Đường Vào Yêu - Phần 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
386


Đường Vào Yêu


Phần 23


Nghe cậu Hai nói, cậu Ba thoáng chút bất ngờ:

– Anh không ghét tui sao?

Cậu Hai cười :

— Mình là anh em, làm sao ghét nhau được! Thôi, đi ra ăn cơm, mọi người đang đợi kìa.

Hai người choàng cổ nhau đi, cậu Ba xấu hổ vì trước giờ luôn nghĩ xấu về cậu Hai, cậu muốn nói lời xin lỗi nhưng lại ngại, không dám mở miệng.

Bà hội đồng với mọi người đều muốn đưa ông hội đồng đi nhà thương mà ông không chịu, ông cứ nằm ở trong phòng thôi, thi thoảng lại biểu thằng Tý thằng Được cõng ra ngoài hiên nhà cho mát, bà hội đồng bưng chén trà ra, đút cho ông uống, bà hỏi :

–Ông nghĩ gì mà đâm chiêu quá vậy?

— Bà Mơ, bà có thương tui không?

— Ông hỏi ngộ, vợ chồng bao năm nay ông không hiểu tui hay sao? Hay ông có điều chi muốn nói?

Ông hội đồng đôi mắt buồn bã:

— Tui biết hết rồi.. Biết thằng Ba không phải con chúng ta, biết cả những việc bà đã làm…!

Bà hội đồng thoáng giật mình, nhìn ông :

— Ông… Ông biết khi nào?

— đêm đó mấy người la hét lớn như vậy tui nghe hết.. Chỉ là tui không nói thôi… Giờ tui hỏi bà, có phải bà đã cho tui uống gì không?

Bà hội đồng ấp úng:

— À tui.. tui…

— Bà nói đi, đừng có sợ.. Tui bjet tui k sống được bao lâu nữa, trước khi chết, bà đừng giấu tui..

Bà hội đồng cúi gằm mặt.. Bà nói :

— Phải.. Tui đã cho ông uống mã tiền nên ông mới suy nhược như vậy.. Tui có lỗi với ông, với thằng Hai.. Giờ ông muốn xử sao tui cũng chấp nhận, không nửa lời oán trách.

Ông hội đồng cười :

— Tui muốn trách muốn phạt thì đâu để đến hôm nay, Mơ, tui thương bà như thế nào bà biết mà đúng không? Những việc bà làm sau lưng tui không phải tui không biết, mà tui nhắm mắt cho qua, coi như tui chuộc lại lỗi lầm năm xưa đã phản bội bà, nói thiệt, tui đã ăn nằm với con Thêm một lần lúc bà về ngoại, chỉ duy nhất một lần thôi .. Bà có tha thứ cho tui không?

— Cái gì.. Ông ngủ.. ngủ với con Thêm… Sao nó không gì hết.. Nó không bắt chẹt ông sao?

— Có.. Nó muốn lên làm bà ba nhà này đó chớ, nhưng không biết má làm sao mà nó im luôn, tui cũng không hỏi.

Bà hội đồng không tâm tình trùng xuống.. Bà giận ông chớ, nhưng ông như thế này cũng một tay bà gây ra so với chuyện của ông thì tội bà cũng đâu có nhẹ, thôi thì già hết rồi, bỏ qua cho nhau, những ngày còn lại vui vẻ là được.

Cậu Ba từ đó nhu hòa hẳn, cậu ít đi chơi hơn nhưng với bà hội đồng cậu vẫn khoảng cách lắm, mà cũng phải, sau khi biết người mà hai mươi mấy năm gọi bằng má lại là một người dưng, hỏi sau cậu không khó xử. Bà hội đồng vẫn rất thương cậu, nhưng so ra thì giờ bà thương cậu Hai hơn, bà muốn bù đắp cho cậu, bà tự tay nấu cho cậu ăn, còn hay hỏi han cái thai của hai Khỏe nữa, bà nói đợi ít bữa nữa xong đám cưới út Liễu, bà sẽ lên Sài Gòn hỏi cưới Hồng Nhung cho cậu Ba, mọi việc coi như rất tốt.

Nhưng cuộc đời mà bình yên quá thì không có chuyện để nói rồi, những tưởng cuộc sum họp đó thì cánh cửa hạnh phúc đã đón chào Hai Khỏe, nhưng không, con sóng càng chìm tác dụng càng dữ, người càng không nói mới là người sâu cay.

. Sau khi gã út Liễu được ít bữa, trong ngoài dọn dẹp xong hết thì bà hội đồng cùng mấy người họ hàng khác lên Sài Gòn thưa chuyện với nhà của Hồng Nhung, mà nhắc mới nói, chuyện xem tuổi tác là do bà hội đồng bày ra, thiệt sự tuổi của cậu Ba với Hồng Nhung không xấu, mà là bà hội đồng đã biểu ông ta nói như vậy thôi. Nhà Hồng Nhung tuy gia giáo nhưng Hồng Nhung đã có chửa nên việc cưới gã được nhanh chóng tổ chức, hai bên thống nhất là sau khi cậu mãn tang sẽ rước dâu, Hồng Nhung vui vẻ nhìn cậu Ba, ý cười hiện lên đôi mắt sáng, hai người ngồi nói chuyện riêng, cậu Ba kể tất cả mọi chuyện, cậu nói :

— Giờ em muốn hủy hôn cũng được, tui không trách đâu, tui không phải là cậu Ba giàu có nữa, tui chỉ là con của người ở thôi.

Hồng Nhung đan tay vào tay cậu:

— Em thương anh, vì con người anh chớ k phải vì tiền bạc, dầu anh có là ai, em vẫn thương thôi..

Cậu Ba siết chặt tay Hồng Nhung, khẽ gật đầu.

— Cảm ơn em đã không bỏ tui lúc này.. Tui hứa sẽ không phụ em đâu.

Mà thói đời người ta thường nói lời hứa gió bay, liệu cậu Ba có như vậy không?

Mà làm đám cưới gấp như vậy một phần vì Hồng Nhung có chửa, ông hội đồng thì yếu nên ông dầu biết cậu không phải con ruột ông nhưng ông vẫn muốn nhìn cậu yên bề gia thất, dầu gì ông cũng tận mắt nhìn cậu lớn lên, tận tay ẵm bồng cậu, tình cảm ít nhiều cũng có.. Nói ra thì nhiều người nói cậu Ba có số đầu thai, con người ở mà được ăn ngon mặc đẹp, được chơi bời các kiểu, số hưởng chứ chẳng giỡn.

***.

Mà thôi, để nói tiếp về vợ chồng Hai Khỏe, Út Liễu đi lấy chồng, bà hội đồng lại yêu thương, lại có chửa nên Hai Khỏe được coi như bảo bối, cậu Hai tuyệt nhiên không cho Khỏe làm cái chi hết, đến cả sáng nào cậu cũng tranh chải tóc cho Khỏe, cậu chở Khỏe lên tỉnh may rất nhiều quần áo, rồi mua mấy bộ đồ đầm, đẹp lắm, có thể nói, lúc này Khỏe chỉ cần ăn rồi nghỉ, cân nặng cũng theo đó mà lên một cách chóng mặt.

Hôm nay hai người về thăm ông bà Tư Đời, Ba Mạnh cũng ẵm em bé về chơi, chị em được dịp gặp gỡ, nói chuyện coi bộ vui vẻ lắm.. bà Tư Đời cũng đã đi đứng được nhưng không được làm gì nặng, chủ yếu ở nhà thôi,việc nhà có Tư Bình nó làm, con nhỏ giỏi nào giờ.

Qua vụ lúa coi như cũng rảnh rang, ông Tư Đời biểu cậu Hai với chồng Ba Mạnh là Cao văn Hết nhâm nhi chút đỉnh, nhà có rượu, Tư Bình nó nướng ít cá rô đồng, ngon hết sẩy. Ba người đờn ông uống rượu, đờn bà thì nói chuyện, cưng nựng đứa nhỏ con Ba Mạnh, Tư Bình hỏi Hai Khỏe :

— Chị Hai, thầy lang có nói là trai hay gái không chị?

— Thầy đoán là gái đó.. Cậu Hai thích lắm.

Tư Bình khẽ mỉm cười không nói gì, trong đáy mắt sâu thẳm là một màu đen ngòm ganh ghét, nó ghét Hai Khỏe, nó ghét cách Khỏe tự hào khi nói về cậu, nó ghét Khỏe là chị mà lại đi tranh giành đờn ông với nó, ừ thì Khỏe không coi nó là em thì hà tất chi nó xem Khỏe là chị, để xem nó lấy lại những gì của nó cho Khỏe biết thế nào là cướp tay trên người khác.

Đến chiều, vợ chồng Ba Mạnh về trước, Hai Khỏe với cậu Hai cũng đánh lái về sau..

____

Vì bụng của Hồng Nhung đã lớn nên bên nhà gái sẽ làm đám cưới trước, đợi cậu Ba mãn tang là ba tháng mười ngày mới rước dâu, nghe đâu rước dâu nhưng vẫn đi cửa sau vào nhà, vì theo ông bà xưa nói rằng có chửa trước là bốn mắt, rước vào nhà sẽ xui xẻo, cũng chẳng lên đèn, chỉ cắm hương vào bàn thờ tổ tiên thôi. Bên Hồng Nhung cũng chẳng phản đối, con họ như vậy rồi, thà có cưới hỏi còn đỡ hơn mang tiếng không chồng mà chửa, còn xấu hổ hơn nhiều.

Bà hội đồng bàn sẽ đi khoảng chục người, bà với cậu Hai, cậu Ba, chú thím cô cậu với một trưởng lão lớn tuổi nữa, cậu Hai hơi chần chừ, để Khỏe một mình ở nhà cậu cũng không an tâm,. Hai Khỏe hiểu ý cậu liền nói :

— Cậu đi đi, chớ không đi cậu Ba buồn đó cậu.

– Nhưng để em ở nhà một mình, tui thiệt lo.

— Có con Quýt ở nhà với tui mà, cậu cứ lo xa..

— Được rồi, em ở nhà phải cẩn thận, muốn cái chi thì sai con Quýt nó làm.

— Tui biết rồi mà..

Sáng hôm sau mọi người đi sớm cho kịp giờ, cậu Hai lái một chiếc, cậu Ba một chiếc, thêm một chiếc bạn của cậu Ba nữa là ba chiếc xe hơi chạy thẳng lên Sài Gòn. Khỏe ở nhà với con Quýt, chẳng biết làm gì nên đi qua phòng bà nội nói chuyện với bà cho đỡ buồn, bà nội dạo này thấy khoẻ hơn, người cũng hồng hào nhiều, bà hội đồng cũng hiếu kính với bà, đã xin lỗi và nhận sai, bà nội thở dài rồi thôi, bà già rồi, chỉ muốn con cháu hoà thuận với nhau là bà vui lắm rồi.

Nói chuyện một hồi thì Khỏe đi ra cho bà nghỉ ngơi, sau đó đi lòng vòng nhà, ra vườn cây hóng mát, trong nhà hoài cũng bí bách lắm, công nhận nhà hội đồng trồng nhiều cây kiểng ghê, toàn loại quý giá không hà.

– Khỏe. Khỏe ơi..

Nghe ai gọi mình, Hai Khỏe nhìn nhìn ra cửa thì thấy Sáu Tài đứng thập thò ngoài cổng, Khỏe đi ra hỏi :

— Anh Sáu, chuyện chi vậy?

–, thím Tư bị ngất xỉu nữa rồi,Khỏe đi lên thị xã nhanh với tui, xuồng máy tui đợi sẵn rồi..

Khỏe nghe mà hết hồn, hỏi lại :

— Má ngất khi nào?

— Mới hồi sáng nè..

– Anh đợi tui, tui vô thay đồ đi ngay.. Trời ơi má ơi.

Hai Khỏe luống cuống đi nhanh vào thay bộ đồ với lấy ít bạc rồi nhanh chóng đi ra, vì vội quá mà đụng trúng con Quýt, làm đổ cả thố gà hầm.

— Á..

— Mợ.. Mợ có sao không mợ?

— Không sao, má tui xỉu, tui đi lên thị xã chắc chiều mới về..tui đi nghen.

Con Quýt hỏi với theo :

— Mợ mợ đi với ai?

— Tui đi với Sáu Tài..

Nói đến đó Khỏe cũng vội đi luôn, con Quýt gãi đầu gãi tai, hồi nãy nó vừa đi ra chợ mua đồ về hầm nó thấy Tư Bình còn thong thả đi mua đồ, có dấu hiệu lo lắng chi đâu ta, chắc là mới xỉu. Nghĩ vậy, nó Lượm con gà lên đem rửa lại cho sạch rồi hâm nóng lại ăn, chu choa, gà ác hầm ngon hết sẩy bà bảy.

____

Chiều đó, mọi người về tới, cậu Hai vào trước, đi khắp nhà mà không thấy Khỏe đâu, hỏi thì con Quýt nó nói Khỏe lên thị xã, cậu Hai chau mày :

— Ngất xỉu, sao Út An nó ở nhà chơi vui vẻ vậy ta, mày có nhớ nhầm không đó?

— Dạ không nhầm đâu cậu, mợ Hai quýnh quáng lắm, đi còn đụng con đổ hết thố gà hầm luôn mà.

— Vậy mợ có nói mợ đi với ai không?

— Dạ mợ nói là mợ đi với Sáu Tài á cậu! Mà cậu hỏi xong chưa, con đi tìm cậu Ba cái nhen?

— Nó không có về đâu, ở trển mà chăm sóc vợ con nó rồi..mà cậu đi lên thị xã với mợ, bà có hỏi thì nói nghen.

— Dạ cậu đi.

Cậu Hai đánh xe đi con Quýt cũng tiu nghỉu xuống nhà bếp, cậu không về, cậu ở trên đó với vợ với con cậu rồi, hu hu..

Thằng Tý đi làm đồng về,thấy con Quýt ngồi thẩn thờ liền đập vai hỏi :

— Quýt, nghĩ gì vậy?

Quýt hết hồn, la oai oái :

— Giật cả mình.. Làm gì mà như ma như quỷ vậy hả?

Tý gãi đầu :

–Đâu.. Tui đi ruộng vô mệt quá định nhờ Quýt lấy dùm miếng nước mưa uống cho mát vậy mà?

— Bộ ảnh không có tay hả mà sai tui? Tự lấy đi, đáng ghét.. Xí..

Con Quýt bỏ đi một nước, Tý tưởng Tý là ai mà sai nó hầu nước, nó chỉ cơm bưng nước rót hầu hạ cậu Ba thôi, nó thương cậu lắm ý.

___

Cậu Hai lên đến thị xã không có ai ở đó, cậu lại lái về nhà Tư Đời, cậu thấy bà Tư Đời đứng ngoài sân cười nói chuyện, cậu ngạc nhiên lắm nhưng cũng bước xuống chào hỏi mẹ vợ đàng hoàng, bà Tư Đời ngó ngó lên xe mới hỏi :

— Ủa, con hai nó không có về hả con?

Cậu Hai bắt đầu ngờ ngợ, cậu thấy không đúng lắm, cậu hỏi :

– Má dạo này vẫn khỏe hả má?

– Ừ, từ lúc uống thuốc của con đưa thấy khoẻ ra dữ lắm, ăn uống cũng ngon miệng hơn nhiều. Sao vậy con?

— Lạ thật, hôm nay nhà con đi lên Sài Gòn cưới vợ cho thằng Ba,vừa về đến thì sấp nhỏ nó nói vợ con đi lên thị xã từ trưa đến giờ chưa có về.

— Nó lên thị xã mần chi, đi với ai?

— Thưa, sấp nhỏ nói là vợ con nghe tjn má đau nên mới vội vàng đi, và đi với Sáu Tài.

— Trời ơi, má có đau ốm cái chi đâu, người khỏe re à, rồi con có lên thị xã chưa?

– Con lên rồi mà không có, con tưởng vợ con về đây nên mới qua, sao lạ vậy, rốt cuộc vợ con đã đi đâu..

Cậu Hai nét mặt vô cùng lo lắng, phải rồi, Sáu Tài, tìm sáu tài.

Cậu đánh xe qua nhà Sáu Tài gấp, thì nhà cửa vắng hoe, gọi mãi chẳng thấy ai trả lời, mãi một lúc thì có người đi ngang nói là hồi sáng này thấy Sáu Tài chuẩn bị quần áo đi đâu rồi, có vẻ khả nghi lắm.

Cậu chạy khắp nơi, khắp làng khắp xã nhưng vẫn không tìm thấy Khỏe, màn đêm đã buông xuống, cơn gió đã thổi mạnh, cậu biết tìm Khỏe ở đâu đây? Cậu gục đầu vào vô lăng, cậu sợ, sợ Khỏe gặp chuyện xấu.

Nhà hội đồng cho huy động lực lượng để tìm, cả đám thanh niên trong xóm cũng đốt đuốc đi tìm phụ mà bóng Khỏe mất hút, có người nói thấy Sáu Tài chạy xuồng máy đi ra hướng lên trên, cậu chạy cả đêm, mà vẫn vô vọng.

Một ngày, hai ngày, rồi ba ngày trôi qua, tin tức về Khỏe vẫn không có, cậu báo chính quyền, họ cũng đã điều tra kết quả thì vẫn vậy. Mới ba ngày mà mắt cậu trũng sâu, râu ria ra lởm chởm, cơm cậu không ăn, ngủ cũng chẳng ngủ, bà hội đồng xót con khuyên nhủ :

— Con ăn chút gì đi, chớ như vậy sao có sức.

— Con ăn không vô.

— Thống à, hay là nó bỏ trốn rồi.

— Không đâu má Khỏe không lý do gì mà bỏ đi cả, con đang lo không biết Khỏe có gặp nguy hiểm không nè, thiệt tình, trời ơi… Khỏe ơi, em ở đâu.

Cậu hét lên, cậu vò đầu bứt tai, lần đầu tiên cậu kích động đến vậy, bà hội đồng lắc đầu, cậu chụp lấy cái áo đi tiếp, bà hội đồng gọi theo :

— Nè, con đi đâu nữa đó, mới về chưa nóng chỗ nữa mà đi đâu vậy con, Thống.. Thống..

Cậu Hai chạy khắp nơi, cậu cứ chạy cứ chạy, cậu hỏi mọi người nhưng chỉ nhận cái lắc đầu “không biết, không gặp”.. Thế gian bao nhiêu người, để tìm một người có phải là quá khó, ước chi cậu có phép màu để nhìn thấu vợ cậu đương nơi đâu. Cậu mệt mỏi, gục đầu xuống vô lăng nước mắt cậu rơi.

Sáu Tài với Hai Khỏe mất tích k một dấu vết, họ đã đi đâu mà như thể chưa từng tồn tại, cậu ngày ngày chạy đôn chạy đáo tìm kiếm, chạy lên long an, rồi xuống châu đốc, xuống Đồng Tháp, đi cả xuống Cà Mau, Bạc Liêu nữa, nhưng rồi sao, người ở đâu, chỉ có một mình cậu đi tìm, bóng chim tăm cá biết tìm nơi đâu.

Bẵng cái đã mười ngày rồi, cậu Hai trong mười ngày đó tiều tụy đi hẳn, nhìn cậu chẳng khác gì ba mươi mấy tuổi, râu tóc sắp bằng nhau.. Cậu buồn bã, cậu ngồi uống rượu, chẳng biết đã bao nhiêu ly bao nhiêu chai đã cạn, đến khi một giọng nói quen thuộc cất lời :

_- Cậu Hai.. Về thôi.. Cậu say rồi..

— Khỏe.. Là em.. Em về rồi..

Cậu đứng lên ôm chầm lấy cô ấy, cậu hôn cô ấy rồi ngã vào vòng tay ấy, đến khi cậu tỉnh, đập vào mắt cậu là căn phòng của mình, có một cánh tay đang choàng lên eo cậu, một mái tóc đen huyền, một gương mặt áp vào ngực cậu, nhưng mùi hương này, thân thể này không phải của Khỏe, cậu hốt hoảng đẩy người ấy ra, cảm nhận thân thể cả hai đều trống trải, không một ai mặc chi cả.

— Anh Hai…!

— Sao sao cô cô lại ở đây? Tôi và cô.. Đã xảy ra chuyện gì?

Tư Bình kéo mềm choàng lên người, để lộ ra vệt máu hồng trên chiếc áo bà ba hồng lợt.

Cậu Hai ôm đầu, cậu nhớ hôm qua mình đã đi uống rượu, đã gặp Khỏe, sao bây giờ lại là Tư Bình chớ, chuyện gì đã xảy ra, chẳng lẽ, chẳng lẻ cậu và Bình đã.. Đã.. Không.. Không thể được..

— Khỏe đâu? Khỏe đâu rồi, sao cô lại mặc đồ của vợ tui hả?

Bộ đồ bà ba gấm này là cậu nhờ út Liễu may cho Khỏe đợt trước, cậu chắc chắn không nhầm.

— Chị Hai cho em, chỉ còn cho em mấy bộ nữa.

— Cô mau mặc quần áo vào đi ra khỏi đây ngay, nhanh..

Tư Bình cúi mặt, gương mặt thoáng vẻ dịu hiền, nhẹ nhàng nhặt quần áo lên mặc vào, khẽ nói :

— Chiếc áo này không thể mặc lại được đêm qua anh đã xé nó rồi, em mượn tạm một chiếc áo khác có được không?

— Lấy nhanh rồi ra khỏi đây ngay…__cậu Hai ôm đầu, rối bời, cậu đã làm gì, chết tiệt thật mà.

Tư Bình thay đồ xong, xin phép ra ngoài thì bên ngoài có tiếng gõ cửa :

“Cốc cốc”

— Cậu Hai ơi, ra ăn sáng..

Vừa lúc Tư Bình mở cửa, con Quýt chưng hửng :

— Tư Bình.. Sao sao lại ở đây?

— Tui về đây..!

Tư Bình bước vội ra về, thì gặp ngay bà hội đồng, nó cúi đầu chào :

— Thưa bà..

— lên nhà nói chuyện một chút đi..

— Dạ…

Bờ môi nó cong lên, má chồng à, con sẽ lên ngay..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN