Duyên lệch: Cha nuôi...con yêu người!
Chương 10: Sự an ủi nhè nhẹ
“Tiểu thư, ông chủ đang đợi cô ở dưới xe.”
“V… vâng…” – Cô ấp úng rồi đi theo sau cậu.
Cảnh Tử trông bộ dáng mệt mỏi của Sở Du, trong lòng thầm thở dài. Cậu biết tối qua ông chủ và tiểu thư phát sinh chuyện gì nhưng hành động mãnh liệt và vẻ mặt sát thần của Hoắc Dịch Thành đã đủ để cậu biết việc tối qua đối với hai người đều chẳng vui vẻ gì. Thang mát dần di chuyển xuống tầng 1, gương mặt không một chút biểu cảm tiến gần đến chiếc xe sang trọng. Cảnh Tử giúp cô mở cửa, bên trong là dáng vẻ băng lãnh, vô tình của Hoắc Dịch Thành. Sở Du không hề nhìn anh dù chỉ một cái, cứ thế ngồi vào bên trong xe. Hoắc Dịch Thành vô cùng khó chịu khi Sở Du bày ra vẻ mặt này, bầu không khí trở nên ngột ngạt khó tả. Cảnh Tử cùng Đông Khiết ngồi phía trên chỉ biết nhìn nhau bất đắc dĩ, ông chủ và tiểu thư cãi nhau chỉ có bầy tôi tớ như họ là người chịu khổ thôi.
Chiếc xe cao cấp chạy nhanh trên đường quốc lộ, chẳng mấy chốc đã dừng lại tại một trung tâm thương mại bậc nhất London. Sở Du khẽ đưa mắt nhìn qua cửa kính xem sự náo nhiệt ngoài kia mà chẳng chút dao động. Lúc trước nếu là ở những nơi đông đúc như vậy chắc chắn cô sẽ không ngần ngại mà lao vào. Nhưng còn hiện tại, bản thân lại không hề có chút hứng thú nào, ngược lại còn không muốn đặt chân đến. Cửa xe đã mở, mọi người đều đã xuống hết chỉ còn mình cô, Sở Du cố gượng ép bước ra ngoài, cùng Hoắc Dịch Thành vào bên trong.
Không hổ là trung tâm thương mại bậc nhất, sự xa hoa của các cửa hàng đồ hiệu và sự náo nhiệt của vô số những con người giàu có, quyền quý. Tấp nập là thế, đẹp đẽ là thế, nhưng đều không thể khiến tâm tình của Sở Du trở nên tốt hơn, cái bóng to lớn của tối qua khiến cô như bị cô lập trong bóng tối đến bất tận, chẳng thể thoát ra. Hoắc Dịch Thành biết bản thân đối với cô tối qua có phần lỗ mãng nên hôm nay mới dẫn cô đi giải tỏa tâm lý. Mặc dù rất không hài lòng với vẻ mặt của cô nhưng anh đều nhẫn nhịn, nhẫn nhịn để lấy lại nụ cười ngây thơ ấy.
Bàn tay to lớn bất chợt nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Sở Du, kéo về phía trước. Sở Du nhìn hai bàn tay nắm chặt lấy nhau trong lòng càng trở nên chua xót. Cô cũng muốn giống như bây giờ, cùng nhau dạo phố nhưng đáng tiếc là nó lại đổi bằng phương thức tàn nhẫn đến thế. Hoắc Dịch Thành đưa Sở Du đến cửa hàng vô cùng sang trọng, bên trong toàn bộ đều là thời trang cao cấp, anh nhìn cô nói nhẹ nhàng.
“Con thích cái nào cứ thoải mái lấy đi.”
“…” – Sở Du vân vô cảm như vậy, ánh mắt vô hồn không hề để tâm.
Hoắc Dịch Thành thấy Sở Du lặng thinh liền tiến đến lựa chọn cho rấy nhiều chiếc váy đẹp rồi ướm thử lên người cô, ánh mắt có chút mong chờ.
“Đẹp không?”
Vẫn không hề đáp lại lời anh, Sở Du chỉ đứng đờ như một con búp bê tuyệt mỹ, mặc cho người khác muốn làm gì thì làm. Hoắc Dịch Thành nhíu mày, đưa váy cho nhân viên, nói tiếng anh đầy lưu loát.
“Gói toàn bộ mẫu mã mới nhất của cửa hàng này lại cho tôi, lấy theo size của cô ấy.”
Nói rồi, Hoắc Dịch Thành lại kéo cô đến một cửa hàng trang sức khác để mặc cho Cảnh Tử và Đông Khiết ở lại với một đống đồ.
Anh đối với cô là thật sự muốn bù đắp nhưng Sở Du chỉ coi mọi thứ là vô nghĩa. Lần đầu tiên của mình lại bị chính cha nuôi chiếm mất, điều này khiến cô không cách nào tiếp nhận được.
Hoắc Dịch Thành vẫn nhẫn nhịn đưa cô đến rất nhiều cửa hàng, mua cho cô không biết bao nhiêu trang sức, quần áo đẹp nhưng trên gương mặt Sở Du vẫn không hề có chút sắc thái nào cả, chỉ giống như một khúc gỗ cứng đờ mà thôi. Bước chân vào tiệm phục trang dạ hội, đây là cửa hàng thứ năm anh đưa cô đến. Sở Du vẫn đứng đó mặc kệ Hoắc Dịch Thành tự mình lựa chọn, một lúc sau anh liền đưa cô một chiếc váy vàng nhạt.
“Vào trong thử đi, ta thấy nó rất hợp với con.”
Quá mệt mỏi khi phải đi đến hết chỗ này chỗ kia, Sở Du đành làm theo ý anh, vào phòng thay đồ. Hoắc Dịch Thành thấy cô có phản ứng, trong lòng nổi lên tia vui mừng, đôi ngươi xanh lục ánh lên nét hứng khởi.
Không biết bao lâu sau, anh mãi không thấy cô ra ngoài liền lo lắng đi vào vên trong xem thử, mở cửa ra anh thấy Sở Du vẫn không hề thay đồ, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn vào trong chiếc gương đầy vô cảm. Hoắc Dịch Thành lúc này đã không thể kiềm chế nổi cơn tức giận, lập tức kéo cô ra ngoài, lực tay to lớn bóp chặt lấy cổ tay khiến Sở Du đau nhói. Anh lôi cô ra tận ngoài sảng trung tâm, con người sắc lạnh đứng trước mặt cô, một tay khác nắm chặt cằm cô, bắt buộc cô nhìn trực diện vào đôi đồng tử lạnh lẽo ấy, ngữ khí tựa hàn băng.
“Sở Du, con đừng có thách thức giới hạn của ta. Con bày ra bộ mặt đấy là cho ai xem? Đừng tưởng ta không dám làm gì con!”
Lời nói sắc bén tựa như con dao đâm xuyên tim cô, lúc này Sở Du đã biết người cha nuôi dịu dàng ôn nhu kia đã chẳng thể quay về với cô nữa rồi. Cha nuôi đã thay đổi trở về đúng như người khác gọi anh: vô tình, ma quỷ, máu lạnh. Hoắc Dịch Thành bỏ lại cô đi trước, Cảnh Tử từ phía sau liền tiến đến khuyên nhủ cô.
“Sở Du tiểu thư, cô đừng chọc giận ông chủ nữa. Hôm nay ngài ấy làm vậy đều là vì cô thôi.”
Cô chọc giận cha nuôi?
Rõ ràng cha nuôi cưỡng đoạt cô vậy mà cô lại biến thành người làm cha nuôi nổi giận. Sở Du khẽ nhắm mí mắt thở dài rồi bước theo sau anh. Từ phía sau, ánh mắt nhìn bóng lưng cao lớn, quyền lực ấy, cô chợt cảm thấy mọi thứ thuộc về cha nuôi thật xa vời, dù cô muốn cũng chẳng thể tới. Cha nuôi tựa như vì sao sáng chói trên trời đêm, chỉ có thể ngắm nhìn mà không thể chạm vào.
Vừa khi Hoắc Dịch Thành gần đến chiếc xe, Sở Du bất chợt cảm nhận được có thứ gì đó đang chĩa về phía mình, ngay sau đó cô liền bắt gặp một người đàn ông mặc đồ đên đang chĩa ngòi súng đen ngòm về phía anh. Trong một khắc nào ấy, Sở Du hốt hoảng la lên, cả người chạy đến chỗ anh.
“Cẩn thận! …”
Tất cả chỉ xảy ra trong giây lát, Hoắc Dịch Thành định bước vào trong xe thì nghe thấy tiếng hét lớn của Sở Du, bất giác dừng bước. Sở Du không hề nghĩ ngợi liền lao đến chắn trước mặt anh.
Pằng… một tiếng súng nổ.
Thân hình Sở Du vừa vặn đứng trước người Hoắc Dịch Thành. Cô hơi ngả người về phía sau rồi dại dúi ra đằng trước. Ánh mắt Hoắc Dịch Thành lóe lên tia kinh ngạc như không thể tin nổi. Lập tức anh liền giơ tay kéo Sở Du vào lòng rồi nhanh chóng lùi về khu vực an toàn phía sau cánh cửa xe. Cảnh Tử và Đông Khiết vừa thấy cảnh này lập tức kêu lớn.
“Bảo vệ lão đại!”
Những vệ sĩ được sắp xếp đi theo liền tứ phía lao ra bao xung quanh chỗ Hoắc Dịch Thành, một nhóm thì đuổi theo tên vừa nổ súng. Sở Du nằm gọn trong lòng ngực anh. Một cơn đau ở trước ngực đột nhiên dội đến, viên đạn đã găm đúng ngực cô, máu cứ theo vết thương tuôn ra ngoài, ướt đẫm áo cô, còn dính trên cả bàn tay anh. Ngay sau đó liền ngất đi, Hoắc Dịch Thành kinh hãi hơn bao giờ hết, ánh mắt nguy hiểm ôm chặt lấy thân thể Sở Du lao vào trong xe hét lớn.
“Cảnh Tử, mau lái xe đến bệnh viện, nhanh lên!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!