Dương Thanh Ký
Chương 9: Chương 9: Lấy được người đẹp
Nghe chàng nói vậy mỹ phụ nỉm cười nhẹ nhàng rồi bảo:
– Nơi đây là phúc địa trong bảy mươi hai phúc địa của vùng này động. Nơi này biển bao bọc chung quanh, lơ lửng không chạm đất, cũng như núi La Phù theo chiều gió mưa mà tan hợp, như núi Bồng Lai mọc trên ngọn sóng. Ta đây gọi là Ngụy phu nhân, cung chủ của Quỳnh Hư Cung này.
Ngừng một lát rồi Ngụy phu nhân nói tiếp:
– Vì công tử đã cứu cháu gái ta, nên ta đặc biệt mời công tử đến nơi này để trả ơn. Cháu gái của ta. Nó đã yêu thích công tử ngày từ lần đầu gặp mặt. Nếu công tử không chê ta sẽ gả nó cho công tử làm vợ. Công tử thấy thế nào.
Hắn giật mình đánh thót một cái. Gả Thanh Hương cho hắn ư. Điều nàu hắn nằm mơ còn không được. Nhưng rồi hắn lại nghĩ. Chắc gì nàng đã đồng ý điều đó. Phía bên kia. Thanh Hương lòng như lửa đôta chỉ sợ hắn từ chối. Rồi đây bà sẽ đuổi hắn đi. Cái tên đầu đá đó, tại sao không đồng ý đi chứ. Ngồi trên giường thất bảo, Ngụy phu nhân đã nhìn thấy hết cả hai bên đều đã có tình ý với nhau bà đã tu luyện đến bực này rồi cũng không hề muốn ép người làm việc mà mình không thích. Bà cất tiếng nói:
– Cháu gái ta đã tặng miệng ngọc bội đó cho công tử thì cũng coi như gián tiếp đồng ý rồi, giờ chỉ còn ở nơi công tử mà thôi.
Hắn nghe vậy thì trong lòng sung sướng vô cùng. Tuy chưa báo với cha hắn. Nhưng cha hắn xưa nay chiều hắn vô cùng nhất định sẽ không phản đối lương duyên này. Nghĩ như vây hắn vội vã đứng lên vòng tay thi lễ nói:
– Nếu đã như vậy. Tại hạ xin nghe theo phu nhân sắp xếp.
Ngụy phu nhân cất tiếng cười như chuông bạc rồi trả lời hắn:
– Được lắm. Vừa rồi ta đã toán quá ba ngày sau chính là ngày thái dương hoàng đạo đến lúc đó. Ta sẽ cử hành đại lễ.
Hai người đều gật đầu đống ý. Mấy ngày đợi đến đại hôn. Hắn đã được Thanh Hương kể về thế giới của tu tiên giả. Về tiên giới và ma giới. Tuy nhiên nàng giấu việc mình cũng tu luyện, mà chỉ nói rằng không có duyên với tu tiên vì nặng lòng trần mà thôi. Hắn cũng biết rằng bà của nàng có thể thọ ngang trời đất. Phi thân tiên giới, nhưng vì nàng mà vẫn ở lại nhân giới này. Những điều mà trước kia nghe kể lại hắn chỉ cười khẩy cho đó là trò đùa của thuật sỹ thì nay tất cả đều hiện ra trước mắt.
Trong một căn phòng nhỏ của điện Anh Vũ. Ngụy phu nhân ngồi trên một tòa sư tử báu nói với Thanh Hương:
– Ta đã kiểm tra qua, tiên căn của hắn vô cùng yếu ớt, nếu không muốn nói là không có. Sau này nhờ Hoàn Dương đơn hắn cùng lắm cũng chỉ sống được 300 năm mà thôi. Cháu vẫn muốn lấy hắn hay sao
Thanh Hương cắn chặt môi rồi bảo rằng:
– Cháu vẫn đồng ý lấy chàng. Dù cho chàng chỉ sống 300 năm thôi cũng được.
Ngụy phu nhân lại nói:
– Cảnh giới của cháu hiện này cũng đã sắp độ Trúc Cơ. Ta hy vọng cháu biết cái nào nặng cái nào nhẹ. Tu tiên giả chúng ta kết hôn với phàm nhân đều không có kết quả gì đâu. Cháu đừng quá đặt nặng trong lòng
– Bà bà yên tâm. Cháu tự biết cân nhắc
Ngày đại hôn đã đến tất cả khách mời của Ngụy phu nhân đều tới điện tiếng nhạc trời văng vẳng trỗi lên. Đủ các thứ rượu quý đượm hương ngào ngạt rót dâng ra.
Một vị nữ tu tiên giả đạt cảnh giới Kết Đan trung kỳ bái Ngụy Phu nhân một cái rồi cung kính nói
“Chúng vãn bối tu luyện trong vùng này đã gần 500 năm, đều được Ngụy tiền bối che chở. Nay Quỳnh Hư Cung có chuyện vui vãn bối thành tâm chúc mức đôi kim đồng ngọc nữ”
Một gã Hóa Anh sơ kỳ khác tay dâng lên một hộp quà mừng rồi nói.
“Cô dâu chúng ta hôm nay vô cùng xinh đẹp, chú rẻ cũng tiêu sái ung dung. Thấy cảnh nàu thật làm cho ta nhớ đến lúc chưa cầu tiên tu đạo.
Mọi người trong điện đều đông thanh khen phải
Ngụy phu nhân tươi cười nói:
– Ta đã sống cách nay hơn ngàn năm đã từng thấy qua những cuộc gặp gỡ hiếm có, nhiệm mầu, thời nào cũng thấy: tỉ như vết tích đền Bạc Hậu, núi Cao Đường, dấu chân ở Lạc Phố, đồi ngọc Giang Phi, nàng Lộc Ngọc lấy Tiên Sử, Vân Tiêu gặp Thái Loan, Lan Hương và Trương Thạc. Nếu ta vì tiên phàm cách biệt mà phản đối cuộc hôn nhân này, thì những đồng đạo quanh đây chắc sẽ coi thường ta mất.
Một gã Kết Đan trung kì dứng dậy hướng về phía Ngụy Phu nhân cung kính nói:
– Ngụy tiền bối quá khiêm nhường. Ở Vân Nam đại lục này trong hơn năm ngàn năm qua chỉ có tiền bối là tu luyện đến Hóa Anh hậu kỳ cảnh giới. Chỉ nay mai là có thể tiên giới phi thân. Ai ai cũng kính ngưỡng người làm sao lạo có chuyện coi thường được chứ.
Một vị nữ tu khác vội nói:
– Hôm nay là ngày vui không nên nhắc chuyện khâc chúng ta hãy cùng chúc mừng cho tân lang tân nương mà thôi.
Mọi người đều gật đầu xưng phải, ai ai cũng tiến lên tặng quà và nâng chén chúc mừng. Dương Thanh uống nhiều đến mức say ba ngày mới tỉnh. Những ngày tiếp theo hắn đều sống trong cảnh khoái lạc thần tiên, vô lo vô nghĩ. Khi thì hắn cùng nàng đi thăm thú biển sâu, khi thì lại đi qua những vùng danh lam thắng cảnh. Lúc ở Hoàng Điện, lúc lui tới Hồng Môn, sống ở chốn thanh khiết, vui chơi trong cõi cực tịnh. Dần dần quên đi ngày tháng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!