Duy Nhất Là Em - Chương 42: Ai động vào quần của tôi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
239


Duy Nhất Là Em


Chương 42: Ai động vào quần của tôi


Translator: Nguyetmai

Lâm An Chi mồ côi cha mẹ, được ba mẹ Mạc Băng nhận nuôi. Năm Mạc Băng mười sáu tuổi, anh ta trở thành mối tình đầu của cô, tính đến nay, cũng đã ngót nghét mười bốn năm ròng.

Khương Cửu Sênh là người ngoài cuộc, rất khó xen vào việc này. Tiếng nhạc nổi lên ngay khi cúp máy, cô xách váy uyển chuyển bước vào. Vừa đẩy cửa ra, đèn flash đã rọi vào mắt, chiếu sáng thân hình tuyệt đẹp của phái nữ.

“Khương Cửu Sênh.” Tiếng gọi thân thiết vang lên.

Váy dài màu cam pastel, cổ chữ V khoét sâu tôn lên vẻ ngọt ngào và dịu dàng của cô gái xinh xắn.

Khương Cửu Sênh ngước mắt nhìn thoáng qua: “Hình như chúng ta chưa từng gặp nhau.”

Nụ cười khẽ nơi khóe môi điểm thêm vẻđẹp cho đôi mắt, côấy giới thiệu: “Tôi làÔn Thi Hảo.”

Tiểu thư nhà họÔn ở Vân Thành, cháu của người lúc nãy.

Khương Cửu Sênh không hề xa lạ với ba chữÔn Thi Hảo này. Gần đây Mạc Băng nhắc tới cái tên này suốt, khen ngợi là nhân tài mới nổi của giới sáng tác nhạc, chỉ viết một ca khúc đã nổi tiếng như cồn. Khương Cửu Sênh cũng từng nghe bài hát được thiên hậu góp giọng đó, bây giờ vẫn nằm trong top nhạc hot. Ôn Thi Hảo cũng nằm trong danh sách đề cử nhạc sĩ xuất sắc nhất, một bài hát đã thành danh, xem ra muốn mượn buổi trao giải này để xuất đầu lộ diện rồi.

Không biết ngọn gió nào đãđưa cả hai vị tiểu thư nhà họÔn đến đây nữa?

Khương Cửu Sênh gật đầu: “Xin chào.”

Là con gái nhà quyền thế, đương nhiên phong thái lễ nghi đều chuẩn mực. Cô nở nụ cười vừa đủ lộ ra tám chiếc răng trắng bóng: “Tôi từng xem concert của cô.”Ánh mắt có phần chăm chú, nhưng dường như không mấy tập trung. Cô nàng hỏi, “Cô rất giống một người quen cũ của tôi, ngay cả tên cũng giống.”

Người quen cũ?

Nhưđã từng gặp gỡ và chỉ hận không sớm quen nhau là hai cách xã giao rút ngắn khoảng cách nhanh nhất.

Khương Cửu Sênh hờ hững đáp lời: “Nếu có cơ hội tôi cũng muốn gặp một lần.”

Ôn Thi Hảo nhìn cô chăm chú: “Côấy qua đời rồi.”

Khoảnh khắc ấy, mắt cô rực rỡ nhưánh lửa trong khóm bụi gai.

Khương Cửu Sênh chợt cảm thấy, có lẽ thật sự có người quen cũ vô cùng thân thiết với côÔn này, hoặc là có mối thù cũ không thể phôi phai. Cô không muốn đào bới đời tư người khác, nói câu xin lỗi kết thúc đề tài.

Ôn Thi Hảo lắc đầu: “Không sao.” Cô mỉm cười rồi bước vào hội trường.

Lúc Khương Cửu Sênh trở về chỗ ngồi, Từ Thanh Cửu đãđi đâu mất, còn Tô Khuynh nhíu chặt mày, trán ứa mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, không còn lòng dạđâu xem biểu diễn. Khương Cửu Sênh chuyển vị trí, khẽ hỏi thăm: “Sao thế?”

Mấy nghệ sĩ xung quanh đều chăm chú nhìn lên sân khấu, hoặc tập trung thể hiện tư thế ba trăm sáu mươi độ không góc chết, chỉ chờ máy quay bắt được, không chúý tới điều gì khác nữa.

Tô Khuynh cúi đầu, tư thế hai người nhưđang thì thầm chuyện riêng: “Tôi dính cái đó rồi.”

Khương Cửu Sênh nhíu mày, ngẩng đầu nhìn vị trí camera vàđèn chiếu sáng, rồi chỉ một chỗ phía sau: “Đằng kia khuất sáng, cậu lên tầng hai đợi tôi.”

“Ừ.”

Tô Khuynh ôm bụng lẳng lặng rút lui, mắt nhìn bốn phía. Trợ lý của côđang ở phòng nghỉ, mới tuyển nên không biết chuyện sâu xa của cô, không thể xông bừa đến đóđược. Côđành tạm thời vào phòng vệ sinh, may mà không bắt gặp ai, nhưng quần trắng của côđã dính vệt đỏ mất rồi.

Tô Khuynh ngồi trên bồn cầu, vùi đầu suy nghĩ.

Khương Cửu Sênh không vào được phòng vệ sinh nam… Quần cô dính máu cũng không thể tùy tiện ra ngoài… Màđến sắp tiết mục của cô rồi… Phía dưới máu đang chảy thành sông…

“Cạch!”

Tiếng đóng cửa đột ngột cắt đứt dòng suy tư của bạn Tô. Cô bất giác dựng tai lên, nghe tiếng loạt soạt từ buồng bên cạnh.

“Anh Lương.”

Là giọng nam. Màđây là phòng vệ sinh nam, không có gì lạ.

Một lát sau, Tô Khuynh lờ mờ nghe thấy tiếng thắt lưng kim loại, cô liền dán tai lên thăm dò cuộc gọi bên kia.

“Mang quần tới đây.”

“Ừ, bẩn rồi.”

“Nhanh lên.”

Anh ta cốý hạ thấp giọng, Tô Khuynh nghe không rõ lắm, nhưng đây không phải điểm quan trọng. Quang trọng là… chỗ thông nhau giữa hai nhà vệ sinh thò ra một đoạn ống quần.

Anh ta đang cởi quần! Đây nhất định là quân cứu viện của Tôn Ngộ Không rồi!

Tô Khuynh ngừng thở theo dõi đáy vách ngăn, đôi mắt sáng rực. Sau khi thở ra một hơi, cô chầm chậm ngồi xuống, mò mẫm bên dưới. Đến khi chạm được đoạn vải, cô hít một hơi, kéo thật mạnh.

Ha ha! Quần tới tay rồi!

Đối phương giật mình, sợ hãi kêu lên: “Ai đấy?”

Sau đó lại là một tiếng “tạch”, móc thắt lưng bị kẹt rồi. Nụ cười vênh váo của Tô Khuynh cứng đờ, cô kéo mạnh thêm phát nữa mới phát hiện người bên kia cũng giữ chặt quần.

Đương nhiên phải giành bằng được rồi!

“Anh giật quần tôi làm gì?”

Con người anh dũng không cần nói nhiều! Tô Khuynh đạp một chân lên vách ngăn, vận hết sức bình sinh.

Anh ta nổi giận: “Mẹ kiếp, buông ra!”

“Anh buông thì có!”

“Mẹ nó!”

Tô Khuynh dồn sức kéo một cú!

“Tõm!” Hình như có thứ gì rơi xuống toilet.

Người bên kia một tay kéo quần, đôi chân dài trần trụi run lẩy bẩy. Khuôn mặt kề trên tấm vách ngăn đã như màu đất, kiểu tóc chải chuốt điệu nghệ cũng rối tung. Anh ta nhìn chiếc điện thoại đã tắt sáng, cơn giận bùng lên, vừa mở miệng đã khản cả cổ: “Thằng nhãi kia có buông ra không?”

“Mẹ nó, buông ra!”

Buông á, côđâu có ngu! Tô Khuynh giật mạnh!

“Bịch!” Tiếng động rất lớn vang lên, có lẽ anh ta đập đầu vào vách ngăn rồi.

Nhưng côđâu lo được nhiều chuyện như vậy, nhân lúc anh ta vẫn còn choáng váng, cô vội vàng giật lấy quần, nhanh nhẹn mặc lên. Sau đó cô lao ra vứt chiếc quần trắng rồi rải mấy lớp giấy vệ sinh để hủy diệt chứng cứ. Xong xuôi tất cả, cô co cẳng chạy biến.

Phía sau là giọng quát tức giận.

“Này! Đứng lại!”

“Thằng khốn nạn!”

“Đồ chó chết!”

“Quần của tao!”

Tô Khuynh xách ống quần dài lòng thòng, vừa chạy vừa nghĩ, sao giọng này quen thế nhỉ? Mà mặc kệđi. Chạy hết hai hành lang, côđụng phải Khương Cửu Sênh đang chờ côở phòng nghỉ.

Tô Khuynh có tật giật mình, kéo cô rời khỏi chiến trường.

Khương Cửu Sênh kinh ngạc: “Sao thế?”

Cô thở hồng hộc: “Chạy mau, có người muốn giành quần của tôi!”

Bấy giờ Khương Cửu Sênh mới chúý, dưới chiếc áo vest trắng của Tô Khuynh là chiếc quần đen. Cô không biết Tô Khuynh lấy chiếc quần này từđâu ra, trên quần có vết bẩn, cô nàng giặt sạch, dùng máy sấy khô rồi nghênh ngang mặc vào lễ trao giải. Theo lý thuyết, kiểu ăn mặc này rất không ăn nhập, vậy mà lên người Tô Khuynh lại thành trào lưu mới. Chiếc quần rộng thùng thình lỏng lẻo nơi eo, một bên ống xắn lên, áo khoác thì cởi xuống khoác lên vai, cổáo cởi một nút, trông trác táng mà cũng mang nét phong lưu phóng khoáng.

Đúng là con cưng của làng thời trang, phóng viên đua nhau chụp ảnh.

Lễ trao giải trôi qua một nửa mà chỗ ngồi của Từ Thanh Cửu vẫn để trống.

“Từ Thanh Cửu đâu?” Khương Cửu Sênh hỏi.

Tô Khuynh hoàn toàn không quan tâm: “Ai biết.” Dứt lời, cô nàng tập trung tinh thần, “Sau giải lời bài hát xuất sắc nhất là nhạc sĩ xuất sắc nhất.”

Năm ngoái Khương Cửu Sênh đãđược trao giải lời bài hát xuất sắc nhất, còn người đoạt giải năm nay là một lão tiền bối với bài hát chủđề cho bộ phim về một vụ thiên tai. Khương Cửu Sênh từng nghe bài hát này, lời ca rất cảm động, đậm tính tự sự, đặc biệt làđạt được sựđồng cảm của mọi người, hoàn toàn xứng đáng với giải thưởng.

MC lời lẽ trôi chảy, phủ lên bầu không khí sự căng thẳng tột độ, người trao giải cố tình tỏ vẻ hồi hộp lau mồ hôi vô hình trên trán, sau đấy cao giọng hô: “Giải nhạc sĩ xuất sắc nhất thuộc về…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN