Duy Nhất Là Em
Chương 83: Sênh Sênh thành thật
“Chương trình thực tế mà em tham gia lần trước đã được phát sóng rồi, hiệu quả rất tốt.” Mạc Băng vừa đi về phía phòng nghỉ vừa trêu chọc, “Chị không ngờ, trông cô chẳng có dáng vẻ gì của một nghệ sĩ giải trí, vậy mà tham gia lại duyên phết đấy!”
Khương Cửu Sênh không nói lời nào, chỉ nhướng mày nhìn Mạc Băng.
Mạc Băng lại nói tiếp: “Sau này nếu có thêm chương trình giải trí nào khác, chị đề nghị cô nên tham gia.” Dưới góc độ chuyên nghiệp của Mạc Băng, danh tiếng của Khương Cửu Sênh trong giới ca sĩ xem như đã đủ, nhưng vẫn còn quá khiêm tốn khi so với các diễn viên và nghệ sĩ giải trí khác, dù sao thì mức nổi tiếng và phủ sóng của ca sĩ cũng có hạn.
Khương Cửu Sênh uống nửa ly nước, không đồng ý cũng không phản đối, hỏi Mạc Băng: “Có kịp tham gia chương trình nào nữa không?”
“Có một chương trình đang đợi cô đồng ý tham dự.”
Khương Cửu Sênh vừa giành được giải nữ ca sĩ xuất sắc, lại mới phát hành album mới nên danh tiếng của cô tăng vùn vụt không ngừng. Chính vì vậy có không ít chương trình muốn mời cô tham gia.
Khương Cửu Sênh suy nghĩ một lúc: “Đưa kịch bản cho em xem thử.”
“Được, chút nữa chị sẽ gửi qua di động cho cô, chiều nay cho chị câu trả lời nhé.”
Khương Cửu Sênh gật đầu.
Xong việc chính, Mạc Băng bắt đầu quan tâm việc cá nhân của nghệ sĩ nhà mình: “Sênh Sênh, bài hát chủ đề trong album của cô là một bài hát về tình yêu. Cô còn chưa nói cho chị biết cô lấy cảm hứng từ đâu đấy.” Giới truyền thông nhất định sẽ hỏi, tốt nhất nên thống nhất câu trả lời cho phù hợp.
Khương Cửu Sênh suy nghĩ một lúc, đột nhiên quay đầu lại, đáp vô cùng nghiêm túc: “Mạc Băng, em nghĩ là em yêu rồi.” Cô dừng một chút rồi lại trịnh trọng bổ sung, “Người đó là Thời Cẩn.”
Quả nhiên, đối tượng tạo cảm hứng cho Khương Cửu Sênh là bác sĩ Thời.
Mạc Băng nhún vai: “Cô tưởng chị ngốc à mà không nhận ra?”
Khương Cửu Sênh vô cùng kinh ngạc, cô chưa chính thức báo cho Mạc Băng mà.
“Mỗi khi cô nhìn bác sĩ Thời, hai mắt như muốn dính chặt vào người ta vậy!” Mạc Băng không nể tình đả kích cô, “Cái hôm cô say, có phải chỉ hận không thể mượn rượu ăn thịt người ta luôn đúng không?”
Khương Cửu Sênh cạn lời.
Hóa ra bọn họ đều coi cô như hổ như sói thế đấy! Cô buồn rầu, có phải mình nóng vội quá rồi không?
Mạc Băng nhìn vẻ phiền muộn của cô mà buồn cười.
Thật ra, từ khi Mạc Băng biết bác sĩ Thời là fan của Khương Cửu Sênh thì cô đã đoán ra rồi, khó trách tại sao đang yên đang lành cô ấy lại quan tâm đến việc quản lý fan như thế.
Ở phương diện tình cảm nam nữ, Khương Cửu Sênh trơ như khúc gỗ, cho nên, từng tuổi này rồi, cây khô Khương Cửu Sênh vẫn chưa một lần nở hoa. Liệu có đúng như lời bác sĩ Thời, mọi chuyện đều không phải là trùng hợp không nhỉ? Mạc Băng nhớ lại, dường như giữa hai người họ tồn tại sợi dây ràng buộc nào đó. Ít nhất trong ba năm làm quản lý của Khương Cửu Sênh, cô chưa từng thấy cô ấy ngấp nghé yêu đương với ai, chỉ có bác sĩ Thời là ngoại lệ.
Mạc Băng đột nhiên tò mò hỏi: “Đến bước nào rồi?”
Khương Cửu Sênh vào phòng nghỉ, đóng cửa lại, thành thật đáp: “Em vẫn chưa theo đuổi thành công.”
Theo đuổi.
Người như Khương Cửu Sênh lại dùng từ này, xem ra yêu thật rồi!
Mạc Băng đột nhiên có cảm giác “con gái mình đã lớn”, cảm thán: “Chị không thể cho cô lời khuyên gì, con người chị lúc nào cũng thẳng như ruột ngựa. Chỉ là, mấy chiêu cưỡng ép chiếm đoạt hoàn toàn không hợp với bác sĩ Thời, anh ấy là một quý tộc chân chính đấy.”
Ở thế kỷ XXI này, nếu nhắc đến “quân tử như lan”, Mạc Băng chỉ khâm phục mỗi mình Thời Cẩn. Người đàn ông này vừa tao nhã lại thâm sâu, người có thể sóng vai bên cạnh anh, hẳn cũng không phải người bình thường.
Khương Cửu Sênh nhíu mày, đã cạn ý tưởng thì chớ, lại còn nôn nóng chẳng biết nên làm sao mới phải.
Mạc Băng an ủi cô: “Cứ từ từ, chuyện gì đến sẽ đến, tin chị đi! Chỉ cần cô muốn, có mấy ai không động lòng trước cô!” Xưa nay Mạc Băng luôn tin như vậy. Khương Cửu Sênh có thể không biết mình quyến rũ đến đâu, nhưng người quản lý như cô đây lại vô cùng hiểu rõ, “Chỉ là, trước khi cô theo đuổi được người ta, chị không ủng hộ cô tiết lộ chuyện này cho giới truyền thông.”
Khương Cửu Sênh gật đầu, cô cũng định như vậy.
“Còn Liễu Nhứ kia, cô có dự tính gì không?” Mạc Băng đột nhiên nhớ đến việc này.
Khương Cửu Sênh hơi cong môi, cười nhạt: “Chỉ cần cô ta không được thoải mái là em vui rồi.” Cô nghĩ ngợi, “Không cần chờ đến chiều, em nhận lời tham gia chương trình mà chị vừa nói.”
Mạc Băng nhướng mày: “Sao vậy?”
“Em muốn chương trình dành thời gian cho một phần trình diễn ca khúc.”
“Trình diễn?” Mạc Băng cảm thấy kỳ lạ, nghệ sĩ nhà cô có bao giờ trình diễn trên mấy chương trình thực tế đâu.
Khương Cửu Sênh lắc đầu, cười sâu xa: “Em muốn cover bài hát của Liễu Nhứ.”
Mạc Băng hiểu ra, cô nàng muốn khiến Liễu Nhứ phải khó xử đây mà.
Cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, là Tạ Đãng đang bưng hai ly cà phê trên tay, dùng chân mở cửa.
“Khương Cửu Sênh.”
“Hả?”
“Cho bà này.” Tạ Đãng đưa cô một ly cà phê.
Cô nhận lấy, ngửi thử đã biết đúng loại mình thích rồi. Cô nở nụ cười: “Cảm ơn nhé.”
Tạ Đãng lại có chút không vui, đi đến trước mặt cô, cố ý hất hất phần tóc trên trán, sau đó bực bội hỏi: “Bà không định nói gì khác à?”
Cô chẳng hiểu gì cả.
Cậu ta cắn răng, lại gẩy tóc bên tai mình, giọng hơi nóng nảy: “Bà nhìn xem, có phải hôm nay tôi đẹp trai hơn mọi khi không?”
Cô nhìn kĩ một lúc, nghiêm túc gật đầu: “Ừ.”
Không còn câu nào khác à?
Tạ Đãng thở hổn hển, lên án cô: “Bà qua loa cho có!”
Cô bật cười, không đùa cậu ta nữa: “Cậu mới đổi kiểu tóc.”
Mạc Băng nghe vậy, dời mắt khỏi màn hình di động, nhìn về phía tóc Tạ Đãng, ối mẹ ơi! Quả tóc xoăn tự nhiên độc nhất vô nhị của cậu ta đâu mất rồi!
Đây là Tạ Đãng đấy ư?
Cậu ta gãi đầu, khẽ “ừ”, dùng khóe mắt liếc Khương Cửu Sênh, trên mặt tràn đầy vẻ “mau khen tôi đi, khen tôi nhanh lên!”
Khương Cửu Sênh nghiêm túc đánh giá: “Cậu thích hợp với tóc xoăn tự nhiên kia hơn.”
Tạ Đãng đang mong đợi được khen lập tức cạn lời, sau đó thì sa sầm mặt mày.
Hôm qua cũng chính miệng cô bảo kiểu tóc này đẹp cơ mà!
Chuyện là thế này, Tạ Đãng muốn đệm nhạc cho chuyến lưu diễn của Khương Cửu Sênh nên cầm tạp chí thời trang đến hỏi cô, tình nhờ chọn giúp một bộ trang phục phù hợp.
Khương Cửu Sênh chọn một bộ nhưng Tạ Đãng lại chọn một bộ khác, bảo rằng gu thẩm mỹ của Khương Cửu Sênh không đáng tin. Cô thấy cậu ta có vẻ thích chơi như thế nên tiếp tục chọn cùng cậu ta, hai người tranh luận từ đồ vest, cuối cùng chuyển sang cả người mẫu.
Cô thuận miệng nói: “Người này ưa nhìn phết đấy.”
Tạ Đãng nhìn chằm chằm người mẫu nam trên tạp chí, vẻ mặt ghét bỏ: “Ưa nhìn chỗ nào chứ?” Rõ ràng xấu chết đi được, không trắng như cậu ta, không cao như cậu ta, không gầy như cậu ta, lại còn chẳng đẹp trai như cậu ta nữa.
Cô đáp: “Kiểu tóc khá được.”
Tạ Đãng liếc nhìn, không phải là tóc duỗi thôi ư, cậu ta mà làm chắc chắn đẹp hơn gã này gấp trăm lần.
Tối hôm đó, Tạ Đãng giành thời gian cả buổi để duỗi thẳng toàn bộ mái tóc xoăn tự nhiên của mình, lại còn chẻ tóc hai mái.
Cô thì hay lắm, thế mà còn không thèm khen nó đẹp.
Tạ Đãng tức đến mức muốn bóp chết thợ tạo mẫu tóc đã làm hỏng quả đầu mình, hừ khẽ rồi cướp lại ly cà phê trong tay Khương Cửu Sênh, lạnh lùng liếc cô: “Loại người không có gu thẩm mỹ như bà không có tư cách uống cà phê!”
Cậu ta hất đầu, nổi giận đùng đùng bỏ đi, cửa bị cậu ta đóng mạnh đến mức suýt rơi ra khỏi bản lề.
Khương Cửu Sênh không biết nói gì hơn.
Đúng là Tạ Đãng, sáng nắng chiều mưa trưa giông gió mà.
“Sênh Sênh.”
“Hả?”
Mạc Băng do dự: “Có phải Tạ Đãng…” Cô ấy chỉ nói một nửa rồi im lặng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!