Duy Nhất Là Em - Chương 25: Bôi thuốc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
351


Duy Nhất Là Em


Chương 25: Bôi thuốc


Translator: Nguyetmai

“Tôi là ba bệnh nhân.”

Khương Cửu Sênh hoàn toàn câm nín.

Thời Cẩn vẫn bình thản: “Bác chăm sóc bản thân tốt thật.”

Đến phiên TạĐãng câm lặng. Khiếu hài hước của bác sĩ khoa Ngoại thật khiến người ta không cười nổi.

Hiển nhiên không khí không mấy tốt đẹp, TạĐãng dường như vẫn ôm lòng đề phòng với Thời Cẩn. Đúng lúc ấy, chuông điện thoại bất ngờ vang lên.

Khương Cửu Sênh quay người nghe máy: “Chị Tĩnh.”

Nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú của TạĐãng lạnh đi.

Tốc độ nói bên kia rất nhanh, dồn dập như pháo dây, vừa nghe đã biết chịấy đang tức giận.

Khương Cửu Sênh tốt tính, điềm đạm đáp lại: “Vâng, cậu ấy đi cùng em.”

Đối phương nói tiếp mấy câu.

“Vâng.” Khương Cửu Sênh cúp máy.

TạĐãng bực mình hỏi: “Chịấy gọi điện cho bà làm gì?”

Chị Tĩnh trong cuộc gọi khi nãy là Tống Tĩnh – quản lý của TạĐãng. Chị hơn bốn mươi, tính nóng như lửa, giọng đã lớn lời lẽ còn cay nghiệt. TạĐãng nghi ngờ chịđến thời kỳ mãn kinh, hoặc chồng chị không nghe lời.

Nhưng, phía trên chỉ là quan điểm cá nhân của Công Túa TạĐãng.

Theo cách nhìn của người ngoài, Tống Tĩnh giỏi giang, khôn khéo, giao thiệp rộng, biết đối nhân xử thế, là kiểu phụ nữ mạnh mẽ cứng rắn, vậy mà lại xui xẻo dẫn dắt Công Túa Tạ. Tên đó còn khó hầu hạ hơn cả công chúa thời cổđại, sang chảnh đến mức nước uống cũng phải là loại nhập khẩu, quần áo chỉ mặc đồ thiết kế, kén cá chọn canh, không ăn gừng tỏi hải sản. Mệt mỏi hơn nữa, Công Túa Tạ còn mắc bệnh điệu đà, tuyệt đối không được động vào đôi tay ngọc thon dài và mái tóc xoăn như lông dê của cậu.

May mà sư tỷ Khương Cửu Sênh này có thể trừng trịđược Công Túa. Vì vậy mỗi khi Tống Tĩnh nổi cơn tam bành hết đường xoay xở, chị sẽ gọi điện cho Khương Cửu Sênh cầu cứu.

“Chịấy tìm cậu.” Khương Cửu Sênh nhìn thời gian trên điện thoại, “Cậu có một buổi họp báo, còn nửa tiếng nữa làđến giờ ghi hình.”

TạĐãng không buồn quan tâm, chẳng muốn đi chút nào: “Đến lúc đó quay bù.”

“Phát trực tiếp đấy.”

TạĐãng lẩm bẩm không chịu đi. Công Túa ngang bướng phải dỗ dành!

Khương Cửu Sênh hờ hững: “Lát nữa trợ lý của tôi sẽđến, cậu về trước đi, băng bó xong tôi gọi cho cậu.”

Giọng điệu này cứ như ra lệnh vậy. TạĐãng tức giận gắt: “Biết rồi, không cần đuổi!” Rồi hừ một tiếng, liếc nhìn Thời Cẩn vài lần mới chịu đi.

Khương Cửu Sênh bật cười, theo Thời Cẩn vào phòng làm việc. Thay vì nói là phòng làm việc, chỗ này giống phòng khám hơn, có hai cái máy cô không biết tên, một chiếc giường kéo rèm, tủ gỗđựng đầy giấy tờ tài liệu, bày biện ngăn nắp vô cùng. Ngoài ra còn có một bộ vi tính, bên cạnh là bộ dao giải phẫu chuyên dụng.

Đúng là phong cách của Thời Cẩn, đơn giản mà chỉnh tề.

Thời Cẩn tiến lên, kéo rèm giường bệnh, trải áo khoác treo trên giá gỗ của mình lên giường: “Em ngồi xuống đây.”

Khương Cửu Sênh nghe lời ngồi xuống, nói tiếng cảm ơn.

Thời Cẩn mím môi cười, lấy băng bông, thuốc men và dung dịch sát trùng từ tủ thủy tinh, bỏ vào khay rồi mang tới. Anh đeo găng tay, cúi người nâng cằm cô lên.

Dù cách lớp găng tay, Khương Cửu Sênh vẫn thấy tay anh lạnh buốt, bất giác lùi ra sau.

“Đừng cửđộng.” Thời Cẩn nói khẽ.

Cô ngồi im. Anh gỡ khẩu trang cho cô, nhíu mày nhìn vết thương trên mặt cô. Sau đó, anh cúi đầu pha thuốc, kẹp bông thấm i-ốt, ngẩng đầu nhìn cô: “Ngửa lên một chút.”

Cô khẽ nâng cằm.

Anh cúi sát tới, hơi thở lành lạnh quẩn quanh nơi chóp mũi, hương bạc hà quen thuộc khiến cô hơi sợ.

“Sao lại bị thương?” Thời Cẩn ngước mắt, nhìn thẳng vào mắt cô.

Cô Khương Cửu Sênh im lặng một lát mới trả lời: “Đánh nhau.”

Tay anh khựng lại.

“Lần sau cố gắng đừng ra tay.” Anh cất giọng kìm nén dè dặt, đưa ra đề nghị, “Em là nghệ sĩ, bị thương không tốt đâu.”

Thời Cẩn quả là một người dịu dàng và lịch thiệp.

Ma xui quỷ khiến thế nào, Khương Cửu Sênh cứ thế gật đầu, dù cô không làm được. Cô nghĩ, chỉ cần nghe giọng nói ấm áp nhẹ nhàng của Thời Cẩn, mọi người đều sẽ giống cô, không sao từ chối được.

Động tác của anh rất nhẹ, sợi bông mềm mại thấm nước thuốc lành lạnh, khẽ khàng lau vết máu trên mặt cô.

Cô hỏi: “Cóđể lại sẹo không?”

Anh lắc đầu: “Không đâu.”

Sát trùng xong xuôi, anh dùng bông bôi thuốc mỡ cho cô, khiến cô rụt người lại.

Thời Cẩn dừng tay: “Đau hả?”

Thay vì nói đau, cô thấy nhột thìđúng hơn. Động tác của Thời Cẩn quá nhẹ, bông trong tay anh như lông vũ, khiến trái tim cô cũng rung động. Cô nhìn sang bên, đáp: “Không sao.”

Thời Cẩn nhẹ tay hơn nữa, cúi người thổi nhẹ lên vết thương trên mặt cô. Chóp mũi cô tràn ngập mùi hương trên cơ thể anh, là mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt lẫn với hương sữa tắm dịu nhẹ, loại mà cô hay dùng.

Chẳng lẽ fan cuồng đều yêu ai yêu cảđường đi lối về như Thời Cẩn sao?

Cô lại ngẩn người.

“Sênh Sênh.”

“Hử?” Khương Cửu Sênh ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của Thời Cẩn.

Anh cười nói: “Đừng để dính nước, hai ngày sau tôi thay băng cho em.”

Khương Cửu Sênh ngượng ngùng gật đầu: “Vâng.” Rồi bổ sung, “Cảm ơn anh.”

Thời Cẩn lắc đầu, trịnh trọng nói: “Không cần cảm ơn, tôi là fan não tàn của em mà.”

Khương Cửu Sênh không còn gìđể nói.

Xử lý xong vết thương, anh đưa côđến khoa Chấn thương chỉnh hình. Lẽ ra lúc này rất đông bệnh nhân, vậy mà ngoài khoa Chấn thương chỉnh hình chỉ có lác đác vài người. Có lẽ vì cô là nghệ sĩ, Thời Cẩn đãđánh tiếng trước nên trên đường đi, ngoài bác sĩ y tá ra, cô không thấy ai khác. Côđeo khẩu trang mà vẫn có nhân viên nhận ra cô, lịch sự tới xin chữ ký. Thời Cẩn từ chối từng người một, thái độ nhã nhặn lịch sựđến nỗi không thể bới móc, sau đó không ai tới làm phiền nữa.

Bác sĩ Tôn mà Thời Cẩn gọi khi nãy tầm sáu mươi tuổi, người gầy gò, trông có chút cốt cách thần tiên. Bác sĩ Tôn là bác sĩ chủ nhiệm khoa Chấn thương chỉnh hình, một tuần chỉ khám bệnh một ngày, cũng không phải hôm nay, đương nhiên ông có mặt ởđây vìđược bác sĩ Thời nhờ cậy.

Thời Cẩn rất có tiếng nói ở bệnh viện, các bác sĩđều kính trọng anh ba phần, nể mặt anh bảy phần. Dù sao đời người có ai không đau ốm chứ, giữ mối quan hệ với bác sĩ ngoại khoa thiên tài để phòng trước, có tình có nghĩa vẫn hơn.

Bác sĩ Tôn khám xong, nhờ y tá rót một cốc nước nóng. Ông thầm nghĩ, cô nhóc mà bác sĩ Thời dẫn tới chịu đau giỏi thật, tay sưng thế kia rồi mà không kêu ca tiếng nào, ngược lại mặt bác sĩ Thời đã trắng bệch.

Đương nhiên bác sĩ Tôn nhận ra, cô gái này chắc hẳn là nhân vật nào đóđây: “Không bị gãy xương, chỉ bị trật khớp thôi.”

Bấy giờ chân mày Thời Cẩn mới giãn ra.

Bác sĩ Tôn nói rõ: “Tôi nắn lại khớp ngón tay cho côấy trước, sau đóđưa côấy đi chụp chiếu. Nếu bị tổn thương mô mềm, còn phải bó bột nữa.”

Thời Cẩn gật đầu: “Vâng, cảm ơn bác sĩ Tôn.”

Bác sĩ Tôn cười lắc đầu, nói với cô: “Hơi đau đấy, cố chịu nhé.”

Khương Cửu Sênh gật đầu, mím môi, lòng bàn tay mướt mồ hôi, bên tai là giọng Thời Cẩn: “Đau thì cắn tôi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN