Duy Nhất Là Em - Chương 91: Cưới bác sĩ Thời về nhà
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
203


Duy Nhất Là Em


Chương 91: Cưới bác sĩ Thời về nhà


Translator: Nguyetmai

Khi Khương Cửu Sênh tỉnh lại, ánh mặt trời đã rọi vào từ bên ngoài cửa sổ. Đầu cô rất đau, cô day day ấn đường, cố nhớ lại, nhưng cảnh trong mơ quá lộn xộn, không hề theo trật tự nào cả.À, hình như cô đã mơ thấy một đôi tay rất xinh đẹp, lướt qua vết sẹo trên bụng cô, gọi tên cô hết lần này đến lần khác.”Sênh Sênh.””Sênh Sênh.””Sênh Sênh…”Lúc đánh răng, cô hơi kéo áo lên, nhìn vào gương. Ngay tại vị trí của vết sẹo là một hình xăm hoa Đồ Mi được xăm đè lên, vừa xinh đẹp lại vừa kỳ lạ.Cô đã từng hỏi mẹ lý do mình có vết sẹo này, bà chỉ bảo rằng, vết sẹo này là hậu quả của cuộc phẫu thuật tám năm trước, còn hình xăm kia, bà vẫn mãi ấp úng không thể giải thích lý do.Chính bản thân Khương Cửu Sênh cũng không biết vì sao, cô hoàn toàn không thể nhớ được những chuyện trước năm mười sáu tuổi. Cô chỉ biết một điều rằng, cô đã gặp phải một tai nạn xe cộ, từ đó về sau, căn bệnh mất ngủ luôn bám riết lấy cô, khiến cô liên tục phải dùng thuốc ngủ trong một khoảng thời gian dài. Mỗi khi chìm vào giấc ngủ, cô sẽ luôn mơ thấy giấc mơ đó. Trong mơ, luôn có một chàng trai mặc áo sơ mi trắng nhuốm đầy máu, không ngừng gọi tên cô.Khương Cửu Sênh cào tóc mình, bật cười, có lẽ đã đến lúc cô phải đi gặp bác sĩ tâm lý rồi. May mắn thay, vẫn còn một chuyện khiến cô vui vẻ, đoạn phim quay Thời Cẩn làm phẫu thuật đã bị xóa, cư dân mạng không thể tìm được thông tin hay weibo của anh nữa, chỉ còn mấy tấm ảnh chụp màn hình mơ hồ đang lưu truyền bên ngoài mà thôi. Không biết Thời Cẩn đã làm điều đó bằng cách nào, nhưng không quan trọng nữa. Điều quan trọng bây giờ là, cô đã có thể độc chiếm gương mặt của Thời Cẩn rồi.À, còn một việc khác cũng khiến người ta rất vui vẻ.Liễu Nhứ bị người ta chọi trứng gà.Có lẽ, Liễu Nhứ chính là nghệ sĩ đầu tiên bị chọi trứng gà mà lại lên top tìm kiếm. Mới sáng sớm, Mạc Băng đã gọi để thông báo cho cô chuyện này, không giấu nổi hả hê. Hóa ra, sau khi chương trình thực tế hôm qua được phát sóng, có người đã đăng bài so sánh giữa phiên bản cô hát và phiên bản Liễu Nhứ hát. Là fan của dòng nhạc rock, ai ai cũng dễ dàng nhận ra sự khác biệt, Liễu Nhứ chẳng khác nào đang múa rìu qua mắt thợ.Sau đó, một nick weibo có tên “Tình Nhân Bí Mật Của Sênh Gia 007” đã điều tra sâu thêm về ca khúc của Liễu Nhứ. Người này bất ngờ phát hiện ra, linh cảm cho bài hát này vốn xuất phát từ một hòn đảo ở phía Tây Sri Lanka. Điều này không hợp logic, bởi lẽ trong suốt một năm qua, Liễu Nhứ và Trương Nại chưa bao giờ xuất cảnh.Càng trùng hợp, bốn tháng trước, Khương Cửu Sênh đã bay một chuyến đến Sri Lanka, còn đăng bài lên weibo thông báo cho fan rằng mình sẽ “bế quan” nửa tháng để tìm linh cảm sáng tác bài hát.Điều tra đến đây, “Tình Nhân Bí Mật Của Sênh Gia 007” lập tức bùng nổ, viết ngay một bài phân tích hai mươi nghìn chữ, đưa ra nhiều luận điểm và ví dụ thực tế, hòng chứng minh cho một sự thật – Bài hát đơn của Liễu Nhứ vốn là do Khương Cửu Sênh sáng tác.Mặc dù tất cả luận điểm và suy đoán của người này đều chỉ là chứng minh gián tiếp, nhưng cũng đủ khiến fan của Khương Cửu Sênh nhìn ra manh mối. Bài hát của Liễu Nhứ quả thật có vấn đề, hệt như một bản thảo chưa được hoàn thiện. Trong khi đó, bài cover của Khương Cửu Sênh mới thật sự hoàn thiện về âm vực, khiến bài hát hoàn mỹ hơn.Lần này gay to rồi!Ngay tối hôm đó, khi Liễu Nhứ đang đi quay chương trình thì bị người ta chọi trứng gà. Đoạn phim quay lại tình cảnh đó lập tức lên top tìm kiếm, đồng thời, tin tức Liễu Nhứ trộm sáng tác của Khương Cửu Sênh nhanh chóng trở thành tin tức sốt dẻo.Khương Cửu Sênh tùy ý lướt qua vài kênh weibo, quả nhiên, dư luận đều chĩa mũi nhọn về phía Liễu Nhứ, khiến cô ả thương tích đầy mình.”Nếu bài hát này không phải do cô ả trộm, tôi sẽ ăn bàn phím luôn!””Nghe thử phiên bản do Sênh gia hát xem, đó mới là cách hát chuẩn xác của bài hát này đấy!””Kẻ trộm bài hát thì ngồi mát ăn bát vàng, trong khi công sức của người sáng tác thực sự lại đổ sông đổ bể!””Kiên quyết phản đối hành vi trộm cắp!”…Dĩ nhiên, cũng có nhiều fan và nick ảo không ngừng bênh vực cho Liễu Nhứ. Họ nói rằng không có bằng chứng xác thực, tất cả đều chỉ là bôi xấu. Ngay cả Liễu Nhứ cũng lên báo đài thanh minh rằng mọi chuyện chỉ là bịa đặt, nhưng không thể chịu nổi đội quân fan hùng hậu của Khương Cửu Sênh, chỉ đành phải khóa hết bình luận.Khương Cửu Sênh tắt weibo, nhếch môi cười.Mạc Băng đã từng hỏi cô: “Đây là lý do cô cố ý hát bài hát của Liễu Nhứ trên chương trình thực tế đấy à?”Không cần đoán cũng biết, Liễu Nhứ sẽ phải trải qua những ngày tháng đen tối như thế nào.Khương Cửu Sênh thoải mái thừa nhận: “Nếu không thì sao chứ?” Giọng cô uể oải, “Giá thị trường cho hài hát đó của em cũng phải lên đến bảy con số, đòi chút lãi cũng không quá đáng chứ?””Không quá đáng, không quá đáng chút nào.” Mạc Băng cười.Cho nên, đừng có đắc tội Khương Cửu Sênh, trông tính tình tùy hứng tùy ý thế thôi nhưng thực ra thù dai lắm đấy!Mạc Băng lại hỏi chuyện Thời Cẩn: “Đoạn phim của bác sĩ Thời bị xóa rồi, tin tức trên top tìm kiếm cũng bị xóa luôn, làm rất sạch sẽ, ngay cả camera công cộng cũng không lưu lại chút manh mối nào.” Mạc Băng chậc lưỡi, “Cách giải quyết này đúng là táo bạo.”Khương Cửu Sênh không đáp.Mạc Băng hỏi: “Cô có biết lai lịch của bác sĩ Thời không?”Khương Cửu Sênh nghĩ ngợi: “Anh ấy là một bác sĩ.””Sao nữa?””Không có người thân, đang sống một mình.”Mạc Băng tổng kết: “Còn là một người có tiền nữa.” Có thể dọn dẹp sạch sẽ tin tức tràn lan trên mạng, chứng tỏ tài lực không kém! Mạc Băng lại trêu chọc, “Có xe, có nhà, ba mẹ đều đã mất, có nghĩ đến việc cưới xin luôn chưa?””Ừ, đã nghĩ đến việc đấy luôn rồi.””Chị đùa thôi.”Khương Cửu Sênh nghiêm nghị nói: “Nhưng em đang nghiêm túc.”Vừa nói đến đó, Mạc Băng thẳng tay cúp điện thoại của cô luôn.Sau khi dùng xong bữa sáng ở khách sạn, cô ăn mặc kín đáo đến bệnh viện.Ông Trình đã tỉnh lại, trông khí sắc rất khá, bác sĩ bảo các số liệu hoàn toàn bình thường, nghỉ ngơi vài ngày là có thể xuất viện.Khương Cửu Sênh và ông Trình cũng không thân thiết. Ông Trình là một người trầm lặng ít nói, ngay cả với Trình Hội cũng không nói được mấy câu, hiện đang làm kế toán cho một công ty. Ông đeo mắt kính, rất ra dáng trí thức, trông có mấy phần tương tự Trình Hội.Bà Khương đã đi rửa mặt.Khương Cửu Sênh múc một chén canh ra, muốn bón cho ông Trình. Bác sĩ nói ông chỉ có thể ăn chút thức ăn lỏng.Ông Trình mới tự thở không cần dùng máy được một thời gian ngắn, vẫn còn rất yếu: “Con tự uống đi.”Cô không rút tay lại, đưa thìa đến bên miệng ông Trình.”Để anh trai con làm, con nghỉ ngơi đi.”Động tác của Khương Cửu Sênh cứng đờ, đưa bát canh cho Trình Hội rồi đứng sang một bên, sau đó không nói thêm tiếng nào nữa. Trình Hội nhìn cô, ngập ngừng một lúc, cuối cùng lựa chọn yên lặng.”Ba không sao rồi, con bận việc thì không cần ở lại bệnh viện nữa.” Ông Trình khẽ nói, “Có cần anh con đưa con về không?”Khương Cửu Sênh lắc đầu: “Không cần đâu.”Sau đó, hai ba con không nói thêm lời nào nữa.Nếu thái độ của bà Khương đối với cô là khách sáo câu nệ, thì thái độ của ông Trình chính là nơm nớp lo sợ. Từ khi cô có trí nhớ đến nay, ông Trình chưa bao giờ lớn tiếng với cô, mà dường như ba và con gái cũng chưa bao giờ gần gũi thân thiết. Mỗi lần trò chuyện đều như cuộc họp giữa cấp trên cấp dưới. À, “cấp trên” chính là cô.Đúng là quái dị đến mức khiến cô cảm thấy hoảng hốt.Ngồi chừng một tiếng, Mạc Băng gọi điện đến, hỏi cô có muốn cô ấy sang rước về không. Cô từ chối, cúp máy, sau đó đứng dậy muốn ra ngoài hóng mát một chút thì lại có người đến thăm bệnh.Là chị và cháu gái của bà Khương.”Chị Sênh Sênh.”Theo đúng lễ nghĩa, Khương Cửu Sênh phải gọi Ngô Yên Yên là “em họ”, chỉ là, cô và họ hàng thân thích bên nhà bà Khương cũng không quen thân lắm. Suốt tám năm qua, số lần gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay, do đó, cô không thể tỏ vẻ như mình rất mừng rỡ được mà chỉ khẽ gật đầu, xem như chào hỏi.Đối phương lại có vẻ rất kích động, nóng lòng khoác lấy tay Khương Cửu Sênh: “Đúng là chị rồi, lâu lắm rồi không gặp chị.”Ngô Yên Yên nhỏ hơn cô nửa tuổi, hiện đang làm nghiên cứu sinh năm nhất sau đại học. Cô ta có phong cách trang điểm khá tây, chắc hẳn do đặc thù nghề nghiệp của mình.Cô ta là beauty blogger.Khương Cửu Sênh đáp lời, lặng lẽ rút tay mình ra rồi lùi về sau một bước, duy trì khoảng cách nhất định.Bên cạnh Ngô Yên Yên là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi. Bà ta chính là chị gái của bà Khương, tên đầy đủ là Khương Nguyệt Lan. Do bà ta chăm sóc sắc đẹp khá kĩ nên thoạt nhìn trông trẻ trung hơn bà Khương một chút, dáng người cũng mập mạp phì nhiêu hơn.”Sênh Sênh đúng là càng ngày càng đẹp.”Khương Cửu Sênh chỉ gọi một tiếng “bác Cả”, rồi không nói thêm gì nữa. Bà Khương có vẻ sợ cô không được tự nhiên nên kéo tay Khương Nguyệt Lan ra ngoài nói chuyện riêng.Lúc này Trình Hội không có ở đây, Khương Cửu Sênh quả thật cảm thấy không được tự nhiên.Ngô Yên Yên lại là kiểu người khá tự nhiên, biểu cảm gương mặt rất phong phú, kích động trò chuyện với Khương Cửu Sênh: “Bài hát mới của chị rất hay, em còn ‘cày’ lượt nghe cho bài hát của chị trên weibo nữa đấy.”Khương Cửu Sênh không quen nói nhiều, nên chỉ lạnh nhạt đáp: “Cảm ơn.”Ngô Yên Yên lại không ngại sự lạnh nhạt của Khương Cửu Sênh, vô cùng nhiệt tình: “Chị Sênh Sênh à, có thể ký tên cho em không, rất nhiều bạn học của em đều là fan của chị đấy!”Khương Cửu Sênh đáp: “Được!”Ngô Yên Yên lấy trong túi xách ra một túi bút to và một quyển sổ thật dày, đưa cho Khương Cửu Sênh: “Cảm ơn chị nhé.”Khương Cửu Sênh nhận lấy, ký một tờ.Ngô Yên Yên lật sang một tờ khác.Khương Cửu Sênh tiếp tục ký.Ngô Yên Yên lại lật tiếp.Khương Cửu Sênh nhíu mày, nhưng không phản ứng lại, chỉ cúi đầu ký tên một lúc lâu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN