Dương Thanh Ký - Chương 34: Án mạng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Dương Thanh Ký


Chương 34: Án mạng


Ngày hôm sau khi hắn còn chưa thức dậy đã nghe thấy tiếng kêu khóc vang trời ở trước cửa quán trọ. Khi hắn đi xuống thì thấy một cậu thanh niên đang ôm một câi xác khóc lóc:

– Cha à, cha chết oan uổng quá, con trai bất hiếu không thể làm gì được.

Cậu ta không ngừng gào lên là mình bất hiếu không bảo vệ nổi cha mẹ, mẹ thì bị bắt đi, cha thì chết quá oan ức. Tên Hà Minh Đạo là đồ chó má. Xung quanh mọi người đều chỉ trỏ, tội nghiệp cho câu trại trẻ, hắn tiến lại gần nhìn cái xác rồi hắn chợt nhận ra đây là lão chủ nhà trọ, rõ ràng hôm qua còn cười nói với hắn sao hôm nay đã chết rồi. Hắn hỏi mọi người xung quanh:

– Có chuyện gì xảy ra với ông chủ vậy??.

Một lão trung niên nhìn hắn rồi trả lời:

– Hẳn là công tử từ xa tới đây lần đầu nên chưa nghe nói. Chuyện này chắc chắn là do tến khôn Hà Minh Đạo của Huyện Ma La gây ra.

Hắn quay sang chỗ lão già tiếp tục hỏi:

– Xin lão bá nói rõ

Ở đây cũng có mấy người là lần đầu đến, đều đang dỏng tai lên lâng nghe, thấy vậy lão già kia liền nói:

” nhắc đến chuyện này thì phải nói từ đầu, huyện Ma La chính là nơi ở của Minh Uy Vương một vị vương gia hiển hách, quyền thế nghiêng trời, ngay cả đức hoàng đế gặp vương gian cũng phải một hai phần vị nể. Cũng trong huyện thành có một nhà hoàng thân quốc thích khác, đó là nhà của Cửu Dương Quận Chúa. nàng vô cùng trẻ trung xinh đẹp, mơn mởn như một đóa sen vàng; nhan sắc nghiêng thành nghiêng nước ấy tưởng trên trời không ai bì kịp. Nàng đẹp đến nỗi tám chữ siêu phàm thoát tục, thanh tú mĩ lệ cũng không đủ để miêu tả vẻ đẹp của nàng. Chẳng may năm hai mươi tuổi chồng nàng trong chiến trận bị loạn tiễn giết chết, nàng theo lễ thủ tiết thề trọn đời không đi bước nữa. Nhưng Minh Uy Vương từ lâu đã muốn có được người đẹp trong tay, ngặt nỗi lão là vương gia thì nàng cũng là quận chúa nên lão chẳng thể làm gì nàng được, hơn nữa nàng lại vô cùng đứng đắn.

Một hôm tên Hoàng Minh Đạo này từ phương xa đến xin vào gặp Minh Uy Vương tự xưng là tiên nhân của Đông Hải đã tu luyện đắc đạo, hắn nói hắn có thể nghĩ ra cách giúp vương gia toại nguyện chỉ xin vương gia cho hắn ở vùng này khai giáo truyền đạo. Điều này Minh Uy Vương cầu còn chẳng được vội vã đồng ý ngay.

Không ai biết hắn đã làm thế nào mà chỉ ba ngày sau Quận chúa đã đồng ý gả cho Minh Uy Vương làm vợ bé. Có người nói hắn dùng tà thuật, có người nói hắn là yêu ma biết mê hoặc lòng người khôg ai chắc cả. Nhưng từ sau khi hoàn thành việc này. Hắn được Minh Uy Vương sủng ái lạ kỳ. Một hai kêu là thượng tiên, lại xây cho hắn một ngồi lầu nói là để hắn giảng đạo, kể từ đó hắn ở nơi này gian díu với con gái nahf lành. Thậm chí với cả vợ con quan lại địa phương. Nhưng Minh Uy Vương có lệnh hễ ai dám động đến hắn hay làm hắn bị thương nhất nhất đều bị chém đầu. Tất cả vì sợ hãi Minh Uy Vương đều không dám làm gì hắn. Hơn nữa hắn quả thật là có điều kì lạ. Một mình hắn có thể trong nháy mắt hạ gục hơn 1000 người. Lại có thể đi mây về gió. Từ đó dân mấy trấn quanh đây mỗi khi gặp phải hắn chỉ có thể than trời mà thôi. “

Lão già nhì xuống cái xác đã cứng đơ, lạnh ngắt của ông chủ nhà trọ cảm khái nói:

– Số ông chủ này cô như đen đủi, vợ ông ta chẳng may bị tên kia mê hoặc. Ài. Xem ra lão phải chết oan rồi.

Tên thanh niên đang khóc lóc bên cái xác, nghe vậy lại càng khóc to hơn, vô cùng thương tâm. Những người xung quanh không có cách nào cũng đành bày tỏ lòng thương tiếc bằng cánh bỏ ra ít tiền coi như phân ưu với lão, rồi rời đi. Hắn cũng là một trong số đó. Trở về phòng của mình hắn ngồi ngẫm nghĩ lại lời lão hán kia vừa nói, kết hợp với những gì mà hắn thấy đêm qua, hắn có thể khẳng định tên Hà Minh Đạo này biết nhiếp tâm thuật. Một dị thuật điều khiển tâm trí người khác. Nhờ vậy hắn mới có thể gian dâm với nhiều người mà nạn nhân không nói được gì. Còn ông chủ nhà trọ theo hắn suy đoán là vì lão không may bắt gặp nên mới bị hạ độc thủ. Chuyện này chỉ trách lão thọ mệnh đã hết. Diêm vương đã kêu tên. Đang định rời đi thì hắn lại nghe một loạt, thanh âm lôn xộn dưới lầu, hắn vội vã chạy xuống chen vào đám đông, một cảnh tượng bất ngờ đập vào mắt hắn, cậu con trai kia vì quá thương cha mẹ mình nên đã đập đầu vào tường tự vẫn. Đột nhiên máu nóng trong người Dương Thanh sôi sùng sục. Hắn nhớ lại khi còn làm huyện lệnh mấy trăm năm trước, hắn cũng đã từng thề sẽ yêu nước thương dân. Giờ đây tuy đã dấn thân vào tu tiên đạo. Nhưng chẳng nhẽ gặp chuyện bất bình nhường này lại bỏ qua không quản. Không, nhất định hắn phải quản, tên Hà Minh Đạo kia, nhất định phải chết. Bản tính lương thiện xưa kia của hắn. Không cho phép hắn khoanh tay đứng nhìn, hắn vội vã thay đổi kế hoạch, lên đường đi đến huyện Ma La.

Ngay trong ngày hôm đó hắn đã có mặt ở Huyện Ma La, giờ đây, hắn đang đứng trên một góc khuất của nóc một ngôi nhà nhìn về phía Minh Uy Vương phủ. Đây là một tòa nhà lớn, có tường cao hào sâu vậy xung quanh, bên trong có hoa viên, đình đài lầu các, vô cùng trang nhã, cách đó một đoạn là một khu nhỏ hơn, nhưng xây cất cũng vô cùng tinh mỹ. Chính giữa khu đó là một tòa lầu 12 tầng có tên đăng tiên các. Dương Thanh thầm nghĩ, đây chính là chỗ ở của tên khốn kia. Trước hết ta cứ theo dõi đã không nên rút dây động rừng. Hắn lắc mình một cái chỗ hắn vừa đứng chỉ còn là một cái hư ảnh dần dần mờ nhạt

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN