Dưỡng Thành - Chương 53: Phiên ngoại (Toàn văn hoàn)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Dưỡng Thành


Chương 53: Phiên ngoại (Toàn văn hoàn)


Dịch: Linh Dương Đầu Bò

Phương Mục ngồi trong xe, nhìn Phương Thố đi từ trong cửa hàng ra. Trời tháng mười, nắng cuối thu vẫn còn gắt lắm. Cậu mặc áo phông quần bò đơn giản, đi giày bệt màu trắng, trông như một cây bạch dương nhỏ, đi từ dưới ánh nắng sang, mở cửa xe, một luồng hơi nóng ùa vào.

Chỉ một đoạn đường ngắn mà mũi cậu đã rướm mồ hôi mỏng. Cậu khẽ cau mày, bất lực lắc đầu.

Phương Mục khởi động xe, xoay vô lăng. Đây đã là cửa hàng vật liệu xây dựng thứ sáu đi trong hôm nay, với tính của Phương Mục thì đã phát cáu lên từ lâu rồi, chỉ có Phương Thố là vẫn còn kiên nhẫn và nghị lực để thong thả tìm.

Cái nhà mà hai người đang ở hiện giờ thực sự đã quá cũ, nó như bị tàn phế cấp độ cao sau cơn bão lớn, mấy kiểu sửa chữa chắp vá không có tác dụng gì, Phương Mục vung tay, quyết định tu sửa lại hẳn hoi từ đầu đến chân một lượt, đội thợ đã liên hệ xong, chuẩn bị rồi, Phương Thố tính lại giá tiền, chê đắt, thế là thôi, đòi tự mình làm.

Đấy, vì muốn tìm được loại lát nền mà cậu thích mà hai người mới sáng ra đã đến chợ vật liệu xây dựng lớn nhất trong thành phố, loanh quanh đến tận giờ mà vẫn chẳng tìm được. Phương Mục thấy má cậu đỏ bừng lên vì dãi nắng bèn vứt cho cậu chai nước, mắng không chút thương tình, “Thích tự ngược à, tìm ai thầu luôn đi, có tí chuyện vặt.”

Phương Thố ngửa cổ uống ừng ực hơn nửa chai, nghe Phương Mục nói xong cũng chẳng để tâm mấy, “Mất tiền oan thế làm gì, chú quên là cháu học về xây dựng à, cái tổng tiền ước tính của đội thợ kia vừa ra một cái, cháu biết thừa mèo mỡ trong đấy thế nào, cần gì phải tốn thế. Mình phiền phức một tí, có loanh quanh mấy chuyến thôi mà.”

Phương Mục vừa liếc xéo vừa hầm hừ, “Keo thế nhỉ, bạn Phương Tiểu Thố, mày tích nhiều tiền thế là để chuẩn bị cưới vợ đấy à?”

Phương Thố không nói gì, nhìn Phương Mục bên cạnh, cười rất hài lòng.

Gần như mất cả một ngày ở chợ vật liệu xây dựng, cơm tối ăn ngoài, hai người ăn xong thì lái xe về. Căn nhà đã bắt đầu sửa chữa nên không ở được nữa, nhưng buổi tối vẫn phải có người trông. Đa số đồ đạc đã được chuyển sang căn chung cư cũ của lão Ngũ, bình thường Phương Mục ăn uống tắm giặt xong, dọn dẹp một chút rồi tối về nhà cũ ngủ. Phương Thố đa số thời gian là đi học, thế là ở lại trường luôn, cũng tiện.

Ra khỏi quán cơm, Phương Mục định đưa Phương Thố về trường, Phương Thố xót Phương Mục nên bảo: “Mai cuối tuần rồi, cháu cũng không phải đi học, tối nay để cháu trông cho, chú về ngủ đi.”

Phương Mục không cho, “Nhiều chuyện thế nhỉ, nhìn cái cẳng chân cẳng tay bé tí của mày xem, lỡ có chuyện gì thật thì mày làm được gì chắc. Nếu không muốn về trường thì sang chỗ chung cư mà ngủ.”

Phương Mục độc tài quen rồi, không có chỗ trống mà quanh co, Phương Thố không nói lại được gã, đành chịu.

Hơn tám giờ tối, Phương Mục lái xe về phố cũ. Trong sân chất đầy ván cửa, gạch lát đã dỡ ra, mái nhà đã dỡ được nửa, đường điện cũng đã chia riêng. Phương Mục lần mò đi vào nhà, bật đèn tiết kiệm điện, chắc là điện trong ắc quy không còn nhiều nên ánh sáng rất yếu, Phương Mục châm một đĩa nhang muỗi, xốc cái áo mưa phủ trên giường lên, nằm vào.

Gã không có yêu cầu gì đối với nơi ở, gã từng không ít lần gặp phải nơi còn thảm hại hơn cả nơi này gấp trăm lần, cho dù không có tivi, không có mạng thì cũng chẳng thấy chán, bởi vậy gã chẳng thấy tẻ nhạt gì, nằm thẳng băng trên giường chưa đến hai phút đã chìm vào giấc ngủ.

Khi ngoài sân vọng lại tiếng động bất thường, Phương Mục gần như tỉnh lại ngay lập tức, nhưng gã không mở mắt ra ngay, chỉ cảnh giác lắng tai nghe. Bụng thì nghĩ, bao nhiêu ngày, cuối cùng cũng chờ được một tên không có mắt đến cho gã giải trí rồi.

Chờ tiếng bước chân kia vào nhà, tâm trạng rục rịch của Phương Mục đảo mắt cái đã bị phiền muộn thay thế, “Phương Thố? Mày đến đây làm gì?”

Ánh trăng trong veo chiếu vào qua lỗ hổng không có cánh cửa, bóng thiếu niên quen thuộc liếc cái là thấy hết, chẳng phải bạn Phương Tiểu Thố đó sao? Đêm hôm, còn chẳng biết cậu sang đây kiểu gì.

Phương Thố lại tỏ ra rất thản nhiên, “Cháu không ngủ được.”

Phương Mục chửi ngay mà chẳng buồn suy nghĩ, “Nói điêu.”

“Thì là không ngủ được thôi.” Phương Thố chẳng hề để tâm đến lời Phương Mục nói, cậu tự cởi giày rồi nằm lên giường.

Phương Mục thực sự hết cách với cậu, chửi nhỏ một câu, “Toàn cái tật gì đâu không.” Nhưng gã chẳng đuổi cậu đi mà lại thuận thế nằm xuống. Phương Thố gần như rướn lại ngay lập tức, nhiệt độ cơ thể quá cao của cậu thiếu niên dán vào cơ thể Phương Mục, khiến gã tự nhiên thấy nóng, gã đẩy khẽ cậu, “Dịch ra, đừng gần quá, không thấy nóng à.”

Cậu thiếu niên dịch sang bên một chút rồi nằm nghiêng, đôi mắt trong veo nhìn vào Phương Mục, cậu nói: “Chú Phương Mục, chú có nhớ hồi cháu còn bé bị ốm, chú từng kể cho cháu nghe một câu chuyện không?”

Phương Mục nhắm mắt, ậm ừ bằng mũi chứ không nói gì, gã nào nhớ gã từng kể chuyện quái quỷ gì?

Cũng may Phương Thố không cần câu trả lời của gã, tự nói tiếp: “Sau đó cháu có đi tìm câu chuyện đó, nhưng mà không tìm được, chắc là chuyện trải qua hồi bé không nhiều, ký ức ít nên nhớ rất rõ, cháu cứ nhớ đến con cá chép tinh đến để báo ơn kia…” Cậu thấy Phương Mục vẫn như sắp ngủ đến nơi, đột ngột rướn sang hôn lên cổ gã.

Hôn đúng lên chỗ vết sẹo đáng sợ trên cổ gã, Phương Mục như bị bỏng, tát bay mặt cậu ra, “Đêm hôm yêu tinh với yêu quái cái gì, ngủ!”

Cậu thiếu niên cứ bám lấy không buông, hôn lên cổ và bờ vai trần của gã. Đôi môi mềm mại và ướt át, cùng những ngón tay mang vết chai mỏng của cậu lướt đi chầm chậm và mờ ám. Phương Mục bỗng chửi thề rồi nhảy dựng dậy trên giường, xoay người đè cậu thiếu niên xuống, một tay túm cổ tay cậu ấn lên đầu giường, bên tay còn lại mang lớp chai dày thô lỗ xốc chiếc áo phông trên người cậu thiếu niên lên, vuốt một cái lên bụng cậu, cởi quần của cậu ra thật nhanh…

Cậu thiếu niên cười khúc khích, đôi mắt lấp lánh nhìn đăm đăm vào gã đàn ông đang bị ham muốn thiêu rụi, khóe mắt vương chút đỏ, đẹp như một cây trúc đào mang độc.

Phương Mục nhắm mắt lại, hưởng thụ khoái cảm như thủy triều dâng lên trong cơ thể, mười mấy giây sau, gã xoay mình nằm sang một bên, tiếng thở dốc như thú hoang trong phòng dần lặng lại. Hai người đều đầm đìa mồ hôi, mồ hôi và tinh dịch quyện vào nhau, dính nhớp. Phương Mục nằm một lúc rồi dậy, đi ra sân múc một gầu nước giếng, dội từ đầu xuống. Nước giếng man mát khiến cả cơ thể tỉnh táo lại. Chỗ vai hơi nhói, có vết thương nhỏ do Phương Thố cào. Cho dù bây giờ tên nhóc đó giả vờ nho nhã đường hoàng đến mấy thì trong xương cốt vẫn là con sói con kiêu ngạo và hung dữ kia, đặc biệt là lúc trên giường, như bóng ma trong đáy lòng vuột ra, vừa hoang dã vừa điên cuồng.

Phương Thố đi theo ra, đang đêm hôm, lại ở trong chính sân nhà mình nên cậu cũng chẳng mặc đồ. Phương Mục lại múc một gầu nước giếng, giơ cao quá đỉnh đầu rồi đổ chầm chậm lên đầu cậu. Phương Thố rửa mặt rồi lau rửa mồ hôi và dấu vết hoan ái trên cơ thể.

Trăng treo giữa trời, ánh trăng bàng bạc rải trên sân. Cơ thể trần trụi của cậu thiếu niên trắng nõn và mảnh dẻ, lấp lánh ánh nước. Tay Phương Mục vuốt mái tóc ướt của cậu, vuốt qua vành tai, cuối cùng gã cúi đầu, hai người hôn nhau, nụ hôn mãnh liệt và đầy tính xâm lược như dã thú…

Một đám mây chẳng biết từ đâu đến, lặng lẽ che đi một góc của mặt trăng, bóng tối trùm xuống, che khuất mọi thứ như một tấm mạng che mặt.

– TOÀN VĂN HOÀN –

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN