Duyên Kỳ Ngộ
Duyên Kỳ Ngộ - Chương 36
Tại phủ Thanh vương Phong thành, vẻ yếu đuối nhu mì của Minh Châu thoắt thay đổi, ánh mắt sắc lẹm nhìn thúc ép Lưu Giám: “Điện hạ có hiểu chuyện này không?”.
Lưu Giám lòng thầm tranh đấu. Điều kiện Khởi quốc đưa ra không phải không hấp dẫn, họ sẽ viện binh giúp chàng phục vị, sau khi đăng cơ chàng sẽ cắt mười thành trì ở phía tây bao gồm cả Biên thành cho họ, sau đó hai bên vĩnh viễn giao hảo.
Chàng ngồi dưới ngai vàng ngước nhìn Tử Ly, nhìn Tử Ly nắm quyền sinh quyền sát, nắm cả thiên hạ trong tay. Tử Ly đẩy cho chàng một người đàn bà, chàng chỉ có thể chấp nhận. Nhìn Tử Ly trong tiếng tung hô của bá quan càng lộ rõ phong độ đế vương tôn quý, lòng Lưu Giám đắng ngắt không nói nên lời, tất cả những cái đó lẽ ra thuộc về chàng. Chàng có tài trị quốc, nhưng lại không có một mẫu hậu nhân từ, một chính phi hiền thục và người cậu an phận, tất cả những cái đó có thể trách chàng không? Mẫu hậu chàng sau khi âm thầm hạ độc hoàng hậu trước, hoàn toàn bưng bít không để lọt ra ngoài, ngay người họ Vương không phải ai cũng biết. Vương Yến Hồi trở thành thái tử phi cũng là mẫu hậu và thái úy bàn bạc quyết định, phụ hoàng e là cũng phải nhắm mắt nghe theo. Lưu Giám càng nghĩ càng hận, ngay cả Thanh Lôi, một người con gái đẹp yêu chàng nhưng hình như chàng cũng vì nhầm lẫn cưới về.
Minh Châu thấy chàng đắn đo hồi lâu không nói, lại mỉm cười e lệ dựa vào lòng chàng: “Minh Châu là công chúa đích trưởng của Khởi quốc, gả cho điện hạ đã là người của điện hạ, lẽ nào Khởi vương anh trai thiếp còn nỡ lòng hại em rể?”.
Lưu Giám bừng tỉnh, đúng thế, lấy Minh Châu làm chính phi, nếu mình có ngày phục vị, Minh Châu đương nhiên làm hoàng hậu. Anh vợ giúp em rể đoạt lại vương vị, chỉ cần mười thành trì làm lễ tạ, sau này hai nước chung sống hữu hảo, bản thân mình cũng chẳng thiệt gì. Nếu không nhận lời, mình rút cục lực mỏng, huống hồ lại còn Hạ quốc… Hai mắt Lưu Giám lóe sáng bí hiểm, vừa cúi đầu môi đã chạm và gò má mơn mởn như cánh hoa của Minh Châu, chàng thì thầm: “Nàng đúng là viên ngọc minh châu trời ban cho ta…”.
Sau mười ngày quốc yến, sứ đoàn ba nước lần lượt rời Phong thành về nước. Đêm đó, Tử Ly nhận được tin báo, Hạ vương tiếp xúc với một người bí hiểm, Mục Thân vương Khởi quốc lấy cớ bái biệt Minh Châu công chúa đến phủ Thanh vương, An quốc tướng quân Thiết Hãn và Trần quốc nhị vương tử Sở Nam cùng du thuyền dạo chơi trên sông Đô Ninh.
Chàng mới đăng cơ chưa lâu, bốn nước kia đã ngu xuẩn muốn ra tay. Mới chỉ rời biệt uyển ở ngoại ô phía đông nơi giam lỏng mấy ngày Thanh vương đã nóng lòng muốn đoạt lại vương vị sao? Nụ cười bí hiểm dần dần lộ ra khóe miệng Tử Ly, ánh mắt chàng thâm trầm, màn đêm yên tĩnh này lại sắp bị kinh động bởi tiếng trống trận, trong bầu không khí thanh tĩnh đã thoảng mùi máu tanh.
Tử Ly truyền chỉ triệu Trung Dũng công Cố Thiên Tường vào cung yết kiến.
Cố Thiên Tường rất không hài lòng về Tử Ly. Chàng trở về Phong thành liền vào cung thăm em gái. Tử nhỏ đến lớn Thiên Lâm có tâm tư gì chàng liếc mắt cũng biết, mặc dù Thiên Lâm một mực nói Tử Ly rất tốt với nàng, nhưng ánh mắt u uẩn sao giấu nổi chàng. Trở về nhà hỏi cha, được nghe câu trả lời khiến chàng xiết đỗi kinh ngạc. Tử Ly lại yêu tam tiểu thư tướng phủ, mỹ nhân xinh đẹp thông tuệ là người trong lòng của Lưu Giác đã lâu!
Sau quốc yến Lưu Giác biến mất, cùng mất tích còn có tam tiểu thư. Cố Thiên Tường hiểu ra, tam tiểu thư bị Tử Ly nhốt trong cung, nếu Lưu Giác đột nhập vào cung đưa người đi chính là trọng phạm đáng xử tội chém đầu.
Chàng đau lòng thay cho em gái, cũng lo sợ thay cho Lưu Giác. Sao Lưu Giác lại tự chuốc lấy phiền phức này! Nhưng, nghĩ tới Lý Thanh La chàng lại thở dài. Người như vậy sao không khiến đàn ông động lòng? Cảnh tượng buổi gặp trong tửu quán Lâm Nam đã ăn sâu vào trí óc chàng, khẩu khí của nàng ta thật phi thường, khiến đàn ông động lòng cũng là chuyện thường tình. Chỉ có điều, đàn ông động lòng đó, một người là em rể của chàng, hoàng đế Ninh quốc. Một người là bạn hữu của chàng, Bình Nam vương chiến tích lẫy lừng! xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y
Tình hình trước mắt khỏi nói, quả rất phức tạp. Lưu Giác đưa A La bỏ trốn, liên quan đến chuyện riêng tư của hoàng gia, Tử Ly không nói ra nhưng Cố Thiên Tường hiểu, bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể chịu được nỗi nhục đó, huống chi hoàng đế! Cố Thiên Tường đã định rõ chủ ý, khi vào cung nếu có thể can gián Tử Ly, tác thành cho Lưu Giác mới là kết quả hợp lòng người.
Trong ngự thư phòng, Tử Ly đang duyệt tấu chương. Cố Thiên Tường bước vào hành lễ: “Vương thượng!”.
“Thiên Tường bình thân! Người đâu, mang ghế cho tướng quân!”. Tử Ly không ngẩng đầu, vung bút phê vào tấu chương xong, hài lòng để xuống, lúc đó mới mỉm cười rời ngự tọa đi đến.
Cố Thiên Tường vội rời chỗ đứng lên, Tử Ly nâng dậy: “Ngồi nói chuyện, quả nhân có chuyện muốn nhờ Thiên Tường đi một chuyến”.
“Xin vương thượng sai bảo!”.
“Đi tìm Lưu Giác về đây!”. Trong lời Tử Ly không hề có biểu cảm, chỉ là bình tĩnh tuyên bố một mệnh lệnh.
Cố Thiên Tường thấy ù tai, thầm kêu trời, chàng ngẩng đầu: “Vương thượng, thần có lời không biết có nên nói ra”.
“Thiên Tường cứ nói, đừng ngại”.
“Thần và Lưu Giác sống với nhau ba năm ở Lâm Nam, biết tâm ý của chàng ta với tam tiểu thư. Hơn nữa, Bình Nam vương là người si tình, nếu thật chàng ta vào cung đưa tam tiểu thư đi, Thiên Tường khẩn cầu vương thượng mở lòng, tha cho chàng ta tội chết!”. Đúng! Các ngươi ai cũng biết Bình Nam vương khổ sở yêu A La, với nàng ta tình sâu nghĩa nặng, nhưng các ngươi không biết ta quen A La trước. Trong mắt các ngươi ta là hạng quân vương cướp vợ đại thần? Tử Ly âm thầm than thở, lòng nhức nhối, trầm ngâm hồi lâu, “Trên người A La có mùi hương lạ, ngươi mang theo con chim ưng đã được thuần dưỡng để nó dẫn đường. Trong vòng mười ngày, trói người mang về cho ta! Ngươi đi đi!”.
Cố Thiên Tường vừa nghe nói, trói người mang về, lại thầm kêu trời, thấy Tử Ly không có ý muốn nói thêm, bèn khấu đầu lĩnh chỉ rồi quay ra.
Nhìn Cố Thiên Tường đi ra, Tử Ly nghĩ đến lời thủ lăng nhân nói với chàng khi tiễn biệt: “Nếu vương thượng mang một nữ nhân đến suối băng, nhưng một ngày nào đó người này không thể trở thành hoàng phi, thủ lăng nhân chúng tôi cũng có thể tìm được cô ta, giết chết để tế lễ tổ tiên hoàng tộc. Bởi vì phàm những người đã tắm ở thác băng cơ thể đều mang một loại dị hương, người thường không nhận ra, chỉ có loài chim ưng được thuần dưỡng mới phát hiện ra!”.
Cố Thiên Tường mang đi con chim ưng đã được thuần dưỡng đó. Tử Ly hỏi: “Nếu giết con chim đó để các ngươi không tìm được người ấy?”.
Thủ lăng nhân nói: “Xúc phạm liệt tổ liệt tông, vị hoàng đế đã đưa nàng ta đến cũng không xứng làm hoàng đế nữa, trừ khi giết sạch thủ lăng nhân, nếu không ngôi báu e là… Vương thượng đã biết võ công của thủ lăng nhân thế nào”.
Tử Ly mừng thầm, may chàng chưa đưa A La vào hoàng lăng, nếu không sự việc sẽ bi thảm thế nào.
Cố Thiên Tường nhận chỉ lệnh trong vòng mười ngày phải tìm được Lưu Giác và A La, lòng xiết bao bất bình. Trước khi xuất phát, chàng ghé qua phủ An Thanh vương, nghe chàng nói xong, vương gia hừ một tiếng, bàn tay nắm cần câu vững như thép.
Cố Thiên Tường vô cùng lo lắng, chàng vốn là người ít nói, có quá nhiều chuyện cần hỏi, lòng bức bối, mặt đỏ phừng phừng.
An Thanh vương nhìn chiếc phao trắng trên mặt nước, nghiêng đầu nhìn chàng, cười khinh khích: “Người ta nói, năm vị công tử Phong thành Cố Thiên Tường lạnh lùng uy nghiêm nhất, ta thấy không phải như vậy, mặt cháu đỏ như thế sao? Huyền Y mang cho Thiên Tường tướng quân cốc trà uống cho hạ hỏa!”.
Cố Thiên Tường dở khóc dở cười: “Lão vương gia, cháu lo lắng cho con trai vương gia!”. “Tiểu tử đó du chơi mười ngày rồi, tìm về cũng tốt!”. An Thanh vương vội kéo cần câu, miệng nói: “Mau, cá cắn câu rồi, giúp ta một tay!”.
Cố Thiên Tường vội kéo cần câu, vận đủ nội lực kéo giật dây câu. Một con cá chép hồng to tướng bị hất lên hành lang nhà hóng mát, chết tươi.
“Ôi chao, sao cháu dụng lực mạnh như thế? Tiểu tử!”. An Thanh vương giả bộ tức giận mắng: “Bọn trẻ các ngươi là thế, cá đã cắn câu cần gì dùng bạo lực làm nó kinh động, thật chán quá. Chẳng thà cháu đấm lên mặt nước mấy quả cho hả giận, khỏi phải câu!”. Cố Thiên Tường bối rối đứng bên cạnh con cá bị chàng giật chết, như thế này quả thật chẳng thú vị chút nào, mắt chàng lóe sáng: “Lão vương gia dạy chí phải, Thiên Tường quá lỗ mãng”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!