Đường Vào Yêu - Phần 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
413


Đường Vào Yêu


Phần 10


— Mơ.. Mơ…Trả mạng cho tao.. Tao lạnh lắm..

Bà hội đồng run đến hai chân khụy xuống, ngã xuống nền gạch tàu, mặt mày trắng bệch, môi mấp máy:

— Mầy.. Muốn gì.. Tao không sợ.. Không sợ mầy đâu…

Bà nội ngơ ngác không hiểu hành động kì lạ của bà hội đồng, tự nhiên lại nói chuyện một mình:

— Mầy lại diễn cái trò gì nữa đây hả con ôn nghiệt kia..?

Bà hội đồng hai mắt đỏ như máu, trừng trừng nhìn bà nội :

— bà biểu nó đi, đi ngay cho tui…

— Mầy điên hả, mầy nói ai.. A, chắc con Hiểm lại hiện hồn về gọi tên mầy à.. Hiểm ơi con có linh thiêng về coi cái đứa hại con nó sống nhởn nhơ nè, nó rắp tâm muốn hại con con nè Hiểm ơi…

Bà hội đồng hai mắt long sòng sọc, hét lên :

— Mầy không mau biến đi, tao sẽ giết chết con mầy.

Nhưng trận cuồng phong kia nào có dừng lại, chỉ mỗi lúc mạnh hơn, đến mức chiếc ấm trà trên bàn đột nhiên rớt xuống, tạo nên một âm thanh “” choang choang” cực kỳ lạnh lẽo.

Bên ngoài có tiếng guốc gỗ truyền đến gấp gáp, cậu Hai đẩy cửa đi vào, thấy cảnh tượng trước mắt liền vài giây khựng lại, đôi mày nhíu chặt , nhưng cũng nhanh chóng đi đến chỗ bà nội hỏi han :

— nội, nội có sao không? Con nghe có tiếng hét, sao tự nhiên lại có cơn gió mạnh thế nầy.. ?

— Nội hông sao, nhưng có người thì có đó.

Bà hội đồng lúc này vẫn ngồi dưới gạch, giờ mới lui cui vịn vào thành bàn mà đứng lên, ánh mắt nhìn cậu Hai sắc lẹm :

— Được lắm, được lắm..

Gió cũng ngừng thổi, trả lại cái yên ắng vốn có nơi vùng quê, hai người, bốn con mắt nhìn nhau chất chứa thù hận,từng tia lửa trong con ngươi như minh chứng điều đó, nhưng họ có biết rằng, cả một đời người theo đuổi thù hận, cuối cùng đổi lấy nỗi bi thương đến tận cùng đau đớn, trái ngang,tận cùng của trái ngang.

Bà hội đồng ra ngoài rồi, trong phòng chỉ còn cậu với bà nội, cậu hỏi :

— Có chuyện chi vậy nội?

— Nó bị má bây hù chớ gì đâu ..

— Rồi bà ta có làm gì nội hông?

— Hông có gì đâu.. Con vợ bây đâu rồi, chiều giờ nội hông thấy nó?

— Cổ đương ngồi chơi với bạn của thằng Ba đó nội.

— Ừ, cái con bé nó đó có vẻ lanh lợi, nó mà kiềm chế được thằng Ba nữa là êm rồi..

— Dạ.

— Thôi về phòng đi, nội hông sao đâu.

— Dạ, nội cũng ngủ đi.

–“Ừ..

Cậu Hai không về phòng mình mà đi thẳng ra sau mộ của bà lớn , cậu đứng trước mộ phần thật lâu, cậu nghĩ gì đó mà ngoài tiếng rít của cơn gió khuya thì còn cái thở dài thườn thượt của cậu, nghe xót xa, não nề lắm.

Bà hội đồng nhanh chưn về phòng mình, thấy mặt mày bà xanh lè xanh lét ông hội đồng mới hỏi :

— Bà sao vậy?

Bà rót ly trà, uống hết một ngụm mới đáp :

— Tui rầu má quá à.

— Sao vậy? Vụ chi?

— Thì má lại như mọi khi, mắng tui sa sả, hazz..

Bà thở dài, hơi thở nặng nhọc chất chứa ưu tư, ông hội đồng bỏ cuốn sổ xuống, khẽ thở hắt ra một hơi.

— Thì bà cũng biết má già nên má lẫn, trách làm gì.

— Tui đâu có trách má mà phải tội, chỉ là..

— Là sao?

–Là má cứ nói chị Hiểm là do tui hại chết, rồi thằng Hai cụ hằn học với tui hoài, tui cũng khổ tâm lắm.

Bà sụt sùi, ông đứng lên đi lại vỗ vai bà :

— Được rồi mà, tui tin bà là được, thôi nín, vô mùng, tui xoa bóp cho, bữa nay đi xe nhọc lắm không?..

***

Khi cậu Hai trở bước vào nhà, thì Hai Khỏe đã có mặt ở phòng, đương ngồi trước gương làm gì đó, đến khi Khỏe quay mặt lại cậu Hai sững sờ đến lắp bắp :

— Em.. Em..

— Sao, đẹp hông cậu..?

— Em làm cái gì vậy?

— Thì.. Thì tui trang điểm, Hồng Nhung có chửa nên cổ hổng xài nữa nên cho tui , cậu hông thích hả cậu?

–Cậu, sao cậu hông nói, Hồng Nhung nói đờn bà mà hông biết sửa soạn là đờn ông nhanh chán nên tui mới, tui mới…

Cậu Hai không biết nên khóc hay nên cười trước dung nhan tuyệt mỹ trước mặt, khuôn mặt được đánh phấn trắng tác, chân mày vẽ kiểu gì mà rậm như hai con sâu đốm,mà còn không đều nữa, bên dài bên ngắn, hai má như hai đóa mười giờ nở rộ sớm mai, đậm dữ lắm, còn môi, đôi môi hồng nhạt ngày nào được tô thành đỏ rực, lem cả vào răng, nhìn mà cậu nghĩ ngay đến mấy chú hề ở đoàn xiếc chuẩn bị biểu diễn, cậu biểu Khỏe đi rửa, Khỏe xụi lơ :

— Hông đẹp sao mà rửa hả cậu, hay cậu sợ tui đẹp nhiều người dòm ngó tui, cậu đừng có lo vụ đó, tui chung thủy lắm đa. Tui hứa không bao giờ thay lòng đổi dạ đâu cậu.

— Ừ thì đẹp nhưng bây giờ là ở nhà, em trang điểm làm gì, để có đi đâu em hả sửa soạn, lúc đó người ta mới bất ngờ trước sắc đẹp của em chớ.

— ờ ha,.. Vậy để tui đi rửa liền..

–Thôi.. Em cứ ngồi đây, để tui đi lấy nước cho, nhớ, ngồi yên đây, không được đi đâu đó.. Mặc công người ta hoảng hồn nữa..

Cậu cẩn thận bưng vào thao nước ấm, rồi dùng bàn tay mình tỉ mỉ lau cho Khỏe, ngặt nổi Khỏe làm quá đậm, cậu rửa rất lâu mới xong, lúc lên giường, cậu nói :

— Em không cần nghe ai nói gì hết, hãy cứ là em như bây giờ vì đó là em, là phụ nữ của tui.

— Nhưng cậu đẹp trai ngời ngời, tui lo lắm.

— Em không tin tui sao?

— Tin nhưng tui vẫn sợ hồi sáng giờ mắt trái tui cứ giựt hoài à, mà mỗi lần mắt đó giựt là tui toàn gặp chuyện xui thôi..

Cậu ôm Khỏe, trấn an :

— Không có gì đâu, cái đó là hiện tượng bình thường thôi, có khi em thiếu ngủ nó cũng giựt như vậy, thôi ngủ đi..

— Dạ…

Cậu đưa tay xoa xoa lưng cho Khỏe dễ ngủ, đến khi nghe hơi thở phát ra nhè nhẹ mới hôn lên mái tóc đen huyền kia một nụ hôn, cậu mong rằng, những gì cậu đương lo lắng là dư thừa.

****

Hôm sau, đúng năm giờ Khỏe đã lật đật dậy xuống bếp coi mần tiếp mọi người, nhà hội đồng Tiến rộng rãi, công chuyện thì đăng đăng đê đê gấp mấy lần nhà Khỏe chớ đâu phải ở không ngồi đó mà chỉ đạo.

— Dì Bẩy, bữa nay nấu món chi vậy dì?

— Ờ nấu cháo lòng nè mợ Hai, cậu Ba khoái nhứt là ăn cháo lòng tui nấu, mà phải bỏ nhiều tiêu nhiều ớt cậu mới chịu nghen, mợ nếm thử đi, coi vừa chưa mợ.

–Thôi dì nấu quen, biết khẩu vị của nhà mình chớ con sợ con nêm hông vừa miệng.. Con Quýt đâu dì?

— Ờ.. Nó đi ra cho heo ăn rồi mợ.. Heo gần đẻ nên nó phải coi chừng. Tui biểu nó siết vô pha trà cho ông hội đồng mà nó làm cái gì mà lâu lơ lâu lắc vậy hông biết nữa, cái con này muốn ăn đòn hả gì á.

— Để con pha cho.

— Vậy mợ pha dùm tui hen, mà mợ đừng xưng con nữa, ông bà rầy tui chết, mợ xưng tui được rồi.

— Dạ.. Hì..

— Mà mợ Hai nè, hồi sáng sớm tui đi lấy bộ đồ lòng về nấu cháo tui thấy thằng Sáu Tài nó cứ lấp ló trước cổng nhà mình hôm qua cũng vậy nữa hông biết nó làm cái chi, tui hỏi cái nó gãi đầu rồi lủi lủi đi mất tiêu.

— Ý chết, bữa con.. Mà tui có hứa xin cho ảnh ít lá cây lẻ bạn về cho ảnh làm thuốc mà tui quên mất tiêu luôn chắc ảnh kiếm tui đó dì.

— Vậy mà nó hông nói cứ lấp ló làm tui cứ sinh nghi, mà chút nữa mợ nói với ông bà một tiếng đi rồi tui hái cho.

— tui xin rồi tui hái luôn cũng được , thôi, để tui bưng trà cho cha nghen.

— Dạ mợ bưng.

Đi đến giữa chừng thì Hồng Nhung cũng vừa mới thức, cười hỏi Hai Khỏe :

— Thức rồi hả chị?

— Ờ.. Tui cũng vừa thức, đêm qua cô ngủ được hông?

— Dạ được chị, em dễ ngủ lắm, mà chị đem trà cho bác trai hả, em đi với.

Hai Khỏe gật đầu, mà đêm qua nói chuyện Khỏe thấy Hồng Nhung thân thiện lắm, mới đầu thấy cổ ăn mặc tưởng đâu khó gần, ai dè cổ vui tánh mà dễ thương lại hào phóng, tặng luôn cho khỏe cả đống mỹ phẩm luôn.

Trên nhà lớn, ông hội đồng cũng vừa đi ra, Khỏe mời :

— Dạ con mời cha dùng trà.

— Ừm. Để đó đi.. Hồng Nhung ngủ được hông mà thức sớm vậy con?

— thưa con ngủ được..

Bà hội đồng cũng ra tới, bà mặc quần lụa trắng áo bà ba tím đẹp hết sức :

— Ngủ được là mừng rồi, hồi đó bác có chửa thằng Nhất toàn là thức không hà, nhức mình nhức mẩy ngủ nghê gì hông được hết.. Mà con có chửa đi đứng phải cẩn thận dòm trước ngó sau nghen con.. Vợ thằng Hai, sáng nay nấu cái chi đó con?

Khỏe Thưa :

— Dạ dì Bẩy nấu cháo lòng, dì nói cậu Ba khóai nhứt món nầy.

— Ờ.. Chị Bẩy coi vậy mà hây lắm, ai khoái gì ghét gì bả nhớ hết trơn à.. Mà con cũng đừng gọi thằng Ba là cậu nữa, gọi là chú mới đúng chớ con.

Khỏe cười cười:

— Dạ con quen rồi.. Để con sửa từ từ..xin phép cha má con xuống bếp..

— Ừ.. Đi đi con..

Hồng Nhung cũng xin mà ông bà hội đồng hông cho, bà nói bầu bì xuống dưới nước nôi không hà để sấp nhỏ nó làm là được, cứ ở trên nầy nói chuyện với bà.

Khỏe lui cui phụ với dì Bẩy thì Út Liễu cũng xuống tới, trên tay nó bưng thau nước vừa lau mặt cho bà nội xong, mặt nó hơi tái, nó hỏi :

— Cháo của bà nội chín chưa dì?

— Chín rồi cô, để tui múc vô chén nghen.

— Chị Hai, chị đút nội ăn dùm em được hông, tự nhiên em chóng mặt nãy giờ, đầu cứ quay như chong chóng.

Khỏe bỏ dở cái mớ rau xuống, lại gần Út Liễu hỏi :

— Em có sao hông, để chị kêu thầy lang nghen.

— Khỏi đi chị, em về phòng nằm nghỉ một chút là hết hà.. Chị cho nội ăn dùm em nghen.

— Để chị đưa cho về phòng.

Thật ra đây là lần đầu tiên Khỏe bước chân vô phòng Út Liễu, bên trong khác với Khỏe nghĩ, cực kỳ đơn giản, đơn giản một cách tối thiểu, không có gì nhiều ngoài cái tủ gỗ đựng quần áo và vài vật dụng cần thiết.

— Em nằm nghỉ đi, chị kêu con Quýt vô với em nghen.

— Cũng được, chị lấy chai thuốc màu đỏ trên đầu tủ kế mùng của nội, lấy ra 2 viên đem cà ra với chút nước cho nội uống, rồi đợi một chút hả cho nội ăn nghe chị.

Khỏe gật đầu, xuống bếp múc chén cháo rồi theo hướng phòng nội mà đi.

— Nội..

— Ừ, vợ thằng Hai hả bây?

— Dạ, Út Liễu nó đau đầu nên con lên lấy thuốc với cho nội ăn cháo…

Khỏe theo tay nhìn lên cái tủ như lời Út Liễu nói, chỉ duy nhất một chai thuốc màu đỏ ở đó, nên mở nắp lấy ra hai viên, rồi đi xuống nghiền nát ra, bỏ vô ly uống trà, đem lên cho bà nội, bà nội không nghi ngại cái chi, một ngụm uống hết, hai bà cháu nói chuyện một hồi mới ăn hết chén cháo, bà nội thiệt là thích Hai Khỏe lắm, con bé vui vẻ, nhìn là biết một người tốt bụng, bà thầm khen cậu Hai chẳng chọn sai người, cái tướng tá này là tướng mấn đẻ, hông to eo nhỏ, người lại tròn đầy, vóc dáng vượng phu đích Thị là đây.

Ngồi thêm một hồi thì cậu Hai qua, biểu Khỏe ra ăn sáng, Khỏe vừa đi vừa hỏi cậu :

— Cậu Hai, cậu cho tui xin ít lá lẻ bạn nghen cậu, đặng tui cho anh Sáu Tài làm thuốc cho má ảnh.

Cậu Hai nghe đến Sáu Tài thì lòng có chút không vui nhưng khuôn mặt không hiện hữu điều chi, chỉ đáp lại gọn lỏn :

— Ừ.

— Vậy ăn rồi tui hái đem qua cho ảnh luôn nghen cậu.

Cậu khựng lại, nhìn Khỏe, nhắc lại :

— Đem đi..

Khỏe thơ ngây gật đầu :

— Dạ, đem qua nhà cho ảnh luôn.

— Em rảnh quá ha.. Để thằng Tý nó đem..

— Thì cơm nước xong tui có làm gì đâu, tui chạy ù cái về liền à?

Cậu thở mạnh, xuống, dìm xuống, cậu nuốt một ngụm nước bọt rồi nói :

— Chút nữa thằng Tý đi công chuyện cho tui nó có đi ngang đó, sẵn nó đem luôn, em khỏi đi, ở nhà có việc cần em làm.

— Ủa, việc gì cậu.

— Ăn rồi biết.

Bữa ăn, thi thoảng cậu Ba nhìn trộm Hai Khỏe, thiệt ra chuyện Hồng Nhung có chửa là chuyện ngoài ý muốn, cậu làm sao một sớm một chiều mà quên được Khỏe chớ, nhưng không sao rồi, hôm qua bà hội đồng đã nói khi nào xong vjec lớn mà sẽ đường hoàng cưới Khỏe về cho cậu, cậu vui lắm,ăn cũng thấy ngon miệng hơn nhiều.

— Chết rồi ông ơi bà ơi..

Con Quýt hớt hải chạy ra kêu om sòm, bà hội đồng hỏi :

— Chuyện chi mà mầy la bầy hải vậy Quýt, chết là chết cái chi heo gà hay vịt..?

— Dạ hông phải heo gà hay vịt mà là bà nội, bà nội…

Nó cứ ấp a ấp úng, ông hội đồng quát :

— Bà làm sao, mày nói rõ coi.

Trong khi ông hội đồng hỏi cậu Hai đã nhanh chân chạy sang xem tình hình thì thấy bà nội đương nôn ói mặt mày đỏ bừng lên…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN