Duyên Kỳ Ngộ
Duyên Kỳ Ngộ - Chương 38.2
A La và hoàng hậu bước vào ngự hoa viên, dưới chân vẫn là con đường phát sáng như lần vào cung ngày nào. Các vị phu nhân của bá quan tụ tập ở đây khiến nàng nhớ đến dạ yến đêm Trung thu mấy năm trước. Hồi đó nàng đâu có nghĩ có ngày nàng trở thành công chúa Ninh quốc, chỉ một lòng muốn giấu mình thật kỹ, khiến mình trở nên càng nhỏ bé, mờ nhạt càng tốt. Nghĩ đến lúc Lưu Giác nhận ra nàng, giở trò điểm huyệt khiến nàng không thể mở miệng, bất giác bật cười khúc khích.
Cố Thiên Lâm nghe thấy, khẽ hỏi: “Muội nghĩ đến dạ yến đêm Trung thu phải không?”. Chính nàng cũng đang nghĩ đến chuyện đó, nhớ lại khi ấy nàng đang cùng Lý Thanh Lôi đua tài, đua sắc, nhưng không ngờ lương duyên cả đời thực ra lại ở tứ điện hạ bấy lâu vẫn ẩn trong bóng tối. Lấy chàng, nàng lại trở thành hoàng hậu.
“Tỷ đoán đúng, chính trong dạ tiệc đó muội đã bị Lưu Giác tìm thấy. Chàng giận lắm. Đã tìm suốt nửa năm mới biết muội là ai”. Mắt A La long lanh, hồ hởi nói cười.
Cố Thiên Lâm dừng bước, giơ tay nắm lấy tay A La: “A La, muội có biết muội có nụ cười mê hồn thế nào không?… Ôi, ta không xứng với vương thượng, lại không ngờ, trong lòng muội đã sớm có Bình Nam vương như vậy. Ta đoán, khi muội nghĩ đến vương thượng, cũng không có thần sắc thế này”. Trên mặt A La, trong mắt A La lúc này rạng ngời niềm vui, niềm vui từ trong đáy lòng. Nàng hiểu, đó là nụ cười không thể kìm chế mỗi khi nghĩ đến người mình yêu, niềm vui trào lên từ sâu thẳm đáy mắt. Chỉ cần nhìn mắt A La là biết nàng đang say đắm trong tình yêu.
A La ngây người, thế ư? Lúc đó nàng đã thích Lưu Giác rồi sao? Mặt nàng lại cười thỏa mãn, ngượng nghịu nói: “Không giấu tỷ tỷ, lúc đó muội hoàn toàn không nghĩ đến tình yêu, tâm tư muội khi ấy không để ở đây”.
Cố Thiên Lâm bật cười: “Cho nên ta mới ghen với muội, muội vô tình mà có tình yêu thân thành…”.
“Tỷ đừng buồn, có vài điều A La luôn muốn nói. Thế giới này là thế giới của đàn ông, yêu và không yêu đều do đàn ông làm chủ. Nhưng, muội biết có câu nói “đàn ông theo đuổi đàn bà cách cả ngọn núi, đàn bà theo đuổi đàn ông chỉ cách một bức màn”. Nếu tỷ thích một người, hãy vứt bỏ thiên kiến thế tục, mạnh dạn thích người đó. Nên biết, hạnh phúc là của mình, không phải để cho thiên hạ xem”. A La nghiêm túc nhìn Cố Thiên Lâm, “Chờ đợi quá lâu, người sẽ mệt, lòng sẽ chán chường, tỷ hãy suy nghĩ. Mặc dù A La luôn được cho, sau đó mới bù đắp, nhưng cũng biết tình yêu giữa hai người thực ra không phải hoàn toàn thuần tuý, dùng một chút thủ thuật cũng không hẳn không hay”.
Cố Thiên Lâm kinh ngạc lấy tay bịt miệng A La. Trời ơi, Thanh La công chúa đang khuyên nàng bất chấp tứ đức, vứt bỏ đoan trang, theo đuổi lấy lòng vương thượng? Có thể nói ra những lời táo bạo như vậy, quả thực không giống thiên kim xuất thân từ tướng phủ.
A La khẽ cười: “Tỷ đừng ngạc nhiên, lời thực lòng muội đã nói rồi, A La luôn khác người thường, nếu Lưu Giác nạp thêm thê thiếp, muội sẽ bỏ chàng ra đi”. Bạn đang xem tại TruyệnYY – www._com
Cố Thiên Lâm lại kinh ngạc, trong suy nghĩ của nàng, dự định lớn nhất cũng chỉ là được sủng ái hơn một chút. Nàng cười khúc khích, ghé tai A La: “Nếu Bình Nam vương nghe thấy, không hiểu sẽ nổi cơn thịnh nộ thế nào!”.
Hai người nhìn nhau cười, đi vào phòng tiệc.
Thị cung hô báo: “Hoàng hậu giá đáo! Công chúa giá đáo!”.
Hai người an tọa, phu nhân bá quan quỳ phục thỉnh an: “Hoàng hậu nương nương thiên tuế! Công chúa thiên tuế!”.
Cố Thiên Lâm cười: “Bình thân, hôm nay chỉ để chư vị phu nhân gặp gỡ công chúa Thanh La của chúng ta, chư vị cứ vui vẻ thoải mái, không cần đa lễ”.
“Tạ ơn nương nương!”.
Các vị phu nhân đứng dậy trở về chỗ, A La cảm thấy mọi ánh mắt bên dưới hướng vào mình, không nén được cười. Trong bữa tiệc Trung thu lần đó nàng chỉ thổi một điệu sáo bình thường, Vương hoàng hậu khi đó đã bình phẩm, sắc tài của nàng tầm thường, những người tham dự bữa tiệc đó lần này chắc kinh ngạc không ít.
Minh Châu xuất hiện với thân phận chính phi của Thanh vương Lưu Giám, tròn mắt nhìn Thanh La ngồi ở ghế chủ nhà, hồi lâu sau mới hiểu câu Lưu Giám nói “đến lúc đó khắc biết” nghĩa là gì, đó là vẻ đẹp không thể hình dung. Con người Thanh La có một khí chất đặc biệt, không tôn quý vương giả, nhưng khác thường, thậm chí vượt xa Cố hoàng hậu ngồi bên. Nàng kinh ngạc phát hiện, đôi mắt Thanh La rất giống mắt mình, vóc dáng cũng ngang ngang. Trong đầu nảy ra một ý.
Khi đến đây nàng loáng thoáng nghe các phu nhân truyền tai nhau, vị công chúa này không có tài, nghĩ đến điệu múa của mình, bỗng muốn chơi trội, rụt rè nói: “Thần thiếp là Minh Châu – vương phi của Thanh vương, lần đầu được chiêm ngưỡng thiên nhan công chúa, lại nghe nói công chúa là tiểu muội của lương đệ Thanh Lôi, tiếng đàn phi phàm, nay bạo gan mời công chúa, không biết có thể cho Minh Châu cùng chư vị phu nhân được thưởng thức một khúc?”.
Cố Thiên Lâm chỉ biết mình và Lý Thanh Lôi thiên về đàn, Thanh La thiên về sáo, nhưng không biết nàng còn biết chơi đàn, cũng thấy hiếu kỳ, mắt nhìn A La như có ý hỏi.
A La lòng xáo động, nghĩ tới khúc “Trường Môn phú” đã chép định tặng Cố Thiên Lâm, bèn cười nói nhỏ: “Tỷ nên nghe kỹ khúc này, ca từ của nó, tiệc tàn muội sẽ tặng cho tỷ”. Nói đoạn rời chỗ ngồi, giơ tay điều chỉnh cầm âm, khúc “Trường môn phú” thê lương từ những ngón tay tràn ra, uyển chuyển du dương, trùng trùng điệp điệp.
Cố Thiên Lâm không biết tự lúc nào lệ đã thấm mi, khi khúc đàn vừa dứt mới gạt nước mắt, cười: “Tiếng đàn của công chúa thật tuyệt vời, khiến bản cung thất lễ, trong bữa tiệc thế này nên vui mới phải, ta phạt công chúa ba chén, chư vị phu nhân thấy thế nào?”. Mọi người bên dưới đồng thanh tán thưởng. A La cười nâng ly uống cạn, nói nhỏ: “A La vì tỷ tỷ, cuối cùng lại bị phạt, thật không công bằng. Tiệc xong, muội sẽ kể lai lịch khúc này”.
Cố Thiên Lâm cười ưng thuận.
Ca vũ nổi lên, xua tan không khí thê lương vừa rồi. Minh Châu nhẩm tính, còn trên dưới hai mươi ngày nữa là đến hôn lễ của công chúa, đây là thời cơ rất tốt, bèn mỉm cười nói: “Nghe tin công chúa sắp thành hôn, thần thiếp đến từ Khởi quốc, thảo nguyên Khởi quốc có một loài kỳ hoa, gọi là Nguyệt sương hoa vô cùng quý hiếm. Nghe nói sau khi dùng có thể giải bách độc, kỳ hoa này trăm năm mới nở, chỉ không quá một khắc lại tàn, người có duyên mới hái được trên thảo nguyên tuyết phủ. Rất may vương huynh của thần thiếp nhắn lời, người có một bông, sẽ đưa đến Ninh quốc vào ban đêm, đó là lễ vật mừng đại hôn của công chúa”.
Kỳ hoa giải độc? A La phấn khởi, nói: “Đã vậy Thanh La xin cảm tạ Thanh vương phi”. Minh Châu cười thầm, nếu không cần mượn hôn lễ của ngươi để hành sự, kỳ hoa này Khởi vương cũng không nỡ đưa ra. Từ khi rời yến tiệc đến lúc lên giường, trong đầu Sở Nam chỉ có bóng hình giai nhân Thanh La, trằn trọc không thể chợp mắt.
Lòng thầm kinh ngạc, nàng ta sắp gả cho Bình Nam vương Lưu Giác, sao mình lại si mê nàng ta? Nghĩ đến Lưu Giác, Sở Nam trầm ngâm hồi lâu, sai thuộc hạ: “Chuẩn bị danh thiếp đưa đến Bình Nam vương, bản vương muốn giao đấu với hắn!”.
Sở Nam bụng nghĩ, Lưu Giác trúng một nhát kiếm của mình, mặc dù lúc đó hắn chiến đấu khá lâu trên tường thành, công lực đã yếu hơn mình vài ba phần. Lần này chính thức giao đấu, phải đánh tan nhuệ khí của hắn để hả giận.
Lúc này vết thương Lưu Giác đã bình phục, không được gặp A La, lòng sầu muộn, ngày ngày đếm đốt ngón tay, danh thiếp của Sở Nam đưa vào, đúng lúc chàng đang cần giải khuây. Lưu Giác cười ranh mãnh, lần trước chàng trúng một nhát kiếm của Sở Nam, lần này chàng sẽ phục thù.
Hai người hẹn giao đấu ở ngoại ô phía nam. Tử Ly được tin báo cũng cười, đây lại là cơ hội! Chàng đến tìm A La nói: “Không phải đại ca không muốn hai người gặp nhau, chỉ là tổ chế có quy định, trước đại hôn, công chúa không được gặp riêng phò mã, có điều, Bình Nam vương muốn giao chiến với vương tử Sở Nam, ta đã nhận lời làm trọng tài, đến lúc đó sẽ lén đưa muội đi, thế nào?”.
A La rất vui, nhiều ngày không gặp Lưu Giác, nàng rất nhớ chàng. Nàng nhìn Tử Ly cười sung sướng: “Đại ca tốt quá!”.
Tử Ly lại xót xa, đã bao giờ thấy A La vui như vậy vì chàng chưa? Nụ cười đông cứng trên mặt rồi lập tức trở lại bình thường, chàng mỉm cười: “Vậy được, muội cải trang thành thị vệ. Ấy, chỉ có điều, một thị vệ tuấn tú như thế, thật đáng tiếc”.
Ngày hai mươi ba tháng năm, Tử Ly chỉ mang một trăm cận vệ, đến phía nam ngoại ô xem giao đấu.
Trên ngọn đồi phía đối ngạn sông Đô Ninh, Lưu Giác vận áo choàng rộng màu bạc, tay cầm trường kiếm, lơ đãng ngồi sưởi nắng. Sở Nam áo đỏ bó sát thân, trán thắt dải lụa, tóc búi sau gáy, mang đội cận vệ phóng ngựa đến, nhìn từ xa trông rất uy phong lẫm liệt.
Lưu Giác cười cười hỏi Huyền Y: “Bản vương và hắn ai phong độ hơn?”.
“Chúa thượng có muốn nghe lời nói thật?”.
“Đương nhiên!”.
“Chúa thượng giống tao nhân thưởng xuân trên thanh lâu, đâu có uy phong như Sở Nam điện hạ!” Huyền Y nghiêm túc trả lời.
“Tiểu tử ngươi biết gì? Cái đó gọi là chọc tức đối phương để tiết kiệm công sức! Tốt nhất phải chọc hắn tức gần chết đã”. Lưu Giác nheo mắt, thần sắc lơ đãng, “Thực ra nên đem theo Linh Long mới phải, để nàng ta gảy khúc đàn cho bản vương nghe”.
Huyền Y nghĩ một lát, trả lời: “Tốt nhất chúa thượng dẹp ngay ý định, trong trướng của vương thượng có một cận vệ cực giống công chúa, nếu để công chúa nhìn thấy Linh Long cô nương, e là…”.
Lời chưa dứt, Lưu Giác “soạt” một tiếng đứng phắt dậy, mắt nhìn về phía vương trướng của Tử Ly cách đó hai mươi trượng, quả nhiên thấy một cận vệ đứng cạnh Tử Ly, không phải A La thì ai? Chàng vội vàng chỉnh lại khăn áo, trợn mắt lườm Huyền Y: “Sao không nói sớm?”.
Huyền Y nén cười, nói nhỏ: “Chúng thuộc hạ cảm thấy bộ dạng chúa thượng cố tình thể hiện để chọc giận Sở Nam vương tử thế này là rất tốt, như vậy cho dù không thắng hắn cũng đỡ mất mặt”.
“Các ngươi!”. Lưu Giác nghiến răng.
Huyền Y vừa nhìn Sở Nam một mình cưỡi ngựa phi lên đồi vừa nói nhỏ: “Thuộc hạ chúc chúa thượng chiến thắng! Nhân tiện báo chúa thượng hay, Phong thành vừa mở cá cược. Lão vương gia mua một phiếu hai ngàn lạng cược vương tử Sở Nam thắng, Huyền Y mua một phiếu năm lạng, cược chúa thượng thắng!”. Miệng nói đến câu mua phiếu cược năm lạng, người đã lùi về sau bay xuống dốc.
Lưu Giác tức đến đầu bốc khói, ông già! Xem con trai đánh bại Sở Nam thế nào, để ông thua sạch cho coi! Năm lạng, Huyền Y, ngươi giỏi lắm, bản vương chỉ đáng giá năm lạng bạc ư?
Sở Nam phi ngựa lên dốc, “hù” một tiếng, kéo giật dây cương, ngựa chồm hai vó trước, người nhanh nhẹn nhảy xuống, chắp tay hành lễ: “Bình Nam vương chớ nên tiếc sức! Hôm nay Ly vương đích thân làm trọng tài, mong Bình Nam vương đừng làm vương thượng mất mặt!”.
Lưu Giác còn đang bực mình bởi chuyện cá cược của An Thanh vương và Huyền Y, nhìn thấy Sở Nam, hất hàm, nói với anh ta: “Lần trước chiến đấu kiệt sức, bị ngươi đâm trúng một nhát, bản vương độ lượng không đâm trả, chỉ để ngươi nhận thua kẻo làm tổn thương hòa khí hai nước”.
Sở Nam cười sằng sặc: “Vậy còn phải chờ xem Bình Nam vương có bản lĩnh đó không. Lấy được giai nhân nhưng chưa hẳn tránh được lưỡi kiếm của bản vương. Hay là nếu ngươi thua, hãy để ta làm phò mã, thế nào?”. Ngữ khí Sở Nam kiêu căng tột độ.
Lưu Giác nghe vậy cơn giận bừng bừng, trường kiếm nhằm vào Sở Nam, lạnh lùng: “Vì câu này của ngươi, bản vương thu lại câu vừa rồi. Có bản lĩnh bao nhiêu mang hết ra, đừng trách bản vương mạnh tay”. Chàng nghĩ, ngữ ngươi mà cũng có ý định nhòm ngó A La? Mắt chàng quét về phía vương trướng, từ xa bắt gặp ánh mắt quan tâm của A La, cười khẩy nhìn Sở Nam: “Bắt đầu đi!”.
Sở Nam rút đoản kiếm: “Xin mời!”.
Trường kiếm trong tay Lưu Giác vạch một vệt sáng, cuộn người vọt lên, lưỡi kiếm đâm ra, khí thế như núi nặng, ép về phía Sở Nam. Sở Nam hừ một tiếng, đoản kiếm bắt ra những tia sáng lạnh, hai thanh kiếm va đập trên không, phát ra âm thanh chói tai. Hai người đều là cao thủ. A La không nhìn ra thân thủ ai hơn, chỉ thấy hai người bay qua bay lại rất đẹp mắt, nàng lo lắng cho Lưu Giác, quay đầu hỏi Tử Ly: “Đại ca, công lực của ai hơn?”.
Tử Ly cười: “Muội lo à? Đừng lo, thực lực tương đương, đợi họ đánh một lúc nữa, ta sẽ bảo dừng lại, tuyên bố hòa là xong”.
Quả nhiên sau mấy chục chiêu, không phân thắng bại, Tử Ly đưa mắt ra hiệu cho một cận vệ. Cận vệ vội chạy ra, nói to: “Vương thượng có chỉ, hai vị dừng chiến!”.
Lưu Giác và Sở Nam nghe vậy, nhìn nhau, hai thanh kiếm chạm nhau, mỗi người vọt ra một phía. Sở Nam vẫn hận nói: “Bình Nam vương võ nghệ không tồi, lại có thể thủ hòa với bản vương!”.
“Điện hạ cũng không kém, có thể xuất năm chục chiêu dưới tay bản vương, nhát kiếm lần trước bị đâm không oan”. Lưu Giác cười đáp lời.
Hai người lao xuống núi, đi đến vương trướng gặp Tử Ly. A La bất chấp mình mang trang phục cận vệ, tươi cười chạy ra ngoài trướng, đứng đợi Lưu Giác.
Sở Nam ngẩn người, A La hôm nay, toàn thân ngời ngời tuấn tú, mắt sáng long lanh, đôi đồng tử lóng lánh đợi chờ. Anh ta ngoái nhìn Lưu Giác, nỗi ghen tuông trào lên trong lòng, bước đến trước trướng cúi đầu thi lễ với Tử Ly: “Bệ hạ hậu ái, hôm nay Sở Nam thủ hòa”. Nói đoạn mắt không kìm được liếc ra ngoài trướng.
Lưu Giác nhìn A La, chớp mắt, cùng vào trướng thi lễ: “Thần Lưu Giác bái kiến vương thượng, phong cảnh ở đây thật đẹp, thần muốn mời thị vệ của vương thượng cùng đi săn vài con thỏ dâng vương thượng”.
Tử Ly nhìn A La, lại nhìn mặt Sở Nam, giọng ôn hòa: “Đi sớm về sớm!”.
“Tạ ơn vương thượng!”. Lưu Giác mừng quýnh lui ra, hất hàm cười với A La.
Huyền Y dắt ngựa đến, hai người nhảy lên ngựa, cùng mấy binh sĩ Ô y kỵ phóng đi. Khi đã đi khá xa vương trướng, Lưu Giác đưa mắt nhìn Huyền Y, Huyền Y hiểu ý, nói: “Săn thỏ đâu cần chúa thượng động tay, chúa thượng cứ ngồi nghỉ chờ ở đây”.
A La mỉm cười, xuống ngựa, cùng Lưu Giác tản bộ bên bờ suối.
Lưu Giác không kìm được choàng tay ôm nàng, A La né người, “Bình Nam vương cẩn trọng một chút, dù thích đàn ông cũng không nên động đến cận vệ của vương thượng!”.
“Nha đầu ngốc! Lại dám nói thế, lại đây nào!”. Chàng cười.
A La ngó nghiêng thấy không có ai, liền bước đến ôm lấy Lưu Giác, dụi đầu vào ngực chàng.
“Nhớ ta không? Hả?”. Lưu Giác dịu dàng.
A La ngẩng đầu mặt ửng hồng, mắt long lanh, cười ngây ngất: “Ồ, còn những mười ngày nữa mới có thể xuất cung, từ đó sẽ tự do!”.
“A La, là nàng muốn ra khỏi cung hay là muốn lấy ta?”.
“Ra khỏi cung!”.
“Câu trả lời này không hay, nói lại đi!”. Lưu Giác lắc đầu.
“Vậy được, thiếp muốn lấy chàng, từ đó chàng sẽ là bát cơm của thiếp, ngân lượng của thiếp, bát cơm vàng của thiếp! Cuối cùng thiếp đã trở thành bà vợ chua ngoa, tác oai tác quái!”. A La đắc ý chắp tay vào eo, vênh mặt với chàng.
Lưu Giác bật cười, lại kéo đầu nàng vào ngực, tì cằm lên đầu nàng, thầm thì: “Nhất định không được xảy ra chuyện gì nữa, nếu không ta sẽ phát điên mất”.
Trong vương trướng, Tử Ly nhàn tản nhìn Sở Nam đang lầm lì uống rượu, chàng cười nhạt: “Sau hôn lễ của Bình Nam vương, điện hạ sẽ về nước phải không?”.
“Vâng, bệ hạ, Sở Nam đã lang thang ở Phong thành quá lâu rồi, thuyền đã chuẩn bị xong, lần này về bằng đường thủy”.
Sở Nam cười trả lời, trong đầu lại hiện lên hình bóng A La. Đột nhập vào cung là không thể, phải làm thế nào mới đưa được nàng ta về Trần quốc? Cơ hội ở đâu, liệu có vì thế dẫn tới chiến tranh giữa hai nước không? Không sao, đằng nào khai chiến cũng là chuyện sớm muội, bắt nàng ta còn có thể làm con tin.
“Những ngày sắp tới trong cung bận rộn, chuẩn bị cho hôn lễ của Thanh La công chúa, quả nhân khó dành thời gian chăm sóc vương tử, giờ xin kính vương tử một chén, coi như tiễn biệt”.
“Không dám, thần bạo gan hỏi bệ hạ, trước đại hôn, công chúa liệu có quay về tướng phủ?”.
“Công chúa sẽ được gả từ vương cung. Thanh vương đã sắp đặt hoàn tất, vương tử có thể vào cung dự lễ, cũng có thể đến thẳng phủ An Thanh vương chúc mừng!”. Tử Ly mỉm cười trả lời.
Sở Nam nhìn trời, đứng dậy: “Sở Nam nhất định vào cung dự lễ, bây giờ xin cáo lui, nhờ bệ hạ chuyển lời đến Bình Nam vương, võ công của vương gia Sở Nam khâm phục, sau này nếu có cơ hội lại giao đấu”.
Nhìn Sở Nam rời đi, khóe miệng Tử Ly hiện lên nụ cười, nghĩ tới A La, lòng lại ảm đạm, đứng lên ra lệnh: “Để lại năm người hộ tống công chúa hồi cung, khởi giá!”.
Chàng trầm ngâm ngồi trong kiệu, để chàng ở lại nhìn A La và Lưu Giác âu yếm quyến luyến, chàng không làm được.
Khi hai người mang theo mấy con thỏ quay về vương trướng, một thị vệ bước tới bẩm báo: “Vương thượng đã hồi cung, sai chúng thuộc hạ hộ tống công chúa! Vương thượng có lời nhắn, phong cảnh đẹp, công chúa hiếm hoi mới có dịp du ngoạn bên ngoài, chỉ cần trở về trước khi đóng cổng thành là được”.
A La sung sướng nhảy lên: “Chúng ta đi nướng thỏ!”.
Lưu Giác nhướn mày, cố kìm chế cảm giác bất an mơ hồ trong lòng, mỉm cười đuổi theo A La.
Màn đêm dần buông. Lưu Giác ôm chặt A La: “A La, nếu ngày mai chúng ta chia lìa, ta làm sao tìm được nàng?”.
“Chẳng may có chuyện… chàng hỏi Tử Ly xin con chim ưng đó”.
“Nếu chim ưng bị bắn chết?”.
“Thiếp sẽ cho chàng ký hiệu phương hướng, để chàng đến tìm thiếp, còn nhớ những chữ cái thiếp dạy chàng không?”. A La cười vui vẻ: “Thiếp chẳng lo gì, sao chàng căng thẳng thế?”.
Lưu Giác trầm ngâm, “Ta không nói ra được, luôn cảm thấy bất an. Ta sẽ cho người bảo vệ nàng”.
A La cười khanh khách: “Đúng là chàng mắc chứng căng thẳng tiền hôn nhân!”.
“Chứng căng thẳng tiền hôn nhân là gì?”.
“Chính là, chúng ta luôn gặp trắc trở, cho nên lúc sắp thành hôn, chàng lo lắng, sợ xảy ra chuyện”.
Lưu Giác thầm thì: “Mong sao chỉ là như thế”. Chàng lấy ra chuỗi ngọc phỉ thúy đeo vào cổ A La, dặn dò: “Bên trong viên ngọc rỗng, có để pháo hiệu của Ô y kỵ, giống như pháo hiệu trong khuyên tai của nàng, ngộ nhỡ có chuyện, nàng phải phát tín hiệu đấy.
A La nép vào chàng: “Mong sao không có chuyện gì, chúng ta sẽ được bên nhau như thế này, sau này có dịp rỗi rãi chúng ta đi thăm mẹ thiếp, đi chơi khắp nơi hay biết mấy”.
“Nhất định thế, hãy tin ta!”. Lưu Giác kiên định trả lời. Theo phân tích các nguồn tin tình báo, ngày tổ chức hôn lễ nhất định sẽ có biến cố, chàng đã lệnh cho người ở vương cung theo sát bảo vệ A La, bây giờ chàng đã không thể chịu đựng nếu mất nàng lần nữa.
Chú thích:
7. Nguyên Trần A Kiều hoàng hậu bị hoàng đế Hán Vũ đế chán ghét, đày ra Trường môn. Sống lẻ loi, nàng không biết làm thế nào để tỏ hết nỗi lòng, mong nhà vua hồi tâm se lại mối tơ duyên. Nghe nói Tư Mã Tương Như có văn tài, nàng nhờ người đem một trăm lạng vàng đến, nhờ Tương Như viết một bài thơ dâng Hán Vũ đế. Tương Như bằng lòng, viết bài phú “Trường môn phú”, lời lẽ ai oán, tình cảm tha thiết, Hán Vũ đế đọc bài phú, cảm động liền vời Trần A Kiều về, phục ngôi hoàng hậu (BTV).
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!