Dương Thanh Ký - Chương 110: Bồng Lai Đảo
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
37


Dương Thanh Ký


Chương 110: Bồng Lai Đảo


Đám người sau khi nghe xong lời dặn dò của Vương Chí Hải thì lục tục lên đường. Kẻ không có pháp khí, pháp bảo thì chậm chạp phi hành. Kẻ gia thân giàu có hơn hoặc cưỡi pháp khí, hoặc ngự pháp bảo bay lên không trung. Tất cả đều hướng đến bồng lai đảo, mang theo giấc mơ được hàn trưởng lão thu làm đệ tử. Dương Thanh cũng lên đường. Thay vì đặt chân trên hai thanh Vô Cực Đao thì hắn lại moi trong Âm Dương giới ra một thanh tiểu kiếm. Chuôi có thắt một giải lụa màu hồng nhạt không biết là hắn chiếm được của ai rồi chậm chạp phi hành. Dù sao hắn cũng cần phải hết sức cẩn thận. Mặc dù tốc độ này khiến hắn phát bực mình nhưng không còn cách nào khác ai bảo hắn muốn nằm vùng. Ai bảo hắn muốn lấy tinh nguyên thạch. Đang không ngừng lẩm bẩm than phiền về tốc độ của thanh phi kiếm thì một tên luyện khí tầng tám phi hành trên một cây giáo dài khoảng hơn một thước vượt lên ngang hàng với hắn.

– Dương huynh. Ta là Hải Đại Long nghe danh huynh đã lâu mà nay mới có dịp gặp mặt. Nếu không phiền. Ta muốn cùng đạo huynh kết bạn đồng hành.

Dương Thanh hết nhìn cây giáo dưới chân hắn rồi lại nhìn lên người tên này. Mặc dù tên là Đại Long nhưng hắn lại gầy gò một cách đáng sợ. Trên người gần như chỉ có da bọc xương. Kết hợp với bộ đạo bào rộng thùng thình càng làm cho hắn trong teo tóp một cách thảm hại. Dường như đoán biết được ý nghĩ của Dương Thanh. Hải Đại Long cười nói:

– Có phải huynh đệ đang thắc mắc tại sao thân thể ta lại gày gò thế này phải không.?

Dương Thanh nhẹ nhàng gật đầu:

– Đúng vậy. Người tu tiên chúng ta tuy chưa phải trường xuân bất lão. Nhưng cũng là bách độc bất xâm. Chẳng hay Hải huynh nguyên cớ vì đâu mà lại bị như vậy.

Hải Đại Long thở dài một hơi cảm khái vừa điều khiển pháp khí của hắn vừa kể lại:

– Không dấu gì Dương Huynh tại hạ sinh ra là nam tử nhưng kinh mạch trong người lại là thuần âm chi thể. Lẽ ra nếu không tu luyện thì sẽ không sao hết chẳng qua chỉ là thân thể ốm yếu mà thôi. Nhưng tin rằng sống đến sáu bảy mươi tuổi là không có vấn đề gì. Năm ta 12 tuổi trong lúc chơi đùa với đám bạn tình cờ lọt xuống một cái hang sâu, sau này ta mới biết đó là động phủ của tu sĩ để lại. Trong động phủ đó ta tìm thấy một cuốn tiên thuật và cây giáo này. Nhưng lạ một nỗi theo pháp lực ngày càng tăng tiến thân thể ta ngày một co rút lại. Ta lẽ ra đã có thể đạt đến luyện khí kỳ đỉnh phong từ lâu nhưng lại không dám vận động linh khí, không dám hấp nạp. Chỉ có thể dừng ở cảnh giới này để bảo toàn tính mạng.

Câu chuyện của Hải Đại Long đã dừng lại từ rất lâu nhưng Dương Thanh vẫn chưa nói gì. Dường như hắn đang chìm đắm vào lời kể đó. Mà Hải Đại Long cũng im lặng chờ đợi sau khi kể xong thì cũng không nói thêm tiếng nào nữa. Một lúc lâu sau Dương Thanh mới mở miệng hỏi:

– Hải huynh. Ta rất ghét vòng vo. Huynh muốn như thế nào cứ nói thẳng.

Hải Đại Long bật cười:

– Dương huynh đệ, thật là con người thẳng thắn. Rất hợp ý ta. Được lắm Hải Đại Long ta không nói hai lời. Chỉ cần Dương đạo hữu giúp ta lấy được Thuần Dương Tiên Thảo trên Bồng Lai đảo ta sẽ toàn lực trợ giúp đạo hữu kiếm tìm Thanh Minh quả.

Dương Thanh thầm nghĩ trong đầu. Một tên luyện khí kỳ mà cũng muốn liên thủ với ta lấy Thanh Minh quả sao. Ngươi muốn lợi dụng ta lại còn tưởng ta không biết ư. Nghĩ đoạn hắn lại làm ra vẻ do dự hỏi:

– Việc này sao đạo hữu lại tìm ta, thiếu gì đồng đạo ở đây có pháp lực thông thần, hơn nữa dựa vào đâu mà Hải đạo hữu lại biết trên đảo có loại tiên thảo này cơ chứ.

Từ xưng huynh gọi đệ ra vẻ thân thiết hai người đã chuyển sang xưng hô đạo hữu tùe khi nào không hay. Chỉ thấy Hải Đại Long nói:

– Không dám nói bừa. Ta đã để ý Dương Đạo hữu rất lâu. Trong số đồng môn đạo hữu cũng có chút tiếng tăm. Theo ta thấy thì nhân cách đạo hữu cũng là số một đáng để Hải mỗ giao dịch. Còn về đâu ta biết trên Bồng Lai Đảo có thuần dương tiên thảo thì thứ cho ta có nỗi khổ riêng. Ta nhăc lại chỉ cần đạo hữu chịu giúp ngoài việc lấy thanh Minh quả ra ta sẽ tặng đạo hữu 100 linh thạch. Đạo hữu thấy thế nào.

Dương Thanh không nói gì mà yên lặng tính toán. Hắn có thể chắc chắn rằng với trí nhớ của hắn thì hắn chưa bao giờ thấy tên Hải Đại Long này trong đám đệ tự nhập môn cùng hắn. Chắc hẳn tên này là đệ tử đời trước. Còn việc gã có thật sự mang thuần âm chi thể hay không Dương Thanh không mấy quan tâm. Dù sao muốn giết gã quá đơn giản. Hắn còn muốn xem xem tên này tiếp cận hắn nhằm mục đích gì. Giả bộ suy nghĩ một lát Dương Thanh lập tức gật đầu chấp nhận liên minh với Hải Đại Long làm tên này vui mừng khôn xiết hai người nhanh chóng lập thệ rồi vội vã lên đường bằng tốc độ nhanh nhất đến bồng lai đảo.

Bồng lai đảo tuy tên như vậy nhưng nó không nằm trên biển mà nằm trong một hồ nước khổng lồ. Hồ nước này tọa lạc ở phía tây Thiên Quốc. Do ba đại phái là Cực Âm Môn, Thiên Long Tông và Hắc Sát Giáo thay nhau canh gác coi như lãnh địa chung của ba môn phái. Phàm là người của ba đại tông môn này đều có quyền vài đây hái linh thảo và săn bắt linh thú. Đảo này rộng lớn vô cùng. Chưa có ai đi hết nơi này cả. Trên đảo ngoài rừng cây rậm rạo âm u còn có hàng chục dãy núi vô cùng hiểm trở. Cộng thêm hồ nước không lồ càng khiến cho nơi đây hùng vĩ một cách khác thường.

Ba ngày sau đám người đâu tiên của Cực Âm Môn đã đến trạm gác đầu tiên của Bồng Lai Đảo. Đứng ở trạm gác là chín tu tiên giả cảnh giới Trúc Cơ Trung Kì mỗi ba tên lại mặc một đạo bào khác nhau phâb biệt giữa Cực Âm Môn, Thiên Long Tông và Hắc Sát Giáo. Dẫn đầu chín người này là một lão già Kết Đan sơ kỳ đỉnh phong vô cùng anh phong nhuệ khí. Lão là Trương Thanh Hải một trong mười hai trưởng lão của Hắc Sát Giáo. Đầu năm nay đến lượt tông môn lão phải cử cao thủ đến đây. Mà trong tông môn lão cũng không có địa vị gì nên bị đẩy tới nơi đây. Điều này khiến suốt nửa năm nay lão vô cùng buồn bực. Thấy bọn đệ tử của Cực Âm Môn đến lão cất giọng tra khảo:

– Cực Âm Môn các ngươi phái lắm người đến đây làm cái gì. Nơi này nguy hiểm thế nào không phải bề trên của các ngươi không biết tại sao lại phái lắm đệ tử cấp thấp đến như vậy.

Một tên đệ tự của cực âm môn nhanh chóng tiến ra cung kính vái lão một vái rồi mới chậm rãi trả lời:

– Tiền bối minh giám chuyện là như thế này.

Tên này liền kể lại Hàn Phi Báo trưởng lão cần Thanh Minh Quả ra sao. Rồi bọn chúng ghi danh thế nào nhất nhất kể lại. Hắn vừa kể xong thì Dương Thanh và Hải Đại Long tiến đến. Hai người vội vàng hành lễ với Trương Thanh Hải rồi nhập bọn với đám đồng môn.

Trương Thanh Hải nghe tên này kể xong thì cũng lờ mờ đoán ra mục đích của đám người cực âm môn khi đến đây là muốn được Hàn Phi Báo nhận làm đệ tự. Nhì đám luyện khí kỳ này lão không khỏi cười khẩy. Các ngươi cho rằng Thanh Minh quả dễ lấy như vậy. Ha hả. Nếu dễ thế ba tên đệ tử của Hàn Phí Báo còn chưa tranh nhau lấy lòng sư phụ hay sao. Hừ chẳng qua ba tên đó và đám trúc cơ ở môn phái kua biết rõ hung hiểm nên không ai dám nhận mà thôi. Không ngờ đám các ngươi lại dám nhận. Tuy nghĩ như vậy nhưng lão vẫn không nói ra miệng. Sau khi cấp cho đám người đến đây 1 tấm địa đồ bồng lai đảo thì lão phất tay cho bọn hắn đi vào.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN