Dương Thanh Ký
Chương 108: Thanh minh quả
Xin lỗi các huynh ta bận ăn hỏi nên chậm trễ
Chương 108: Thanh minh quả
Hắn cùng với Liễu Thăng và Hàn Linh Nhi đi theo sau năm vị chấp sự ra khỏi âm sát điện về Lôi Âm Điện.một trong năm vị chấp sự là An Quân Dương lấy ra một chiế đồng bài có họa hình đầu sư tử tung lên trời nó đón gió hóa to ra có đến vài trượng, lão quay ra nói với đám Dương Thanh
– các ngươi chưa Trúc Cơ tinh lực còn ít ỏi chưa thể ngự khí phi hành hãy đứng lên Lôi Âm Bài này của ta.
Đoạn lão quay ra nói với bốn người còn lại:
– Các vị huynh đệ cứ tùy tiện. Ta đưa bọn chúng về núi.
Đám chấp sự còn lại gật đầu rồi đồng loạt cưỡi lên pháp bảo bay đi mất. Bọn Dương Thanh theo An Quân Dương về nơi tu luyện. Đến nơi lão an bài cho bọn chúng với một tên đệ tử truyền công của bản môn rồi đi mất. Tên đệ tử truyền công này chuẩn bị cho bọn hắn mỗi người một gian phòng và một chút linh thạch theo tiêu chuẩn, sau đó nói với bọn hắn:
– Cứ năm ngày đầu của tháng thì đến chỗ ta nhận công pháp tu luyện.
Nói xong hắn liền đi mất. Dương Thanh chào hỏi hai người kia xong cũng tiến vào phòng đóng cửa lại. Trong căn phòng này cũng không có gì nhiều chỉ có một chiếc giường và một bộ bàn ghế. Tuy đơn sơ như vậy, nhưng hắn không cầu kỳ nên khá là hài lòng. Hắn nằm ra giường nhắm mắt ngủ một giấc. Đã vào được đây rồi sau này có lấy được tinh nguyên thạch hay không tất cả đều phải dựa vào bản thân hắn mới được. Vừa suy nghĩ hắn vừa chìm vào giấc ngủ một mạch đến tận hai ngày sau mới dậy.
Tuy nói hắn đã là đệ tử của cực âm môn, tuy nhiên đệ tử cấp thấp như hắn ngoài đi nhận nhiệm vụ của môn phái kiếm thêm linh thạch và đến nhận công pháp ra thì không ai hỏi đến cả. Hắn rất hài lòng về điểm này. Cứ thế ở đây một tháng rồi, hắn cũng đã hiểu rõ một ít tình hình của Cực Âm Môn. Hắn nhận ra là ba nhánh ở đây không hòa hợp với nhau lắm, phân chi luyện hồn mấy năm nay cao thủ như mây lần át hai chi còn lại khiến cho đám chấp sự bằng mặt mà không bằng lòng. Tuy rằng thượng tầng môn phái đau đầu nhưng nhất thời chưa có cách giải quyết. Một tháng này. Hắn luôn suy nghĩ xem làm thế nào để đạt được tinh nguyên thạch rồi lặng lẽ rời đi, nhưng mà nơi đó canh phòng cẩn mật cho dù là đệ tử hạch tâm cũng chưa chắc đã được vào, hắn đành quyết định từ từ quan sát thêm rồi tính.
Tuy nhiên nếu cứ ở đây mà không làm gì thì nhất định sẽ bị nghi ngờ, cho nên thỉnh thoảng hắn cũng ra nhận một hai cái nhiệm vụ cấp thấp để làm, mấy cái nhiệm vụ này đối với hắn chẳng bõ nhét kẽ răng. Cho nên chẳng mấy chốc hắn cũng có một chút danh tiếng trong đám đệ tử luyện khí. Hôm nay hắn đi đến nhiệm vụ sảnh để nhận thêm một hai nhiệm vụ nữa vừa đến cửa hắn đã thấy khác lạ hơn mọi hôm rất nhiều, có một đám đệ tự đang châu đầu vào một thông cáo dán trước cửa. Ồ, hắn lạo còn nhìn thấy cả hai tên Trúc Cơ kỳ đang ở đó. Nhiệm vụ ở đây không mấy khi hấp dẫn bọn này cơ mà nhỉ. Nghĩ thế nên hắn chen vào đọc. Thông cáo chỉ có mấy chữ:
– Hàn Phi Báo, Hàn Trưởng lão cần một số lượng lớn, Thanh Minh quả, bất cứ ai hái được đều có thể đến chỗ trưởng lão nhận phần thượng. Đặc biệt trước rằm tháng sau từ trong Bách Quỷ Cốc của Bồng Lai sơn đi ra ai hái được nhiều Thanh Minh quả nhất sẽ được Hàn Trưởng lão thu làm Quan môn đệ tử ( đệ tử cuối cùng).
Đọc xong điều này hắn chợt động tâm niệm. Phần thường này thật quá dọa người. Tuy hắn mới tiềm phục ở đây vài tháng nhưng cũng biết rằng, Hàn Phi Báo này là một tu sĩ Kết Đan trung kỳ khá là mạnh mẽ trong môn phái. Được người này nhận làm quan môn đệ tử. Trên con đường tu luyện chắc hẳn tiến xa không ít. Biết đâu… đầu hắn chợt tính toán liên hồi, biết đâu ta lại có thể từ đây tìm được cách tiếp cận tinh nguyên thạch thì sao. Nghĩ vậy hắn vội vã chen lên đưa cho tên trông coi nơi này một tấm lệnh bài rồi nói:
– Vương sư thúc, nhiệm vụ của Hàn Trưởng lão này ta muốn tham gia.
Vị Vương Chí Hải này mấy tháng nay đã quen với sự có mặt của hắn nên chần chừ một chút rồi nói:
– Dương sư điệt. Ngươi đã hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ. Ta rất thưởng thức ngươi, nhưng nhiệm vụ lần này vô cùng nguy hiểm. Vương thúc ta khuyên ngươi hãy nghĩ cho kỹ. Chớ đem thân vào một trận thua trông thấy.
Biết Vương Chí Hải có ý tốt với mình Dương Thanh chỉ cười rồi cung kính nói:
– Vương Sư thúc. Không hề gì. Nếu không được thì lúc đó con bỏ cuộc cũng không muộn.
Vương Chí Hải gật đầu nhìn hắn rồi trả lời:
.- Được.
– Con đã quyết thì hãy cẩn thận. Trong bách quỷ cốc. Không hề an tòan chút nào đâu. Ở đây ta có một cái linh hoàn, còn hãy cầm lấy, trong lúc nguy cấp nó có thể giúp con tranh thủ chút thời gian.
Dương Thanh đã có Hỏa lân bào rồi thì vật này hắn không có bao nhiêu hứng thú. Nhưng nghĩ vị Vương sư thúc này coi trọng mình vậy nên hắn vội xua tay.:
– Vương thúc quá ưu ái rồi. Vật quý nhường này. Đệ tự không dám nhận.
Vương Chí Hải nhét cái linh hoàn vào tay hắn rồi nói:
– Tên tiểu tử này. Bảo ngươi cầm thì ngươi cứ cầm đi. Vật này đối với ta không có nhiều tác dụng. Hừ
Hắn chối mãi không được cuối cùng phải cầm lấy nhét vào túi trữ vật. Cuối cùng Vương Chí Hải bảo hắn ba ngày sau đến đây để bắt đầu lên đường. Khuyên hắn hãy chuẩn bị cho tốt. Trên đường trở về hắn đã tính toán cần chuẩn bị những gì. Hắn tin rằng. Có vô số bảo vật trong tay lại có cả âm dương giới lần tầm bảo này không có bao nhiêu nguy hiểm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!