Đường Vào Yêu - Phần 29-End
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
599


Đường Vào Yêu


Phần 29-End


Cậu tường tận lại cho mợ nghe, mấy hôm nay cậu đã đi điều tra rất kỹ vụ việc, cậu sớm đã nghi ngờ lời nói của Tư Bình nên theo dõi nó từ trước, người của cậu báo nó trước lúc gặp cậu ở quán rượu thì nó đã gặp một người trước ở căn nhà hoang , sau đó gặp người đó thêm hai lần nữa thì hoàn toàn tránh mặt người đó, vậy khả năng nó có khuất tất gì mới như vậy, phải vô cùng vất vả cậu mới tìm được và thuyết phục được người đó nói sự thật, hắn ta nói quả thực hôm đó hắn và Tư Bình đã có quan hệ với nhau, và lần đó cũng là lần đầu tiên của Tư Bình, cả hai lần sau nữa cũng do Tư Bình chủ động gặp hắn đề nghị quan hệ, nói trắng ra thì Tư Bình chính là muốn có thai và dùng cái thai để ràng buộc cậu, bắt cậu đổ vỏ, nó đã tính kỹ, hôm đấy có hai trường hợp, 1 là cậu vì trách nhiệm sẽ cưới nó, 2 là khi đợi cái thai ổn định nó sẽ bắt cậu chấp nhận, chỉ là người tính không bằng trời tính, mợ Hai Khỏe lại lật được ván bài của nó nên nó chỉ còn cách trông cậy vào cái thai này mà giữ được tánh mạng chờ cơ hội khác, đến bây giờ đầu nó vẫn đinh ninh người có lỗi là mợ Hai Khỏe, là mợ là cướp đi mối tình đầu mà nó ôm ấp cả thành xuân để hy vọng, nó không hiểu được đều cơ bản nhất trong tình yêu chính là tự nguyện chứ không phải sắp đặt.

— Vậy người đó là ai? Ở đâu?

— Hắn tên là Ba Hùng, người xóm trên, chuyên đi cuốc đất mướn, hắn đã có vợ và sáu đứa con rồi, nhà nghèo lắm, toàn cho lũ trẻ ăn cơm độn khoai độn sắn, hắn nói là Tư Bình đề nghị hắn làm chuyện đó và trả ba đồng bạc nếu Tư Bình có thai, sau đó thì đường ai nấy đi, nhưng Ba Hùng sau khi chiếm đoạt được thì lại thương nhớ nên mới lần mò xuống đây để kiếm, thì bị Tư Bình tránh mặt, mà lúc đầu hắn cũng cứng miệng lắm, không chịu khai ra đâu, tui khuyên lơn, nói cho hắn biết việc Tư Bình có thai mà đòi bỏ nên hắn mới thú nhận, hắn hứa sẽ đứng ra làm nhân chứng cho vụ này.

Mợ Hai nghe đến đâu đầu óc choáng đến đó, con Bình vì có được cậu mà làm bao nhiêu là chuyện, đến cả việc ăn nằm với đờn ông có vợ, còn phải trả bạc ngược lại cho người ta, trời ơi, mợ nghe mà nhục thay cho nó, xấu hổ thay cho nó, vậy đứa bé chắc chắn là con của Ba Hùng kia, không phải con cậu Hai rồi, nhưng liệu cậu và nó có.. Với nhau không? Cậu véo cằm mợ, nói:

— Yên tâm, tui không có làm gì có lỗi với em, hôm đó tui say như chết thì làm ăn được gì, với lại tấm thân trong trắng của tui chỉ trao cho một mình em thôi.

Mợ bĩu môi, mợ chê cậu ngày càng dẻo miệng:

— Cậu toàn xạo, cậu định lừa tui chứ gì, tui không thèm tin cậu đâu.

Mợ hách mặt qua một bên, tay mân mê những chiếc lá nhỏ, cậu từ phía sau ôm eo mợ, thì thầm vào tai mợ :

— Thế phải làm sao em mới chịu tin?

— Tui chả thèm tin, mặc kệ cậu đấy.

— Vậy em không tin không thương tui nữa thì chắc tui phải cưới thêm năm ba cô vợ nữa, mấy cô trên tỉnh xinh lắm, lại rất model, hay đến vụ mùa tui biểu má rước giúp tui 2 cô trước nhé, em có muốn đi cùng không?

Tai mợ lùng bùng, mợ quay sang mà véo khắp người cậu, mợ véo mạnh vào eo cậu mà mắng sa sả:

— Ừ, cậu đi đi, cậu cưới bao nhiêu cô thì mặc cậu, cậu nói với tui làm gì, đồ tham lam, ghét.

Ôi chao mợ giận rồi mặt mợ đỏ phừng phừng, mợ bẻ tan nát mấy nhánh hoa lúc nãy mợ còn nâng niu, mợ thấy nó chướng mắt ghê gớm, mợ bỏ vào nhà lớn, mợ kể cho bà hội đồng nghe, mợ ức cậu lắm :

— Cậu muốn cưới thêm vợ, má tranh thủ mà cưới cho cậu đi, để cậu than thở với con kìa.

— Nó trêu con đó chứ nó mà cưới ai.

Cậu đi vào, cậu nói :

— Không trêu, thật đó, má lên tỉnh tìm vợ cho con đi.

— Đó, má nghe chưa, con có nói oan cho cậu đâu.

Cậu được đà cậu nói thêm :

— Má nhớ chọn cô nào mà da trắng dáng thon, đừng mập quá, đêm ôm vào cứ chạm vào mỡ, chán lắm.

Cậu nói xong mợ nhìn lại mình, ôi, mợ mập thật, mợ nhiều mỡ thật, người tròn quay như cái đòn bánh tét, chắc hàm ý cậu đang nói mợ đây mà. Mợ giận, mợ về phòng chui vào chăn, mợ khóc, mợ ức cậu, ức cậu chưa chi đã chê mợ rồi, mợ mập là do mợ có chửa, mợ ăn nhiều đâu phải là cho mợ, là ăn cho con cậu cơ mà.

— Thôi mà, tui giỡn, có chi đâu mà khóc, nín đi, tui biểu con Na hầm gà cho em ăn.

Mợ vừa khóc vừa đẩy cậu ra :

— Ứ.. Tui không ăn, cậu dụ cho tui ăn tui mập để cậu dễ bỏ tui chứ gì, tui biết mà, biết cậu hết thương tui rồi mà.

— chọc em một chút cho vui chứ tui làm sao mà chán em, tui mê em gần chết đây này, nín đi, khóc nhè con nó cười cho đấy. Ngoan nào.

— Thật không?

— Thật.

— Vậy cậu có cưới vợ nữa k?

— Không.

— Cậu thề đi.

— Rồi, tui thề đời này sẽ không cưới thêm ai nữa, chỉ có một mình em thôi..

Cậu lau mặt cho mợ, cậu dỗ dành mợ, cậu biểu con Na hầm gà với hạt sen đem lên cho mợ ăn, mợ ngồi ăn hết con gà, mợ nói mợ nể cậu lắm mới ăn hết đó chứ mợ ghét ăn gà cực.

Cậu cười tủm tỉm, ừ, thì ghét, ghét mà xơi cả con gà hơn một ký. Lại còn làm thêm mấy ký xoài xanh chấm mắm đường, công nhận mợ ghét hay thật..

___

Hôm sau tên Ba Hùng đến, cậu cho người dẫn Tư Bình lên nhà lớn, mợ muốn xem thử Tư Bình nó có thành thật hay không, mợ hỏi nó :

— Tư Bình, tao hỏi mày lần cuối đứa nhỏ trong bụng mày là của ai?

— Là Của anh hai mà chị.

— Chắc không, tao cho mày nói lại một lần nữa đó.

Nó không ngần ngại mà gật đầu cái rụp :

–“chắc chắn, hôm ấy anh Hai đã cưỡng bức em.

Cậu Hai cười nhếch mép :

— Vậy sao? Hôm ấy tui say không biết gì, đến nổi đi còn không vững thì làm sao cưỡng bức cô. Được rồi, hạ màn đi, đừng diễn vở kịch cũ rích này nữa, đừng trưng gương mặt đáng thương ra nữa, chán lắm.

Cậu Hai ra dấu, thằng Tý dẫn Ba Hùng đi vào, Tư Bình trân mắt, người run lên, mồ hôi bắt đầu chảy xuống nườm nượp.

— Biết ai không?

Cậu Hai hỏi, Tư Bình cứng miệng không trả lời, nó chăm chăm nhìn Ba Hùng một lúc lâu rồi lắc đầu :

— Không quen.

Ba Hùng có vẻ như tương tư cô gái mới lớn, nên liền phản bác :

— Tư Bình, em đừng trốn tránh tui nữa. Tui đã khai hết cho cậu Hai rồi, em đừng ngoan cố nữa, tui không để em giao con mình cho người khác nuôi đâu, tui sẽ nuôi em, sẽ nuôi con. Dầu có cực khổ đến mấy tui cũng làm được.

-Anh im đi, đừng nói bậy bạ, tui với anh thì có quan hệ gì chứ, anh Hai, chị Hai, đừng nghe anh ta nói bậy, em thực sự không biết anh ta là ai.

Bà Hùng phân trần :

— Tui nói thật đó cậu mợ, tui có bằng chứng, trên người TƯ Bình có một nốt ruồi đen nơi ngực phải, và sau lưng có một cái bớt nữa, không tin mợ cho người kiểm tra đi.

Mợ Hai không cần kiểm tra vì Ba Hùng nói quá chính xác, từ nhỏ lớn lên bên nhau nên những điểm đó mợ nắm rất rõ.

Bà hội đồng mắng vào mặt nó :

— Đồ ôn dịch, mày mới tý tuổi đầu đã bày đủ trò, thứ quỷ quái.

Bỗng nó bật cười mà nói rằng :

— haha.. bà nói tui vậy bà có nhìn lại mình chưa, bà cũng có tốt đẹp gì, thuở thiếu thời bà cũng ác độc, hại chết người khác, cũng tranh giành mới có được ông Tiến, so về thủ đoạn tui còn thua xa bà kìa.

Bà hội đồng điên lên lao vào mà đánh vào mặt nó liên tục, máu miệng máu mũi chảy ra ướt nhẹp, mợ Hai phải can bà mới dừng tay.

Tư Bình không những không biết ơn mợ mà còn trách :.

— Mày đừng tỏ ra tốt đẹp, mày chẳng qua chỉ muốn thể hiện với anh Hai thôi chứ gì, đồ tham lam, đồ ích kỷ, tao trù ẻo cho đứa con trong bụng mày chết yểu.

“” bốp bốp “”

Mợ Hai giận run người tát vào mặt nó thêm 2 phát nữa, nó vẫn không sợ sệt dù mép miệng máu không ngừng chảy. :

__ Mày có ngon thì đánh cho tao chết đi, rồi tao sẽ theo ám mày, sẽ phá mày, cho mày một đời không bao giờ được vui vẻ. Ha ha..

— tại sao vậy Bình, sao mày lại trở nên tàn nhẫn như vậy hả?

Nó trừng đôi mắt đầy tia máu nhỏ mà đáp rằng :

— vì tao hận mày, hận mày cướp mất người tao yêu, từ nhỏ tao đã rất thích anh Thống , vậy mà mày lúc nào cũng tranh giành với tao, chỉ cần thấy anh ấy là mày chạy theo, mày đu bám theo anh ấy , đáng ra người anh ấy yêu là tao mới đúng, tao giỏi giang, tao cái gì cũng giỏi hơn mày..

Cậu Hai lên tiếng :

— Cô nhầm rồi, tui chưa bao giờ để ý chứ đừng nói là yêu cô. Đừng cho rằng mình có chút nhan sắc, chút khéo léo là hơn người khác, cái cô thua vợ tui chính là tâm hồn kia kìa.

— Anh nói dối, mỗi lần anh nhìn tui đều rất trìu mến, anh rõ ràng cũng rất thích tui.

— Điên. __cậu chán ghét mà nói.

— Tui điên vì quá yêu anh đó.

Bất ngờ nó bật dậy, lao đến chỗ cậu mợ mà đâm một nhát, máu, máu chảy xuống, chảy rất nhiều.

— haha, tao chết tao cũng sẽ kéo chúng mày theo, chết hết đi..

— Bắt nó lại, nó điên rồi…

Mợ Hai kêu thất thanh, cậu Hai sớm đã đỡ được bà hội đồng, chiếc áo bà mặc máu loang một vùng.

— Má. Má.. Không sao, không sao, con sẽ đưa má đi nhà thương. Má ráng lên má ơi..

Cậu toang cõng bà thì bị bà ghì lại, bà thều thào :

— Đừng, má muốn được chết ở nhà.

— Má đừng nói nữa, không sao đâu, không sao đâu.

Bà lắc đầu, giơ tay cầm tay mợ Hai Khỏe :

— Hai đứa nhất định phải hạnh phúc đó..(nhìn Hồng Nhung cũng đương mếu máo) cả con nữa, phải quản thằng Ba cho thật chặt, nó ưa ngọt, con.. Con..

Mắt bà trợn lên, hốc máu miệng đen xì rồi nhắm mắt xuôi tay, cậu mợ la hét, ôm lấy thân thể của bà.

–Không.. Không.. Má. MÁ trả lời con đi.. Má ơi…

Cậu Hai đau đớn gào thét gọi bà, nhưng người nằm đó chỉ là một thân xác lạnh ngắt, linh hồn đã bay bổng lên cao, hướng ánh mắt tiếc nuối mà nhìn các con, rồi bỗng tiêu tan vào hư ảo.

__

Đám tang bà hội đồng được tổ chức vào những ngày mưa nhẹ, cơn gió lùa vào ngôi nhà đầy rẫy những tang thương và mất mát, ông vừa mất không bao lâu bà lại đi, người ta nói trùng tang, là điềm xui xẻo, cậu mợ mặc kệ, vẫn lo cho bà về đất mẹ một cách trang hoàng nhất, nhưng có một điều rất lạ là bình thường bà hội đồng không sao hết nhưng khi chết cơ thể bỗng lở loét, y hệt lúc bà Hiểm lúc sinh thời từng bị, người ta xì xầm là nghiệp bà phải gánh, có người còn đồn thổi là xác bà hội đồng rất nhanh thối rữa, chưa chi đã có mùi nên mới cho vào quan tài sớm, nghe đâu lúc chôn người đào huyệt phải bịt mũi mới làm xong việc, tuy nhiên thực hư thế nào thì chỉ có người của Trần Gia biết, sau đó tin đồn lắng xuống, mọi người cũng dần quên đi.

Đợi đám tang bà hội đồng xong xuôi mọi người mới có dịp xử tội Tư Bình, thì ra nó phát hiện trong kho có một cây dao nhỏ , vì để tận trong góc nên mọi người không ai để ý, nhưng vô tình nó phát hiện được, nó định lựa lúc không có ai mà trốn nhưng xui rủi là cậu Hai tìm được Ba Hùng, nó biết bản thân đã không còn đường lùi nên liều mạng, người nó muốn giết là cậu Hai, tại bà hội đồng xông vào đỡ kịp nên bà mới chết, nó chính là muốn sau khi giết cậu cũng sẽ tự vẫn, để cho mợ Hai sống không bằng chết, ai ngờ mọi chuyện lại không thuận lợi như nó muốn.

Trước đêm chôn bà hội đồng, nó bị nhốt trong tù , bốn bề tăm tối, nó bỗng thấy một bóng trắng lướt qua lướt lại, rồi bay bổng trên không trung, khi lại vụt qua vụt lại trên đầu nó rồi le cái lưỡi dài sọc ra mà hù nó, nó sợ đến đái ra quần, bò lê bò lết co rúc người lại, nhưng cái bóng trắng vẫn không chịu tha cho nó, cứ mãi cười ha hả, khi lại khóc lóc thê lương rồi rủ nó đi cùng, nó sợ lắm, thần trí hoang mang dẫn đến nói sảng, khi cười khi nói như một người điên, cuối cùng nó điên thật, ăn cả đất cả đá, cây cỏ, quần áo không chịu mặc cứ xé toang ra như nhộng , đốc tờ và thầy lang đều nói nó vì sợ quá mà sanh ra ảo giác dẫn đến điên loạn, không được bình thường, vậy là cuộc đời sau này của nó mãi chìm trong sự ngờ nghệch, mợ Hai Khỏe không đành lòng nên bỏ ra số bạc lớn để xin cho nó về nhà cho bà Tư Đời chăm sóc, đến khi dọn dẹp quần áo cho nó, mọi người mới phát hiện ra sấp giấy được nó giấu trong mớ quần áo, nó ghi nó hận ông Tư Đời vì hay la mắng nó, nó nói nó ghét con Ba Mạnh vì lúc nào cũng bắt nạt nó, nhưng nó ghét nhất là mợ Hai Khỏe, ghét cách mợ cười khì nhường cho nó miếng ăn, ghét mợ hay nhắc cậu Hai cậu Hai trước mặt để chọc tức nó, nó đếch thèm, nó đếch thèm cái loại giả tạo như vậy, nhưng có lẽ đặc biệt nhất là tấm giấy đã ngã vàng vì thời gian, nó ghi hôm nay nó vô tình biết được nó không phải là con ruột như Hai Khỏe hay Ba Mạnh mà chỉ là đứa con nuôi được bà Tư Đời nhặt ở ngoài ruộng, bà Tư Đời khi nghe cậu Hai đọc xong thì bật khóc :

– Trời ơi là trời, ai nói nó là con nuôi vậy trời, nó là con ruột, là đứa con tui dứt ruột đẻ ra, tui mang thai cực khổ, tui nuôi nó từng ngày, trời ơi, ông ngó xuống mà coi, ông sắp đặt chi mà ngang trái vậy nè..!

— Vậy sao nó nói nó là con nuôi hả má?

Bà Tư Đời trả lời mợ Hai rằng :

— Hồi đó má với cha bây cự nhau vì ổng đi uống rượu về ổng nói con Bình không giống ổng, cái má tức quá má mới nói tui lượm nó ngoài ruộng sao mà giống được , má nói cho đã cái miệng vậy thôi chứ lượm nhặt gì đâu mà lượm, chắc nó vì cái lý do này mà trách mà ghét chúng ta, cũng tại má, tại cái miệng của má mà ra mọi rắc rối sau này.. Huhu…

Lúc này tất cả mới ngã ngửa, hoá ra vì hiểu lầm, vì cho rằng mình là con nuôi nên Tư Bình mới bất mãn, nó nhìn cuộc đời qua lăng kính tối tăm, nó nghĩ ai cũng ghét nó, giả tạo với nó nên sinh ra những thù hằn không đáng có..

___

Lời tác giả :

Em xin cảm ơn tất cả mọi người đã cùng em đi hết bộ truyện, cảm ơn mọi người đã luôn like và chia sẻ cho em nhiệt tình mặc dù bộ này không được xuất sắc. Nhưng thôi kép lại bộ này chúng ta lại gặp nhau ở bộ truyện thực tế khác, có tựa là MỘT THOÁNG MỘNG MƠ, truyện có thật 100%,tuần sau lên truyện mới nhé.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN