Dương Thanh Ký - Chương 169: Lưu Hán thật sự
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
59


Dương Thanh Ký


Chương 169: Lưu Hán thật sự


Sau khi nghe Giai Kỳ nói phải hàng vạn năm mới có thể hấp thu hết ma khí, Dương Thanh vô cùng chán nản, hắn không biết làm thế nào đành dẫn theo Giai Kỳ buồn bực trở về động phủ của Thanh Liên Tiên tử, đối với hắn mà nói thì nơi này chính là nơi hắn quen thuộc nhất, mà cũng chính là nơi an toàn nhất hiện giờ, phi hành chừng nửa ngày thì hắn đã đến nơi, cả căn động phủ hoàn toàn trống không, ngay cả một cọng cỏ cũng không sót lại.

– bà mẹ nó

Hắn tức giận văng tục, đám này rõ ràng là đã mang đi hết thiên tài địa bảo, xm ra lần này chúng đã đánh cược hết vốn liếng một là thoát ra hai là chết, chứ không muốn chờ đợi lần sau, hắn buồn bực nhìn cả căn động phủ trông không, ý nghĩ vơ vét một phen của hắn đã hoàn toàn biến mất.

– Vẫn nên bình tĩnh lại đã

Dương Thanh lập tức khoanh chân ngồi xuống, hắn không nhớ được đây là lần thứ mấy hắn rơi vào cảnh sống dở chết dở thế này rồi. nhìn người ta cao thủ Kết Đan được giới tu sĩ trọng vọng mời chào, bản thân hắn cũng là Kết Đan hậu kỳ, vậy mà hết lần này đến lần khác chạy như chó nhà có tang, thật đúng là không biết người khác gặp may hay số phận hắn đen đủi nữa. lần bị thương này lại còn là lần nặng nhất, may cho hắn là có Giai Kỳ nếu không hẳn là giờ này hắn đã nằm yên vị trong bụng bất kỳ con yêu thú nào trong vùng này rồi. hắn cũng không rõ tại sao hắn luôn gặp vận rủi như vậy, còn là phàm nhần thì rơi vào động quật suýt chết, luyện khí cũng suýt chết, Trúc cơ bị đánh cho thất điên bát đảo, Kết đan thì càng thảm hại hơn, cứ theo đà này không biết khi kết Anh hắn có sống nổi hay không nữa.

Vừa vận chuyển Âm Dương Sinh Tử Quyết, chân khí trong kinh mạch chậm rãi chảy khắp toàn thân, Dương Thanh vừa chậm rãi suy nghĩ đối sách.bên cạnh hắn Giai Kỳ cũng ngồi xuống im lặng tu luyện

……..

Ba ngày sau hắn đã hoàn toàn thừa nhận rằng, hắn không thể tìm được cách nào ra khỏi vùng đất này trừ khi phá sập năm tòa hắc tháp kia, nhưng ba yêu thú hóa hình kỳ còn không phá được, dựa vào hắn cho dù có mọc thêm thiên thủ thiên nhãn cũng bó tay chịu trói.

– Chẳng lẽ ta cũng giống đám yêu thú kia, phải sống mãi ở nơi này.

Dương Thanh thở dài thườn thượt. lúc này so với lời hẹn một năm quay về môn phái hắn đi đã có đến nửa năm, ngoài việc bị đánh, hôn mê, lại bị đánh ra, hắn chưa làm được cái việc gì cả, ngày ngày hắn tự nguyền rủa mình tại sao lại đi lo việc bao đồng cứu giúp lão già Phong Hỏa Môn kia làm gì không biết, nếu không tại cứu lão hắn đâu có lâm vào tình cảnh này

– ủa,

Nói đến lão già này Dương Thanh đột nhiên nhớ ra xác của lão vẫn còn trong túi trữ vật,. thôi cứu cũng cứu rồi, mắc kẹt cũng mắc kẹt rồi,

Xác của lão tạm thời an táng ở đây đi vậy.

Hắn đi ra khỏi động phủ một quãng vung tay lên, xác của Nguyễn Trưởng lão Phog Hỏa môn hiện ra trên mặt đất. đã từng là đệ tử của Phong Hỏa Môn, hắn biết rõ phái này đối xử với người chết thế nào, hắn búng ngón tay một quả cầu lửa hiện ra, đốt cái xác thành tro bụi. hắn chán nản lại phất tay một lần nữa đám tro bụi bay tung lên trên nền trời theo gió tản đi, ứng với hai từ Phong Hỏa trong tên môn phái, Giai Kỳ đứng bên cạnh đột nhiên nói:

– Thiếu gia, còn sót một đoạn xương tay

– Vớ vẩn

Hỏa diễm này đủ thiêu hủy cả cánh rừng làm gì lại có chuyện còn sót, hắn đang đinh nói thì đốt nhiên trợn mắt ra nhìn xuống đất, đúng thật là còn một đoạn xương tay sót lại. chả lẽ hảo diễm của mình đã đến mức vứt đi như vậy,

Hắn nhặt đoạn xương lên xem qua một lát rồi chợt nhíu mày, đoạn xương này có điểm kỳ lạ. hắn dùng lục bóp mạnh. Tinh quang từ đoạn xương thoát ra rồi nhanh chóng tụ hợp lại thành một tấm da rách nát. Trên đó vẽ mấy hình thù quái dị,

– Sơn Hải Tàn Đồ,

Hắn kinh hô một tiếng, tấm tàn đồ này và tấm tàn đồ hắn lấy được của Dương Đỉnh Thiên chắc chắn xuất phát từ cùng một nguồn, tiếc là tấm tàn đô kia hắn không cầm theo để đối chứng, cầm mảnh tàn đồi lấy được vào tay hắn lẩm nhẩm:

– Không biết tấm tàn đồ này dẫn đến đâu,

……………..

Nửa tháng nữa lại trôi qua,. Dương Thanh đã từ bỏ chuyện tìm cách thoát ra khỏi đây, hắn chỉ điên cuống tu luyện, theo như ý hắn thì chỉ có cảnh giới cực cao mới có thể phá vỡ phong ấn. hắn cũng đưa Ngũ hành Chân ma kinh cho Giai Kỳ làm công pháp tu luyện nàng sinh ra chính là để tu luyện pháp môn này, nàng càng nâng cao thực lực bao nhiêu, hắn càng có cơ hội thoát ra bấy nhiêu, nhưng tình hình cũng không mấy lác quan bởi vì Giai Kỳ sau khi xem xét kỹ lưỡng hắc tháp nói rằng:

– Dù là Đại Thừa Hậu Kỳ cũng không phá nổi

Lời nói này đã chính thức dập tắt hy vọng của hắn. Từ đó có thể thấy lần trước ba Yêu Thú Hóa Hình Kỳ kia cộng lại mới chỉ tầm tương đương đại thừa sơ kỳ, thêm hắn và ngũ ma lại còn có Xích Long và lưu hán miễn cướng mới mở ra được một thông đạo là may mắn nhường nào, đám người kia chỉ sợ dữ nhiều lành ít.

Ngày hôm nay hắn chẳng có tâm trạng đâu mà tu luyện cho nên hắn đi bộ loanh quanh tòa động phụ này, hắn đã dùng tiên thức đảo qua một lần, nơi này vô cùng rộng lợn, hắn cứ thế đi từ đông sang tây, xem xét hết một lượt cuối cùng dừng ở nơi ở của Lưu Hán, tên này là yêu thú mà giả dạng giỏi đến mức, khiến hắn lầm tưởng là nhận loại, bản lĩnh chỉ kém bốn con yêu thú vương kia mà thôi, trong gian nhà đá của tên Lưu Hán này chẳng có một thứ gì, ngay cả chỗ ngủ cũng không có, tất cả đồ đạc trong phòng chỉ có duy nhất một cái bồ đoàn rách nát. Bỗng nhiên hắn cảm thấy trên bức tường đối diện có linh lực ba động

– Có cấm chế

Tay phải hắn chợt giơ lên điểm nhẹ một cái. Bức tường đá đột nhiên lay động dữ dội. Dương Thanh tiến lên một bước vung tay trái lên hóa thành vô số đạo tàn ảnh nối tiếp nhau. Cái này vừa mất thì cái khác lại xuất hiện. một tia sáng màu đỏ từ trong tường đá hiện ra, lay động theo nhịp cánh tay của hắn, trán hắn vã mồ hồi, huy động cánh tay nhanh hơn

– Rầm, rầm

Người thiết đặt cấm chế này cảnh giới cao hơn hắn nhiều, cánh tay hắn không theo kịp tia sáng đỏ, nhất thời bị tia sáng đánh trúng, toàn thân hắn bay trở ngược ra sau đập vào bức tường đối diện, may cho hắn cấm chế này chỉ thuộc loại phòng thủ chứ không phải tấn công, nếu không vừa rồi hắn đã ăn quả đắng

– Mẹ kiếp, mọi vật đều chống lại lão tử là sao

Bò từ dưới đất dậy, hắn rống to bực dọc

Hăn huy động thần niệm gọi Giai Kỳ đến:

– Giai Kỳ ngươi xem có thể phá hủy cấm chế này không?

– Thiếu gia lùi lại, để ta thử xem

Giai Kỳ tiến lên phía trước khẽ vẫy tay một cái. Động tác của nàng nhìn hết sức thong thả, nhưng trên thực tế lại nhanh không gì tả nổi, hư ảnh từ tay nàng nhanh chóng đánh lên cấm chế, nàng định dùng cường công phá hủy cấm chế này

Tay ngọc hơi động một cái, đã vẽ thành 999 vòng tròn trên bề mặt cấm chế. Các vòng tròn này nhanh trong lớn lên bao phủ bức tường đá, chín trăm chín mươi chín vòng tròn này vừa mới bao phủ bề mặt

cấm chế trên bức tường chợt chậm lại. Thoáng cái chúng lại hóa thánh vô số những quang mang tấn công vòng tròn ý đồ thôn phệ

Giai Kỳ nhanh chóng đưa tay chộp lấy quang mang nọ. mội lần một tia sáng bị chộp được cấm chế lại yếu đi một phần, chưa đầy nửa nén hướng cả cấn chế vang lên một tiếng

Rắc

Sau đó run rẩy rồi biến mất.

Dương Thanh gật đầu

– Giai Kỳ làm tốt lắm

Trước mắt hai người hiện ra một thông đạo ăn sâu vào lòng núi đá, đi hết thông đạo là một căn phòng hình chữ nhật

Chính giữa căn phòng là một tám cây lệnh kỳ được cắm theo một phương vị nhất định, bên trong là một lão đạo sĩ đang nằm ngửa, từ chi của lão bị bốn sợi xích nhỏ màu đen xích chặt xuống đất, lão đạo sĩ này trông gầy gò. Da mặt nhăn nheo, đạok bào của lão đá rách nát đến thảm hại. vừa thấy hắn tiến vào, lão đạo sỹ đã cất giọng nói

– Đạo Hữu cứu ta…..

“Ngươi là người phương nào?” Dương Thanh không vội lại gần lão, hắn đứng từ xa nhìn về phía lão, nghiêm nghị quát.

“Ôi, nếu là năm xưa lão phu chỉ dùng một ngón tay cũng giết chết ngươi, chỉ tiếc lão phu rơi vào hoàn cảnh này, lại phải hạ mình cầu xin một tên Kết Đan Kỳ, sư phụ của ta mà biết được có lẽ nào không đội mồ sống dậy

“Ngươi đến tột cùng là ai? Nếu không theo chân thực khai ra, chớ trách xuống tay ác độc.

“Hừ, tiểu tử, khẩu khí lại lớn như vậy? Nhớ năm đó lúc ta tung hoàng nhân giới, ngươi còn không biết ngịch đất nới nào, lại dám nói với đại gia ngươi như vậy

Xưa đầu bằng này, lão cao cường như thế sao lại còn nằm đây?” Dương Thanh cười lạnh hỏi.

Lão đạo có vẻ bị nói đến nỗi đau liền trợn mắt nhìn hắn, hồi lâu sau lão mới nói:

– Hừ không phải năm đó lão phu tuổi trẻ khi thịnh tiến vào thăm dò Thất Sát Cốc đâu đến mức bị giam hãm ở nơi này

Ngừng một lát lão lại nói tiếp

“Hừ! nhớ năm xưa bản nhân tung hoành nhân giới có thể nói là đả biến thiên hạ vô địch thủ, phong quang biết bao nhiêu người người kính ngưỡng, chỉ vì nhận lời cá cược mà đi vào nơi này. Tiểu tử kia, tên yêu thú khôn kiếp kia đầu rồi, ngươi là gì của hắn, lão đạo đột nhiên giận giữ quát hỏi.

Dương Thanh tiến lại gần trả lời lão:

– Đi rồi tất cả yêu vương ở đây đều thoát được ra ngoài rồi,

– Cái gì đã đi rồi, không thể nào, không có Ngũ Linh Hóa Long trận bọn chúng đừng hòng thoát khỏi đây

Dương Thanh nghe đến tên trận pháp thì lậptức biến đổi sắc mặt:

– Ý lão là Ngũ Linh Hóa Long Trận do lão mà ra

Lão đạo tức giận thở phì phì

– Trận pháp này do chính bản nhân dựa theo công pháp của bản môn sáng tạo, không từ ta mà ra thì từ đâu.

Dương Thanh lại một lần nữa ngạc nhiên, không ngờ trận pháp cao minh như vậy lại do lão sáng chế. Xem ra lão này không phải người thường

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN