Duy Nhất Là Em
Chương 71: 070:Khinh bỉ FA sau khi say rượu
Cuối cùng, Khương Cửu Sênh tửu lượng tốt nhất lại say mèm trong khi Vũ Văn Xung Phong và Tạ Đãng không dám thả phanh. Bởi vì cô cứ nốc hết ly này đến ly khác nên họ ăn ý lựa chọn tỉnh táo khi cô say.
Thật ra Khương Cửu Sênh có tửu lượng rất tốt, có thể nói ngàn chén không say, nhưng không sao kiềm chế được trước ngàn vạn ly rượu ngon của trang trại này, uống gần say bí tỉ. Bình thường cô khá trầm tính, nhưng khi say lại hoàn toàn trái ngược.
Vũ Văn Xung Phong và Tạ Đãng đều đã thấy dáng vẻ khi say của cô, nên mới không dám uống nhiều.
Khương Cửu Sênh bắt đầu chân nam đá chân chiêu rồi! Cô híp đôi mắt long lanh đong đầy mem rượu, không đi nổi nữa bèn ngồi thụp xuống, ngẩng đầu nói: “Đãng Đãng, cậu cõng tôi về.”
Cứ say một cái là lại gọi Đãng Đãng, hệt như ông già nhà cậu!
Tạ Đãng vò tóc cô thành một đống rối bù, ngồi xổm trước mặt cô: “Đúng là nợ đời, cụ nội ạ!”
Khương Cửu Sênh trườn tới, nhưng lại đẩy Tạ Đãng ra. Sức cô khỏe, suýt nữa đẩy Tạ Đãng ngã chổng vó.
“Đừng cõng nữa.” Cô ngồi xổm ôm đầu gối, đầu cúi gằm y như cún con, miệng lẩm bẩm không ngớt, “Hai người, tôi muốn hai người khiêng tôi.”
Vũ Văn Xung Phong: “Tôi không khiêng.”
Tạ Đãng: “Tôi cũng thế.”
Quá mất giá!
Người ngồi dưới đất đã mơ màng, không còn vẻ lạnh nhạt thường ngày nữa, trrông cô cực kỳ dễ thương, ngơ ngẩn chớp mắt rồi rũ mi, ngã người ra sau ngủ khò.
Tạ Đãng vội vã kéo cô lại.
Khương Cửu Sênh không mở nổi mắt: “Khiêng tôi.”
Bình thường thờ ơ là vậy, sao vừa say một cái đã biến thành người khác thế này? May rằng cô không hay say rượu, bởi trên đời này chẳng có mấy ai để Khương Cửu Sênh tin tưởng, thoải mái thể hiện bản thân và dỡ bỏ mọi phòng bị cả. Tạ Đãng là một, Vũ Văn Xung Phong cũng là một trong số đó.
Quan hệ giữa ba người rất kỳ lạ, không đến mức thân thiết, nhưng suy cho cùng cũng không phải bạn bè bâng quơ.
Mạc Băng từng định nghĩa ba người thế này, Vũ Văn Xung Phong là người có thể phạm tội vì cô, Tạ Đãng là người có thể gánh tội thay cô, còn Khương Cửu Sênh nhất định là người đi cướp tù. Tuy cường điệu, nhưng nghĩ kĩ lại thì đúng là vậy. Cần gì liên quan đến tình cảm nam nữ, cũng đâu nhất thiết phải phức tạp như yêu đương gái trai. Tất cả chỉ đơn thuần là sự tin tưởng mà thôi.
Cuối cùng hai người vẫn phải khiêng cô đi. Hai người đàn ông, mỗi người một bên, cong lưng cúi người sợ cô ngã, chật vật vô cùng.
Cô thì tốt rồi, vung vẩy cánh tay bó bột: “Đừng lắc, tôi khó chịu.”
Mẹ ơi, đúng là cụ nội người ta luôn!
Tạ Đãng lắc cái cằm đã nhỏ mồ hôi, nghiến răng nói: “Khương Cửu Sênh, sau này bà uống say thử xem, tôi còn quan tâm nữa tôi gọi bà bằng cụ!”
“Tạ Đãng.” Vũ Văn Xung Phong nhắc nhở, “Cậu đừng động vào tay cô ấy, tay cô ấy vẫn chưa lành đâu.”
“Ồ.” Cậu vội đổi tư thế.
Khương Cửu Sênh là nghệ sĩ, lại uống say mèm thế này, đương nhiên Tạ Đãng và Vũ Văn Xung Phong không thể đưa cô về mà phải nhờ Mạc Băng đến đón.
Mạc Băng biết Khương Cửu Sênh một khi uống say sẽ rất đáng yêu, rất khó trị, ví dụ như…
Cô vừa mở cửa sổ xe, quay đầu lại Khương Cửu Sênh đã biến mất, tìm kiếm một hồi mới phát hiện ra cô nàng đang ôm gối rúc trong góc xe, cúi đầu không nhúc nhích. Mạc Băng hỏi: “Cô ngồi đó làm gì?”
Khương Cửu Sênh ngẩng đầu: “Suỵt!” Ra vẻ thần bí, “Em là một cây nấm.”
Mạc Băng hoàn toàn cạn lời. Cô còn có thể làm gì với nấm đây? Thích rúc thì rúc, về Ngự Cảnh Ngân Loan trước đã.
Tới cổng chung cư, Mạc Băng xuống xe trước, không thấy phóng viên mới quay lại, mở cửa xe: “Sênh Sênh, xuống xe thôi.”
Cô nàng ngẩng đầu, mơ màng hỏi: “Hử?”
“Về đến nhà rồi, xuống đi.”
Cô bước xuống, sau vài bước siêu vẹo lại ăn vạ bên vệ đường.
Mạc Băng vội vàng đóng cửa xe, chạy tới đỡ: “Bà cô của tôi ơi, lại làm sao thế này?”
Cô ôm đầu gối, vẻ mặt chân thành: “Em vẫn là một cây nấm.”
Mạc Băng bó tay, đành phải gọi Tiểu Kiều xuống cùng đỡ cô vào chung cư. Vừa tới chỗ đèn đường nơi bãi cỏ, đột nhiên có tiếng chó sủa: “Gâu!”
Mạc Băng hốt hoảng, vừa ngẩng đầu đã thấy con chó béo cắt lông ngắn ngủn chạy tới: “Gâu gâu!”
Kiểu lông đúng là xấu không tưởng tượng được!
Mạc Băng vừa ngẩng lên, quả nhiên thấy bóng ai đó đang đứng dưới tán cây rợp bóng, bên cạnh là một cột đèn cô độc. Đó là Thời Cẩn! Dù đã gặp gỡ nhiều lần rồi, nhưng vẫn không ngừng rung động trước vẻ đẹp tinh tế, vô ngần của anh.
“Bác sĩ Thời.” Tiểu Kiều đi theo Mạc Băng, chào hỏi một tiếng.
Thời Cẩn đi tới, trong mắt lung linh ánh sáng. Tới gần, ánh mắt anh nhìn Khương Cửu Sênh, con ngươi mông lung dần dần ngưng tụ lại.
Anh hỏi Mạc Băng: “Sênh Sênh sao thế?”
“Không có chuyện gì đâu, uống quá chén thôi.”
Anh do dự, lịch sự ngỏ ý: “Cần tôi giúp gì không?”
Mạc Băng lắc đầu, từ chối nhã nhặn: “Không làm phiền bác sĩ Thời.”
Vừa mới dứt lời, Khương Cửu Sênh ngẩng phắt lên, đôi mắt đào hoa cong cong: “Thời Cẩn, ôm ôm.”
Mạc Băng và Tiểu Kiều đều câm nín.
Thời Cẩn mỉm cười đi tới: “Cứ để tôi.”
Không đợi Mạc Băng buông tay, Khương Cửu Sênh đã lảo đảo nhào tới. Thời Cẩn vội vàng đỡ lấy hông cô, cô thuận đà ôm cổ anh, nghiêm chỉnh nói: “Anh ôm em, em sẽ cho anh rất nhiều ảnh có chữ ký.”
Mạc Băng nghĩ, đây nhất định là Khương Cửu Sênh giả!
Người khác say không làm loạn thì ngủ li bì, cô lại giở trò làm nũng! Bao nhiêu đáng yêu che giấu suốt hai mươi mấy năm qua tung ra hết, đúng là phạm quy mà!
May là bác sĩ Thời tốt tính, dỗ dành cô ngoan ngoãn không quậy nữa.
Khương Cửu Sênh thật sự chịu yên, loạng choạng quay tới quay lui, cố chấp hỏi: “Thời Cẩn, muốn em ký tên cho anh luôn không?”
Thời Cẩn vỗ đầu cô: “Ừ, chúng ta trở về ký.” Khương Cửu Sênh ngoan rồi, anh quay lại nói với Mạc Băng: “Đi đường cẩn thận.”
Sau đó, Thời Cẩn nửa ôm nửa đỡ Khương Cửu Sênh đi tới lô Bảy. Khương Bác Mỹ đi trước dẫn đường, thỉnh thoảng sủa gâu gâu hai tiếng.
Mạc Băng không biết nói sao. Thoạt nhìn trông một nhà ba người họ rất tự nhiên, nhưng không hiểu sao cứ thấy sai sai ở đâu đó, lạ mà không biết tả thế nào.
Khương Cửu Sênh cất giọng khàn đặc nhưng dịu dàng, mang theo chút nức nở: “Thời Cẩn, anh thích em hát không?”
“Ừ, anh thích.”
“Vậy em hát cho anh.”
Cô hắng giọng, hát khúc nhạc đồng quê nhẹ nhàng. Mạc Băng vừa nghe đã nhận ra, đât là bài hát chủ đề của album mới – một bản nhạc đồng quê tình cảm. Đây là bản tình ca đầu tiên Khương Cửu Sênh viết, giai điệu bài hát vô cùng lay động.
Giữa đêm khuya, chất giọng khàn ấy thật sự chạm đến tim gan con người.
Nhưng cô chỉ hát mấy câu đã vội vàng hỏi Thời Cẩn: “Hay không?” Rồi chớp mắt như cô bé đợi khen.
Thời Cẩn khẽ cười: “Hay lắm.”
Mắt cô cong cong như mảnh trăng non được bao quanh bởi sao trời, chăm chú nhìn Thời Cẩn: “Thời Cẩn, ngày mai anh vẫn là fan của em nhé?”
“Được.”
“Sau này ngày nào anh cũng phải làm fan của em!”
“Ừ.”
Khương Cửu Sênh vui vẻ ngâm nga vài điệu, thỏa mãn nói: “Vậy ngày nào em cũng phát phúc lợi cho anh.”
“Được.”
Cô cười rất vui vẻ: “Vậy đưa tay em sờ.”
Thời Cẩn ôm cô bằng một tay, chìa tay khác cho cô cầm.
Cô ôm siết lấy bàn tay ấy, hôn nhẹ giữa lòng bàn tay rồi vùi mặt vào đó, cọ đi cọ lại: “Em thích tay anh nhất đó.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!