Duyên Kỳ Ngộ - full
Chương Ngoại truyện 3
Ta là nhị hoàng tử Trần quốc, đêm đó phụng mệnh đem theo cao thủ Trần quốc nửa đêm đột nhập thành Lâm Nam, chuẩn bị phối hợp với nội ứng đã chuẩn bị sẵn sàng để phá thành Lâm Nam.
Đêm hôm đó, bọn ta vào nhầm Thường Lạc tửu quán, không ngờ bắt được người mà Bình Nam vương coi trọng, cũng khiến ta gặp được nàng.
Nàng phá kế hoạch của bọn ta, còn giết chết một cao thủ của bọn ta. Khi Bình Nam vương hạ lệnh phóng tên, nàng lại lựa chọn chết cùng người thân. Dũng khí đó quả khiến ta khâm phục.
Ý trời chính là như thế. Ta nhìn nàng đưa tay xoã tóc trước mặt ta, làn tóc nhẹ như tơ buông xuống thắt lưng. Ánh mắt nàng rực sáng, nhìn thẳng vào ta.
Hoá ra là một cô gái. Từ trước tới giờ ta chưa từng gặp qua người con gái tiết liệt như vậy. Đôi mắt nàng ánh lên vài tia hoang dã, khiến ta không kìm được nhìn thêm vài lần.
Khi bộ hắc y được cởi ra, chiếc váy lụa mỏng phía trong phất phơ theo gió, tim ta đập dồn dập. Nàng mỉm cười diễm lệ, thân người như một tinh linh trên núi cao, như một ảnh hồn trong đêm tăm tối.
Đó là kiếp số của ta! Một người ý chí kiên định và tàn nhẫn như ta không ngờ lại bị dáng hình mảnh mai trong tà váy bay phất phới đó làm cho phân tâm. Ta tự nhiên nhắm mắt lại, muốn xua đi tác động mà nàng đem tới. Cũng chính trong khoảnh khắc đó, ta nghe thấy tiếng đàn, việc sắp thành lại hỏng, ta hy sinh thuộc hạ, trốn khỏi thành Lâm Nam.
Từ hôm đó, ta vô cùng căm hận Lưu Giác, cũng đôi khi bất giác nhớ đến đôi mắt long lanh như ngọc châu và nụ cười phong tình quyến rũ của nàng. Nhưng ta tự cảnh cáo mình, những sai lầm do bị sắc đẹp mê hoặc tuyệt đối không thể lặp lại lần thứ hai. Ta chìm vào tửu sắc, khống chế bản thân không phái người đi dò la tung tích của nàng. Sau trận chiến thành Lâm Nam ta càng tăng cường luyện binh, chờ ngày đánh bại Lưu Giác, thôn tính Ninh quốc. Đó mới là bản lĩnh nam nhi.
Ly vương đăng cơ, ta phụng mệnh đưa lễ vật đến chúc mừng. Nhìn đất đai Ninh quốc ngàn dặm xanh tốt, ta bừng bừng nhiệt huyết, sẽ có ngày ta thâu tóm tất cả về tay Trần quốc. Ta tới Phong thành cùng uống rượu mừng với sứ thần bốn nước, nghe mật thám Trần quốc báo cáo tình hình. Tại dạ yến Ninh cung hôm đó, nhìn thấy Lưu Giác, ta lại nhớ tới người con gái kia.
Bình Nam vương quá hiểm độc, vài lần ta đã muốn bỏ qua, hắn lại không ngừng kích động nộ khí của ta. Nếu không phải đang ở Ninh cung, phải để ý thân phận, ta đã muốn rút kiếm cùng hắn quyết đấu một phen.
Sau buổi dạ yến, ta lại biết được một tin tức kinh động. Lưu Giác lại dám vào cung cướp đi tam tiểu thư của tướng phủ. Ta cười lớn, toạ sơn quan hổ đấu, lưu lại Ninh quốc đợi xem Ly vương và Bình Nam vương tranh giành.
Không ngờ người trong lòng Ly vương lại là tam tiểu thư tướng phủ. Đó là người con gái như thế nào? Ta cho người điều tra, không thể tin được rằng mọi người đều nói tam tiểu thư tướng phủ tướng mạo bình thường, lẽ nào không phải là người con gái ta đã gặp đêm hôm đó? Nếu quả thật tam tiểu thư tướng phủ dung mạo nhạt nhoà như thiên hạ đồn đại, tại sao lại khiến cho Ly vương và Bình Nam vương dùng dằng chẳng dứt? Nàng ta lại mạnh mẽ kích động lòng hiếu kỳ của ta.
Ly vương bắt đầu lặng lẽ khiêu khích ta, dường như đang đổ thêm dầu vào mâu thuẫn giữa ta và Bình Nam vương. Hắn có dụng ý gì? Lẽ nào hắn không phải là một vị vua hiền lành nho nhã như vẻ bề ngoài?
Ta nhạy bén cảm nhận được vị tam tiểu thư tướng phủ này là nhân vật quan trọng có thể làm cho Ninh quốc đại loạn. Bồ câu truyền tin Trần quốc đã giám sát chặt chẽ mọi hành tung của Lưu Giác và tam tiểu thư tướng phủ. Nếu có thể tóm được bọn họ nhanh hơn một bước, dù Lưu Giác có làm phản hay không cũng đều là một ván cờ hay dành cho Ly vương.
Song chỉ nửa tháng sau, Bình Nam vương đột nhiên quay trở lại Phong thành. Ly vương phong tam tiểu thư tướng phủ làm công chúa, chuẩn bị một tháng sau gả cho Bình Nam vương, còn vì công chúa thiết yến thật lớn.
Ta đột nhiên có một cảm giác, đó chính là nàng. Chỉ có người con gái như tinh linh kia mới có thể làm cho Ly vương và Bình Nam vương si tình đến vậy.
Ta biết nước đi này của Ly vương là vô cùng tuyệt diệu, vừa tránh được xung đột với cha con An Thanh vương, vừa có được lòng trung thành tuyệt đối của Lưu Giác. Người ta muốn gặp nhất chính là cô công chúa mới được sắc phong kia. Hiếu kỳ suy nghĩ, nhưng trong lòng đã ẩn chứa bao nhiêu đáp án.
Đáp án lại tới nhanh như vậy, khi nàng cùng hoàng hậu khoan thai bước tới, trong mắt ta chỉ còn có nàng. Gặp gỡ chớp nhoáng ở Lâm Nam thành khi đó, ta nhớ nhất là dáng vẻ nàng nhìn ta tươi cười rạng rỡ, mà trên cung điện này, dáng vẻ cao quý mỹ lệ trong bộ hoa phục khiến tim ta nhảy nhót không ngừng. Nàng luôn nhìn thẳng, dường như trong mắt nàng không có gì là quan trọng. Nàng không xuất thân từ hoàng tộc, nhưng lại mang trên người khí chất cao quý coi khinh mọi vật mà chỉ hoàng tộc mới có. Khi ta cố ý lên bái kiến trước, nàng mỉm cười với ta. Chính trong lúc đó, ta thấy ánh mắt Ly vương ánh lên một tia thâm trầm.
Nàng không ở lại lâu liền cùng hoàng hậu rời đi. Mỗi bước đi dưới tà váy tha thướt của nàng sen hồng nở rộ, nàng rời đi đã lâu, bá quan sứ thần vẫn còn chìm đắm trong sắc đẹp của nàng. Nàng công chúa kiều diễm như vậy đã khơi dậy dục vọng chiếm hữu nguyên thủy nhất của nam nhân. Nếu thật sự Ly vương đã buông tay, sao còn để nàng xuất đầu lộ diện? Trong lòng ta đột nhiên cảm thấy không nỡ, không nỡ để nàng bị Ly vương toan tính. Hận ý với Lưu Giác càng đậm. Nếu nàng là vị hôn thê của ta, ta nhất định sẽ che giấu vẻ đẹp của nàng, để lời đồn về dung mạo tầm thường kia tiếp tục phát tán.
Nghĩ tới nàng một tháng sau sẽ gả cho Lưu Giác, tim ta ngập tràn đau đớn và đố kỵ
Không cần Ly vương phải khích tướng, ta đã muốn giết chết Lưu Giác. Nhưng, ta không thể vì một mình nàng mà đưa Trần quốc vào đường nguy hiểm. Những suy nghĩ hỗn loạn ào ạt tới, rốt cuộc ta vẫn muốn quyết đấu với Lưu Giác một trận, cho dù là để xả hết cơn tức giận đang đè trong lồng ngực cũng tốt.
Nàng thay quần áo của thị vệ, bước khỏi tấm rèm trướng. Ta bước nhanh về phía nàng, giây phút đó ta có cảm giác sai lầm, như là nàng đang bước về phía ta. Nhưng, nàng không thèm nhìn đến ta, đôi mắt lấp lánh chỉ nhìn thấy một mình Lưu Giác.
“Mấy ngày nay trong cung bận rộn chuẩn bị cho Thanh La công chúa xuất giá, quả nhân không có thời gian chiếu cố vương tử, xin kính vương tử một ly, coi như tiễn biệt.” Ly vương nhàn tản hỏi thăm lộ trình quay về của ta. Ý đồ của hắn ta rất rõ, chẳng phải hắn muốn ta cướp Thanh La đi hay sao? Nhưng ta không dám, ta muốn cướp nàng đi, nhưng ta không dám.
Lần này ông trời cũng chiếu cố ta, Thanh vương Lưu Giám lại muốn giở trò trong đại hôn của công chúa, mà tin tức từ Trần quốc truyền đến cho biết liên quân Trần-Hạ tấn công Ninh quốc từ phía nam, Hộ quốc cũng trấn binh bốn mặt biên thành. Không cần phải để ý quá nhiều nữa, ta vui mừng bố trí mọi việc thoả đáng suốt đêm, định rõ chủ ý sẽ nhân lúc rối loạn cướp nàng đi.
Khi kim điện đại loạn, ta lặng lẽ rút lui, cảm thấy ánh mắt Ly vương lướt qua người ta nhưng lại không gọi ta lại. Ta rất muốn cười, vậy hãy để Ly vương được toại nguyện. Hắn đương nhiên tưởng rằng như vậy sẽ có thể đàng hoàng xuất binh, nếu hắn biết rằng liên quân Trần-Hạ không cần đợi hắn phát động chiến tranh cũng sẽ chủ động tấn công Ninh quốc, hắn có hối hận không? Ta nghĩ có lẽ hắn sẽ không hối hận, bởi vì hắn không muốn, không muốn nhìn thấy người con gái hắn yêu thật sự gả cho Bình Nam vương.
Ta dễ dàng bắt đi Thanh La. Trong lòng độc ác nghĩ, nếu như Bình Nam vương biết được mọi chuyện, với thực lực của cha con An Thanh vương, Ly vương sẽ ra sao?
Cuối cùng nàng đã từ trong mộng ảo bước đến bên ta, xinh đẹp, linh động. Trước đây ta không biết hoá ra nàng lại hoạt bát như vậy. Nếu như lúc đầu ta chỉ là kinh diễm, chấn động vì nhan sắc của nàng, thì sau khi cướp được nàng, bản tính của nàng lộ ra không giấu diếm, đã làm ta động lòng.
Nàng một lòng muốn trốn thoát, sao có thể được? Lúc đầu ta chẳng thèm bận tâm, trên thuyền nàng đã trốn đi hai lần, mỗi lần bắt nàng về, nàng đều cao ngạo ngẩng đầu như không có chuyện gì xảy ra, thật là vô cùng đáng yêu.
Mà những phương pháp nàng bỏ trốn lại nhiều vô cùng tận, chỉ cần rời nàng đi một chút, là lại thấy ngay pháo hiệu của Ô y kỵ, khiến ta không khỏi đau đầu. Giận nàng đến nghiến răng nghiến lợi, nhìn vào mắt nàng lại chẳng thể ra tay. Từ trước đến nay chỉ có ta làm người khác phát điên, không ngờ lại chẳng làm gì được nàng.
Đi xuyên qua rừng thẳm, nàng ép ta không có lấy một phút nghỉ ngơi. Ta có hàng trăm hàng ngàn cách giày vò nàng, nhưng một lần rồi lại một lần mềm yếu để nàng đạt được ý đồ.
Dáng vẻ đắc ý của nàng khiến ta vừa yêu vừa hận. Ốm rồi cũng không quên phát tín hiệu, ta lại vừa thương vừa hận. Ta đội trời đạp đất, ngạo mạn kiêu hãnh, nhưng lại cam tâm bị nàng “bắt nạt”.
Thì ra yêu một người là như vậy. Không có bất cứ điều kiện gì, chỉ một lòng muốn bảo vệ nàng, nâng niu nàng trong tay, chỉ mong trong lòng nàng đoái hoài đến ta một chút, chỉ một chút thôi cũng được.
Ta vì nàng mà trở mặt với đại ca, nhìn nàng mất tích trong đêm tối, nhìn quân sĩ nơi biên ải bị Lưu Giác tấn công, ta vừa tức giận, vừa hối hận, vừa đau khổ. Ta thề nếu bắt được nàng, ta sẽ đem nàng làm con tin. Nhưng khi bất ngờ bắt được nàng ở Y Long thành, ta chỉ cảm thấy yêu. Lên đến sơn trại, nhớ lại lời thề của mình, nhớ lại Lưu Giác càn quét thành trì Trần quốc, không quản ngày đêm đem quân tiến thẳng vương cung bắt cóc phụ vương, mối hận diệt quốc nhắc ta tuyệt đối không được mềm lòng với nàng.
Đêm trên núi yên ắng tĩnh mịch, ta nghe thấy tiếng hét thất thanh của nàng trong địa lao. Ta không biết đó là thật, hay là mộng ảo. Ta vội vã chạy tới địa lao, không kịp cầm theo chìa khoá, ta phá vỡ cửa lao xông vào. Nhìn thấy con rắn đang nuốt con chuột, cánh tay ta chợt nổi da gà.
Nàng co người sau cánh cửa, vẫn đang kêu thét, âm thanh như mũi kiếm đâm thẳng vào tim ta. Ta ôm nàng về phòng, không ngừng tự trách mình. Cho dù là mối cừu hận trời bể, ta vẫn không đành lòng.
“Nhị điện hạ, Lưu Giác đã bao vây toàn bộ Hắc Phong trại, chỉ cần chúng ta nắm Thanh La công chúa trong tay, tất có thể ép Lưu Giác lui binh, thậm chí có thể ép hắn ký điều ước đình chiến, để Ninh quân rút khỏi Hạ quốc của ta!” Trên gương mặt kiều diễm của Thương Tà chứa đầy hận ý.
Muốn đem nàng làm con tin? Ta trầm mặc không nói.
“Nhị điện hạ, ta muốn hạ độc trên người cô ta, nếu như quân Ninh tấn công, vậy thì đẩy cô ta ra cửa trại. Cho dù Lưu Giác bất chấp, tấn công Hắc Phong trại, ta cũng muốn hắn cứu về được một cô công chúa mình đầy chất độc. Nghe nói Ly vương và Bình Nam vương coi cô công chúa này như châu ngọc, hãy để bọn chúng nhìn thấy người con gái chúng yêu thương đau đớn mà chết ngay trước mắt, lực bất tòng tâm, khi đó chúng sẽ phải hối hận vì đã đem quân đến Hạ quốc của ta.”
“Không được!”, ta buột miệng, lại nghiêm mặt nói: “Đại trượng phu sao có thể dùng thủ đoạn đó đối với một người con gái? Nếu là binh sĩ giáp trận trên chiến trường, dựa vào thực lực, sinh tử tuỳ mệnh, dù Sở Nam này có bại cũng không có lời nào để nói. Ngươi đem nàng làm con tin uy hiếp Lưu Giác, ép hắn lui binh không tấn công sơn trại cũng được rồi, cớ gì phải hạ độc nàng ta?”
Thương Tà cười lạnh: “Nhị điện hạ, đây không phải là lúc thương hoa tiếc ngọc, đừng quên, Trần quốc đã mất, ngươi phải dựa vào Hạ quốc của ta, ở nơi này ta mới là thủ lĩnh!”
Ta nổi giận: “Trần quốc diệt vong, nhưng thể diện Sở Nam vẫn còn, vậy xin cáo từ!” Chuyện của nước ta ta sẽ tự dựng binh khởi nghiệp, ăn nhờ ở đậu lại còn phải dùng đến phương thức này, tuyệt không phải chuyện Sở Nam ta có thể làm!
Đêm đó, ta triệu tập hai mươi tử sĩ dưới trướng, đem theo Thanh La ra đi. Thương Tà đem quân vây chúng ta lại: “Nhị điện hạ nếu không muốn liên minh với Hạ quốc, tự mình rời đi, Thương Tà tuyệt không ngăn cản. Nhưng, ngươi không thể đem theo Thanh La công chúa!”
“Ha ha! Nực cười, người Sở Nam ta muốn đem theo, ngươi nói không được là không được sao?” Ta không thể để Thanh La rơi vào tay hắn, nắm tay nàng thấp giọng nói: “Nàng theo ta xông ra ngoài!”
“Bọn chúng rất đông!”
Đáy lòng bỗng dưng ấm áp, nàng lo lắng cho ta! Nhiệt huyết dâng cao, ta hú lên một tiếng dài, rút kiếm cùng với những tử sĩ dưới trướng mở đường máu thoát thân.
Những tử sĩ đó đều là những người tận trung với ta, với Trần quốc. Không một người nào hoài nghi quyết định của ta, mở đường máu bảo vệ ta đưa Thanh La rời khỏi Hắc Phong trại.
Bên người ta vốn có hai mươi tử sĩ đồng hành, đến giờ chỉ còn lại mình nàng. Ta nắm chặt tay nàng, dưới đáy hang chướng khí bốc lên đen kịt, khí lực của ta đã tận, chướng khí tràn vào ngực khiến ta nôn nao, trước mắt tối sầm, ta gục xuống. Ta không buông tay nàng ra, nếu như có thể chết cùng nàng trong khu rừng này, ta rất mãn nguyện.
Chất lỏng thơm ngát diễm lệ khiến tâm trí ta dần dần thanh tỉnh. Khi ta mở mắt, miệng vẫn còn đang ngậm ngón tay nàng. Nắm tay nàng nhìn một lúc, thì ra máu của nàng có thể giải được chướng khí? Đầu ngón tay có một vết cứa rất nhỏ, ta hỏi đùa: “Keo kiệt vậy? Chỉ cứa một vết nhỏ như vậy thôi sao?”
Nàng đỏ mặt quay đi. Dịu dàng trong tim tràn đến, nàng không nhân lúc ta hôn mê bỏ đi, còn ở lại cứu ta, thế đã là quá đủ.
Trần quốc bị diệt, phụ vương và vương thất Trần quốc vẫn chưa bị Ninh quân tàn sát. Phụ thân bị phong làm vương hầu, phụ thuộc Ninh quốc. Phụ vương tuổi cao sức yếu, ta biết không bao lâu nữa, ta sẽ là Trần hầu. Thật muốn cười to, Trần hầu? Đợi ta trở thành Trần hầu, Ninh quốc sẽ đến lúc diệt vong! Chỉ cần ta giao nộp Thanh La, ngoan ngoãn trở về đợi làm Trần hầu, giả vờ tâm phục để nghỉ ngơi dưỡng sức, việc phục quốc sẽ có hy vọng. Nhưng, ta không muốn, trong lòng vô cùng mâu thuẫn. Ta không nỡ rời xa Thanh La.
Ta đưa nàng vào sống lang bạt trong rừng. Hàng đêm khi ôm nàng trong tay, ta không muốn thời gian trôi qua nhanh như vậy, ta không muốn nàng tỉnh lại quá sớm.
Khi ta hút máu tươi trên đầu ngón tay nàng, ta đã nói với chính mình, buông tha cho nàng đi. Nhưng lại có một giọng nói khác lên tiếng, giữ nàng lại thêm một chút thôi, nhìn nàng thêm một chút cũng tốt rồi.
Lưu Giác đem theo binh mã đuổi đến. Ta bình thản ngồi trên núi, vì nàng ở cạnh ta, ta không sợ. Nhìn dáng vẻ mừng rỡ của nàng, ta phẫn nộ bóp cổ nàng, nói với nàng ta muốn giết nàng.
Thanh La sắc mặt tự tại, nhắm mắt bình tĩnh nói với ta: “Ngươi sẽ không làm tổn thương ta đâu.”
Ta thấy thật bi thương, đúng vậy, ta sẽ không thương tổn nàng, đúng như lời nàng nói, tuy ta bắt cóc nàng, nhưng ta chưa từng đối với ai chân thành tha thiết như vậy. Nhưng Lưu Giác diệt nước ta, giết huynh trưởng của ta, ta lại đối với nàng dịu dàng như vậy, ta thật không thể tha thứ cho chính mình! Ta nghiêm giọng ngắt lời nàng, nói với nàng nhưng thật ra chính là nói với chính mình.
“Nàng nhầm rồi, ta đã sớm hối hận, hối hận không nghe theo lệnh của hoàng huynh đem nàng làm con tin, nếu như không phải đêm đó ta muốn thả nàng đi… Nếu ta ở Hoài thành, ta tuyệt đối không vội vã rút quân bỏ rơi thành trì, để Lưu Giác chiếm được Hoài thành! Ta bắt cóc nàng, chính là để đợi ngày hôm nay, đợi Lưu Giác một mình lên núi, ép nàng làm con tin, để hắn phải vì nàng mà chết dưới lưỡi kiếm của ta! Ta không làm hại nàng, là bởi vì, Sở Nam ta dù có độc ác đến đâu cũng không ra tay giết một người con gái không sức kháng cự! Hôm nay nàng hãy chờ xem Lưu Giác chết trước mặt nàng như thế nào!”
Ta điểm huyệt nàng, không muốn nghe thấy giọng nói trong trẻo của nàng nữa, nó sẽ lại làm cho ta mềm lòng.
Lưu Giác chậm rãi bước lên núi, nhiên nhiên tự đắc. Ta trộm nhìn sang phía Thanh La, trong mắt nàng quả nhiên chỉ có một mình hắn, từ khi hắn xuất hiện, trong mắt nàng chỉ có hắn mà thôi.
Trong lòng như có mây mù trên núi, phiêu bạt không nơi nương tựa. Ta túm lấy Thanh La muốn ép Lưu Giác, hắn nói chi bằng để xạ thủ dùng tên bắn chết nàng, để nàng được chết sung sưóng.
Trò mèo này có thể che mắt ta sao? Chỉ có đồ ngốc mới không nhìn ra tình ý giữa hắn và Thanh La. Ta cố ý làm căng, Lưu Giác quả nhiên đầu hàng.
Ta hy vọng nhìn thấy hắn bất chấp Thanh La. Như vậy, ta mới có lý do không bận tâm đến tâm ý của nàng đem nàng cao bay xa chạy. Nhưng, hắn không cho ta cơ hội.
Trong cơn bi phẫn, ta ra tay với Lưu Giác, dù võ nghệ của hắn có cao cường tới đâu, cũng bị ta tìm ra sơ hở. Ta biết chỉ cần kiếm này của ta đâm tới, hắn không chết cũng sẽ trọng thương.
Ta đắc ý nhìn về phía Thanh La. Ánh mắt nàng ngập tràn đau thưong và sợ hãi. Trong tim nàng từ trước tới nay chỉ có mình Lưu Giác, nếu như ta giết hắn… Ta khẽ nhắm mắt, chiêu thức chậm lại, cao thủ ra chiêu không được phép sơ hở. Ta biết mũi kiếm của Lưu Giác nhất định sẽ đâm vào ngực ta.
Giây phút hai mắt khép lại, ta dường như lại thấy tà váy lụa của Thanh La phất phơ trong đêm, mỉm cười rạng rỡ. Cơn đau nhói chầm chậm dâng lên toàn thân, ta rút kiếm ngã xuống.
Bầu trời như chao đảo, khoé mắt còn lưu lại hình ảnh hai người đang ôm chặt lấy nhau. Thực sự những ngày theo ta nàng đã gầy đi rất nhiều, đêm đến ôm nàng vào lòng, ta cảm thấy chỉ cần siết chặt thêm chút nữa cũng có thể siết chết nàng. Nhưng cho dù trong rừng sâu những đêm đó, ta ôm nàng vào lòng biết bao lần, sưởi ấm cho nàng, sợ nàng nhiễm lạnh, đến cuối cùng nàng vẫn thích ở trong vòng tay của Lưu Giác hơn.
Gió nhè nhẹ thổi, tâm dần tĩnh lặng. Nghiệp đế vương, mộng mỹ nhân… Ta nhớ tới sông nước hiền hoà nơi Trần quốc. Khi còn nhỏ kiêu bạc ngạo mạn, vậy mà lại vì nàng cam tâm tình nguyện từ bỏ Trần quốc, từ bỏ tính mạng.
Nếu ta không chết, đại ca sẽ oán ta, tuy hắn luôn đố kỵ ta, nhưng chưa từng ra tay hại ta. Phụ vương xưng hầu, cũng sẽ trách ta, người đã già, trong đám nhi tử chỉ có ta mới có năng lực triệu tập quân Trần. Nếu ta không chết, mũi kiếm đó sẽ giết chết người trong tim nàng. Ta chết rồi, mọi việc đều chấm dứt.
Trong lúc ngẩn ngơ, lệ nóng rơi xuống mặt ta. Ta cố mở mắt, gương mặt xinh đẹp khiến ta ngạt thở kề ngay trước mắt, nàng khóc vì ta sao? Ta hồi tưởng lại những lúc cãi vã khi ta còn ở bên nàng, mỗi buổi sáng tỉnh dậy thấy đang nằm trong lòng ta, nàng lại tìm đủ mọi cách để công kích, khích bác ta, biết rõ là đánh không lại, nhưng vẫn đem công phu mèo quào của mình ra muốn đánh ta một trận. Ta cười nhẹ.
“Cảm ơn ngươi!” Giọng nàng vẫn dễ nghe như vậy. Ta không thể giơ tay lên, lệ rơi trên khuôn mặt nàng, hình như nàng đang nắm tay ta.
Cơ thể dần mất đi sức lực, cả chặng đường, ta chưa từng nói với nàng, thực ra ta đã sớm yêu nàng. Nhìn dung nhan ngọc ngà của nàng đầm đìa nước mắt, ngực ta tràn lên cảm giác xúc động cùng luyến tiếc.
“Công chúa của ta, về nhà đi! Nàng, nàng thật xinh đẹp… đêm hôm đó… ta sẽ… không thể quên… nụ cười của nàng…”
Dùng hết chút sức tàn, cuối cùng ta cũng đã thổ lộ được tâm ý của ta với nàng. Nước mắt của nàng làm cháy bỏng trái tim ta, có lẽ canh Mạnh Bà dưới Hoàng Tuyền cũng không thể xoá đi hình ảnh nàng trong trái tim ta. Kiếp sau, ta nhất định có thể tìm được nàng, cho dù nàng mang hình dáng gì, chỉ cần nàng xuất hiện, trái tim ta sẽ lập tức tan chảy.
Ta không hối hận vì đã bắt cóc nàng. Vì nàng mà từ bỏ Trần quốc, từ bỏ tính mạng, ta cũng không hối hận.
Đó chính là ý trời.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!