Dương Thanh Ký
Chương 143: Dời môn
Đám.người Thiên Quỷ Tông thấy Đoạn Hải Bình đã chạy mất dạng. Nào dám hó hé câu gì. Vội vã chuồn đi còn nhanh hơn chuột. Bọn chúng cũng không phải kẻ đần. Đến Đoạn Hải Bình còn phải chạy. Chúng có tư cách gì hô to gọi nhỏ trước mặt thanh niên này. Ngại mạng minh dài quá hay sao. Chưa đến ba hơi thở, trước đại môn chỉ còn lại đám người Dương Thanh và Thiên Cơ. Đám này đang hướng ánh mắt nóng bỏng về phía hắn. Trong ánh mắt tràn ngập vẻ kính phục. Nếu hôm nay không có hắn. Cơ nghiệp của Thất Huyền Môn ắt tan thành tro bụi.bị mọi người nhìn đến phát sợ hắn cũng có điểm không được thoải mái. Hắn bấm pháp quyết vung tay. Triệu bọn Tử Nguyệt và Vương Sâm đi ra. Tên này vội vã hướng về đám Thiên Cơ cúi đầu:
– Chưởng môn. May mắn đệ tử không nhục mệnh.
Thiên Cơ vội xua tay lia lịa.
– Từ nay chưởng môn chính là vị tiền bối đây. Từ giờ các ngươi chớ có gọi ta như vậy.
Tất cả đệ tử đều quay về phía hắn cung kính hành lễ. Sau hôm nay. Từ trong nội tâm ai cũng xem Dương Thanh là môn chủ của Thất Huyền Môn. Thiên Cơ tươi cười hớn hở cung kính mời Dương Thanh đi vào Nghị Sự Đường. Sau khi phân chia thứ bậc ngồi xuống. Thiên cơ đứng lên trước hết ôm quyền hướng Dương Thanh hắn rồi sau đó cẩn thận bẩm báo:
– Môn chủ. Bản môn sở dĩ gọi là Thất Huyền Môn bởi vì môn phái chia làm bảy nhánh Thiên Nam, Tùng Phong, Tử Dương, Thiên Âm, Lạc Vân, Luyện Hồn, Thiên Tinh, mỗi một nhánh tọa lạc trên một ngọn núi do một vị phong chủ dẫn đầu. Lão vừa nói vừa trỏ vào từng người giới thiếu cho hắn biết.
khải bẩm môn chủ. Đây là Thiên Nam sư đệ phong chủ Thiên Nam phong.
Một lão già cỡ năm mươi tuổi vội vã đứng lên cung kính:
– Gặp qua môn chủ
Kế đến là Tùng Phong sư đê. Phong Chủ Tùng Phong Sơn. Vị phong chủ này nhìn mặt còn rất trẻ cỡ ba bốn mươi tuổi.. toàn thân mặc bạch y.
– Tùng Phong tham kiến môn chủ.
Đây là Tử Dương sư đệ. Phong chủ Tử Dương phong. Đây là Thiên âm sư muội. Lạc Vân sư muội phong chủ của Thiên Âm sơn và Lạc Vân Sơn. Lão lại chỉ vào hai người cuối cùng rồi nói. Đây là Quân Dương sư đệ phong chủ của Luyện Hồn Sơn. Cuối cùng là Thiên Tinh sư đệ của thiên tinh sơn…
Qua lời kể lể dông dài của Thiên Cơ. Dương Thanh cũng có hiểu biết sơ bộ về Thất Huyền Môn. Thật đúng là một môn phái hạng bét. Không hiểu làm sao mà còn có thể tồn tại đến giờ. Sau khi xắp xếp lời nói một chút. Hắn bắt đầu lên tiếng.
– Các vị hẳn nhận thức được vật này.
Dứt lời. Mội cây hắc kỳ được hắn ném ta cắm giữa đại sảnh. Hắc kỳ lập tức đón gió biến lớn lên gấp ba lúc đầu. Mơ hồ còn nhìn thấy hoa văn ẩn hiện.
Đám Thiên Cơ gật đầu
– Chưởng môn. Đương nhiên chúng ta biết. Vật này chính là Thất Huyền Kỳ cuat bổn môn.không cần biết vì lý do gì. Ai cầm được cây hắc kỳ này chính là môn chủ của bản môn.
– Tốt. Ta lấy danh nghĩa là Chưởng môn của Thẩ huyền môn lệnh cho các ngươi ngay lập tực phải thu dọn để di dời môn phái các ngươi có làm được không.
– Di dời.
– đùa sao.
– làm sao có thể.
Lời hắn vừa nói ra không chỉ khiến bọn thiên cơ rung động không thôi mà còn khiến cho Tử Nguyệt không hiểu đầu cua tai nheo ra sao cả. Tên này bị nước vào đầu hay sao. Chẳng phải lúc đầu muốn dựa vào môn phái này phát triển chút lực lượng hay sao. Sao giờ lại thành ra di chuyển. Rốt cuộc hắn muốn làm gì.
Thiên Cơ đứng dậy hướng về phía Dương Thanh lên tiếng:
– chưởng môn. Nếu ngài bảo di chuyển tất nhiên chúng ta không dám không tuân. Thế nhưng bỏ lại cơ ngiệp mấy trăm năm quả thật cũng phải cấp cho đám để tử một cái giải thích hợp lý.
Nghe lão nói. Dương Thanh gật đầu. Cũng phải nếu không nói rõ. Cái đám này chưa hắn đã chịu nghe lời phải.
Hắn đứng dậy đi quanh đại sảnh vừa đi vừa nói.
Các ngươi cái môn phái này. Yếu đuối đến đáng thương. Ngay cả xếp vào tư lưu cũng còn chưa được. Tồn tại đến nay mà chưa bị diệt cũng là nhờ một chút uy danh của tổ tông để lại.
Nghe đến đây bọn Thiên Cơ cũng phải đỏ mặt gật đầu. Thất huyền môn mấy nem nay đích thực là như lời hắn nói. Không để ý đến vẻ mặt của đám người. Hắn lại nói tiếp. Thực lực yếu thì cũng thôi đi. Chỉ cần không đ-ng chạm phải thế lực không nên đ-ng. Thì cungz chưa chắc đã nguy hiểm. Nhưng mảnh đất dùng để khai tông lập phái này lại đúng ở vị trí quan trọng. Bất kỳ môn phái nào đủ lực mở rộng địa bàn đều phải chân chính chiếm được chỗ này. Các ngươi dù có thuần phục. Cũng kkhông làm chúng yên tâm bằng tự tay nắm giữ. Hôm nay là Thần Sách Môn. Ai biết ngày mai lại có Thần Long Môn. Thần Sư Môn gì nữa hãy không. Một môn phái mà cứ phải lo được lo mất như vậy. Sớm muộn gì cũng phải hủy diệt. Cách tốt nhất chính là tránh đi nơi đầu sóng ngọn gió chờ ngày Đông sơn tái khởi.
Dừng một lát để cho đám người kia kịp thời tiêu hóa mmớ lời vừa rồi. Hắn lại nói tiếp. Núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt. Bỏ đi một chút cố chấp nhất định. Thất Huyền Môn sau này sẽ phát dương quang đại.
Phì. Tử Nguyệt giơ ngón tay cái lên với Dương Thanh. Từ khi nào mà cái tên mặt trắng này nói năng hay như vậy. Đến cả ra nghhe mà còn muốn nhổ trại đi ngay nữa llà.. dương Thanh cười hắc hắc. Giỡn chơi sao dù gì vài trăm năm trước ra cũng là một vị quan nhỏ. Cái chiêu bài an ủi bá tánh này quá là quen thuộc đi. Chỉ gần khơi gợi cho họ một tương lai tốt lo gì họ không nghe. Hắn không nói nữa mà trở về vị trí ngồi xuống ghế. Người thông minh sẽ không nói nhiều. Hắn tin rằng tám người này sẽ không làm hắn thất vọng. Rất nhanh Thiên Cơ đã đi đến quyết định cuối cùng.
Môn chủ. Chúng ta nguyện đi theo môn chủ.
Hahaha. Dương Thanh đắc ý cười lớn. Tốt lắm thông tri cho đám để tử. Hai canh giờ nữa phải sẵn sàng di chuyển. Chúng ta không có thời gian.
– Tuân lệnh môn chủ.
Đám thiên cơ vội vã chạy ra ngoài. Rồi phi thân về núi thông tri cho đệ tử. Cơ hồ thất huyền mô gà bag chó chạy. Ai nấy nhanh chóng thu thập đồ đạc. Nhổ hết linh thảo linh dược cho vào hộp ngọc. Thu dọn tàng quyết các. Ai nấy dùng tốc độ nhanh nhất mà làm. Trong đại điện chỉ còn lại hai người. Hắn và Tử Nguyệt
– Sao ngươi biết chúng sẽ theo ngươi di chuyển.
Dương Thanh mỉm cười:
– thứ nhất ta có thất huyền kỳ. Dương Thanh trỏ cây cờ đang tung bay trên sảnh
Chúng cho dù không đi.thì phần lớn đán đệ tử sẽ vì cây kỳ này mà theo.
Thứ hai bọn chúng cũng không ngu. Đắc tội một thế lực như Thần Sách Môn. Không có ta ở đây nữa. Ai sẽ gánh cho chúng. Môn phái kkia đâu chỉ có Đoạn Hải Bình. Nếu ở lại mảnh đất này còn không biết khi nào sẽ chết. Vì vậy khi ta đưa ra cách này. Chúng nhất định sẽ nghe theo.
– Hiihi. Ngưoi trở nên mưu mô như vậy từ khi nào.
Con đường phía trước nếu ta quá hiền lành ắt bị dẫm đạp không ngóc đầu lên được. Vì tìm ra nàng. Chúng ta đắc tội còn ít thế lực sao. Nếu không nhanh chóng mạnh lên. E rằng dù ccó triệu tiền bối và ngươi bên cạnh. Ta vẫn chết như thường. Cái ta cần lúc này chính là thực lực.
Tử Nguyệt rung động nhìn người thanh niên trước mặt. Hắn đã thay đổi so với năm xưa từ một tên không chống nổi ảo ảnh của hai con địa ma thú. Cho đến mộtmột cao thủ Kết Đan như bây giờ. Có ai lại không thay đổi. Hắn thực sự đã trưởng thành. Không biết vì sao khi nghĩ đến đây. Tâm hồn của một pháp bảo hóa hình như nàng cũng đã trở nên rung động khác thường.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!