Duyên âm - Những bức chân dung (Chương 2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
192


Duyên âm


Những bức chân dung (Chương 2)


Chúng tôi ra khỏi quán bi-a lúc 7 h tối. Tôi chở Minh thẳng đến khách sạn mà không cần ghé về phòng trọ. Gần đây, Minh hay chơi với bạn bè cho hết ngày rồi lại đến chỗ làm. Cậu ấy không muốn về phòng trọ thì phải? Tôi chỉ lờ mờ phỏng đoán như vậy.
– Đi thẳng tới chỗ làm tui luôn ông Khánh à!
– Uhm!
Thế là tôi đóng vai Khánh xe ôm chở Minh đến khách sạn như mọi ngày.
Khách sạn N Ng xây dựng từ bao giờ? Không ai rõ hơn chủ nhân của nó. Nhưng sau này tôi mới biết, người chủ hiện tại của nó chẳng qua cũng chỉ đứng ra thuê lại từ một người khác để kinh doanh. Ban đầu, tôi cũng không quan tâm lắm. Vì tôi thấy khách sạn đó cũng giống như những khách sạn khác. Tôi không cảm thấy nó lạnh lẽo và u ám như những ngôi nhà trong truyện kinh dị.
Đối diện với bàn lễ tân đặt một bộ ghế salon đã ố màu. Nơi đó dùng để tiếp khách và cũng là chỗ ngủ thường khi của Minh.
Hôm nào cũng vậy, khi tới nơi là Minh đi tìm thức gì để làm mồi nhậu. Trong cặp xách của Minh luôn thủ sẵn bầu rượu do chính tay Minh ủ ra từ nho, dâu tây, và hồng khô.
– Xong rồi, vào cuộc thôi! – Minh quay sang tôi nói khi đã chuẩn bị xong mọi thứ trên bàn.
– Dô nào! Chúc sức khỏe. _ Tôi nâng ly rượu đầu tiên lên mời bạn.
Người ta hay nói gì nhỉ? “Tửu nhập ngôn xuất” thật chẳng sai. Uống vào vài giọt rượu, khí độ ngà ngà hai kẻ “tửu đồ” lại lăm băm đủ thứ nam tào bắc đẩu. Chém đằng đông xong lại chặt sang đằng tây. Cũng là vậy, nói bưa mấy chuyện thị phi trên thế giới thì chuyển qua rỉ rê tâm sự chuyện đời mình. Minh chia sẻ với tôi như thế này:
– Đợt này, sau khi trả xong hết mấy món nợ, tui sẽ đi làm những việc mình thích.
Nghe vậy tôi mới hỏi Minh:
– Cậu thích điều gì?
Minh trả lời tôi, gần như không cần suy nghĩ:
– Tui chưa biết nữa, bây giờ mới trong giai đoạn dò tìm.
Tôi cười nói với Minh:
– Để thành công, trước hết phải xác định cho mình một mục tiêu. Lấy thí dụ như chuyện thỏ và rùa. Thỏ ta tuy nhanh nhẹn nhưng không chú ý đến mục tiêu của đời mình. Thỏ bị cám dỗ bởi nhiều thứ kì hoa dị thảo, đuổi bướm bắt sâu… cứ thế, thỏ nhảy hết từ chỗ này sang chỗ nọ. Rùa thì khác, Rùa tuy chậm chạp nhưng có ý chí kiên định, nhẫn nại bám riết mục tiêu, bỏ qua nhiều thứ cám dỗ chung quanh. Cuối cùng, nó đến được đích trước thỏ. Thật vậy, đi nhanh chưa chắc đã về sớm. Cần xem xét lại mục tiêu của đời mình. Cuối cùng, ông sống để làm gì? Đâu là sở trường của ông? Cuộc sống là hành trình tìm lại chính mình. Không phải của tui, không phải của người khác quyết định thay cho ông.
Minh im lặng một hồi lâu không nói gì, sau uống thêm ly rượu nữa Minh mới lên tiếng:
– Sắp tới chắc tui đi theo nghiệp vẽ ông Khánh à!
Tôi hỏi lại Minh:
– Giống như chú Hoài sao?
Minh mỉm cười, lắc đầu nói với tôi:
– Tui chưa học được một bữa nào từ ông thầy. Ổng chỉ dạy cho con Hiền thôi.
Tôi hơi ngạc nhiên nhìn Minh. Không chờ tôi lên tiếng, Minh nói tiếp:
– Ông thầy có nói, sau khi ông mất đi, tất cả số tranh vẽ của ông sẽ chia đều cho con bé Châu con gái ông thầy và thằng Minh là tui. Tức là ổng đã xác định trong di chúc sẽ có phần của thằng Minh này.
– Rồi sao? – Tôi thản nhiên hỏi Minh.
– Bữa đó tui có nói thẳng với ông thầy: “Con không cần đâu thầy ạ! Thầy thích đem cho ai thì cho”. Tui chỉ nói lên những gì trong suy nghĩ của mình thôi. Thực sự là tui không muốn, và cũng không cần những thứ đó.
Tôi lập tức chuyển đề tài, tôi quay sang hỏi Minh:
– Lây nay ông có tập vẽ không vậy?
Minh cười hiền hậu, gật đầu.
– Đâu? Lấy tui xem thử.
– Ông đợi tui chút xíu nghe!
Nói rồi, Minh đứng lên đi vào bàn lễ tân, lục tìm tác phẩm của mình. Chưa đầy một phút sau, Minh đem ra một tờ giấy cỡ khổ A4, trên đó có một hình họa màu đen. Lúc đó tôi mới nhìn thoáng qua thôi.
– Đây nè, ông xem đi!
Tôi cầm lấy bức vẽ, bấy giờ tôi mới nhìn được kỹ hơn.
– Ôi chao! – Tôi giật mình thốt lên.
Một luồng khí lạnh xuyên qua gáy tôi, toàn thân tôi lạnh ngắt và nỗi kinh hãi trào lên trong người. Đó là bức chân dung của một cô gái mặc áo dài trắng. Mái tóc thề buông xõa óng mượt như nhung. Cả khuông mặt và đặc biệt là đôi mắt… sắc và ghê rợn không thể diễn tả được.
Tôi định thần lại, mau chóng lấy lại bình tĩnh, gượng hỏi Minh:
– Bức này cậu vẽ được bao lâu rồi?
Minh trả lời:
– Gần cả tháng rồi. Lâu lâu có hứng tui mới lấy ra vẽ. Thường vào 12h đêm, khi tui không ngủ được lại vào bàn lôi nó ra “quẹt”.
– Ông vẽ chân dung của ai vậy?
– Đây nè.
Minh liền mở điện thoại lên kiếm bức ảnh trên mạng về đưa tôi coi. Bức ảnh mẫu là của một diễn viên trên mạng, nhưng bức hình họa mà Minh cho tôi coi thì không hoàn toàn giống. Sự khác biệt lớn nhất giữa hai bức nằm ở chỗ nét âm và nét dương. Về cơ bản, bức vẽ của Minh mang âm khí rất nặng.
Tôi đang suy nghĩ thì Minh bỗng lên tiếng:
– Sao vậy ông Khánh? Ông thấy tui vẽ có được không?
Tôi buột miệng trả lời:
– Uhm! Cũng được.
Không hiểu sao khi đó tôi không nói với Minh về những gì tôi đang nghĩ trong đầu. Tôi cũng không muốn giấu, nhưng tôi không thể nói ra lúc đó được.
– Ông tự vẽ hay có học của ai không? – Tôi thở ra rất nhẹ mà chắc Minh không nghe thấy.
– Tui tự vẽ hết đó ông Khánh, tui chỉ cần nhìn mẫu là vẽ được thôi. Khi trước có mấy người khách đến xem tui vẽ còn khen: “tài thật!”.
Tôi quay sang nhìn Minh, nói với cậu ấy:
– Ông đừng vẽ nữa.
Minh ngạc nhiên hỏi lại tôi:
– Sao vậy?
Tôi nói:
– Thời gian này ông cần tịnh tâm, rồi từ từ tính gì tính.
Minh gật đầu, nói:
– Uhm, gần đây tui cũng mất hết cảm hứng vẽ. Cứ ngồi vào bàn, cầm cây bút lên một chặp là đau đầu. Chắc do gần đây tui hay suy nghĩ về những chuyện cơm áo gạo tiền quá.
Lúc ấy, tôi đã cố tình đánh sang chuyện khác. Để quên đi bức vẽ Minh đang cầm trên tay. Tôi đã đưa nó trả lại cho Minh khi vừa xem xong. Ánh mắt sắc lẹm đó đã nhìn trực diện vào tôi như muốn nói điều gì vậy.
Minh đứng lên, đi cất bức chân dung ma quái. Lúc cậu ấy vừa quay lại thì tôi cũng đứng lên cáo từ:
– Thôi, cũng đến giờ rồi. Tui về đây. – Tôi đứng ngay dậy đi tìm cái nón bảo hiểm.
– Về gì sớm, ở lại chơi thêm chút nữa đã. – Minh muốn giữ tôi lại.
Nhưng, tôi lắc đầu từ chối:
– Thôi, để dịp khác đi ông. Hôm nay tui đi cả ngày rồi.
Thế là, tôi rời đi. Ra đến bên ngoài khách sạn N Ng mà cảm giác bàng hoàng vẫn còn xâm lấn…
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN