Duy Nhất Là Em - Chương 290: Nhà họ Từ công khai nhận con gái. Từ Trăn Trăn bị bắt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
274


Duy Nhất Là Em


Chương 290: Nhà họ Từ công khai nhận con gái. Từ Trăn Trăn bị bắt


Editor: Nguyetmai

8 giờ 40 phút, buổi đấu giá từ thiện đã diễn ra được hơn một nửa.

Viện bảo tàng tư nhân của nhà họ Từ khởi nghiệp từ việc mua bán trao đổi đồ cổ, nên lần này đồ đấu giá cũng đa số đều là đồ cổ. Vào lúc này, món đồ thứ tám đang được mang ra bán đấu giá là một lọ thuốc hít bằng ngọc thạch. Nó đã có ba trăm năm lịch sử, được bảo tồn cực kỳ nguyên vẹn, giá trị sưu tầm khá cao, giá khởi điểm là ba triệu tệ.

Sau mấy vòng ra giá thì giá của món đồ này đã lên tới mười triệu tệ. Tính đến giờ, món đồ trong phiên đấu giá thứ tám này chính là món đồ có giá cao nhất trong buổi đấu giá đêm nay.

Sau khi giám đốc Ngô của thông tấn Trường Lâm ra giá mười triệu tệ, thì không còn ai giơ bảng nữa.

Người dẫn chương trình đấu giá chuyên nghiệp do nhà họ Từ mời tới đợi ba mươi giây sau rồi mới hô lên: “Mười triệu lần một, mười triệu lần…”

Lúc này, có người ra giá: “15 triệu.”

Mọi người nhìn lại, chỉ thấy bàn tay giơ bảng kia vừa trắng nõn vừa thon dài, nhìn dưới đèn lại càng có vẻ sáng bóng hơn nữa, trông còn đẹp mắt hơn bàn tay của con gái ba phần.

Là cậu Sáu nhà họ Tần.

Trực tiếp nâng thẳng từ mười triệu tệ lên 15 triệu tệ, khoảng cách lớn như thế, rõ ràng là Thời Cẩn nhất quyết muốn có được món đồ này. Các doanh nhân và nhóm người sưu tầm trong hội trường nhìn mà dừng bước, không đoạt vật người khác yêu thích, mà có muốn cũng không đoạt nổi.

Người dẫn chương trình đấu giá chờ một lát, vẫn theo quy trình hướng xuống dưới tiếp tục hô một lần nữa: “15 triệu lần một, 15 triệu lần hai, 15 lần ba.”

“Cộp!”

Anh ta đập búa đấu giá xuống rất dứt khoát, thỏa thuận xong, giá được chấp nhận là 15 triệu tệ.

Cậu Sáu nhà họ Tần đã ra tay là vô cùng hào phóng, tiền tài và sự quyết đoán này thật khiến người ta phải hâm mộ. Lại nhìn sang một cậu ấm khác của nhà họ Tần kia, hôm nay cậu Hai Tần Minh Lập cũng ở đây, nhưng trông có vẻ như chỉ đến cho đủ quân số thôi vậy, không hề có ý định làm từ thiện. Suốt toàn bộ quá trình diễn ra đấu giá hắn chỉ toàn cúi đầu nhìn điện thoại.

Vị trí của Thời Cẩn và Khương Cửu Sênh gần phía trước, góc nhìn rất tốt. Cuối cùng cô lại liếc nhìn lọ thuốc hít kia, nghiêng người về phía Thời Cẩn, thấp giọng hỏi: “Anh thích nó à?”

Thời Cẩn cúi đầu, kề sát vào bên tai cô: “Anh không thích.” Trước giờ anh không có hứng thú sưu tầm.

Khương Cửu Sênh buồn cười: “Đã vậy sao anh còn chào giá?”

Lý do của anh là: “Em nhìn kỹ lọ thuốc hít đó đi.”

Bên trong lọ thuốc hít bằng ngọc thạch vẽ tranh mỹ nữ cầm quạt trên tay, đong đưa sinh động, phối màu rất phóng khoáng, vừa xinh đẹp vừa rực rỡ. Khương Cửu Sênh là người ngoài nghề, nên cô cũng chỉ cảm thấy tranh mỹ nữ trong lọ được vẽ tinh xảo mà thôi chứ không có gì hơn nữa. Cô nào có hiểu đồ cổ đâu.

Cô cũng nói rất thật lòng: “Em chỉ thấy tò mò thôi, chứ không hiểu nhiều.”

Thời Cẩn duỗi tay ra nắm lấy tay của cô rồi khoác vòng qua khuỷu tay mình: “Không sao. Dù gì khoản tiền đấu giá này cũng sẽ được quyên góp dưới danh nghĩa của em.” Anh thuận miệng nói một câu nửa đùa nửa thật: “Anh xấu xa như vậy, ngộ nhỡ có báo ứng thì sao, tích thêm chút đức cho em cũng tốt.”

Anh không làm từ thiện, nhà họ Tần mua danh trục lợi, cũng không phải là người lương thiện gì. Hơn nữa, anh không tin Thần, Phật, nhưng mà, nếu như gặp xui xẻo, vì cô, anh mê tín một lần cũng không sao.

“Vậy anh có thích món gì không?” Khương Cửu Sênh mỉm cười. Người tặng tôi một trái đào, tôi tặng lại người một đóa quỳnh dao. Cô cũng không tin Phật, chỉ tin anh mà thôi.

Thời Cẩn khẽ cười, trong mắt như có ánh sao lấp lánh, anh nói: “Lấy món đồ tiếp theo đi.”

Cũng không phải là vì sợ báo ứng, mà anh chỉ cảm thấy rằng, được Sênh Sênh của anh mua đồ cho anh, là chuyện khiến anh vô cùng sung sướng.

Món đấu giá tiếp theo là một lư hương đồng đen dùng để đốt hương. Kích thước của nó rất nhỏ gọn, bằng cỡ lòng bàn tay, khắc hoa văn tinh xảo, niên đại bảo tồn cũng không lâu lắm, mới được khai quật gần thời đại này. Nó không có giá trị sưu tầm gì, nhưng rất có giá trị thưởng thức, giá khởi điểm hơi thấp, chỉ năm trăm nghìn thôi.

Người ra giá cao nhất cũng chỉ tới ba triệu thôi, nhưng cuối cùng Khương Cửu Sênh lại giơ bảng ra giá, trực tiếp hô 15 triệu, ra giá ngang bằng món đồ của phiên đấu giá trước.

Đương nhiên, rất nhiều người có mặt ở hội trường đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, ngay cả người nhà họ Từ cũng đều liên tiếp nhìn về phía Khương Cửu Sênh. Thậm chí ông cụ bên nhà họ Từ còn thầm nghĩ, có thể là Sênh Sênh thích mấy loại lư hương nhỏ này, đợi lát nữa phải chọn vài cái lư hương xinh đẹp nhất đắt tiền nhất trong viện bảo tàng nhà mình tặng cho con bé mới được. Để con bé mang về trưng bày trong nhà ngắm nhìn cũng tốt, chỉ cần con bé thích là được.

Mấy cô gái trẻ ngồi ở hàng đầu tiên túm tụm lại thành một nhóm. Họ đều là bạn của Từ Trăn Trăn nên được xếp ngồi ở vị trí gần phía trước, bọn họ cũng không hiểu di sản văn hóa cổ xưa gì gì đó, chỉ để ý giá cả và người mua thôi.

Cô bé mặc lễ phục dạ hội màu lam ngồi ngoài cùng thấp giọng thì thầm với cô bạn ngồi bên cạnh: “Ông nội tôi nói cái lư hương kia cao nhất cũng chỉ ba triệu tệ thôi, Khương Cửu Sênh lại nâng tới 15 triệu tệ.”

“Không thấy sao?” Cô gái trẻ tuổi hùa theo: “Cậu Sáu nhà họ Tần cũng ra giá 15 triệu tệ.”

“Mấy người giàu có hào phóng thật, vung tiền như rác chỉ để khoe tình cảm của mình.” Cô bé ngồi ngay bên cạnh Từ Trăn Trăn lộ ra vẻ mặt cực kỳ hâm mộ: “Khương Cửu Sênh cũng tốt số thật, vừa nổi tiếng trong giới giải trí, lại vừa có một người bạn trai thương yêu cô ấy như vậy. Nếu tôi mà là cô ấy, tôi nằm mơ cũng có thể cười tỉnh mất.”

Từ Trăn Trăn nãy giờ vẫn im lặng bỗng lên tiếng giễu cợt: “Có gì đáng hâm mộ đâu, chỉ là một con hát thôi mà.”

Nghe được giọng điệu chán ghét khinh thường của cô ta, các cô gái khác đều ngượng ngùng ngậm miệng lại.

8 giờ 50 phút, ở tầng 13 của khách sạn.

Vì nhà họ Từ đã bao hết khách sạn, nên cả tầng lầu không có một bóng người, tĩnh lặng như tờ. Dưới ánh đèn của hành lang, một vài bóng người đang lặng lẽ di chuyển.

Mười mấy người dựa sát vào vách tường, từ từ tiến tới gần một cánh cửa. Người đàn ông dẫn đầu một tay cầm súng, một tay làm động tác ra hiệu, dùng khẩu hình để nói chuyện: Một, hai, ba…

Chu Tiêu đi đầu phía bên trái dùng một chân đá văng cánh cửa, tay cầm súng hô to: “Không được nhúc nhích, cảnh sát đây!”

Người trong phòng lập tức nhảy dựng lên, phản ứng đầu tiên chính là sờ súng ở bên hông, hàng vẫn còn đặt trên mặt đất. Đội trưởng Lâm của đội phòng chống ma túy nắm bắt thời cơ quyết đoán bắn một phát súng vào cái bàn bên cạnh.

Một tiếng súng vang lên, người ở trong phòng đều ngừng động tác lại.

“Tất cả giơ tay lên.”

Đội trưởng Lâm vừa mới nói xong, người đàn ông ở trong cùng ngẩng đầu lên nhìn lướt qua, hắn dịch chân qua hai bước rồi ngồi xổm xuống, một tay lặng lẽ thò ra mò lấy khẩu súng dưới chân giường.

“Pằng!”

Sau khi một tiếng súng vang lên, ba tiếng súng nữa cũng nổ liên tiếp.

Từ khách sạn Tần Thị đi lên không tới một nghìn mét có một con hẻm, cứ đi thẳng vào trong, rẽ vòng vòng theo con hẻm đó là sẽ thấy có mấy nhà nghỉ và quán ăn nhanh. Đi tiếp ra phía sau là vài khu dân cư kiểu cũ, trên mặt tường được đánh dấu bằng chữ màu đỏ ghi rõ đã phá dỡ và di dời.

Bà Chu lượn vài vòng trong đó rồi đi vào một tòa nhà cũ. Bà ta nhìn đông nhìn tây một hồi xong mới gõ cửa: “A Cường.” Trong ngõ nhỏ có tiếng chó sủa, bà Chu quay đầu lại nhìn thêm vài lần rồi nhỏ giọng nói: “Là bà nội đây.”

Hơn mười giây sau, người trong nhà mở cửa ra. Vóc dáng gầy gầy cao cao, mặc một chiếc áo khoác thể thao, đúng là tên Khương Cường đã biến mất nhiều ngày nay. Hắn nhìn thoáng ra bên ngoài, thấy không có gì khác thường mới đóng cửa lại: “Sao tới bây giờ bà mới về, tôi sắp chết đói luôn rồi đây này.”

Căn phòng chỉ khoảng 50 mét vuông, ngăn ra thành một phòng khách hai phòng ngủ. Đồ đạc bày biện trong nhà rất ít, chỉ có một cái ghế sofa đơn và một cái tủ cao cỡ nửa người. Trên ghế sofa có mấy bộ quần áo vứt bừa bãi, trên tủ thì toàn là hộp mì tôm ăn thừa và lon nước giải khát, một vài chai bia đổ ngổn ngang trên mặt đất.

Bà Chu vào cửa rồi nói: “Bà nội đi mua mì tôm cho cháu.”

Khương Cường ngồi trên ghế sofa, điện thoại vẫn còn đang mở giao diện game, mặt lộ ra biểu cảm chán ghét và bực bội: “Lại là mì tôm, cả ngày ăn mì tôm. Tôi không ăn, nhìn thấy thôi đã buồn nôn lắm rồi.”

Liên tục lẩn trốn vài ngày, đồn cảnh sát đã ra lệnh truy nã. Chứng minh thư của Khương Cường vẫn còn ở khách sạn chưa mang ra ngoài được nên hắn chỉ có thể chui rúc trong căn phòng nhỏ này không thể đi ra ngoài, hắn cảm thấy vô cùng ngột ngạt, khó chịu.

Bà Chu luôn luôn cưng chiều đứa cháu đích tôn này, nghe hắn phàn nàn như vậy, bà ta lập tức chiều theo ý hắn: “Vậy để bà đi mua cơm cho cháu nhé.” Bà ta trùm lại chiếc khăn lông vừa mới tháo xuống lên trên đầu, hớn hở nói với cháu trai: “Bà đã tới đòi được tiền của Từ Trăn Trăn rồi, đợi mấy ngày nữa chúng ta lấy được mười triệu là có thể rời khỏi Giang Bắc rồi.”

Khương Cường đang chơi game, hắn đeo tai nghe chửi thề hai câu.

Bà Chu cất số đồ trang sức vơ vét được ở chỗ Từ Trăn Trăn vào trong túi hành lý, thầm tính ngày mai sẽ tìm một hiệu cầm đồ để đổi tiền. Vừa nghĩ tới chuyện lại có thể đổi được vài trăm nghìn tệ, trong lòng bà ta khấp khởi vui mừng. Bà ta cầm tiền đi mua cơm cho cháu trai: “A Cường à, bà nội đi mua cơm cho cháu đây, cháu đừng mở cửa cho người khác nhé.”

Khương Cường vẫn không đáp lại.

Bà Chu lại dặn dò thêm hai câu rồi mới đi mở cửa.

Bà Chu vừa mở cửa ra, không ngờ lại thấy có người ở cửa ra vào, bà ta giật mình sửng sốt một chút: “Anh là ai?”

Tưởng Khải dựa vào cạnh cửa, dùng một chân chặn ngang cửa ra vào, cản đường bà ta: “Cảnh sát.”

Bà Chu vừa nghe thấy là cảnh sát thì vội quay đầu hét lên: “Cảnh sát tới đây rồi, A Cường chạy mau đi!”

Khương Cường ở trên ghế sofa nhảy dựng lên. Hắn ném điện thoại di động đi rồi chạy về phía phòng ngủ, đóng cửa lại rồi khóa trái, sau đó lập tức mở cửa sổ ra, leo lên, đang định nhảy xuống… 

Một khuôn mặt đột nhiên xuất hiện, nhanh chóng túm chặt tóc Khương Cường: “Chạy đi đâu đó?” Nói xong, anh ta chống một tay lên cửa sổ, nhảy thẳng vào trong phòng.

Khương Cường muốn bỏ chạy nên đẩy mạnh anh ta ra.

Thang Chính Nghĩa húc mạnh đầu gối vào đũng quần hắn.

“Á…”

Ngoài cửa, bà cụ Chu đang khóc lóc thảm thiết.

Thang Chính Nghĩa ấn Khương Cường xuống đất, còng tay hắn ra phía sau rồi đạp hai cú để cho hắn ngoan ngoãn một chút. Sau đó mở tai nghe ra để báo cáo tin tức: “Đội trưởng, mục tiêu số 1 đã bị bắt rồi.”

Bên kia không có tiếng trả lời.

Thang Chính Nghĩa lại gọi: “Đội trưởng?”

Vẫn không có ai đáp lại, Thang Chính Nghĩa nâng giọng lên: “Đội trưởng!”

“Là tôi đây.”

Là Triệu Đằng Phi.

Có thể là đội trưởng đang bận, Thang Chính Nghĩa nói: “Đội phó, đã bắt được mục tiêu, chỗ ẩn nấp ở ngay gần khách sạn.”

Lúc này Triệu Đằng Phi mới hạ lệnh cho bước tiếp theo: “Có thể đi bắt Từ Trăn Trăn rồi.”

“Ok.”

Triệu Đằng Phi tắt tai nghe, sờ mái tóc húi cua một cái, trong tay vẫn còn cầm súng. Anh dựa vào tường cẩn thận di chuyển, không nhịn nổi mà mắng một câu: “Mẹ kiếp, không ngờ đám oắt con kia lại đánh lén.” 

Chu Tiêu đi theo ở phía sau, còn có thêm mấy cảnh sát đội phòng chống ma túy nữa. Bọn họ đang kiểm tra lần lượt từng căn phòng một, bảo đảm không có bất kỳ con cá nào lọt lưới.

Lúc này, hai mắt Chu Tiêu đỏ ửng lên, cả người cũng rơi vào ranh giới chuẩn bị sụp đổ, trên cổ toàn là gân xanh, cơ bắp trên cánh tay cầm súng gồng cứng hết mức: “Tất cả đều tại tôi, tốc độ quá chậm.”

Triệu Đằng Phi dùng một chân đạp mạnh anh ta một cái: “Đừng có ở đây khóc tang nữa, đội trưởng còn chưa chết đâu!”

9 giờ 10 phút, món đồ cuối cùng trong phiên đấu giá đã bán với giá năm triệu bốn trăm nghìn tệ, rơi vào tay một nhà sưu tầm đồ cổ. Búa đấu giá nện xuống vang lên một tiếng “cộp”, buổi đấu giá từ thiện kết thúc.

Trên sân khấu, người dẫn chương trình đấu giá đang đọc diễn văn. Một người đàn ông mặc âu phục màu đen vội vàng lặng lẽ đi vào trong hội trường. Hắn đi tới hàng ghế thứ hai bên trái, cúi người, thấp giọng gọi: “Cậu Hai.”

Tần Minh Lập ngẩng đầu lên: “Có chuyện gì?”

Người đàn ông tiến lên, ghé vào tai hắn ta nói nhỏ hai câu, sau đó, chỉ thấy sắc mặt Tần Minh Lập trở nên hoảng hốt rồi lật đật đứng dậy rời khỏi bữa tiệc.

Thời Cẩn khẽ nheo mắt, bình thản nhìn theo hắn ta một cái rồi thờ ơ thu ánh mắt của mình lại.

Ông cụ Từ đã bước lên sân khấu đấu giá với tư cách chủ buổi tiệc. Hôm nay ông cụ mặc một bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn, rất có sức sống, giọng nói sang sảng như tiếng chuông đồng: “Cảm ơn các vị đã bớt chút thời gian bận rộn, nhận lời mời tới đây tham dự đấu giá. Tổng cộng lần đấu giá này đã quyên góp được 64 triệu.” Ông dừng lại một chút, sau đó lại nói một câu vô cùng hào sảng: “Tất cả số tiền quyên góp trong hôm nay sẽ được quyên tặng dưới danh nghĩa của cháu gái tôi là Khương Cửu Sênh.”

Một câu nói vừa mạnh mẽ vừa có khí phách.

Lời của ông cụ Từ khiến cho mọi người xung quanh đều giật mình kinh ngạc, tất cả ánh mắt chợt dồn về phía Khương Cửu Sênh, rồi sau đó, lại nhìn về phía người ngồi bên cạnh thị trưởng Từ. Người có mặt ở đây có ai không biết khoảng thời gian trước, vị thiên kim nhà họ Từ vừa mới bị hủy dung chứ.

“Ba à, ông nội đang nói gì vậy?” Từ Trăn Trăn lập tức hoảng hồn, vươn tay ra túm lấy tay Từ Bình Chinh. 

Từ Bình Chinh không nói gì, im lặng rút tay về.

Tim cô ta đập thịch một cái.

Khách khứa vẫn còn chưa rời khỏi hội trường, lúc này, mọi người đều đang bàn luận sôi nổi.

Trong tiếng ồn ào, giọng của ông cụ Từ lại càng vang dội mạnh mẽ hơn nữa: “Mặt khác, tôi cũng sẽ chuyển 10% cổ phần viện bảo tàng dưới danh nghĩa của tôi cho cháu gái tôi là Khương Cửu Sênh.” Nói xong những lời này, một tay ông cụ chống gậy đồng thời giơ một tay khác ra vẫy vẫy, mỉm cười rất hiền lành: “Sênh Sênh, tới đây với ông nội.”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía cô.

Khương Cửu Sênh thấp giọng nói gì đó với Thời Cẩn ở bên cạnh rồi đứng dậy, thản nhiên bước lên. Trên người cô mặc sườn xám màu be, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều thong thả ung dung. Cô mỉm cười với ông cụ Từ trên sân khấu, đôi mắt hoa đào lạnh lùng cũng dịu dàng hơn một chút.

Lần này Từ Trăn Trăn hoàn toàn không thể ngồi yên được nữa, biến cố bất thình lình này giết chết cô ta không kịp phòng ngự. Cô ta đứng bật dậy, chẳng quan tâm tới dáng vẻ lễ nghĩa nữa, lớn tiếng chất vấn: “Ông nội, rốt cuộc ông đang nói cái gì vậy?”

Ông cụ Từ cũng không thèm liếc mắt nhìn cô ta một cái, chỉ lo bước tới dắt Khương Cửu Sênh sang bên cạnh mình rồi quay về phía khách khứa, hớn hở giới thiệu: “Đây là Sênh Sênh, cháu gái nội của tôi.”

Hôm nay người nhận lời mời đến đây đều là người có tên tuổi, địa vị đầu bảng trong giới doanh nhân, hoặc là nhà chính trị lớn và nhà sưu tầm đồ cổ. Tất cả đều là những nhân vật rất tinh tường, khôn ngoan, cho nên đương nhiên họ có thể nhìn ra chân tướng. Chỉ e trước kia nhà họ Từ này đã nhận lầm người, ngày hôm nay là sửa sai thành đúng đó thôi. Nhìn sắc mặt của vài vị nhà họ Từ kia đều bình tĩnh như thường, rõ ràng là đã lén nhận lại vị thiên kim mới này rồi.

Duy chỉ có một người tức đến mất hết lý trí.

“Cô ta không phải! Tôi mới đúng, tôi mới là thiên kim nhà họ Từ!” Từ Trăn Trăn hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy không thể giải thích được, chỉ cảm thấy hoang đường đến cực điểm. Chỉ chớp mắt một cái cô ta đã ngã từ thiên đường xuống địa ngục, toàn thân như đổ vỡ, nói: “Ông nội, có phải là ông hồ đồ rồi không, cháu mới là cháu gái của ông mà. Khương Cửu Sênh là cái thá gì chứ, cô ta dựa vào cái gì mà lấy cổ phần của nhà họ Từ chúng ta.”

Tất cả mọi người đều nhìn về phía cô ta, nhìn cô ta gào thét điên cuồng như một mụ đàn bà chanh chua hàng tôm hàng cá vậy.

Một bên là màn kịch hay, một bên là một tên hề nhảy nhót.

Bấy giờ Từ Bình Chinh mới đứng dậy đi lên phía trước rồi hơi khom người xin lỗi những vị khách có mặt ở đây: “Tốt khoe xấu che, để các vị phải chê cười rồi. Trước tiên, tôi xin nói một tiếng xin lỗi với mọi người có mặt ở đây.” Từng chữ của ông đều đều vang lên, Từ Bình Chinh nói: “Nguyên nhân sự việc khá phức tạp, liên quan tới chuyện riêng nhà họ Từ, xin lỗi không thể nói rõ quá nhiều với các vị. Mặt khác, tôi muốn mượn cơ hội hôm nay để chính thức giới thiệu với mọi người một chút, đây là Khương Cửu Sênh, con gái của tôi.”

Hôm nay giới truyền thông có mặt không nhiều lắm, nhưng đều là những nhân vật hết sức quan trọng trong giới tin tức. Những lời này của Từ Bình Chinh, chắc chắn là muốn xác nhận thân phận chính thống cho con gái ruột, hơn nữa, còn có ý bao che bênh vực rất rõ ràng.

Từ trước đến nay Từ Bình Chinh luôn luôn khiêm tốn thu mình, lần này lại công khai như vậy là muốn đường hoàng làm chỗ dựa cho cô con gái mới nhận mặt này thôi. Từ nay về sau, Khương Cửu Sênh có chỗ dựa là nhà họ Từ, còn có ai dám khiến cho cô ấy không thoải mái nữa chứ.

Trước kia, lúc Từ Trăn Trăn này bị nhận lầm quay về nhà họ Từ, cũng không có được thế trận và tư thế oanh liệt như vậy.

Từ Trăn Trăn khó có thể tin được. Cô ta đứng dậy khỏi chỗ ngồi đi tới trước mặt Từ Bình Chinh, vì đang đeo khẩu trang nên chỉ lộ ra một đôi mắt đang hoảng hốt lo sợ, mồ hôi lạnh đầm đìa. Cô ta cố gắng đi tới nắm lấy tay Từ Bình Chinh, nhưng lại bị né tránh, hốc mắt cô ta đỏ ửng lên. Cô ta đè nén cảm xúc sắp bùng nổ, nghẹn ngào mở miệng: “Ba, con mới là con gái của ba, chúng ta đã làm DNA rồi mà, con mới là người của nhà họ Từ.”

Giọng điệu của Từ Bình Chinh lạnh như băng: “Cô không phải con gái tôi.” Ông thận trọng đưa mắt nhìn Khương Cửu Sênh, khuôn mặt đầy vẻ dịu dàng ấm áp: “Từ Bình Chinh tôi chỉ có một cô con gái, kính xin bạn bè truyền thông ở đây làm chứng, từ nay về sau xin mọi người chiếu cố Sênh Sênh nhà chúng tôi nhiều một chút.”

Ông chỉ vừa dứt lời, Từ Trăn Trăn liền mất khống chế hét lên: “Không phải, tôi mới là con gái nhà họ Từ.”

10% cổ phần là của cô ta, thiên kim thị trưởng cũng là của cô ta.

Không ai có thể cướp được!

Cô ta nắm chặt tay, lòng bàn tay bị đâm rách cả ra rồi nhưng không ai giải thích cho cô ta, cũng không có ai nghe cô ta nói chuyện. Cô ta giống như một tên hề, bị đùa giỡn xoay như chong chóng.

Thì ra, buổi đấu giá này là mở cho Khương Cửu Sênh. Thì ra, cô ta đã trở thành đồ bỏ từ lâu rồi. Thậm chí không biết bắt đầu từ lúc nào, đã bị đám người nhà họ Từ kia đùa giỡn trêu chọc.

Chín năm, cô ta trở thành thiên kim thị trưởng suốt chín năm, dựa vào cái gì mà nói hủy bỏ là có thể hủy bỏ chứ.

Từ Trăn Trăn cắn nát lưỡi, trong miệng đầy máu tanh. Cô ta xoay người lại, quay về phía mọi người, gào thét không còn chút hình tượng nào: “Từ Trăn Trăn tôi mới là thiên kim nhà họ Từ.” Cô ta giật khẩu trang ra, dùng sức đẩy ngã cột trụ La Mã trên sân khấu đấu giá, hoa hồng Champagne rơi đầy mặt đất. Cả hội trường ngoài trời, chỉ còn lại giọng nói bén nhọn của cô ta: “Tôi mới là thiên kim của thị trưởng, là tôi!”

“Không ai có thể cướp được! Đều là của tôi!”

“Khương Cửu Sênh, cô ta…”

Tiếng gào thét đột nhiên bị cắt đứt: “Cô là Từ Trăn Trăn phải không?”

Từ Trăn Trăn lập tức im lặng, ngơ ngác nhìn hai người đàn ông đang đi về phía cô ta.

Tưởng Khải lấy thẻ cảnh sát ra: “Tôi là cảnh sát hình sự của đội hình sự số 1. Cô bị tình nghi xúi giục giết người và lừa gạt tài sản. Mời đi theo tôi về đồn cảnh sát hỗ trợ điều tra.”

Từ Trăn Trăn sửng sốt.

Tưởng Khải giữ chặt một cánh tay của cô ta.

Cô ta lập tức nhảy bắn ra, nửa bên mặt bị băng gạc che kín, nửa bên mặt còn lại thì đã méo mó vặn vẹo. Trong mắt cô ta tràn ngập vẻ hoảng sợ kinh hãi: “Tôi không giết người! Tôi không lừa gạt!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN