Duy Ngã Độc Tôn
Chương 72: Nếu như ta nói không thì sao?
Trong mắt A Hổ hiện lên một tia kính nể, khẽ giọng nói:
– Triết gia ở hồ Thanh Bình cách thành Hoàng Sa hơn bảy trăm dặm, là một trong mấy thế lực lớn không chấp nhận quản lý bên trong Thanh Long quốc. Bọn họ chiếm núi xưng vương, sở hữu tám trăm dặm non nước, địa thế hiểm ác đáng sợ, bốn phía là hồ, rất khó tấn công! Anh hùng hảo hán Triết gia rất nhiều, cường giả Địa cấp Thiên cấp đều có không ít. Theo truyền ngôn nói Triết gia còn có cường giả Chí tôn đột phá Thiên cấp. Dù sao rất nhiều năm trước Tiên đế phái binh tiến công mấy lần, mỗi lần đều thất bại thảm trọng, hao binh tổn tướng, đầu đầy bụi đất đại bại mà về, đến cuối cùng thậm chí thành tâm bệnh của Tiên đế. Sau khi Tiên đế băng hà, Hoàng đế hiện nay kế vị liền sửa đổi tác phong Tiên đế, phát chiếu thư chiêu an Triết gia hồ Thanh Bình, ban cho Triết gia một tước vị Hầu tước nhất đẳng. Cho nên đệ nói, người Triết gia bắn chết một gã võ giả Huyền cấp Hoàng tộc, có vấn đề gì sao?
Tần Lập nghe xong, cười lắc đầu. Đích xác, đổi làm người thường thì chắc chắn là tội chết, còn đối với người Triết gia mà nói, nhiều nhất cũng chỉ bị quở trách một phen mà thôi.
Quả nhiên, mới vừa rồi đoàn võ giả Hoàng gia còn có chút hỗn loạn liền có người đứng ra. Tuy rằng trong mắt khó nén phẫn nộ, nhưng giọng điệu nhu hòa hơn nhiều kẻ vừa bị bắn chết.
– Là vị công tử nào của Triết Hầu gia? Có thể mời ra gặp mặt!
Tần Lập nhìn thấy bên người thanh niên Triết gia kia, còn có mấy lão già cao tuổi dường như đang khuyên vài câu gì đó. Nhưng thanh niên Triết gia kia hừ một tiếng, không hề để ý mang theo cung tên đi ra, quay về phía võ giả kia lạnh lùng nói:
– Ta chính là người Triết gia, thế nào, hiện giờ muốn cho ta qua? Hừ, một đám hèn nhát chưa đánh đã lui!
Ầm!
Một cổ uy áp khổng lồ đột nhiên mãnh liệt tràn ra từ giữa đám võ giả Hoàng gia, ùn ùn kéo lên ép về phía thanh niên Triết gia này. Dù ngay cả Tần Lập cách đó mấy trăm thước cũng cảm nhận được cổ áp lực làm người ta run sợ!
– Thứ không biết sống chết! Còn dám mở miệng nói lời ngông cuồng!
Theo lời nói lạnh băng tới cực hạn này, chỉ thấy người thanh niên Triết gia kia như trúng phép định thân đứng ở đó hai mắt lồi ra, sắc mặt sung huyết đỏ bừng, máu tươi theo thất khiếu chậm rãi chảy ra!
– Dừng tay!
– Lớn mật, dám đả thương công tử nhà ta!
Trong đám người truyền đến mấy tiếng rống giận, mấy bóng người nháy mắt bay đến bên người thanh niên Triết gia kia. Trong không khí truyền đến tiếng nổ ầm ầm, một làn sóng khí có thể thấy bằng mắt thường sôi trào nổ lan ra!
Người thanh niên Triết gia kia được mấy lão già kia đoạt trở về, ọe một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, thần sắc trở nên hết sức uể oải.
– Đây chỉ là cho hắn một bài học! An tâm làm Hầu gia hồ Thanh Bình của các ngươi. Nhớ kỹ, Thanh Long quốc này, là họ Triệu! Không phải họ Triết! Đừng tưởng rằng đến chỗ nào cũng có thể kiêu ngạo như vậy!
Giọng nói này lạnh lùng tới cực điểm, như là hoàn toàn không để Triết gia vào mắt. Nhưng trên thực tế, nếu là người khác bắn chết võ giả Hoàng gia kia, sợ rằng hiện tại cặn bã cũng không còn. Để lại cho thanh niên Triết gia kia một mạng, đã là cho mặt mũi rất lớn rồi!
Giọng nói lạnh lùng kia dường như phát ra ngay từ giữa hai trăm võ giả Hoàng gia, nhưng lại không một ai có thể tìm được. Giọng nói đó lại vang lên tiếp:
– Các ngươi nếu có bản lãnh thì đi đường khác vào hồ Phượng Hoàng, con đường này không thông! Muốn lấy được chỗ tốt từ trong tay Hoàng thất, lại còn không muốn trả giá gì, trên đời này nào có chuyện tốt như vậy? Nếu như gọi tới ta, ta sẽ rất cảm kích hắn! Hắc hắc…Các ngươi còn có ai không phục, có thể đứng ra thử xem. Vừa rồi lão phu không có ở đây lại để các ngươi đánh lén một lần. Hừ, hiện giờ lão phu đã trở về, còn ai dám châm ngòi kích động, cẩn thận lão phu không khách khí. Đừng cho là ta không tìm được các ngươi, bóp chết ngươi cũng không khác gì bóp chết một con kiến cả!
Giọng điệu người này quả thật cuồng vọng tới cực điểm, nhưng mấy trăm võ giả này lại không một ai dám phát ra nửa điểm âm thanh. Vừa rồi đối phương bày ra loại khí thế này, không cần hiện thân đã ép bức thanh niên Triết gia kia thiếu chút bạo thể mà chết. Loại thực lực này Địa cấp căn bản không thể làm được!
Như vậy, chỉ có thể là Thiên cấp!
Phần lớn những người này không sợ chết, nhưng không có người nào lại thích chủ động chịu chết.
Cho nên khi người này nói xong câu đó, lập tức có không ít võ giả bắt đầu chia sang hai phía mà đi, vẫn còn có người không cam lòng không chịu lùi bước! Trong trăm ngàn năm, có khả năng chỉ có mỗi một lần cơ hội như thế. Mắt thấy tới được sát bên cạnh hồ Phượng Hoàng, nếu như không thể vào nhìn một cái, vậy đúng là chết không nhắm mắt mà!
Võ giả Hoàng gia ở cửa khẩu bên kia nhìn những người này tán đi, đều cười lạnh không thôi. Muốn vượt núi? Nếu dễ dàng như vậy, mấy người chúng ta thủ ở chỗ này làm cái gì? Đợi khi các ngươi thấy được linh thú Thiên cấp chân chính cường đại, thì biết rõ nó khủng bố cỡ nào!
– Chúng ta làm sao bây giờ?
A Hổ thấp giọng hỏi Tần Lập.Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lúc này, tên võ giả khinh bỉ bọn người Tần Lập lúc trước cố ý quay về phía này cười lạnh nói:
– Các ngươi cũng đừng theo chúng ta nha. Cảnh cáo các ngươi, nếu dám đi theo chúng ta thì tự gánh lấy hậu quả!
Mấy người Tần Lập cũng không liếc nhìn người kia, tên đó thấy không có mặt mũi liền xoay người theo đám người rời đi. Tần Lập biết người tới nơi này, khẳng định còn kéo dài không dứt vượt quá mấy trăm người này. Hơn nữa các lối đi khác chưa chắc không có người đi, chỉ là bên này có nhiều người nhất mà thôi.
Chỉ trong khoảnh khắc, ngoại trừ quân Hoàng gia trấn thủ, tất cả các võ giả đều tự tán đi. Phần lớn đều đi về phía bên phải, bên kia là một mảnh rừng rậm, sau đó vượt qua một ngọn núi lớn là có thể đến được sơn cốc. Nói là tám lối đi, nhưng bên kia có bị một ngọn núi ngăn trở hay không thì cũng không ai biết. Chẳng qua chỉ cần có thể lên đỉnh núi là bọn họ có thể thấy được hồ Phượng Hoàng, trực tiếp trượt từ sườn núi xuống phía dưới là được.
Đến bây giờ Tần Lập cũng đại khái hiểu rõ được ý của Hoàng thất, đó là có thể ngăn cản được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu. Nếu như để cho tất cả mọi người tràn vào, vạn nhất ai đó vận số tốt thật sự chiếm được bảo vật, lại len lén trốn đi, vậy chẳng phải Hoàng thất coi như biếu không cho người khác?
Hoàng đế phái ra đông đảo võ giả như vậy, lại há có thể cam tâm?
Nghĩ đến điểm đó, chút khó chịu trong lòng Tần Lập cũng liền tiêu tán hết. Tuy nhiên đã vào bảo sơn, lại có thể nào ra về tay không, vì vậy hắn nói:
– A Hổ, huynh kinh nghiệm phong phú, xem chúng ta có khả năng tránh né được linh thú cường đại, tiến vào trong hồ Phượng Hoàng hay không?
A Hổ nhìn lướt qua địa hình các phía xung quanh, nói:
– Khó, tuy nhiên có thể thử xem!
Nói rồi ngón tay chỉ về một mảnh ao đầm bên trái:
– Nếu có thể vượt qua từ bên này, hẳn là sẽ có cơ hội!
Tần Lập nhìn thoáng qua mảnh ao đầm mấy trăm thước. Không giống với những ao đầm khác vừa bẩn vừa đục, nước ở đây rất trong đến mức gần như có thể thấy được đáy. Một ít tảng cỏ trôi nổi bên trên mặt nước, còn có một ít gắn kết lại thành đảo nhỏ, bên trên đảo sinh trưởng một vài lùm cây thấp bé.
– Nơi này làm sao qua chứ?
Bộ Vân Yên cau mày nói, những người vừa mới rời khỏi nơi này, cũng căn bản không suy nghĩ tới mảnh ao đầm rộng chừng ngàn thước này. Ai biết một mảnh ao đầm bề ngoài bình lặng, có thể ẩn giấu linh thú cường hãn gì hay không? Đối với đa số mọi người mà nói, vẫn là đạp bước trên đất bằng thì cảm giác tốt hơn.
Tần Lập cười nói:
– Cái này đơn giản thôi, làm bè gỗ là được!
Nói ra là làm ngay, đối với mấy người này mà nói bè gỗ cũng không coi như quá khó khăn. Chẳng qua ngoại trừ A Hổ ra mọi người đều là người ngoài nghề, tốn hết mấy tiếng đồng hồ, trên đầu mỗi người đều toát hết mồ hôi, một cái bè gỗ giản dị dài mười thước rộng ba thước được làm ra.
Hai người Tần Lập cùng A Hổ một trước một sau đẩy về trước, bởi vì chế tạo bằng thân cây mới chặt, cho nên bè gỗ rất nặng, sợ rằng không dưới mấy trăm cân. Hai người đẩy đến sát bờ ao đầm, bỗng nhiên từ một bên đi tới mười mấy người, kẻ dẫn đầu chính là tên võ giả cười nhạo Tần Lập lúc trước, mở miệng đã nói:
– Đưa bè gỗ cho chúng ta!
Lập tức làm mấy người bên Tần Lập giận tím mặt, khổ cực cả buổi trời mới làm ra một bè gỗ, ngươi dựa vào cái gì mở miệng liền lấy đi? Hơn nữa các ngươi còn không biết tự làm lấy sao?
Chẳng qua bởi vì đều thề đi theo Tần Lập, loại chuyện đối ngoại này vẫn phải xem thái độ của Tần Lập. Kỳ thật giận thì giận, nhưng A Hổ Lãnh Dao cùng Bộ Vân Yên đều biết rõ, buông tha bè gỗ mới là lựa chọn sáng suốt nhất.
Lúc này Tần Lập ngẩng đầu, thấy là người vừa rồi, vẻ mặt bình tĩnh nói:
– Nếu như ta nói không thì sao?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!