Duy Chỉ Mình Em - Chương 10: Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
44


Duy Chỉ Mình Em


Chương 10: Chương 10


Đường về không quá xa.

Nửa đêm đường xá vắng vẻ yên tĩnh, tiếng động cơ xe máy đặc biệt chói tai.

Ôn Giản ngồi sau lưng Giang Thừa, không còn rối loạn như ban nãy, lần này không dám ôm eo Giang Thừa nữa, một tay nắm lấy baga sau yên xe để giữ thăng bằng.

Giang Thừa không mấy lưu tâm đến tình tiết nhỏ này, tập trung lái xe, trong đầu nhớ lại cái nhìn của Lâm Cảnh Dư: “Dẫn nó đi.”
Rõ ràng không nói gì với nhau, không biết tại sao Giang Thừa lại đọc hiểu ánh mắt cầu xin giúp đỡ này của ông.

Anh cũng không biết mối quan hệ giữa ông và Ôn Giản, nhưng cái nhìn ban nãy có lo lắng, cũng có xin giúp đỡ.

Giang Thừa nhớ lại, lúc anh bị thương nặng sắp rơi vào hôn mê, Lâm Cảnh Dư vì không muốn để anh mất ý thức, nên đã ghé vào tai anh nói rất nhiều chuyện, trong những câu chuyện ấy, hình như ông từng đề cập qua, ông có một cô con gái rất đáng yêu.

Trong cơn gió thổi mạnh, Giang Thừa hơi quay đầu nhìn Ôn Giản đang yên tĩnh ngồi phía sau.

Ôn Giản vốn thẩn thơ ngồi đó, đột nhiên bị anh nhìn, bất giác ưỡn thẳng lưng, nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu.

Giang Thừa không nói gì, chỉ nhìn cô một cái rồi quay đầu về.

Lòng Ôn Giản thấp thỏm, lại không dám hỏi anh chuyện gì, có hỏi chắc chắn vẫn nhận được câu trả lời quen thuộc: “Không có gì”, “không sao”.

– Tối nay đã có chuyện gì?- Lúc gần đến cổng cư xá, Giang Thừa đột nhiên hỏi cô.

– Đang đi về tự nhiên có cảm giác sau lưng có chiếc xe luôn đi theo tôi, lúc ấy liền nhớ lại buổi chiều anh nói có người theo dõi, tôi sợ quá, sợ đi tiếp sẽ dẫn chúng về nhà, nhưng tôi vừa đến nơi này có mấy ngày, không biết đồn công an ở đâu, giờ đó thì các cửa hàng quán xá đều đóng cửa, không có ai, nên tôi gọi điện thoại cho anh cảnh sát đã đến tìm mình, anh ấy bảo tôi cứ đi về phía khu quán bar, nơi đó đông đúc, anh ấy cũng đang ở gần đó, bảo tôi cứ giữ máy nói chuyện, anh ấy sẽ đến chỗ tôi, sau đó liền gặp anh- Ngữ tốc chậm dần đều.

Giang Thừa gật đầu, không hỏi thêm, anh đưa cô về đến trước nhà.

Cô ở tòa nhà sát cổng sau, tầng trệt, có hơi khuất nhưng khá dễ tìm.

Ôn Tư Bình vẫn đang chờ cô về, nghe tiếng xe gắn máy liền chạy ra mở cửa, thấy Giang Thừa đang lái xe còn Ôn Giản ngồi ở yên sau, bà hơi sững sờ.

– Đây là?- Bà nhíu mày hỏi, nhìn Giang Thừa thấy quen quen.

– Là bạn học cùng lớp với con- Ôn Giản giới thiệu, tránh để Ôn Tư Bình lo lắng, cô bịa đại một lý do- Nhà anh ấy gần đây, tối nay ôn bài hơi trễ, giáo viên không yên tâm nên kêu anh ấy tiện đường đưa con về.

Ôn Tư Bình không nghi ngờ, mỉm cười nói cảm ơn với Giang Thừa, khách sáo mời anh vào nhà ngồi chơi.

Giang Thừa đánh giá người phụ nữ còn khá trẻ ở trước mặt, bà chẳng thay đổi gì nhiều so với mười năm trước, Ôn Giản thừa hưởng hoàn toàn nhan sắc của mẹ, ngay cả khí chất cũng tương tự, đều là người dịu dàng khôn khéo.

Đôi mắt âm thầm quét vào trong nhà, trong nhà không có ai, nhưng ngoài ban công có phơi quần áo đàn ông.

Thu hồi tầm mắt, nhìn mẹ Ôn Giản đang mỉm cười với mình, Giang Thừa khách sáo từ chối:
– Cảm ơn dì, nhưng giờ cũng trễ rồi, con phải về nhà, hai người đi nghỉ ngơi đi ạ.

Đẩy xe định ra về.

Ôn Giản ngập ngừng, hơi bước tới, mím môi, rụt rè nói cảm ơn anh:
– Tối nay thật sự cảm ơn anh.

Giang Thừa nhìn cô, cô đang ngước lên nhìn anh, mở to đôi mắt tròn xoe có vẻ bứt rứt bất an, mặt ửng đỏ.

Môi anh mấp máy:
– Không cần khách sáo.

Leo lên xe, chạy mất.

Ôn Giản nhìn theo bóng lưng anh xa dần, cho đến khi biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt.

Ôn Tư Bình lo lắng nhìn cô:
– Lai lịch của người bạn này thế nào? Sao giáo viên đột nhiên kêu cậu ta đưa con về nhà?
Ôn Giản lắc đầu, cô cũng không biết lai lịch anh thế nào, trong đầu hiện lên cảnh tượng vừa rồi anh đoạt súng rồi chỉa vào giữa trán người kia, thân thủ gọn gàng và đôi mắt sắc sảo, rõ ràng rất khác với những học sinh bình thường.

Thân thủ mau lẹ thế này cô chỉ từng nhìn thấy ở ba cô, lúc ông dạy cô vài chiêu phòng thân.

Thời gian ông ở nhà không nhiều, nhưng chỉ cần trở về thì nhất định sẽ dạy cô vài chiêu phòng thân đơn giản, bắt cô làm vài bài huấn luyện thể lực.

Ông hi vọng cô có năng lực tự vệ nhất định, không cần giỏi, nhưng thời khắc mấu chốt nhất định phải bảo vệ được chính mình.

Bởi vì cảnh tượng kinh hồn tối nay, ban đêm Ôn Giản ngủ chập chờn, trong mơ màng cảm giác có ai đó đẩy cửa phòng ra, một bóng người cao lớn xuất hiện, đường nét thâm trầm bị ánh đèn đường bên ngoài cửa sổ chiếu ra bóng râm mờ ảo, nửa khuôn mặt khuất trong bóng tối.

Ôn Giản ôm chăn ngồi dậy, gọi một tiếng:
– Là ba hả?
Ông đến gần cô, đường nét gương mặt trong bóng tối dần trở nên rõ ràng.

Lâm Cảnh Dư ngồi xuống đầu giường cô, đặt tay lên trán cô, vén nhẹ mái tóc, khẽ hỏi:
– Có bị thương không con?
– Dạ con không sao.

Lâm Cảnh Dư cười cười sờ vào tóc cô.

– Ngủ đi con- Ông nói, kéo chăn đắp lại cho cô rồi mới ra ngoài.

Sáng hôm sau, Ôn Giản lại không thấy ba đâu cả, cô muốn hỏi mẹ tối qua có phải ba về không, nhưng thấy sắc mặt Ôn Tư Bình có vẻ bình yên nên cô lại nhịn xuống, cô biết nhất định ba đã về, mỗi lần ba về, thì sắc mặt mẹ cô sẽ thay đổi rất nhỏ, là một loại bình yên vô cùng thỏa mãn.

Phát hiện này khiến tâm trạng Ôn Giản lâng lâng.

Sáng nay thời tiết tốt, bầu trời trong xanh, người qua lại vội vàng trên đường, cảnh tượng hồi hộp tối qua hệt như giấc mộng không thật.

Ôn Giản vừa đến cổng trường đã nhìn thấy Uông Tư Vũ đứng chờ ở đó.

Hôm nay Uông Tư Vũ không mặc cảnh phục, diện áo sơ mi trắng quần tây đen, trong sáng sạch sẽ hệt như sinh viên tốt nghiệp ngày đầu đi làm, Ôn Giản suýt không nhận ra anh.

Thấy cô tới, anh mỉm cười, sau đó hỏi:
– Tối qua không sao chứ?
– Tối qua cảm ơn anh nhé.

– Không có gì, chuyện nên làm mà- Uông Tư Vũ một tay cắm túi quần, đi sóng vai cùng cô, vừa đi vừa hỏi- Ăn sáng chưa?
Ôn Giản gật đầu:
– Ừm, ăn rồi.

Còn anh?
– Vừa ăn xong.

Ôn Giản thấy dường như anh muốn đi cùng cô vào trường, hoang mang quay sang hỏi anh:
– Anh tìm em là có chuyện gì à?
– Không có gì- Uông Tư Vũ cười cười, chỉ là đảm bảo an toàn của cô mà thôi.

Hôm qua sau khi tan làm, lãnh đạo đột nhiên gọi điện cho anh, kêu anh đi điều tra camera ghi hình ở cổng trường trung học phụ thuộc Tùng Thành và đoạn đường chung quanh đó, còn cho anh thông tin chi tiết về thời gian và tuyến đường, xác nhận xem Ôn Giản có bị theo dõi không.

Trong camera quả thật có hai chiếc xe cùng thương hiệu màu sắc xuất hiện gần cổng trường, một trước một sau, chiếc xe đằng trước ở khúc cua thứ ba đột nhiên rời đi.

Ngay lúc Uông Tư Vũ định xác nhận sâu thêm sự xuất hiện của chiếc xe đó là trùng hợp hay có mục đích khác, anh nhận được cuộc gọi của Ôn Giản, báo với anh cô đang bị theo dõi.

Giọng nói ở đầu dây bên kia có hơi run, nhưng nghe vào vẫn tỉnh táo, không hề bối rối.

Lúc ấy cô ở gần anh, chỉ cách khu quán bar, khu ấy mặc dù không đông đúc như trước, nhưng vẫn nhiều người hơn chỗ khác, bởi vậy anh kêu cô đi qua đó, còn anh thì băng qua khu đó tìm cô, chỉ là khu đó địa hình phức tạp, anh quên mất cô không mấy quen thuộc với đường xá ở đây, đoạn đường đó cô biết toàn dựa vào ấn tượng lần trước, anh càng không ngờ chỗ đó lại đang xảy ra chuyện.

Lúc tiếng súng truyền đến từ đầu dây bên kia, toàn thân anh lạnh toát, anh theo tiếng chạy đến không tìm được cô, người ở hiện trường cũng bỏ chạy tán loạn.

Anh gọi điện cho cô, cũng may cô vẫn an toàn.

Hôm nay anh đến, chỉ vì để xác nhận tình trạng của cô, đồng thời bí mật quan sát tình hình tiếp theo.

Anh không đi theo cô vào khuôn viên trường, chỉ đưa cô đến trước cổng, dừng bước, mỉm cười nhìn cô:
– Được rồi, em vào lớp đi.

– Vâng- Ôn Giản mỉm cười với anh.

Giang Thừa đúng lúc đạp xe ngang qua, nhìn cô một cái, lại nhìn Uông Tư Vũ, ánh mắt lặng lẽ đảo qua.

Ôn Giản cũng nhìn thấy anh, muốn vẫy tay gọi anh, nhưng thấy khuôn mặt anh lạnh tanh, lời đến bên miệng lại nuốt trở vào, tạm biệt Uông Tư Vũ rồi đi vào trường.

Ở nhà để xe, Ôn Giản gặp Giang Thừa vừa đậu xe xong.

Anh nhìn cô một cái, bình thản lướt qua cô, không nói lời nào.

Ôn Giản cũng nhìn anh một cái, không biết nói gì bèn im lặng đá chống xe.

Giữa cô và Giang Thừa hình như ngoại trừ “cảm ơn” ra thật sự không còn lời nào để nói.

Dựng xe xong Ôn Giản phát hiện Giang Thừa không đi, đứng ở một bên như đang đợi cô.

Lúc cô đến gần mới cùng cô đi về phía lớp học, trên đường đi cũng lại không nói gì.

Ôn Giản tự nhiên thấy căng thẳng, khi căng thẳng thì bất giác nắm chặt quai đeo ba lô, im lặng đi theo anh.

– Vừa nãy là anh cảnh sát mà tối qua em gọi điện xin giúp đỡ?- Lúc sắp đến lớp, Giang Thừa đột nhiên hỏi cô.

– Ừ- Cô quay sang nhìn anh, gật đầu..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN