Duyên Lai Thị Miêu
Chương 6 - Chương 3-1
Đông Phương phát hiện mèo nhà mình rất đặc biệt.
Con mèo này chưa bao giờ dùng đều lưỡi liếm lông của mình, cũng rất thích sạch sẽ.
Người khác đều nói mèo sợ nước nhưng lần đầu tiên Đông Phương mang Bạch Gia Hắc đi tắm, nó lại thích ý híp mắt, ngoan ngoãn cho Đông Phương chà xà phòng lên người.
Còn có một lần. Bạch Gia Hắc làm dơ móng vuốt, Đông Phương phát hiện nó tự nhảy lên bồn rửa tay, nhấn vòi nước, biểu tình chuyên chú mang hai cái móng vuốt vò qua vò lại, sau đó đóng vòi nước lại, cọ sạch sẽ vào khăn mặt của Đông Phương, cuối cùng không quên tự luyến soi gương rồi mới nhảy từ bồn nước xuống.
Đông Phương còn phát hiện con mèo này tựa hồ rất ghét thức ăn cho mèo, không tới mức đói gần chết tuyệt đối sẽ không há mồm. Có một lần hắn vừa mua thức ăn tiện lợi để lên bàn, tiểu tử kia cư nhiên nằm úp sắp xuống, đem đầu dí sát vào, meo meo meo réo lên không ngừng, từng ngụm nước miếng như sắp chảy ra.
Đông Phương cho nó một chút nó liền vội vàng vùi đều ăn, cuối cùng đem cái đĩa liếm sạch sành sanh. Như vậy cũng tốt, cơm thường so với thức ăn cho mèo tiện hơn nhiều, từ ngày đó trở đi, Đông Phương không mua thức ăn cho mèo cho Bạch Gia Hắc nữa, mà mỗi lần ăn cơm đều cho nó một ít. Sau đó, dpd rất kinh ngạc mà nhìn mèo của mình mỗi lần ăn đều đem hành cùng gừng để ra, chỉ ăn mỗi cá.
Mèo này, thành tinh rồi đi?
Khoảng thời gian này, nhận thức của Trần Tiêu về Đông Phương xảy ra biến hoá vi diệu
Lần thứ nhất hắn cùng Đông Phương gặp mặt, hai người ầm ĩ một trận, không có chút hảo cảm nào.
Sau đó hắn được Đông Phương cứu, cảm thấy ngừoi này mặc dù không có điểm đáng tin thế nhưng kì thực lại rất tỉ mỉ ôn nhu.
Lại sau đó, Trần Tiêu biết Đông Phương là một đồng chí, trong nháy mắt liền chán ghét.
Nhưng ôn hoà nghĩ lại, Trần Tiêu thấy điểm đó cũng bình thường. Còn nhớ năm đó cùng bạn gái trước xem Brokeback Mountain, hắn rất không hiểu tình cảm của nhân vật chính, bạn gái vừa ăn bỏng ngô vừa giải thích cho hắn
“Tại nơi thâm sơn cùng cực như vậy, tình cảm của bọn họ là tình cảm dựa vào nhau.”
Trần Tiêu cảm thấy được, hiện tại Đông Phương cùng với hắn, cũng chỉ là gặp rủi ro nên dựa vào nhau.
Mà tình cảm của hắn đối với Đông Phương cũng từ từ biến thành tình cảm của sủng vật đối với chủ nhân.
Không thể nào tưởng tượng được, nếu không có lần tai nạn xe cộ kia, Đông Phương chưa từng xuất hiện, như vậy cuộc đời hắn sẽ thành dạng gì.
Lại là một ngày mới, Đông Phương dậy thật sớm, đánh răng rửa mặt xong xuôi lại đến bắt chuyện với hắn.
“Con trai, lại đây!”
Trần Tiêu liếc hắn một cái, không để ý đến hắn.
“Bạch Gia Hắc”
Đông Phương tiếp tục đưa tay nhiệt tình kêu gọi.
Trần Tiêu vẫn như cũ nằm nhoài trước cửa sổ, làm bộ không nghe thấy, hắn biết, những lúc Đông Phương ôn nhu như thế nhất định không phải chuyện tốt.
“Ai, vậy ta chỉ có thể ăn một mình a.”
Đông Phương vừa tự nói vừa kéo cửa tủ lạnh.
Lạp xưởng sao? Trần Tiêu vểnh tai lên, tung tăng bay tới.
Không nghĩ tới, hắn bị Đông Phương đè ngay xuống đất, tóm lấy cổ xách lên, Đông Phương dương dương đắc ý nói
“Tiểu tử, ngươi trúng kế rồi!”
Meo nha
Trần Tiêu thử nhe răng kêu, ý là: “Ngươi muốn làm gì?”
“Nhìn ngươi nhảy nhót tưng bừng như thế, hôm nay nên đi tái khám rồi nhỉ.”
Đông Phương vừa nói vừa tóm chặt Trần Tiêu.
Hắn liều mạng hoa động tứ chi, hắn còn nhớ Mã Vĩ Biện, lần này là muốn tiêm! Muốn hắn tiêm không bằng trực tiếp cho hắn chết đi còn đơn giản hơn.
Dọc đường đến bệnh viện, Trần Tiêu suy tư làm cách nào để bỏ trốn, nhưng Đông Phương tựa hồ nhìn thấu tâm tư của hắn, vẫn luôn vững vàng túm chặt hắn, làm cho hắn không có cơ hội.
Đến bệnh viện, Mã Vĩ Biện vừa nhìn thấy Đông Phương nét mặt liền cừoi tươi như hoa, cười hì hì chào hỏi Trần Tiêu
“Bạch Gia Hắc, đã lâu không gặp.”
Trần Tiêu liếc một cái, mới hơn một tuần.
“Xem nó hồi phục không tồi, hôm nay chúng ta liền tiêm đi.”
Mã Vĩ Biện vừa nói vừa lấy ra hai ống thuốc.
“Tốt”
Đông Phương vừa gật đầu vừa đặt Đông Phương lên bàn, một tay đè cổ Trần Tiêu xuống, một tay đè hông hắn.
Trần Tiêu vừa tiếp xúc mặt bàn cả ngừoi liền bắt đầu run lên, hai lần trước tiêm ý thức hắn còn mông lung, bây giờ thần trí hắn còn đang minh mẫn. Lông đều dựng lên hết, meo meo meo
Mã Vĩ Biện vừa trò chuyện cùng Đông Phương vừa lấy bông xoa xoa lên cổ Trần Tiêu, Trần Tiêu cả người vặn vẹo, Đông Phương lập tức đè lại, chân sau Trần Tiêu nhanh chóng thoát ra, một cước đá bay ống tiêm.
“Ô, tiểu tử thật lợi hại!”
Mã Vĩ Biện nhặt tiêm lên.
“Đừng để ý tới nó, nó sẽ ở trước mặt ta tuỳ ý đùa giỡn, ngày hôm nay đến chết cũng phải tiêm cho nó.”
Trần Tiêu còn muốn tiếp tục giãy dụa, trong cổ đột nhiên đau xót, kim tiêm tiến vào. Hắn có chút bi ai nằm nhoài trên đài, nhận mệnh khịt khịt mũi.
Kỹ thuật của Mã Vĩ Biện cũng không tệ lắm, cũng không đau kinh khủng, tiêm xong lại dùng bông y tế xoa xoa.
“Được rồi.”
Mã Vĩ Biện rốt cuộc cũng lên tiếng, Đông Phương cũng buông tay ra.
Trần Tiêu vẫn như cũ một thân xụi lơ nằm trên bàn, cử động cũng lười, hai người kia tại phương diện chữa trị cho hắn lại hiểu ngầm một cách kì lạ.
“Chích mũi này xong, sau mười lăm ngày trở lại tiêm vacxin ngừa ba bệnh, vacxin này chia làm hai mũi tiêm, chích một mũi xong mừoi lăm ngày sau lại chích mũi còn lại, mỗi năm chích một lần.”
Mã Vĩ Biện tỉ mỉ giải thích. Sau đó liếc mắt nhìn Trần Tiêu một cái, tiếp tục trò chuyện cùng Đông Phương
“Con vật nhỏ này, lúc đầu là trọc lông, bây giờ lại trở nên rất đẹp.”
Đông Phương nở nụ cười
“Ngoài mặt đẹp những chỗ khác không có ưu điểm gì.”
“Tại sao lại nói thể?”
Đông Phương chỉ vào vết thương trên tay
“Không quen nuôi, lúc dính người thì dính muốn chết, lăn lộn khắp giường, lúc biệt nữu sẽ không thèm để ý ai.”
Trần Tiêu nằm nhoài trên bàn, làm bộ không nghe thấy, trong lòng nghĩ “Ta là như vậy sao?”
Mã Vĩ Biện phù phù nở nụ cười
“Tính cách này thật biệt nữu”
Sau đó nàng nhớ ra gì đó nên nói tiếp
“Đúng rồi, ngươi không làm việc đó cho nó à?”
“Làm? Làm cái gì?”
Đông Phương chưa kịp phản ứng
Trần Tiêu cũng không biết nàng nói cái gì, ngẩng đầu lên nghe
“Đây, không phải mùa xuân đã tới rồi sao?”
Mã Vĩ Biện phù phù nở nụ cừoi
“Ngươi không sợ nó động dục à? Thời điểm đó, mỗi buổi tối nó sẽ dằn vặt ngưoi đến chết.”
Nghe thế, Trần Tiêu đang tĩnh dưỡng trên bàn đột nhiên ngao lên một tiếng, nhảy vào ***g ngực Đông Phương, liều mình lung lay đầu.
Đó không phải là cắt xuống sao? Giả như có một ngày trở lại nguyên dạng, hắn chẳng phải sẽ thành thái giám?
Đông Phương có chút bất đắc dĩ mà nhìn Bạch Gia Hắc, mở miệng từ chối ý tốt của Mã Vĩ Biện
“Con trai của ta nói không muốn làm.”
Mã Vĩ Biện nở nụ cười
“Nó nghe cũng không hiểu, bất quá, rất nhiều chủ nhân lúc đầu cũng đau lòng, cuối cùng phát hiện làm vậy là tốt cho sủng vật, ngược lại, nếu đến lúc đó ngươi thấy hối hận có thể đến tìm ta.”
Mã Vĩ Biện nói chuyện còn bảy ra bộ dáng “không nghe lão nhân nói, chịu thiệt ở trước mắt.”
Lúc này Trần Tiêu lại căm tức nhìn Mã Vĩ Biện, phi thường muốn cắn một cái, này nữ bác sĩ, cô không thể đưa ra ý kiến hay hơn à?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!