cung kính không bằng tuân lệnh.
Vừa dứt lời hắn vỗ tay vào hông, một con quái vật lập tức hiện ra trước mắt mọi người. Toàn thân nó giống y như một con bọ cạp nhưng khổng lồ hơn nhiều cái đuôi nó không ngừng vung lên trong không trung. Tên Tống Giang kia lập tức phi thân hạ xuống trên đầu con yêu thú. Tay trái của hắn cầm một thanh đao màu bạc, trên thân đao không ngớt tỏa viêm hỏa màu xanh cuồn cuộn như lửa địa ngục. Đã từng đọc qua cuốn Yêu Điển. Dương Thanh nhận ra đây là một con Thiên Hạt. Bản lĩnh của nó không có gì lớn duy chỉ có tốc độ của nó nhanh như thiểm điện. Ngoài ra nơ còn lợi dụng luống khí độc do nó phun ra để áp sát dùng chiếc đuôi tấn công. Không biết tên Tống Giang này làm thế nào mà lại có thể kiếm được con yêu thú này.
Hồng Thắng Hải gật gù. Lần này quả là bổn môn thu hoạch rất khá ngay cả yêu thu Thiên Hạt cũng xuất hiện. Thật là nằm ngoài dự liệu của lão. Theo ý lão Dương Thanh sẽ không thể chống lạo được con yêu thú này. Tuy nhiên khi lão nhìn sang bên hắn thì lại thấy vẻ mặt hắn bất động thanh sắc. Có vẻ như đối với hắn con yêu thú thiên hạt này chẳng là cái gì cả. Lão vô cùng ngạc nhiên có thể hắn có tuyệt chiêu gì chăng. Lần này đúng là lão hơi tò mò. Tống Giang đứng trên đầu Thiên Hạt hiên ngang nhìn xuống Dương Thanh bên dưới cười hả hả:
– Đạo hữu thấy con thú này của ta thế nào.
– Hừ. Thùng rỗng kêu to
Dương Thanh lạnh nhạt nói. Đối với hắn một tên luyện khí kỳ tầng chín, thêm con Thiên Hạt này nữa cũng chẳng thấm vào đâu. Chỉ quăng ra một cây Âm Phủ Ma Châm cũng đủ giết chết. Tuy nhiên giờ đây hắn đóng giả thân phận luyện khí kỳ. Không nên để lộ pháo bảo ma châm đó. Hắn há miệng phun ra Vô Cực Đao bắt chéo trước mặt rồi lạnh lùng bảo với Tống Giang:
– Mau ra chiêu. Lão tử sắp hết kiên nhẫn rồi.
Thấy mình bị khinh thị như vậy. Tống Giang tức giận dùng thần niệm truyền lệnh đến thiên hạt. Con yêu thú nhắp nhắp cặp càng một cách đe dọa rồi biến mất.
– Nhanh thật.
Dương Thanh lẩm nhẩm. Rồi lập tức lăng không bay lên trên vận dụng Sinh Tử Quyết hóa thành một đạo kinh hồng bay lên trên trời. Vừa khi đó chỗ hắn đứng hiện ra hình ảnh Thiên Hạt cái đuôi của nó cắm xuống đất tạo thành một cái hố rộng ba thước, hàn quang bay toán loạn. Trong lúc con yêu thú và Tống giang còn đang ngơ ngác thì Vô Cực Đạo từ trên trời hạ xuống. Mang theo viêm hỏa bao phủ càm khôn chụp xuống. Đám người đứng dưới đài mau chóng lùi lại vì sức nóng kinh hồn của Vô Cực Chân Hỏa. Tống Giang cũng không phải tầm thường, gặp nguy không loạn, gã nhanh chóng chỉ huy thiên hạt phun ra một đoàn hắc khí bao phủ thân mình. Chân hỏa của vô cực đao vừa chạm vào hắc khí đã nhanh chóng biến mất. Hiệp đầu coi như hai người bất phân thắng bại. Bất quá đây chính là Dương Thanh cố ý làm như vậy. Hắn đang giả làm một tên luyện khí kỳ, cho nên không thể nào một kích tất sát được. Trước hết hắn làm cho tên Tống Giang này mất cảnh giác. Khiến cho hắn nghĩ rằng bất quá Dương Thanh cũng chỉ có thế từ đó tạo ra sơ hở. Và đúng như hắn dự đoán. Tống Giang đang đứng trong luống hắc khí cười lạnh nhìn ra. Gã đang nghĩ hạ được Dương Thanh cũng chẳng tốn mấy sức lực. Nhưng có vẻ gã đã nhầm rồi. Ngay khi đám khói đen đó hút hết vô cực chân hỏa Dương Thanh lập tức cắn lưỡi phun ra một ngụm máu nhuộm đỏ vô cực đao. Nhânn được máu của chủ nhân nhất thời Vô Cực Đao hồng quang đại thịnh. Vô cực chân hỏa xuất ra như nước chảy mây trôi. Nhanh chóng huyễn hóa thành một tấm lưới lửa phủ xuống phía dưới. Trong lúc đó Dương Thanh nhanh chóng ẩn thân vào luống chân hỏa rồi bất ngờ biến mất.
– Ủa.
Tống Giang đang dương dương tử đắc băt chợt thấy đối thủ biến mất không khỏi giật mình. Một mặt hắn chỉ huy thiên hạt phun khói độc chống lại vô cực chân hỏa. Một mặt cầm chắc cây đao trong tay vận linh khí hộ thân. Triển khai tiên thức tìm kiếm Dương Thanh, nhưng hắn tìm được sao. Là một luyện khí kỳ. Muốn dùng tiên thức tìm một Trúc Cơ khác nào mò trăng đáy nước, hái hóa trong gương. Mồ hôi trên trán Tống Giang to như hạt đậu nhỏ xuống. Gã nhận ra khói đen của thiên hạt lúc nãy còn ngăn chặn được chân hỏa, nhưng bây giờ lại hoàn toàn vô tác dụng. Tấm lưới này đang từ từ bủa vây bốn phương tám hướng, ngăn chặn hắn trốn thoát. Hắn vội vả chém lia lịa thanh đao trên tay. Tạo thành một vầng hào quang bao bọc cơ thể. Dương Thanh còn không thấy đâu hắn sao dám xem thường. Ở phía bên kia Hồng Thắng Hải vô cùng kỳ lạ nhìn Tống Giang. Theo hắn cảm nhận thì Dương Thanh đang dùng thổ độn thuật nấp ngay bên dưới chân Tống Giang vậy mà tên này lại hoàn toàn không biết. Chính lão cũng không biết rằng do cảnh giới của Dương Thanh và Tống Giang chênh lệch quá lớn. Tống giang không sao phát hiện ra được. Dương Thanh nhân lúc Tống Giang đang phải chống lại Vô Cực Chân Hỏa. Lạnh lùng hiện ra sau lưng gã vỗ mạnh một chưởng, linh khí từ tay hắn ào ạt tuôn ra thổi Tống Giang rớt khỏi đài. Trước sự ngỡ ngàng của đám người bên ngoài.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!