Duy Nhất Là Em - Chương 293: Bà Chu chó cắn chó. Thời Cẩn say rượu phải dỗ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
242


Duy Nhất Là Em


Chương 293: Bà Chu chó cắn chó. Thời Cẩn say rượu phải dỗ


Editor: Nguyetmai

Vừa đi ra khỏi nhà Từ không xa, một bóng người bỗng nhảy xổ ra từ trong hàng cây xanh hai bên đường nhựa.

“Tao biết ngay mày sẽ đến đây mà.”

Từ Trăn Trăn ngẩng đầu, con ngươi co rụt lại: “Bà còn tới đây làm gì?”

Người tới là bà Chu, oan gia của cô ta.

Trời cuối thu, bà Chu khoác một cái áo mỏng, lưng còng xuống khiến vóc dáng càng thấp bé. Bà ta đi mấy bước đến trước mặt Từ Trăn Trăn: “Mày hại con trai, cháu trai tao đều phải ngồi tù, mẹ mày cũng gọi điện nói với tao là nó về nhà mẹ đẻ rồi. Bây giờ còn một mình bà già này, mày không lo cho tao thì ai lo.”

Từ Trăn Trăn nghe mấy lời độc địa với giọng điệu lý lẽ chính đáng của bà ta mà tức cười: “Bà còn không biết xấu hổ mà nói ra, nếu không phải tại bà thì sao cảnh sát có thể bắt được anh tôi?” Chuyện tới nước này, cô ta cũng không sợ trở mặt nữa: “Chu Ái Liên, sau này mụ già điêu ngoa nhà bà cách xa tôi ra một chút.” Cô ta hừ lạnh một tiếng, mắng: “Bà già không làm được việc lại còn chuyên phá hoại.”

Bà Chu cũng là người rất ngang ngược, không nghe được người khác mắng bà ta.

“Thứ đê tiện nhà mày còn dám mắng tao à.” Bà ta túm chặt tóc Từ Trăn Trăn, kéo mạnh: “Bà giết chết mày cái đồ của nợ này.”

Bà ta vừa mắng, vừa véo thịt mềm trên eo Từ Trăn Trăn.

Lúc còn trẻ bà Chu từng làm việc nhà nông nên xương cốt cứng cáp, ở quê lại thường phải đi đường núi nên rất khoẻ. Tóc Từ Trăn Trăn bị kéo đau đến tê cả da đầu, không thẳng được lưng lên. Dù vậy nhưng cô ta vẫn không nỡ buông hành lý và túi trong tay ra, bị bà Chu kéo qua kéo lại, cô ta khom lưng cong người, đầu chúi xuống, đau đớn kêu gào ầm ĩ: “Bà làm gì vậy, mau buông tay ra!”

Hai tay bà Chu kéo da đầu của Từ Trăn Trăn, thấy cô ta ôm túi không rời tay thì hai mắt lập tức sáng lên: “Mày lấy được món gì tốt của nhà họ Từ rồi đúng không?”

Từ Trăn Trăn theo bản năng buông hành lý ra, ôm chặt chiếc túi: “Không có, chỉ có một ít quần áo thôi.”

Che kỹ như vậy, chắc chắn là có đồ tốt.

“Mày đưa đây cho tao!” Bà Chu giật phắt lấy, khóa kéo của cái túi bị bung ra, bà Chu nhìn vào, quả nhiên có đồ trang sức: “Mày còn định nuốt hết một mình à, cái thứ vong ân bội nghĩa này.”

Bà ta vừa chửi, một tay nắm chặt dây túi, một tay túm tóc Từ Trăn Trăn, dùng sức lôi cô ta về phía sau.

Từ Trăn Trăn đau đến chảy nước mắt, trong lúc xô đẩy, cái túi bị bà Chu cướp mất. Bà ta ngã ngửa trên mặt đất, vội nhặt một sợi dây chuyền bạch kim cùng một đôi hoa tai ngọc trai ở trong túi lên, nhét vào túi áo.

Lúc trước vì để ứng phó với nhà họ Khương và Kiều Phương Minh nên trang sức của Từ Trăn Trăn đã bị bán hết chẳng còn mấy cái, chỉ còn sợi dây chuyền và đôi hoa tai này là còn giá trị ít nhiều.

Đây là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của cô ta.

“Bà trả lại cho tôi!”

Từ Trăn Trăn như phát điên, bắt lấy cánh tay bà Chu, nhưng cô ta còn đang đi giày cao gót, chân đứng không vững, bà Chu đẩy mạnh một cái là cô ta lại ngã xuống đất.

Bà Chu phì một tiếng, nhổ đờm ra: “Thứ ti tiện, đi chết luôn đi.”

Mắng xong, bà ta quay đầu bỏ chạy.

Từ Trăn Trăn cuống đỏ cả mắt, lồm cồm bò dậy.

“Chu Ái Liên, bà trả đồ lại cho tôi.” Cô ta đi giày cao gót, nghiêng ngả lảo đảo đuổi theo, khẩu trang trên mặt sớm đã bị tuột ra, vết sẹo dữ tợn lại càng vặn vẹo: “Chu Ái Liên….”

Nhưng trước mặt cô ta nào còn bóng dáng bà Chu.

Từ Trăn Trăn được nhà họ Từ nuôi dưỡng thành tiểu thư rồi, chính là loại yếu ớt vô dụng, mới chạy được mấy bước đã không còn sức, giày cao gót mài gót chân cô ta đau rát, cô ta tức giận hét lên vài tiếng, nhấc vali lên. Trên người cô ta đã không còn mấy đồng, cùng đường đành nghiến răng quay trở lại, ấn chuông cửa nhà họ Từ.

Cô giúp việc nhà họ Từ đi ra.

Từ Trăn Trăn giục: “Mau mở cửa cho tôi.”

“Mời cô về cho, nơi này không phải ai cũng có thể vào được.”

Giọng điệu lạnh nhạt cứng rắn mà lại công thức hoá, hoàn toàn đang xua đuổi cô ta! Từ Trăn Trăn đỏ mặt tía tai rống lên: “Đây là nhà tôi!”

Cô ta đã ở đây chín năm.

Cô ta không tin Từ Bình Chinh sẽ tàn nhẫn đến mức này, nói thế nào thì cô ta cũng đã nhận ông làm ba chín năm.

Đối phương không mảy may thay đổi sắc mặt: “Thị trưởng Từ đã dặn, sau này không được cho người ngoài vào.”

Được lắm, Từ Bình Chinh.

Từ Trăn Trăn cười lạnh, xong lại ngồi thụp xuống đất gào khóc.

Cô ta làm thiên kim nhà thị trưởng chín năm, được cưng chiều như hòn ngọc quý, chân yếu tay mềm. Giờ không còn nhà họ Từ, không còn cuộc sống chẳng cần lo cơm áo gạo tiền, cô ta biết sống tiếp thế nào đây.

11 giờ đêm, đèn trên đường sáng rực rỡ.

Từ Trăn Trăn kéo vali đi đã rất lâu, đến một ngõ nhỏ hẻo lánh, bên trong có một quán trọ nhìn rất cũ kỹ. Cô ta đi vào, mùi ập ra trong quán trọ khiến cô ta buồn nôn, mùi rượu rất nồng, còn có mùi khói thuốc, trộn với mùi cơm thiu từ hôm trước.

Bước vào cửa, bên cạnh có đặt một cái bàn, trên mặt bàn đóng một tầng bụi bẩn màu đen dày cộp. Một gã đàn ông mập mạp ngẩng đầu lên. Trời cuối thu nhưng gã vẫn mặc một cái áo ba lỗ đã ố vàng. Gã đàn ông này ước chừng hơn 40 tuổi, râu tóc lôi thôi, đôi mắt cá vàng lồi ra bên ngoài, săm soi nhìn Từ Trăn Trăn từ trên xuống dưới.

“Ở trọ?”

Mới mở miệng là mùi rượu ngất trời, gã đàn ông lộ ra một miệng đầy răng vàng, ánh mắt như có như không dừng lại trên người Từ Trăn Trăn.

Cô ta đeo khẩu trang, bất giác lui về sau một bước, gật đầu: “Đúng.”

Gã cười cười với cô ta, ánh mắt lướt qua bắp chân đang lộ ra của Từ Trăn Trăn: “60 tệ một đêm, 100 hai đêm, tiền đặt cọc 300.”

Cô ta đã tìm rất nhiều nhà, nhà này là rẻ nhất.

Từ Trăn Trăn do dự một chút: “Có thể không đặt cọc không?”

Gã đàn ông ngẩng đầu: “Không được.”

Một đôi mắt cá vẩn đục, mang theo dâm sắc trắng trợn.

Ngày thứ ba sau hội đấu giá từ thiện của nhà họ Từ, trong nhà tổ chức một buổi tụ họp gia đình, mời tất cả cô dì chú bác tới. Mục đích chủ yếu của ông cụ Từ là đưa Khương Cửu Sênh đi gặp gỡ mọi người, quan trọng nhất là lấy quà gặp mặt, nhà, xe, tiền giấy gì đó, đều đi một lượt.

Khương Cửu Sênh dở khóc dở cười, bị nhét cho một đống đồ.

Ông cụ Từ thấy Khương Cửu Sênh mua được một chiếc lư hương đồng xanh trong hội đấu giá từ thiện, tưởng rằng cô thích bèn tặng cô liền một lúc năm, sáu cái, lớn có nhỏ có đồng có sắt có. Mặc dù cô không hiểu đồ cổ, cũng biết mấy thứ này không hề rẻ.

Ông cụ Từ phóng tay, nói là để cho cô chơi.

Nhà họ Từ còn mời ba mẹ nuôi của Khương Cửu Sênh là Trình Ngạn Lâm và Khương Nguyệt Chi, ngay cả Trình Hội cũng tới. Khương Cửu Sênh không thân với ba mẹ nuôi, với Trình Hội thì vẫn có thể nói chuyện mấy câu.

Trình Hội không thích nói chuyện, cúi đầu nhìn di động rất lâu.

Khương Cửu Sênh thuận miệng hỏi: “Bạn gái anh à?”

Trình Hội ngẩng đầu: “Vẫn chưa phải.”

Vẫn chưa phải, cũng chính là sau này sẽ phải.

“Là Tần Tiêu Tiêu à?”

Trình Hội cũng không giấu giếm: “Ừ.”

Xem ra thì Tần Tiêu Tiêu đã cạy được cái hũ nút Trình Hội này rồi. Hai người này hoá ra lại rất hợp nhau, Trình Hội nhã nhặn lịch sự, không nóng nảy, lại chế ngự được Tần Tiêu Tiêu, ngay cả tính khí ngang ngược càn rỡ của cô nàng cũng bị Trình Hội mài phẳng hoàn toàn rồi.

“Hình như cô ấy đã rất lâu không đóng phim rồi.”

Tần Tiêu Tiêu xưa nay không nổi tiếng trong giới giải trí, công ty giải trí Tần Thị cũng không cho cô ta tài nguyên gì tốt lắm, trước kia cô ta còn diễn một số vai phụ, còn gần đây đã hoàn toàn biến mất khỏi màn ảnh.

Trình Hội giải thích: “Cô ấy đổi nghề rồi, trở thành diễn viên múa.”

Vẻ mặt Khương Cửu Sênh vẫn bình tĩnh, không quá ngạc nhiên: “Tốt quá rồi, càng xứng đôi với anh.”

Trình Hội là giáo viên vũ đạo, có lẽ, Tần Tiêu Tiêu vì anh nên mới đổi nghề.

Di động rung mấy hồi, Trình Hội đứng dậy: “Anh đi ra ngoài nghe điện thoại.”

Người gọi tới: Tần Tiêu Tiêu.

Khương Cửu Sênh khẽ nở nụ cười.

“Thầy Trình, anh ở đâu vậy?”

Trình Hội dựa vào bức tường ngoài cửa: “Ở nhà họ Từ.”

Giọng Tần Tiêu Tiêu trong điện thoại rất nhẹ nhàng: “Thầy không tới tiết phân tích vũ đạo tối nay à?”

“Thầy Lâm sẽ dạy thay tôi.”

“Vậy đề tài của em phải làm sao?” Cô hỏi rất cẩn thận, mang theo mấy phần thăm dò: “Buổi tối em có thể đến chỗ thầy không? Em có mấy chỗ không rõ muốn hỏi thầy.”

Trình Hội trả lời rất nhanh: “Không cần tới.”

“À.” Giọng cô nghe có chút buồn bực không vui, Tần Tiêu Tiêu không nói gì nữa, nhưng cũng không cúp điện thoại.

Cô thích Trình Hội, trước giờ chưa từng giấu giếm. Người quen của cô và người quen của anh đều biết, cô theo đuổi anh đã hai năm rồi.

Trình Hội liếm môi, giải thích: “Tôi không biết mấy giờ mới về được.”

Cô lập tức nói: “Em có thể đợi thầy.”

Chỉ cần một câu của anh cũng khiến cô vui vẻ trở lại, rất dễ dàng thỏa mãn.

Trình Hội im lặng trong chốc lát rồi đáp: “Được.”

Bữa tối rất náo nhiệt, nhà họ Từ đặt ba bàn, cả nhà em trai của ông cụ Từ đều đến, già trẻ lớn bé vui vẻ hòa thuận. Tính cách Khương Cửu Sênh hơi hướng nội, nếu không quen thì có hơi lạnh nhạt, khá ít nói. Thời Cẩn ở bên cạnh cô, thỉnh thoảng lại kéo cô đi ra ngoài, hôn một lúc rồi lại quay vào.

Quan hệ giữa cô và vợ chồng Trình Ngạn Lâm không thân thiết, mặc dù cùng sống với nhau tám năm nhưng chẳng khác gì người lạ, rất ít nói chuyện. Ông cụ Từ vẫn rất nhiệt tình, cầm chén rượu đi mời, khách sáo hỏi: “Ông Trình, đồ ăn có hợp khẩu vị không?”

Trình Ngạn Lâm liên tục gật đầu, hơi không tự nhiên.

Ông cụ Từ không phách lối, dáng vẻ nhiệt tình hiếu khách: “Mấy năm trước, may có nhà ông Trình chăm sóc cho Sênh Sênh của chúng tôi.”

Trình Ngạn Lâm khá trầm tính, không biết ăn nói, vợ ông là bà Khương Nguyệt Chi tiếp lời: “Chúng tôi không làm gì, đều là cậu Sáu giúp đỡ cả.”

Cậu Sáu.

Vừa nghe cách xưng hô kiểu này là biết hai người là người làm việc cho Thời Cẩn.

Ông cụ Từ nhếch miệng: “Ha ha.” Ông trở lại chuyện chính, nói mấy câu hợp thời: “Mọi người đều biết thân phận hiện tại của Sênh Sênh rồi, nếu vẫn để họ Khương thì có phải không phù hợp lắm không?”

Trình Ngạn Lâm làm kế toán nhỏ ở trong công ty của nhà họ Tần, không biết nói năng khéo léo, phụ hoạ theo một cách cứng nhắc: “Đúng là không phù hợp lắm.”

Đó, nói đúng trọng điểm.

Ông cụ Từ hỏi: “Vậy việc đổi tên và hộ khẩu thì sao?”

Có lẽ đây mới là việc chính trong đêm nay của ông cụ Từ.

Trình Ngạn Lâm không chú ý, nhìn bà Khương vợ mình ở bên cạnh. Bà Khương nhìn về phía Thời Cẩn theo bản năng, giọng điệu nơm nớp lo sợ, xin ý kiến: “Cậu Sáu, cậu thấy thế nào ạ?”

Ông cụ Từ điên ruột.

Quả nhiên, thế lực tà ác của Thời Cẩn.

Thời Cẩn đang gắp thức ăn cho Khương Cửu Sênh, không ngẩng đầu: “Cháu sẽ sửa thành họ Từ trên hộ khẩu và chứng minh thư cho Sênh Sênh. Cô ấy là nhân vật công chúng, mọi người đã quen với cái tên lúc trước của cô ấy rồi, muốn đổi lại cũng không dễ. Tên Khương Cửu Sênh có thể để làm nghệ danh.”

Ông cụ Từ nghĩ một lúc rồi nói: “Như vậy cũng được.” Ông quay sang cười hỏi Khương Cửu Sênh: “Sênh Sênh thấy thế nào?”

Cô gật đầu, gắp cho Thời Cẩn một miếng cá đã bỏ hết xương.

Từ Bình Chinh ngồi bên cạnh cô, nhìn chằm chằm vào miếng cá trong bát Thời Cẩn, hơi muốn gắp vào trong bát mình, hỏi Thời Cẩn: “Vậy còn việc đổi hộ khẩu?”

Thời Cẩn chậm rãi ăn miếng cá: “Không vội ạ.”

Ông cụ Từ và Từ Bình Chinh đều muốn phát rồ.

Thời Cẩn giỏi thật!

Chắc do không đổi được hộ khẩu nên ông cụ Từ không thoải mái lắm. Không thoải mái thì phải làm sao đây, ông cụ bèn gọi mấy người có tửu lượng tốt trong nhà, toàn bộ đi chuốc rượu… à không, là mời rượu Thời Cẩn.

Thời Cẩn không từ chối bất kỳ ai, lễ phép mà chu đáo, vô cùng phong độ.

10 giờ, tiệc tan, lúc họ hàng nhà họ Từ ra về đều khen Thời Cẩn không ngớt lời, khen anh tướng mạo đẹp, khí chất tốt, vừa quý tộc vừa thanh nhã, thật ra dáng kẻ quân tử. Ông cụ Từ chỉ biết cười trừ.

10 giờ rưỡi, Khương Cửu Sênh đỡ Thời Cẩn trở về phòng. Vừa rồi ở bên ngoài còn mặt không đổi sắc, lúc này khi cửa phòng vừa đóng lại, anh đã ngã lên trên người cô.

Mùi rượu rất nồng, át được cả mùi nước khử trùng nhàn nhạt trên người anh.

Khương Cửu Sênh dìu anh ngồi trên ghế sofa, ghé sát lại nhìn anh: “Anh say rồi à?”

Thời Cẩn lắc đầu: “Không say.”

Trong mắt anh loáng ánh nước mơ màng. Say rồi đây, chỉ là rượu tác dụng chậm nên chưa say hẳn thôi.

Tửu lượng của anh rất tốt, không mấy khi say rượu. Khương Cửu Sênh thương anh bèn giúp anh cởi áo khoác, dỗ: “Ngủ một lát được không?”

Thời Cẩn lắc đầu: “Không ngủ.” Anh ôm eo cô, nói chuyện vẫn như bình thường, trong mắt có hơi say, nói: “Nhắm mắt lại thì không nhìn thấy em.”

Khương Cửu Sênh buồn cười.

Thời Cẩn nhìn cô chằm chằm: “Sênh Sênh à.”

“Vâng.”

Uống rượu nên môi anh đỏ như tô son, nhưng dường như anh không vui lắm, môi mím lại cứng ngắc, oán trách: “Bọn họ muốn cướp em đi.”

Anh uống nhiều, sẽ nói rất nhiều, lại còn quấn người.

Khương Cửu Sênh rất kiên nhẫn: “Ai?”

“Người nhà họ Từ.”

Hình như từ sau khi cô nhận lại người thân, Thời Cẩn thường xuyên suy tính thiệt hơn.

Khương Cửu Sênh nhẹ nhàng lướt tay lên môi anh: “Không cướp được đâu, em là của anh.”

Cho dù có người nhà rồi thì cô vẫn là của anh. Trừ người mẹ đã qua đời, cô quen biết Thời Cẩn lâu nhất, toàn bộ năm tháng của cô đều có anh, vừa sâu đậm vừa không thể thay thế, cho dù là huyết thống cũng sẽ không thể thay đổi lấy nửa phần.

Cô là người nhà họ Từ, và cô là người của Thời Cẩn, hai khái niệm này có khác biệt rất lớn về nơi thuộc về.

Thời Cẩn hình như nghe được, do nồng độ cồn nên mặt anh hơi hồng, trong mắt cũng hơi đỏ, hơi nước mờ mịt, không giống dáng vẻ kiêu ngạo bình thường của anh.

“Đúng là không cướp được, sau này con của em sẽ theo anh họ Thời, không phải họ Từ.” Anh bắt lấy tay cô, đặt ở bên môi: “Nghĩ như vậy thì có con cũng không phải việc quá tệ.”

Khương Cửu Sênh cười nhìn anh, ngón tay bị anh cọ thấy hơi ngứa, cô rụt về, lại bị anh nắm chặt lại. Anh hôn một cái lên mu bàn tay cô, chống người dậy: “Sênh Sênh, chúng ta đi sinh con đi.”

Anh dắt cô đi đến bên giường, bước chân lảo đảo.

Vẫn chưa tỉnh rượu đây mà.

Khương Cửu Sênh giữ chặt anh lại: “Anh uống rượu rồi, không thể sinh được.”

Thời Cẩn như đang suy nghĩ, lại dắt cô trở về sofa, anh nửa nằm xuống, để cô ngồi ở trên đùi anh: “Vậy em sờ anh đi.” Anh tới gần cô, hơi thở rất nóng, lúc nói chuyện phả ra mùi rượu nhàn nhạt. Anh cầm lấy tay cô, nhét vào trong áo: “Sênh Sênh, sờ đi, em sờ anh, anh sẽ rất dễ chịu.”

Cũng chỉ có lúc say rượu thì anh mới như thế này, giống hệt Bác Mỹ.

Khương Cửu Sênh dở khóc dở cười, xoa tay ấm lên rồi mới luồn vào trong quần áo anh, thuận theo bụng, nhẹ nhàng mà vuốt lên trên.

Thân mình Thời Cẩn nóng bỏng, thở dốc, đôi mắt càng ngày càng đỏ, nhịn không được, không biết là thoải mái hay là khó chịu mà kêu ra tiếng.

Cô không dám sờ nữa.

Anh không vui, nắm hai tay cô đặt bên eo mình: “Sênh Sênh.”

“Vâng.”

Anh nghiêng đầu nhìn cô, mắt sáng như sao: “Ngày mai quay về nhà của chúng mình nhé.”

“Vâng.”

Thời Cẩn được dỗ ngoan rồi, vùi đầu vào cổ cô cọ cọ rồi hôn mấy cái, vì anh uống rượu nên cơ thể không có lực, cả người đè ở trên người cô.

Giọng anh rất thấp, mang theo từ tính, khàn khàn: “Thật ra anh không thích em có bạn, càng không thích em có người nhà. Anh hy vọng em chỉ có một mình anh, chỉ quen biết anh, chỉ quan tâm anh, chỉ nhìn anh, nhưng anh sợ em không vui, cũng muốn có thêm mấy người thương em bảo vệ em, cho nên anh cố chịu đựng.”

Khương Cửu Sênh im lặng nghe anh lải nhải liên miên.

Những lời mà bình thường anh sẽ không nói, chỉ khi đã ngà ngà say anh mới rủ rỉ nói ra, cái gì cũng nói với cô.

“Trên thực tế,” Thời Cẩn cầm tay cô, ấn vào ngực mình, anh ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào mắt cô, nói: “Chỗ này của anh rất xấu, anh là người xấu từ trên xuống dưới, tất cả mặt tốt đều chỉ là làm cho em xem thôi.”

Trong mắt anh là một màu mực đen đậm, không nhìn thấy đáy cũng không nhìn thấy bờ, như muốn hút người khác vào, có ánh nước lại cũng toát ra ánh lửa, anh nói: “Sênh Sênh, chứng hoang tưởng của anh không chữa được, chưa bao giờ đỡ hơn.”

“Anh không thể thấy máu, sẽ phát điên lên mất, nhất là máu của em.” Anh cúi đầu, môi dừng ở trên mặt cô, giọng nói rất thấp rất thấp, khàn khàn kìm nén: “Em đừng sợ anh, anh có thể giả thành bất cứ bộ dáng gì mà em thích, em thích anh thế nào, anh sẽ thành như thế đó.”

Giống như vừa đổ một cốc nước chanh vào lồng ngực, ngâm trái tim cô thành vừa chua xót vừa mềm mại.

Cô không muốn nghe anh nói như vậy, rất đau lòng, cũng cảm thấy rất khó chịu.

Thời Cẩn cúi đầu, hôn lên mắt cô một cái rồi lại ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt chăm chú, rõ ràng là đã say khướt rồi, nhưng bóng hình cô phản chiếu trong đôi mắt ấy vẫn cực kỳ rõ ràng: “Sênh Sênh, nếu ngày nào đó anh không nhịn được nữa, không giả vờ được nữa thì em có không cần anh nữa không?”

Khương Cửu Sênh ôm cổ anh, mút mạnh lên môi anh: “Thật sự muốn đưa mạng cho anh, như vậy có phải anh sẽ tin em không.” Cô vươn tay, khẽ nhéo vành tai ửng hồng của anh: “Thời Cẩn, anh không cần lo lắng gì cả, em không rời xa anh được đâu.”

Thời Cẩn gục vào người cô cười ra tiếng, sau đó ôm cô, thỏa mãn lăn qua lăn lại.

Thật là giống Bác Mỹ như đúc.

Khương Cửu Sênh dùng giọng điệu dỗ Bác Mỹ để dỗ anh: “Anh đừng lăn nữa, uống chút nước đã nhé?” Say rượu dễ khát nước.

Thời Cẩn nghe hiểu, buông tay ra, nói: “Em đút cho anh.”

Cô nói được, đứng dậy đi lấy một cốc nước ấm, cầm cốc đến bên miệng anh: “Mở miệng ra.”

Thời Cẩn tránh đầu sang một bên: “Em hôn một cái, anh sẽ uống một ngụm.”

Khương Cửu Sênh hết cách, đành hôn lên môi anh một cái.

Thời Cẩn uống một ngụm rất nhỏ, sau đó quay mặt đi, chờ cô hôn cái tiếp theo.

Đúng là say rồi, chẳng ngoan chút nào cả.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN