Đường Vào Yêu
Phần 20
Cậu Hai chau mày :
— Cô là ai, cô quen tui sao?
Chân Khỏe như bị chôn tại chổ, không nhấc nổi nữa, nước mắt không thể kiềm chế được, ròng rã rớt xuống đôi má hồng xuân. Khỏe đau, con tim như vỡ trăm nghìn mảnh vụn, có gì đau đớn hơn khi một người mình yêu thương nhất nhẫn tâm quên hết bao yêu thương suốt tháng năm dài, nỗi mất mát ấy, có mấy ai hiểu.
Thanh Mai bắt đầu ngờ ngợ, liền tiến tới choàng tay mình vào tay cậu Hai :
— Chị là ai, sao lại biết chồng tui?
Khỏe cười, cười trong những màn nước trong vắt nhưng vị lại mặn đắng:
— Đây là chồng cô sao?
Thanh Mai gật đầu :
— đúng, đây là chồng tui tên là Minh Trí.
Khỏe bật cười thành tiếng, cười đó, mà có ngăn được giọt mặn kia cứ trào ra khỏi đôi mắt đâu. Khỏe nhìn cậu, hỏi lại lần nữa :
— Cậu thật sự không biết tui?
Trong tiềm thức của cậu cô gái này rất quen, ánh mắt này, lời nói này, vô cùng thân thuộc, vậy rốt cuộc cô ấy là ai, sao lại khóc, sao gương mặt kia quá đỗi đau lòng.
— Cô là..
Bỗng đầu cậu truyền đến cơn đau dữ dội, như ai dùng búa mà đập từng cái, cậu đưa hai tay lên ôm đầu, nhăn nhó :
— Đau.. Đau quá..
Thanh Mai hốt hoảng :
— Sấp nhỏ đâu, dìu cậu vào phòng, gọi đốc tờ, nhanh lên..
Khỏe cũng rối rít không kém Thanh Mai là mấy, nhưng một người bụng mang dạ chửa so với một người thân thể nhanh nhẹn quả là đã chậm hơn một bước, bàn tay vừa chạm vào cậu đã bị Thanh Mai hất ra đến ngã ngửa, nhìn Thanh Mai ôm lấy chồng mình dìu đi , tim Khỏe đã lạc đi một nhịp, rớt xuống một bậc.
Tuy vậy Khỏe vẫn đi theo vào trong , liền bị người làm nhà hương hào đuổi ra, không cho theo , nhìn căn phòng đóng lại, nhìn chồng mình bên cạnh người phụ nữ khác, hỏi Khỏe phải làm sao ở hoàn cảnh này, lúc đi, Khỏe đã nghĩ khi gặp cậu, nhất định sẽ lôi kéo cậu về cho bằng được, nhưng khi gặp rồi, đến Khỏe là ai cậu cũng chẳng thèm nhớ, cậu quên rồi, quên hết lời hứa rồi.
Một lúc sau được lệnh của Thanh Mai, người làm đuổi Khỏe với thằng Tý ra ngoài cửa . Khỏe cương quyết không chịu, Khỏe nói cậu không phải là Minh Trí nào hết,mà cậu là Đình Thống, là chồng của Khỏe, mặc cho Khỏe gào khóc, mặc cho Khỏe nói thế nào, Thanh Mai cũng nhứt quyết không cho người mở cửa, Thanh Mai yêu cậu từ lần đầu gặp gỡ , khoảnh khắc cậu ngước nhìn lên, nhường Mai chiếc kẹp tóc là Mai đã phải lòng người quân tử điển trai ấy , ngày ngày nhớ thương, nâng niu chiếc kẹp như một vật quý giá trong đời, đất trời như hiểu cho nỗi tương tư đó, khiến xui Thanh Mai được gặp lại cậu trong hoàn cảnh vô cùng đau xót, ai đó đã tàn nhẫn vứt cậu ở một góc vắng, đầu be bét máu, thời may được người làm nhà Thanh Mai phát hiện được nên tận tâm cứu chữa, khi cậu tỉnh dậy, cậu không nhớ mình là ai, tên gì ở đâu, cậu không nhớ gì cả, Thanh Mai cho rằng ông trời đã nghe được lời khấn nguyện của mình nên mới đem cậu đến, không lý do gì mà không giữ cậu lại, Thanh Mai nói mình là vợ cậu, cậu vì đi công việc nên mới bị tai nạn lật xe, từ đó cậu ở hẳn trong nhà Mai, sống cuộc sống như đôi vợ chồng, tuy nhiên vì sức khỏe cậu vẫn còn yếu, nên chuyện nam nữ vẫn chưa lần nào thực hiện, không phải Thanh Mai không muốn, mà là cậu vẫn do dự, bên Mai cậu không thấy quen thuộc, không cảm nhận yêu thương cô ấy như cô ấy đã nói. Thỉnh thoảng trong giấc mơ, hình ảnh một cô gái mập mờ trong đầu cậu, cô ấy dưới ao hái gì đó cậu nhìn không rõ, chỉ nghe cô ấy gọi cậu là “cậu Hai, cậu Hai” giọng nói ấy lảnh lót, nụ cười giòn tan chứ không nhẹ nhàng như Thanh Mai, và chính cậu cũng cảm thấy Thanh Mai có gì đó đương giấu cậu, cô ấy không hề tự nhiên chút nào cả.
Đến khi uống thuốc xong cơn đau mới dịu lại, đốc tờ cũng nói không có gì.
Cậu hỏi Thanh Mai hai người lúc nãy là ai, Thanh Mai hơi tái mặt nhưng cũng nhanh cười nhẹ, đáp cậu :
— À, họ nhầm người đó mình!
— nhầm? Nhưng sao cô ấy lại khóc?
— Em cũng không biết nữa, mà thôi kệ họ đi, không liên quan đến mình đâu.. Mình đói chưa, em lấy cháo cho mình ăn nghen.
— Ừ.. Mình lấy đi.
Thanh Mai đi ra đến cửa mới dám thở mạnh, cô ấy chính là vợ cậu thật rồi, chính là cái cô gái tên Khỏe mà Thanh Mai đã cho người điều tra biết được. Mai đi thẳng ra ngoài cửa, thấy Khỏe vẫn còn ở đó, mặc dầu bị mấy người làm xô đuổi.
— Cô Hai!!
Người làm cúi đầu chào Thanh Mai, Hai Khỏe liền xông đến :
— Cậu Hai đâu, cô giấu cậu ở đâu rồi?
— Chị bình tĩnh đi, nghe tui nói đây…(móc ra trong túi 500 đồng bạc, 500 đồng bạc thời đó rất rất là có giá trị nha mọi người) chị cầm số tiền này rồi về đi.
Hai Khỏe cười khẩy :
— Cô biểu tui bán chồng à?
— Từ đây cậu Hai sẽ ở đây, cậu không về nữa đâu, cô quên cậu ấy đi, số tiền này đủ để cô sống tốt đó.
Hai Khỏe cầm lấy bạc, rồi đột nhiên ném vào mặt Thanh Mai :
— ĐỒ điên, trả chồng cho tao!
Người làm thấy vậy lao vô đẩy Khỏe ngã xuống đất, thằng Tý nhanh chóng đỡ được hét lên :
— Bọn mày làm gì vậy, mợ Hai đương có chửa đó..!
— có chửa..! Cô có chửa?
Thanh Mai hỏi, Khỏe đáp lại :
— Đúng, tui có chửa, cô nhẫn tâm cướp chồng tui, cướp cha của con tui, cô đẹp, cô giàu, sao lại làm chuyện xấu hổ vậy hả, hay cô thèm trai đến mức ăn bậy như vậy hả cô Mai?
Thanh Mai tức đỏ mặt, nào giờ chưa có ai dám nói cô như vậy, chưa có ai dám lớn tiếng với con gái hương hào, mà cô gái này hay rồi, giỏi rồi :
— Cô ăn nói cho cẩn thận, coi chừng tui cho người vả rách miệng cô đó.. Cút đi..
— Tui không đi đâu hết á..tui ở đây đợi cậu, cô mà không trả cậu cho tui tui la làng cho thiên hạ biết…bà con ơi, cô bác ơi lại đây mà coi con gái hương hào giựt chồng tui nè, bớ bà con ơi..
Người đi qua, kẻ đi lại được dịp dòm ngó, đứng chỉ trỏ.. Khỏe ngồi bệch xuống đất, khóc lóc um trời :
— huhu.. Bà con coi đi, tui bụng mang dạ chửa gì nè, mà cô Mai nỡ nào cướp chồng tui, cướp cha của con tui..hu hu, cô đẹp người mà sao cô xấu bụng quá vậy, ông trời ơi, ông ngó xuống mà coi..hu hu..
Thanh Mai luống cuống, rít lên :
— Cô điên hả, im đi..
Khỏe được đà càng khóc tợn hơn nữa, tay xoa xoa bụng kể lể :
— Con ơi là con, má con mình bạc phước, má thì sao cũng được, chỉ thương con chưa kịp chào đời đã mất cha, rồi sao này má con mình sống sao đây..
Người dân xì xào :
— Trời ơi ghê quá.
— Ừ, bởi bữa tui nói rồi mà, cái cậu đó lạ hoắc à, mà nói rể nhà hương hào tui chưng hửng luôn đó bà..
Khỏe thấy thế liền ôm chân Thanh Mai nài nỉ :
— Cô Mai ơi, cô làm ơn trả chồng cho tui đi, cô làm ơn đi mà.. Huhu..
— Cô làm gì vậy, buông tui ra.. Ai cướp chồng cô chứ, cô nhận lầm người rồi..
Hai Khỏe khóc lớn hơn, la lớn hơn :
— Đó, bà con thấy hông, cổ hông chịu trả cho tui, cô nỡ nào mà chia cắt cha con, chia cắt vợ chồng hả cô ơi..
Thanh Mai :
— Cái cô này buông ra coi..tụi bây còn đứng đó, mau kéo nó ra..
Mấy người làm xông vô kéo Khỏe ra, Khỏe la làng :
— Ối.. Ôi tui đau bụng quá.. Ui da, đau chết tui rồi..
Khỏe ôm bụng, nhăn mặt, nằm ăn vạ:
— Đau quá, nhà hương hào ỷ thế hiếp đáp đờn bà mang thai nè bà con ơi..
Thằng Tý :
— Mợ. Mợ sao vậy nè?
— Mợ đau quá… Á..cứu tui với…
Người làm hỏi Thanh Mai :
— Làm sao đây cô Hai?
— Đưa cô ta đến nhà thầy lang Phú đi!
Hai Khỏe :
— Không , tui không đi đâu hết…tui ở đây cho mọi người biết bản chất của cô.. A.. Đau chết tui rồi..
Cậu Hai ở trong phòng đợi hoài mà không thấy Thanh Mai quay lại bèn đi tìm, thì nghe trước nhà ầm ĩ nên tò mò bước ra coi thử, liền thấy cảnh tượng Hai Khỏe nằm quằn quại dưới đường, miệng không ngừng kêu la, không hiểu sao lúc ấy tim cậu đau lắm, nhói lên từng nhịp, không cần suy nghĩ, cậu nhanh chóng chạy tới ẵm Khỏe lên :
— Có sao không? Cô đau ở đâu?
Khỏe thấy cậu Hai nhưng vẫn giả vờ tiếp, ôm chằm lấy cậu mà la:
— Tui đau lắm, tui khó chịu lắm..
Cậu Hai sốt sắng :
– Đau ở đâu, chổ nào?
— Chổ nào tui cũng đau hết, cậu ôm tui mạnh vô, ôm mạnh nữa đi cậu..
Thanh Mai liền kéo cậu :
— Mình, mình làm gì vậy, buông cổ ra, cổ giả bộ đó.
Cậu Hai một lực mà hất mạnh Thanh Mai ra, khiến cô ta té xuống mặt đường :
— Buông ra..
Không hiểu sao gần cô gái này tim cậu lại đập nhanh như vậy, những ký ức rời rạc chợt ùa về như lũ,hình ảnh Khỏe chạy theo cậu :
— Cậu ơi cậu chờ tui với..!
— Cậu ơi tui muốn thả diều.
— Cậu ơi tui thương cậu, tui mê cậu lắm..
— Cậu ơi…. Cậu ơi..
Những câu nói ấy cứ lảng vảng trong đầu cậu mãi không thôi, chuyện ngày xưa đua nhau xoay trong đầu cậu.. Cậu lại đau đầu nữa rồi..
— A.. _cậu nhăn mặt…
Thanh Mai biểu người làm kéo cậu vào nhà, một mình cậu không kháng cự được với ba bốn gia đinh lực lưỡng, luyến tiếc nhìn Khỏe gọi tên cậu tha thiết.
Thanh Mai dặn người làm tuyệt đối cũng không được mở cửa.
Khỏe với thằng Tý đập cửa inh ỏi thì bị một tên gia đinh dẫn chó ra quát lớn :
– Có đi ngay không, có tin tui thả chó ra cắn chết hai người không hả, đi..
Thằng Tý kéo Khỏe :
— Mợ Hai, chó đó dữ lắm đó, đi thôi mợ.
— Không được, cậu Hai còn ở trong đó.
— Nhưng mợ ở đây la hét cũng đâu phải là cách. Mình tìm cách khác đi mợ. Giờ tui dẫn mợ đi ăn, sáng giờ mợ ăn có một miếng, làm sao đủ sức để lo cho em bé trong bụng.
Khỏe nghe theo, hai chủ tớ dắt díu nhau đi ăn tạm gần đó.
–Hai là mình về đi mợ, chứ..
— Không được về.. Mà có về cũng phải về cùng cậu..
— Hình như cậu bị mất trí nhớ rồi mợ ơi, cậu có nhận ra ai đâu. Mợ có nói rát cả họng cậu cũng đâu nhớ mợ là ai..Hazzz. Số cậu mợ sao mà khổ vậy nè.!
— Biết là vậy nhưng dù là một phần trăm hy vọng tui cũng không bỏ qua, đi đi tìm cậu..
— Hả.. Đi nữa hả mợ.. Mợ Hai.. Đợi tui, mợ đương có chửa đó, đi chậm thôi mợ ơi .. Mợ Hai Khỏe..
Đến nhà hương hào tên người làm vẫn còn ở đó với hai con chó, Khỏe chỉ có thể ngồi gần đó nhìn vào, trời bỗng u ám, bầu trời chuyển sang một màu xám xịt, gió thổi mạnh, trời sắp mưa rồi.
“” ào ào”
Mưa bất ngờ đổ xuống, từng hạt mưa nặng nề như tâm tư Khỏe vậy.
— Mợ Hai, mưa rồi, núp vô cái cây này đi mợ..
_______
Thanh Mai sau khi nghe người làm nói Khỏe vẫn chưa chịu đi thì nhíu mày :
— Con này nó lỳ quá.. Cho nó dầm mưa đến lạnh chết luôn đi! Nhớ chốt cửa cho chặt đó..
— Dạ cô Hai.
________
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng trôi qua cậu Hai mới tỉnh, do Thanh Mai cho cậu uống thuốc ngủ, khi cậu dậy, đầu vẫn rất đau.
— Mình, mình tỉnh rồi hả mình?
— Mấy giờ rồi? đầu tui đau quá!
— gần chiều rồi.. Mình để tui lau mặt cho nghen.
Cậu Hai từ chối :
— Để tui tự làm.. À.. Cô gái lúc nảy đâu rồi? Cô ta rất quen..
Thanh Mai giả lả :
— Họ đi rồi, họ giả bộ xin bạc đó mình, tui cho một ít rồi họ kéo nhau đi cũng mấy tiếng rồi.
Cậu gật đầu, nhưng không tin lời Thanh Mai, cô gái ấy, cậu đã gặp ở đâu rồi, mà không đơn thuần là gặp gỡ, cậu thấy chính cô gái ấy mới chính là người mà cậu hay mơ thấy mỗi đêm, giọng nói ấy vô cùng quen thuộc.
___
Tầm chiều, ông bà hương hào về, Khỏe với thằng Tý nhào ra chặn đường, sở dĩ Khỏe biết mặt họ là do Khỏe đã bỏ ra 3 đồng bạc để mướn người ngồi đợi. Ông hương hào hỏi :
— Cô là ai, sao lại chặn đường tui?
Khỏe tình thiệt kể đầu đuôi sự việc cho ông bà nghe, mà ông bà hương hào này rất biết điều biết chuyện, nghe kể xong còn biểu thêm một chiếc xe kéo đưa Khỏe về nhà mình.
Ông biểu gia nhân gọi cậu Hai với Thanh Mai ra, Thanh Mai há hốc :
— Cô.. Cô sao lại ở đây.? Còn cha má…
— Là cha đưa mợ Hai về đó.. Thanh Mai, con làm vậy là bậy lắm nghen..cha má mất mặt quá.
Khỏe vì dầm mưa lâu nên hắt xì liên tục, cậu Hai ngắm nhìn, càng nhìn càng quen, đến khi Khỏe đột ngột ngất xỉu cậu mới hoảng hồn chạy tới ôm lấy luống cuống gọi thầy lang.
Trong khi chờ thầy lang khám, ông hương hào mới nói riêng với cậu Hai rằng :
— Cậu không phải Minh Trí, cậu là Đình Thống, cô gái đó mới là vợ cậu.. Thanh Mai không phải.
Nói rồi ông bỏ ra nhà lớn, việc con ông làm quả thiệt sai hết sức.
Thầy lang nói Khỏe chỉ bị cảm nhẹ do dầm mưa thôi, uống vài thang thuốc sẽ khỏi ngay, không nguy hại chi cả.
Cậu ngồi trên giường, cậu nhìn Khỏe, Đây mới thực sự là vợ cậu, người mà bao năm lẽo đẽo theo cậu không bao giờ từ bỏ, cậu vuốt nhẹ những sợi tóc của Khỏe, Khỏe từ từ mở mắt, cậu khẽ gọi :
-+ Khỏe..em tỉnh rồi..
Khỏe nghe xong, liền lắp bắp hỏi :
— Cậu.. Cậu nhận ra tui rồi hả?
Cậu gật đầu lia lịa, ôm chặt Khỏe đến nổi Khỏe không thở được.
— Cậu cậu.. Ngộp thở… Ngộp thở..
— ờ ờ tui xin lỗi, em có làm sao không, con có làm sao không?
— Tui không sao.. Tui giả bộ đó..
Cậu thở phào, véo mũi Khỏe :
–lúc nào cũng vậy.. Ngất xỉu mà còn giảo hoạt..
Hai người mừng rỡ bao nhiêu thì Thanh Mai tan nát, đau xót bấy nhiêu, tại sao cậu lại nhanh nhớ như vậy, chẳng phải đốc tờ đã nói có thể suốt đời cậu cũng sẽ không nhớ hay sao? Thanh Mai chao đảo, người làm đỡ lấy :
— Cô Hai, cô Hai, cô sao thế này..
Cậu Hai áy ngại nhìn Thanh Mai rồi nói :
— Thanh Mai, chúng ta nói chuyện được không?
Bên trong phòng không khí nặng nề lắm, Thanh Mai chăm chăm nhìn cậu, cậu mở lời :
— Tui nhớ hết rồi.. Tui không phải chồng cô.. Tui không phải là Minh Trí.. Tui là Đình Thống, nhà ở Tiền Giang, còn đây mới là vợ của tui, Hai Khỏe…
Thanh Mai :
— Rồi sao? Rồi mình định bỏ tui để đi hay sao?
Hai Khỏe trố mắt nhìn Thanh Mai, trời ơi liêm sỉ của cô ta đâu rồi? Dù đang mệt nhưng vẫn cố nói :
— nè nè cô Thanh Mai, ý cô là sao, hông lẽ cô biểu cậu Hai ở đây với cô..? Tui chưa nghĩ đến việc cưới vợ hai cho chồng mình đâu hen!
Cậu Hai :
— ơn cứu mạng của cô tui nhất định không quên, nhưng tui là người đã có vợ, mà giờ vợ tui cũng đã có chửa, cho nên..
Thanh Mai cướp lời cậu :
— Cho nên mình muốn rời bỏ tui mà đi chớ gì.. Mình ác, ác lắm.
Thanh Mai bật khóc nức nở, khóc vì thương cậu thực sự.
Cậu Hai thở hắt ra, Thanh Mai liền nói :
— Hay là mình dẫn tui về ra mắt cha má ở dưới, tui làm vợ hai vợ ba chi cũng được, được không mình.?
Hazz..ở bên cạnh Thanh Mai bao lâu nay dù một chút tình cảm nhỏ cũng không có, làm sao mà cậu đồng ý cho được. Với cậu hiện tại đối với Thanh Mai chỉ là sự biết ơn, cậu chưa bao giờ có định lấy thêm vợ lẽ, với cậu, một mình Khỏe là đủ rồi..
Đúng lúc ông bà hương hào vào tới, đầu đuôi sự việc đã rõ, ông bà hương hào rất hiểu chuyện, ông nói :
— Cha đã nói ngay từ đầu rồi mà con không nghe, giờ con nên để cậu Hai đây về với vợ với con, sao lại làm khó người ta như vậy, khó coi lắm đa.
Bà hương hào cũng đồng thuận với chồng, khuyên can con gái hết lời, cuối cùng Thanh Mai cũng hiểu tình cảm vốn dĩ không thể cưỡng cầu. Cô nói :
— kiếp này tui với mình không có duyên làm vợ chồng, nhưng nếu kiếp sau có gặp lại, mong rằng ông tơ bà nguyệt se duyên, để tui với mình trăm năm đầu bạc.. Mình đi đi..
Cậu Hai cảm ơn ông bà hương hào vì đã cưu mang giúp đỡ trong thời gian vừa qua, cảm ơn Thanh Mai đã tận tình chăm sóc, cậu hứa nhứt định sẽ quay lại đền đáp.
— Được rồi, hai người nghỉ ngơi đêm nay đi, mai rồi hả về.
Đêm đó vợ chồng hai Khỏe mừng mừng tủi tủi sau bao ngày xa cách, hai người thức nói chuyện đến khuya mới ngủ, Khỏe ôm cậu, Khỏe nhớ cậu, nhớ hơi thở của cậu, nhớ vòng tay của cậu, nói chung Khỏe nhớ tất cả về cậu, Khỏe mê cậu dữ lắm rồi.
Hôm sau, Tiễn cậu ra cổng với đôi mắt sưng húp, như chợt nhớ, Thanh Mai liền nói :
— Tui có chuyện này muốn nói với mình…
Nghe xong, cậu Hai và Hai Khỏe đều đứng không vững, cậu cười ra nước mắt. Cuộc đời thật oái oăm.
________
Khỏe với thằng Tý về nhà thì bà hội đồng đương ở nhà lớn ăn trầu, bà hỏi :
— Sao rồi, thằng Hai nó có chịu về không?
Khỏe mặt buồn so :
— Dạ thưa cậu không chịu về.. Cậu muốn phá hôn thơ với con.. Con khổ quá má ơi…
Bà hội đồng hỏi, Khỏe mới thưa :
— Cậu Hai giờ không nhớ chi cả, cậu quên con rồi, cậu nói ví dầu con có là vợ cậu thiệt thì cậu cũng phá hôn để cưới cô kia, má, má làm chủ cho con đi hu hu..
— Bây đương có chửa đừng có xúc động quá, để đó má tính cho..
— Dạ, má cho con, chứ giờ con mang thai con của cậu mà cậu rũ bỏ hết, con biết làm sao.
— Được rồi, bây về phòng nghỉ đi thủng thẳng má tính..
— Dạ..
Bà hội đồng cười, cuối cùng thì ngày này cũng đến, cuối cùng thì bà cũng hạ nó được rồi, cái nhà này, sự sản này đã thuộc về má con bà thật rồi.
Bà bưng chén thuốc vô đỡ ông ngồi dậy:
— Uống thuốc đi ông.
Ông hội đồng uống xong lại nằm thiêm thiếp, mệt nhọc mà hỏi :
— Má sao rồi?
— Cũng vậy hà.. Xem ra má còn khỏe hơn ông đó..
— Hazzz.. Sống chết có số hết rồi.. Nãy tui nghe tiếng con Khỏe, sao rồi?
Bà hội đồng thở dài :
— Nó nói thằng Hai đòi phá hôn, không nhìn nó nữa , thằng Hai còn biểu ông đưa giấy tương phân tài sản cho thằng Tý đem lên cho nó, một trăm mẫu, cả bạc huê lợi mùa này không được thiếu một đồng..
Ông hội đồng nghe mà ho sặc ho sụa, tức đến thở không nổi, ông chửi rủa cậu Hai ghê lắm, ông còn tuyên bố từ mặt cậu nữa.. Bà hội đồng nói một hồi, đợi ông ngủ mới đi ra, tâm tình coi bộ vui lắm..
Đến sẫm tối, cậu Hai thù lù xuất hiện, bà hội đồng sững sờ :
— thằng Hai, bây bây…
— Má bất ngờ lắm đúng không, má tưởng tui đã chết rồi đúng không, nhưng may là số tui mạng lớn, vẫn giữ được cái mạng này nhờ vậy tui mới biết má cho người mưu hại tui, má má ghét tui đến vậy sao?
Bà hội đồng chối bay chối biến, cậu Hai biểu thằng Tý dẫn một người đờn ông vô, mặt bà hội đồng tái hơn tàu lá, cậu Hai hỏi :
— Má nhớ lão ta chứ.?
–Ông ta là ai, má không biết!
Cậu Hai bật cười :
— ông ta khai hết rồi, má còn chối nữa sao, má vì tài sản mà suýt nữa lấy mạng chính con ruột của mình, có đáng không má?
❌ ❌ MỌI NGƯỜI CHIA SẺ VÀ LIKE NHIỀU LÊN NHÉ. ❤️
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!