Duyên Như Mộng: Thiên Nhai Cộng Minh Nguyệt - Chương 162: Yêu cầu của Lôi Vi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Duyên Như Mộng: Thiên Nhai Cộng Minh Nguyệt


Chương 162: Yêu cầu của Lôi Vi


Phía Tây Bắc vùng Tây Thuỷ- dọc bờ sông Xuyên Tình

Ánh mặt trời chậm rãi nhô lên cao sau những tầng mây trắng xốp. Từng tia nắng vàng óng báo hiệu đây sẽ là một ngày nắng gắt.

Chậm rãi mở mắt ra, Phúc Khải quay sang nhìn ngắm thật kỹ gương mặt của nàng thê tử. Đôi mắt khép nhẹ cong cong, gò má đỏ hây hây, đôi môi đỏ chúm chím…tất cả làm nên một gương mặt kiều mị vô cùng khiến ai kia không thể nào rời mắt. Nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng từ vầng trán đến đôi mắt, sống mũi rồi bờ môi nhỏ xinh, chàng mỉm cười thật tươi rồi nhanh chóng ngồi dậy mặc y phục. Cuối cùng là xếp y phục của Phi Đào lại một cách ngay ngắn rồi đặt ở cuối giường.

Nhìn ngắm Phi Đào một lần nữa, Phúc Khải chậm rãi tiến bước về phía cửa rồi nhẹ nhàng mở cửa.

_ Vương gia!- Vừa hô, hai tên lính canh cửa hành lễ.

Không nói gì, Phúc Khải chậm rãi bước ra giữa sân nhìn một lượt quan cảnh xung quanh. Một ngôi nhà nhỏ nằm trên một khoảng sân nhỏ, xung quanh được xây một bức tường hàng rào cao quá đầu người. Và tứ phía đều có lính canh thay phiên nhau canh gác. Đây chính là cuộc sống của chàng trong suốt hơn ba năm qua. Một cuộc sống bị lưu đày và phải sống trong một ngôi nhà nhưng chẳng khác gì trại giam khi mà ngẩn mặt chỉ thấy bầu trời cao rộng, cúi đất chỉ thấy màu nâu xám của đất và nhìn khắp tứ phía chỉ thấy bức tường gạch mà thôi. Từ khi bị lưu đày, chàng những tưởng rằng bản thân sẽ sống như vậy trong suốt phần đời còn lại của mình. Một cuộc sống của phạm nhân lưu đày.

Nhưng trong lúc chàng tuyệt vọng nhất, thất chí nhất, Phi Đào vẫn một mực bám theo chàng cho kỳ được. Hơn ba năm trước suốt dọc đường đi từ kinh thành đến vùng Tây Bắc xa xôi này, Phúc Khải đã năm lần bảy lượt tìm cách cắt đuôi Phi Đào nhưng không tài nào cắt được. Nữ tử này xét về độ bướng bỉnh hay lì lợm đều hơn hẳn tất cả mọi cô gái trong dân gian. Vậy nên khi đến nơi lưu đày, trong khi chàng liên tục tỏ ra mặt lạnh, không quan tâm đến chàng, nàng…cũng không thèm đếm xỉa đến chàng. Vẫn ăn vẫn ngủ vô tư trong ngôi nhà biệt giam này. Cho đến một ngày trong lúc ngủ trưa, chàng nghe thấy tiếng khóc của nàng từ phòng bên vọng qua. Tiếng khóc ấy dù đã được nàng dùng mọi sức lực để kìm nén nhưng vẫn không ngừng thoát ra. Ban đầu, chàng định bỏ mặc nàng nhưng cuối cùng, lòng vẫn không chịu được mà đi qua phòng nàng để rồi nghe thấy lời tâm sự của nàng.

“_ Vi Nhi! Giờ cuối cùng ta cũng đã hiểu những gì muội nói với ta năm ấy. Nhưng ta tin, chúng ta một khi đã kết nghĩa chi lan rồi thì cả đời sẽ mãi là tỷ muội tốt của nhau. Tuy rằng ta và muội chẳng có nghi thức kết nghĩa chính thức nào cả nhưng như muội từng nói đấy chỉ cần trong lòng chúng ta có nhau là được. Vi Nhi! Trong lòng ta muội luôn là muội muội tốt vậy trong lòng muội ta có còn là tỷ tỷ tốt không?

Nói tới đây, nước mắt từ khoé mi lăn dài trên gò má hao gầy của Phi Đào. Hơi vén rèm trên đầu cửa nhìn vào phòng, Phúc Khải nhìn thấy nàng đang ngồi trước chiếc bàn gỗ nhỏ, trên bàn là một chiếc bánh nhỏ có cắm một cây nến be bé. Ngọn lửa nhỏ nhảy múa rất sống động. Nhìn cách trang trí bánh, chàng mới vỡ lẽ hôm nay chính là sinh thần của nàng.

_ Vi Nhi! Trước khi đi, muội hỏi ta có hối hận không, ta trả lời là không. Đến giờ câu trả lời của ta vẫn vậy, không thay đổi. Nhưng tim ta rất đau! Phụ mẫu tuy không nói bất cứ điều gì nhưng ta cũng chẳng còn mặt mũi nào để trở về Liễu phủ nữa. Chàng ấy lại suốt ngày bày ra vẻ mặt như vậy khiến ta có cảm giác…dù ta có nỗ lực bao nhiêu đi nữa cũng không đủ. Ta phải làm sao đây? Nên làm thế nào đây, Vi Nhi?

Không thể nào chịu thêm được nữa, Phúc Khải vội vã trở về phòng, xem như không có chuyện gì xảy ra.”

Nhưng chỉ có trong lòng chàng biết rõ từ sau ngày hôm ấy, lòng chàng có biến hoá lớn như thế nào. Dù đã cố không quan tâm song sẽ có lúc không tự chủ được mà lén đưa mắt nhìn nàng, lúc nằm ngủ sẽ nằm im để lắng nghe xem gian bên cạnh, nàng có lén khóc hay không. Hay khi thấy nàng làm việc nặng nhọc chàng sẽ không tự chủ mà ra ám hiệu cho tên lính canh tới giúp đỡ nàng.

Và trải qua một thời gian rất dài như vậy cũng như xảy ra rất nhiều chuyện như vậy, ngồi bình tĩnh suy nghĩ lại, chàng cuối cùng cũng chịu thừa nhận, cuộc đời chàng không thể nào thiếu nữ tử tên Liễu Phi Đào này. Vậy nên chàng quyết dùng cả đời này để chăm sóc, yêu thương, bảo vệ nàng.

Ngày Tam huynh của chàng đến cũng với chiếu ban hôn của Hoàng thượng là ngày chàng hạnh phúc nhất trên đời. Kể từ giây phút ấy, chàng đã tự hứa với lòng mình, nhất định phải trở về. Chỉ có trở về mới có thể cho Phi Đào một cuộc sống tốt đẹp.

Và ngày hôm nay, Mạnh Phúc Khải sẽ bước bước đầu tiên…

Mở hồng bao của Hoàng đế ra xem một lần nữa, chàng vững bước từng bước tiến về phía cổng…

*

Yên Khâu, Thọ Thuỷ năm thứ 11

Vừa cùng Tề phi của mình vào trong đình nghỉ mát, Hàn Phong vừa đưa mắt nhìn ra ngoài Ngự Hoa viên. Nơi đó, đám hài tử của chàng đang chơi trò bịt mắt bắt dê. Tiếng hò reo, cười đùa không ngừng vang lên khiến bầu không khí sôi động vô cùng. Trong màu vàng của sắc thu nhẹ nghiêng nghiêng, vương trên sắc áo màu trầm của các tiểu Hoàng tử có sắc đỏ tươi thắm đầy tinh nghịch không ngừng chạy tới chạy lui khiến cả một vùng không gian rộng lớn của Ngự Hoa viên như bừng sáng.

_ Hạ Thiên quả đúng là một tiểu Công chúa nghịch ngợm!- Vừa nói, Hàn Phong vừa nhìn theo cái chấm đỏ tươi ngoài sân.

Hạ Thiên là nàng tiểu Công chúa đầu tiên của Hàn Phong do Tề phi hạ sinh vào 3 năm trước. Tuổi còn nhỏ nhưng đã cự kỳ hiếu động khiến đám tỳ nữ trong cung không khỏi vất vả mỗi lần đi tìm. Mỗi lần nhìn thấy sự hoạt bát của đứa trẻ ấy, chàng đều không khỏi nhớ đến dáng vẻ lanh lợi của ai kia

Cho đến bây giờ, chàng vẫn còn yêu Lôi Vi tha thiết nhưng chàng cũng đã chấp nhận việc, cả đời này chàng không thể nào có nàng. Sự chấp nhận này không đồng nghĩa với buông bỏ chấp niệm mà là bởi chàng thật sự mong nàng được hạnh phúc. Chàng sẽ yêu nàng theo một cách khác. Hơn nữa, bên cạnh chàng vẫn còn có người phi tử hiền lương thục đức luôn quan tâm đến chàng.

_ Đúng vậy ạ!- Mỉm cười, Tề phi dõi mắt nhìn theo lũ hài tử.- Nhìn thấy các Hoàng tử cùng Công chúa thuận hoà như vậy, thiếp nghĩ, ai cũng vui cả.

Từ xưa đến nay, chuyện đấu đá chốn hậu cung nếu không phải vì tranh sủng cũng là vì tranh quyền. Vậy nên vô hình trung, những đứa con của các phi tần cũng bị cuốn theo vào vòng xoáy này. Chính bởi vậy, đã có không ít mối quan hệ huynh đệ tốt đẹp rạn nứt và trở mặt thành thù. Thân là vua của một nước, Hàn Phong không hề mong muốn hài tử của mình rơi vào cảnh tương tự như chàng năm nào. Vậy nên chàng luôn tìm mọi cách để chúng trổ hết tài năng cũng như thân thiết với nhau hơn. Và người giúp chàng nhiều nhất trong việc này chính là Tề phi. Chàng cảm thấy mình thật may mắn khi có được nàng.

_ Hoàng thượng!

Bên ngoài đình, Bùi Tổng quản đứng nép một bên gọi chàng. Quay lại nhìn, chàng đưa tay ra hiệu cho hắn. Không chần chừ lâu, hắn nhanh chóng lại gần chủ tử, ghé vào tai chàng nói:

_ Bẩm Hoàng thượng! Mật thám của ta ở Tân Thục báo tin ạ.

Nghe Bùi Thạch An báo xong, Lãnh Hàn Phong chậm rãi quay về phía Tề phi.

_ Trẫm có việc phải xử lý. Nàng ngồi chơi cùng với đám hài tử. Nhớ dặn chúng cẩn thận.

Ngay lập tức, Tề phi đứng lên “vâng” một tiếng rồi thi lễ với Hàn Phong. Vừa nãy khi Bùi Thạc An bước vào bẩm báo, nàng vốn đã nghe được lời hắn nói. Là chuyện của Tân Thục! Mà chuyện khiến cho chàng có thể gấp gáp đến vậy chỉ có thể là chuyện của nữ nhân đó mà thôi.

_ Xem ra, cả đời này, Bệ hạ sẽ chỉ yêu nàng ta!- Nhìn theo bóng Hàn Phong xa dần, Tề phi không khỏi chạnh lòng.

_ Nương nương!- Tỳ nữ thân cận, nhanh chóng đỡ nàng, hỏi lời quan tâm.- Người không sao chứ ạ?

_ Ta không sao!- Phất tay áo, Tề phi chậm rãi nói.

Nói là không sao nhưng chỉ có trong lòng nàng mới rõ bản thân mình có sao hay không.

Sống trong nơi cung cấm nhiều năm, nàng rút ra được một bài học. Đó chính là hài lòng với những gì mình có được.

*

_ Thỉnh an Nguyên Cát Quý phi!- Vừa cúi chào, Edlen vừa tung hô.- Quý phi vạn phúc!

Chậm rãi tiến vể Edlen, Lôi Vi nở một nụ cười thật tươi. Đôi mắt nàng lộ rõ sự mừng rỡ khi được gặp lại người bạn cũ.

_ Edlen! Ngài mau đứng lên đi!

_ Tạ ơn Nương nương!- Vừa nói, Edlen vừa chậm rãi đứng lên.

_ Trông Ngài chẳng khác xưa là bao.

_ Nương nương cũng vậy! Người không những không khác xưa mà còn trở nên…sắc sảo và mặn mà hơn. Đặc biệt là xin chúc mừng Nương nương đã mang long thai.

Không nói gì, Lôi Vi mỉm cười thật tươi, một nụ cười rạng rỡ đong đầy hạnh phúc. Từ ngày biết nàng mang thai, Phúc Tuần luôn ở bên cạnh, săn sóc nàng hết lòng. Từ tận sâu trong đáy lòng, nàng hiểu tại sao chàng lại chăm sóc nàng thái quá như vậy. Có chút xót xa song trên hết vẫn là sự hạnh phúc. Nàng cảm thấy bản thân thật may mắn biết bao khi chàng ở bên cạnh nàng như vậy.

_ Nương nương!- Vừa gọi, Edlen vừa lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ được chạm khắc tinh xảo.- Việc mà Người sai ta làm năm nào đến nay đã hoàn thành. Xin giao lại cho Người.

Không nói gì, Lôi Vi chậm rãi nhận lấy hộp gỗ từ tay Edlen rồi mở ra. Bên trong là những cuộc giấy được cuộn lại một cách cẩn thận. Đặt hộp gỗ trên bàn, nàng tháo dây buộc ra rồi đọc từng dòng chữ hiện ra ngày trước mắt mình. Từng câu, từng chữ được Edlen viết lại cẩn thận rõ ràng khiến nàng không thể không gật đầu hài lòng. Theo đó từng dòng ký ức ba năm trước ùa về trong đầu nàng.

Ba năm trước sau cái chết đầy bi thương của Giao phi, Lôi Vi dọn ra khỏi Hoàng cung, trở về Trùng Hoa viên sống. Vài ngày sau khi chuyển đi, nàng liền nhận được tin, tân Hoàng sai Thái Sử Lệnh của Tả Sử đài sửa lại những gì đã diễn ra. Theo đó không đề cập đến Giao phi và Phúc Khải trong cuộc nội chiến tranh quyền đoạt vị vừa xảy ra vậy nên cũng sẽ không có chuyện Thái tử phi bị Giao phi uy hiếp đe doạ rồi kéo theo những gì xảy ra sau ngày hôm đó. Tất cả mọi chuyện là do chàng cùng Thập Nhất Hoàng tử gây nên. Cùng chính chàng vì đề phòng hậu hoạ mà quy tội lưu đày Phúc Khải, giam Giao phi và ban cho bà cái chết.

Rõ ràng những chuyện ấy đều do nàng và Ngọc Nhạn làm ra. Thậm chí, nàng tuy đã cố ngăn cản vị tân Hoàng hậu kia ra tay giết Giao phi nhưng rõ ràng nàng vẫn trơ mắt nhìn bà uống độc dược mà chết. Vậy mà đến cuối cùng chàng lại nhận hết mọi tội lỗi về phần mình.

Vậy ra…không phải vì chữ “hiếu” với Giao phi mà chàng tẩy sạch tội cho bà…

…cũng không phải vì chữ “nghĩa” với Phúc Khải mà chàng nhận tội về phần mình…

…mà chính là vì chữ “tình” với nàng.

Việc nàng làm tuy đúng nhưng nếu xét rõ ràng cả công lẫn tội đều có. Vì thế sẽ không tránh được người đời sau luận tội. Vậy nên chàng muốn tẩy trắng tội cho nàng bằng cách nhận mọi tội lỗi về phần mình.

Bởi thế, lịch sử nhận định chàng là vị vua anh minh nhưng cũng là một vị vua tay dính máu huynh đệ và dưỡng phi của mình. Cuối cùng, bí mật lớn nhất của Linh Phúc Hoàng đế cũng đã được nàng tìm ra câu trả lời…

Khi hiểu tường tận mọi chuyện nàng thực sự không thể nào chịu nỗi. Cũng chính vì vậy chuyện này mà nàng luôn mang trong lòng một nỗi lo lắng và đau lòng khôn xiết.

Vậy nên trước khi Edlen trở về Donlish, nàng đã triệu chàng ấy tới và giao cho chàng ấy ghi lại những gì đã xảy ra trong cuộc chiến Hoàng cung ấy. Ghi rõ ràng, cụ thể và đúng những gì đã xảy ra.

Đến hôm nay khi đọc những gì Edlen ghi lại, Lôi Vi mới cảm thấy nhẹ nhỏm phần nào.

_ Thế này thật tốt!- Vừa cuộn tập giấy lại, Lôi Vi vừa nói.- Edlen! Ta muốn yêu cầu Ngài một việc nữa, không biết có được hay không?

_ Xin Nương nương cứ nói!- Vừa nói, Edlen vừa cuối gập người về phía trước.

_ Ta muốn Ngài giữ chiếc hộp này!- Vừa bỏ cuộn giấy vào hộp, Lôi Vi vừa nói.- Ngài hãy bảo quản nó thật tốt! Tuyệt đối không được để bất kỳ ai, bao gồm cả Hoàng thượng phát hiện ra sự tồn tại của nó.- Đặt chiếc hộp vào tay Edlen, nàng nhấn mạnh từng chữ một.

_ Nương nương! Ta không hiểu!- Trán của Edlen hơi nhăn lại.- Tại sao Người lại phải làm như vậy? Tại sao Người sai ta viết nó rồi lại làm cái cách như thể không muốn nó tồn tại?

_ Ngài không cần hiểu! Ngài chỉ cần làm theo những gì Ta nói là được rồi.

Không nói gì, Edlen nhìn thật sâu vào đôi mắt của Lôi Vi. Đôi mắt tĩnh lặng ấy ánh lên sự kiên định không sao nói rõ được. Không còn cách nào khác, chàng đành cất chiếc hộp vào vị trí cũ.

_ Được! Ta sẽ làm theo yêu cầu của Người.

_ Cảm ơn Ngài!- Đôi mắt Lôi Vi lộ rõ sự cảm ân.

Bầu không khí trong phòng chợt ngưng đọng giúp Edlen nhận ra, Lôi Vi dường như có tâm sự.

_ Nương nương! Người còn có chuyện gì sao?

_ Đúng vậy! Ta đang suy nghĩ nhưng vẫn chưa tìm ra cách.

_ Có chuyện gì, không biết ta liệu giúp được gì cho Người?

_ Chuyện là…

*

Càng về cuối thu, tiết càng lúc càng trở nên lạnh hơn. Nhưng không vì vậy mặt trời không xuất hiện để mang lại chút nắng ấm cho nhân gian. Hậu viện của Phù Cừ cung từ sớm đã được phát quan cây cối nên hôm nay khi mặt trời ló dạng, ánh sáng đã tràn ngập khắn mọi nơi. Ngồi trong đình nghỉ mát bên cạnh bờ hồ, Lôi Vi phóng tầm mắt nhìn ra tiểu đình giữa bờ hồ. Nơi ấy, Tuyết Cách cùng Đồng Thảo đang chơi đùa với nhau. Nhìn dáng chạy nhanh nhẹn của nàng tiểu Công chúa, nàng không khỏi bật cười thích thú. Quay lại nhìn Phúc Tuần đang đọc tấu chương bên áng thư nơi cuối đình, ý cười trên môi nàng càng lúc càng đậm.

Sau khi nàng chuyển ra khỏi Hoàng cung đến Trùng Hoa viên, Phúc Tuần liền cho xây dựng Phù Cừ cung gần với Vĩnh Ái cung, nơi ở của Mẫn phi ở khi còn sống. Nơi này hoàn toàn dựa trên sở thích của nàng mà xây dựng nên, vì vậy hơn ba năm trước, trước khi Edlen về nước, chàng đã hạ lệnh chàng ta thiết kế xong công trình này trong vòng ba tháng. Và quả Edlen đã không phụ sự kỳ vọng của chàng. Ba tháng sau, công trình được khởi công xây dựng. Thế nhưng làm Tổng công trình sư được ba tháng, chàng ta phải trở về Doslish, trước khi đi đã dặn dò kỹ lưỡng mọi thứ vậy nên sau khi chàng ta đi, mọi chuyện vẫn được xúc tiến như bình thường. Công trình này làm hơn một năm mới hoàn thành. Với lối kiến trúc Đông- Tây kết hợp hài hoà, nó trở thành toà cung đặc sắc độc đáo và mới lạ nhất trong Hoàng cung Tân Thục. Nội riêng cái đình nhỏ nơi Lôi Vi và Phúc Tuần đang ở thôi cũng cho thấy điều đó khi đình được xây theo hình vòng cung mái vòm thay vì hình chữ nhật theo truyền thống, bởi nơi đây cần có sự riêng tư nên cửa được Edlen thiết kế nửa kín nửa mở kèm theo đó những dây hoa hồng leo leo lên các cột đình hoặc từ trên buông rủ xuống giúp đình vừa kín đáo nhưng cũng không kém phần thoáng đãng. Và bên trên mái đình là hình ảnh đôi long phụng cách điệu. Nội thất bên trong được bài trí theo lối truyền thống của phương Đông, đơn giản, trang nhã với những món đồ thường thấy trong các gia đình quý tộc của Tân Thục, bên cạnh đó Edlen còn bài trí thêm một số vật dụng đơn giản của phương Tây mà Lôi Vi yêu thích khiến căn phòng vừa lạ lại vừa quen…

Nằm dài trên chiếc ghế dài nhìn ra bờ hồ, ngắm nhìn Tuyết Cách đang nô đùa trong cái đình giữa hồ, Lôi Vi không khỏi đăm chiêu nghĩ ngợi. Quay lại nhìn Phúc Tuần, lần nào cũng thấy chàng bận rộn phê duyệt tấu chương, mấy lần nàng định nói rồi lại thôi.

_ Nàng muốn nói gì, cứ nói đi!- Điểm một vòng khuyên vào tấu chương, Phúc Tuần chậm rãi nói.

_ Anh biết, em định nói gì sao?- Ngồi thắng người, Lôi Vi ngạc nhiên hỏi.

_ Không biết!- Xếp tấu chương lại, Phúc Tuần nhìn thẳng vào mắt Lôi Vi.- Nhưng ta thấy nàng nhìn ta mấy lần, ta đoán nàng có chuyện quan trọng muốn nói.

Nhẹ cắn môi dưới, Lôi Vi suy nghĩ, sắp xếp lại từ ngữ trong đầu.

_ Cái này…

_ Nương nương!

Tiếng Tiểu Khổng Tử ngoài đình vọng vào cắt ngang câu nói của Lôi Vi. Quay về phía Tiểu Khổng Tử, qua tấm bình phong, nàng thấp thoáng nhìn thấy một dáng người.

_ Có chuyện gì?- Lôi Vi cất giọng hỏi.

_ Hồi Nương nương! Có Giả Mỹ nhân cầu kiến ạ.

Giả Mỹ nhân? Đôi mày Lôi Vi hơi chau lại. Cái tên này nghe ra có chút quen thuộc.

_ Giả Mỹ nhân? Nàng có quen nàng ta không?- Vừa tiến phía Lôi Vi, Phúc Tuần vừa cất giọng hỏi.

_ Hình như…có!- Lôi Vi hơi gật đầu.- Cho nàng ấy vào!- Hướng về phía Tiểu Khổng Tử, nàng hạ lệnh.

Rất nhanh sau đó, một nữ tử ăn vận tương đối sang trọng bước vào. Nhìn thoáng qua, quả thật Lôi Vi không nhận ra nhưng nhìn kỹ hơn nàng liền nhận ra đó là Chiêu Nga. Nàng nhanh chóng nhớ lại người muội muội này nay đã đổi tên thành Giả Lệ Yến. Nhớ lại rồi lòng không khỏi băn khoăn không biết từ sau đêm trung thu ấy, nàng ấy suy nghĩ như thế nào về nàng.

_ Thần thiếp là Giả Mỹ nhân! Tham kiến Hoàng thượng!- Cúi người thi lễ, Lệ Yến chậm rãi lên tiếng.- Hoàng thượng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế! Tham kiến Nguyên Cát Quý phi! Quý phi…

_ Đối với ta, muội không cần phải lễ nghi rườm ra đâu.- Không quá vồn vã, Lôi Vi chậm rãi tiến về phía Lệ Yến nâng nàng ấy đứng lên.- Muội ngồi đi!

Thoáng ngạc nhiên xuất hiện trên gương mặt Lệ Yến. Nhìn qua Phúc Tuần, thấy chàng gật đầu, nàng mới dám ngồi xuống. Lời đồn Nguyên Cát Quý phi được đương kim Hoàng thượng sủng ái tận trời quả không sai.

_ Đây là muội muội ở gần nhà ân nhân của thiếp khi thiếp còn ở…Qua thôn, dưới chân núi Tĩnh Dương.

Nhắc lại chuyện năm ấy không ai trong hai người không tránh khỏi bi ai. Trong khi chất giọng của Lôi Vi chợt trở nên ngập ngừng, bàn tay của Phúc Tuần hốt nhiên nắm chặt lại. Chuyện năm ấy như một vết thương không thể nào lành lại được trong lòng hai người. Nỗi đau sinh tử, cái chết của đứa con đầu tiên…nào đâu dễ quên đi.

_ Thì ra là như vậy!- Phúc Tuần chậm rãi gật đầu. Chất giọng nhàn nhạt cố che giấu đi nỗi đau trong lòng.- Trẫm sau khi tìm được Quý phi có nhờ người tới Qua thôn để cảm tạ ân nhân nhưng họ đã không còn ở đấy nữa. Nàng liệu có biết giờ họ ở đâu?

_ Hồi Hoàng thượng, thực ra…nửa năm sau khi Quý phi rời khỏi Qua thôn, thần thiếp cũng không còn ở đấy nữa nên cũng không rõ sự tình. Chỉ biết trước khi rời đi, mẫu tử Trang gia có xích mích nên Hạo ca đã bỏ đi. Nghe đâu đã tòng quân. Còn về phần Trang mẫu…thần thiếp không rõ lắm.

Trang gia? Phúc Tuần nhớ trước kia, Phúc Tường có nói qua chỗ chàng ấy từng trú tạm khi tới Qua thôn chỉ có một lão bà sống trong một võ đường, người dân gọi là Trang mẫu. Con trai bà vì xảy ra mâu thuẫn với mẫu thân nên đã bỏ nhà đi trước khi chàng ấy tới tầm hơn mươi ngày. Chàng ấy cũng nói, trong nhà từng có một nữ tử tên gọi Xích Điểu, qua miêu tả của Trang mẫu thì hoàn toàn trùng khớp với Thái tử phi năm đó. Nay nghe Lệ Yến nói vậy, xem ra chính là Trang gia này rồi.

_ Thiếp muốn nhờ tìm mẫu tử Trang mẫu để báo ân.- Xoay về phía Phúc Tuần, Lôi Vi chậm rãi nói.- Nhưng chưa biết xoay sở thế nào.

_ Chuyện này không khó ta sẽ giúp nàng!

Không nói gì, Lôi Vi chậm rãi gật đầu. Liếc thấy Lệ Yến như muốn nói điều gì đó, nàng liền ra hiệu cho nàng ấy không nói. Nhưng Phúc Tuần đã nhanh mắt nhận ra sự bất mãn cũng như phản đối trên gương mặt nàng ấy.

_ Nàng có điều gì muốn nói?!

_ Đương nhiên là tỷ muội xa nhau lâu ngày nên có nhiều chuyện muốn nói với nhau rồi!

Câu nói của Lôi Vi khiến Phúc Tuần không khỏi bật cười.

_ Nàng đấy! Thật là…- Vừa nói, Phúc Tuần vừa búng nhẹ trán của Lôi Vi.- Được rồi! Trẫm không làm phiền hai tỷ muội nàng tâm tình nữa.- Nói đoạn chàng đứng dậy.- Tiểu An Tử!

Dứt câu, Tiểu An Tử nhanh chóng vào đình cầm lấy khay tấu chương của Phúc Tuần rồi nhanh chóng cùng chủ tử rời đi.

_ Cung tiễn Hoàng thượng!- Cả Lôi Vi và Lệ Yến nhanh chóng đứng lên thi lễ.

Đợi bóng lưng của Phúc Tuần đi xa, Lệ Yến nhanh chóng tiến về phía Lôi Vi.

_ Xích…à không…

_ Muội cứ gọi ta là Vi tỷ là được rồi!- Mỉm cười, Lôi Vi chậm rãi nói.

_ Vâng!- Lệ Yến gật đầu.- Vi tỷ! Tại sao tỷ không nói rõ sự tình với Hoàng thượng chứ? Lại còn cầu xin Người tìm mẫu tử Trang mẫu nữa. Tỷ thật quá hiền lành rồi! Chẳng lẽ tỷ không nhớ trước kia Trang mẫu đối xử với tỷ như thế nào sao? Nếu không phải Trang mẫu, tỷ cũng đâu bị lưu lạc, Hạo ca cũng…

_ Được rồi!- Lôi Vi hơi nghiêm giọng lại.- Nói gì đi chăng nữa, Trang gia cũng có ơn cứu mạng và cưu mang tỷ. Còn chuyện Trang mẫu đã đối xử với tỷ như thế nào, đúng sai ra sao tự trong lòng bà ấy hiểu rõ.

Tuy cảm thấy lời của Lôi Vi có đạo lý, nhưng trong lòng của Lệ Yến dường như vẫn còn khá khó chịu khiến nét mặt của nàng ấy không có chút nào vui vẻ.

_ Nhưng…

_ Tỷ không phải là dạng người người khác muốn làm gì thì làm. Nhưng tỷ cũng không phải là kiểu người lấy oán báo ơn.- Lôi Vi đánh gãy lời Lệ Yến.- Vậy nên những chuyện như thế này về Trang gia, tỷ không muốn nghe nữa.

Khẽ cắn môi, Lệ Yến miễn cưỡng thi lễ.

_ Là muội đã nhiều chuyện! Tỷ tỷ thứ lỗi!

_ Được rồi!- Lôi Vi khẽ thở ra một hơi dài.- Chỉ cần muội hiểu được lòng tỷ là được rồi!

Không nói gì, Lệ Yến nhanh chóng gật đầu. Từ sau khi biết được Xích Điểu chính là vị Thái tử phi năm ấy được cả dân chúng Tân Thục ngợi ca, lòng nàng không khỏi bàng hoàng, kinh ngạc. Đã mấy lần nàng muốn gặp Nguyên Cát Quý phi để có thể xác thực mọi chuyện nhưng lại sợ lời ra tiếng vào nên lại thôi. Cho đến hôm nay, thu hết can đảm của mình, nàng tới Phù Cừ cung này tìm câu trả lời. Đến khi nhìn thấy Lôi Vi cũng như nhìn cách ứng xử của nàng, Lệ Yến mới dám khẳng định tất cả những gì xảy ra trong đêm Trung thu ấy là thật, không phải là ảo giác hay cái gì đại loại thế.

Hôm nay, ngồi đây nói chuyện với Lôi Vi, Lệ Yến quả thật không khỏi mừng rỡ khi nàng vẫn là Xích Điểu tỷ mà nàng từng quen biết ở Qua thôn năm nào. Không biết bao nhiêu ký ức năm ấy chợt hiện về trong đầu nàng. Và nhìn cách đương kim Hoàng thượng yêu thương đến nàng ấy cũng như nhớ lại những giai thoại của cả hai trong dân gian, Lệ Yến không khỏi ngưỡng mộ cũng như ghen tỵ…

Sau khi nói chuyện với Lệ Yến, Lôi Vi sai người bảo Đồng Thảo đưa Tuyết Cách trở về phòng chuẩn bị tắm rửa còn bản thân trở về tư phòng của mình.

_ Anh phê tấu chương xong rồi sao?

Chậm rãi tiến về Lôi Vi, Phúc Tuần vừa gật đầu.

_ Tỷ muội hai người hàm huyên lâu thật!

_ Sao vậy? Đừng nói anh ghen nha!- Chất giọng của Lôi Vi đầy bông đùa.

Lôi Vi vừa dứt câu, Phúc Tuần liền trợn mắt nhìn nàng khiến nàng phải cố lắm mới kiềm tiếng cười lại được. Lắm lúc, chàng thật không hiểu nữ tử này nghĩ cái gì nữa.

_ Được rồi! Được rồi! Em chỉ đùa chút thôi mà!

_ Nàng đấy!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa đẩy đầu Lôi Vi.- Thời tiết năm nay không được tốt, cái lạnh tới sớm, nên nàng đừng ở bên ngoài lâu, không tốt cho nàng cũng không tốt cho hài tử.

Nói tới đấy, không kiềm lòng được, Phúc Tuần thở một hơi dài thường thược rồi nhìn ra bầu trời đã chuyển sắc bên ngoài ô cửa sổ.

Nhận ra sự đổi khác trên gương mặt của Phúc Tuần, Lôi Vi không khỏi lo lắng. Chậm rãi cùng chàng ngồi xuống ghế, nàng nhìn thẳng vào mắt chàng.

_ Anh sao thế?

_ Là ta mãi nghĩ đến chuyện triều chính, nên có chút phân tâm.- Chất giọng của Phúc Tuần vẫn bình ổn.- Nàng đừng lo lắng!

Lôi Vi hiểu Phúc Tuần đang lo lắng chuyện triều chính. Từ khi đăng cơ cho đến nay chàng cần mẫn làm việc, luôn cân nhắc kỹ lưỡng trước khi đưa ra một quyết định nào đó, suy nghĩ mọi việc thấu đáo kỹ càng hòng mang lại lợi ích lớn nhất cho dân chúng. Người như chàng, dù đang cùng nàng vui vẻ nói chuyện trong đầu cũng đang nghĩ đến mấy bản tấu chương kia. Nên nàng không lấy làm lạ khi dù trong đêm trung thu chàng ra khẩu dụ nghĩ thiết triều trong một tháng nhưng ngày nào cũng phê duyệt tấu chương từ các nơi gửi về.

_ Em biết, anh lo lắng chuyện triều chính. Tuy em không hiểu biết nhiều về triều chính nhưng em cũng có thể sẻ chia với anh mà. Vậy nên, nếu có gì khó giải quyết, anh nói thử biết đâu em giúp được. Ở thời đại em vẫn có câu, hai cái đầu sẽ hiệu quả hơn một cái đầu.

Mỉm cười, Phúc Tuần véo nhẹ chóp mũi của Lôi Vi. Một hồi sau, chàng cũng chậm rãi nói rõ sự tình với nàng.

_ Là cuộc sống dân phía Bắc đến nay vẫn chưa thể ổn định được. Sau cuộc chiến ba năm trước với Hoàng Viêm quốc, phía Bắc liên tiếp mất mùa khiến đời sống dân chúng cực khổ vô cùng.

_ Cái này em cảm thấy liên quan đến rất nhiều vấn đề.- Chất giọng của Lôi Vi trầm ngâm.- Trị thuỷ, nông nghiệp, giao thương hàng hoá, lưu thông tiền tệ cũng ít nhiều liên quan.

Tuy đã biết Lôi Vi hiểu biết rộng nhưng Phúc Tuần vẫn không khỏi ngạc nhiên khi nàng chỉ một câu đã chỉ ra được vấn đề. Nữ tử này làm nữ nhân chốn hậu cung quả thật là lãng phí tài năng. Nhưng chàng đã xem nàng là bảo vật nên sao có thể để nàng tuỳ tiện xuất đầu lộ diện được.

_ Nàng nói tiếp ta nghe xem nào!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa đưa tay qua nghịch tóc Lôi Vi.

Nhấp một ngụm trà, Lôi Vi sắp xếp lại từ ngữ, suy nghĩ thấu đáo rồi mới mở miệng nói với Phúc Tuần:

_ Về nông nghiệp, em nghĩ có thể thổ nhưỡng không còn phù hợp để trồng ngũ cốc nữa, hoặc cũng có thể lưu lượng nước của dòng Xuyên Tình mấy năm nay thất thường, không còn được như trước nữa. Cái này phải đi khảo sát mới có được kết quả. Nhưng con sông này chảy theo hướng Tây Bắc- Đông Nam. Các thành dọc phía Nam không xảy ra vấn đề. Nên vấn đề chắc không nằm ở con sông.

Vừa nghe Lôi Vi nói, Phúc Tuần vừa trầm ngâm suy nghĩ. Trong đầu dần hình thành nên các bước cần làm.

_ Vậy hai vấn đề còn lại?

_ Hai vấn đề còn lại liên quan đến kinh tế. Nói đơn giản thế này, làm thương nhân tuy sẽ có những lúc liều lĩnh nhưng là sự liều lĩnh trong vòng an toàn. Chính vì vậy họ sẽ không đầu tư vào một nơi không đem lại cho họ lợi nhuận hoặc một nơi “không an toàn”. Vì thế vấn đề lưu thông tiền tệ ở đây sẽ trục trặc. Không có nhà đầu tư, không có sự cung cấp hàng hoá thì vận hành tiền tệ không thể nào thuận lợi được.

Nhẹ nhàng thả tóc của Lôi Vi ra, Phúc Tuần chậm rãi đứng lên đi đi lại lại trong phòng. Mọi vấn đề nàng chỉ ra như giúp chàng tìm được con đường sáng định hướng bước tiếp theo chàng cần phải thực hiện. Các quần thần trong triều và chàng vốn đã nhìn ra vấn đề nhưng chưa một ai trong số đám quần thần có thể chỉ ra cụ thể và cặn kẽ như vậy. Hoặc cũng có thể…bọn họ không dám.

_ Vậy nàng có cách gì không?

Đường đi nước bước ra sao, chàng đã vạch trong đầu song vẫn muốn nghe ý kiến của Lôi Vi. Thế nhưng nhận được cái lắc đầu của nàng, chàng có chút không vui. Chàng không tin nàng không có cách.

_ Cái này, anh phải hỏi Edlen!

Quả chàng nghĩ không sai mà. Nữ tử này sao lại không có cách được chứ. Mỉm cười, chàng hướng về phía cửa và gọi.

_ Tiểu An Tử!

Vội “vâng” một tiếng, Tiểu An Tử nhanh chóng bước vào.

_ Hoàng thượng có gì phân phó ạ?

_ Truyền khẩu dụ của Trẫm, Thượng thư lục bộ cùng Edlen ngày mai đến Ngự thư phòng.

_ Vâng!

Nhận khẩu dụ xong, hắn nhanh chóng lui ra ngoài. Đợi hắn đi rồi, Phúc Tuần mới quay về phía Lôi Vi khiến nàng không khỏi ngạc nhiên.

_ Không phải chuyện này cần giải quyết gấp sao?

_ Có gấp đến đâu cũng không bằng việc của nàng!- Vừa tiến về phía Lôi Vi, Phúc Tuần cười nói.

Không nói gì, Lôi Vi mỉm cười, một nụ cười ngượng ngùng khiến tâm trạng ai kia vui vẻ vạn phần. Ngồi lên thành ghế, Phúc Tuần chậm rãi vuốt mái tóc dài của nàng, đôi mắt tự nhiên trở nên ôn nhu bội phần.

_ Được rồi! Nàng có chuyện gì muốn chỉ giáo, ta xin rửa tai lắng nghe.

Bật cười, Lôi Vi thúc khuỷ tay vào hông của Phúc Tuần một cái.

_ Thực ra…chuyện này có chút khó nói.

Lẩn khuất trong chất giọng của Lôi Vi là sự căng thẳng. Đưa mắt nhìn Phúc Tuần, nàng nhanh chóng nhận được cái gật đầu đầy khích lệ của chàng. Suy nghĩ thật kỹ, nàng chậm rãi nói.

_ Em mong anh…không đưa hài tử của chúng ta vào Hoàng phổ.

Trước khi Lôi Vi kết thúc câu nói của mình, gương mặt Phúc Tuần đã chuyển sắc. Cả gương mặt chàng căng cứng lên để không phải nổi giận với nàng. Chàng thật sự muốn bổ đầu nữ nhân ngay trước mặt mình ra xem đầu nàng rốt cuộc có cái gì mà có thể có cái suy nghĩ kỳ quái này.

_ Nàng có biết, nàng vừa mới nói gì không?- Chất giọng của Phúc Tuần đầy kìm chế.

_ Biết!- Vừa nói, Lôi Vi vừa gật đầu.

_ Vậy hẳn nàng biết rõ, ta sẽ không đồng ý yêu cầu này của nàng, đúng không?

Không nói gì, Lôi Vi gật đầu.

_ Vậy tại sao nàng vẫn còn yêu cầu ta?- Vừa đứng phắt lên, Phúc Tuần vừa đẩy tông giọng lên cao.- Chúng là hài tử của ta, là tử tôn của Mạnh gia. Là người có khả năng sẽ trở thành người nối dõi Hoàng tự cũng như kế thừa Hoàng vị của ta. Tại sao…nàng tại sao lại tước đi quyền này của chúng?

_ Chúng sẽ không phải là người duy nhất nối dõi Hoàng tự và kế thừa Hoàng vị…

_ Cát Lôi Vi!- Phúc Tuần cắt ngang lời của Lôi Vi.- Lẽ nào cho đến giờ nàng vẫn không tin tình yêu ta dành cho nàng sao? Nàng có cần ta phế Hoàng hậu, đuổi hết tam cung lục viện để chứng minh hay không?

_ Anh thừa biết ý của em không phải như vậy mà!- Đứng phắt lên, Lôi Vi đẩy tông giọng lên quãng tám.

Cả căn phòng trong khoảnh khắc trở nên im ắng. Cái im ắng nặng nề khiến đám người hầu cũng căng thẳng theo. Đám người hầu của Phù Cừ cung hầu hết đều là đám người đã từng theo hầu Lôi Vi từ thuở nàng mới nhập Đông Cung. Vậy nên không ai là không khỏi ngạc nhiên khi nghe thấy Hoàng thượng lớn tiếng với chủ tử của họ như thế.

_ Lẽ nào…nàng lo lắng về lịch sử?

Sau một hồi suy nghĩ thật kỹ càng, Phúc Tuần chậm rãi nói. Và quả thật, ngoài lý do này ra, chàng thật không nghĩ ra được lý do nào phù hợp.

_ Không phải!- Vừa nói, Lôi Vi vừa cật lực lắc đầu.

Khi đã quyết định ở lại bên cạnh Phúc Tuần, Lôi Vi hiểu rõ bản thân đã đang và sẽ khiến lịch sử thay đổi. Vậy nên đây căn bản không phải là lý do khiến nàng đưa ra yêu cầu này.

_ Vậy lí do là gì?

_ Chuyện này không liên quan đến lịch sử càng không liên quan đến sự tín niệm tình yêu của chúng ta. Chỉ là em cảm thấy không vào Hoàng phổ, hài tử của em sẽ được tự do, thoải mái hơn.

_ Chỉ vậy thôi sao?- Đôi mày của Phúc Tuần chau lại.

Không nói gì, Lôi Vi ngập ngừng gật đầu. Phúc Tuần có chút nghi ngờ về câu trả lời của nàng nhưng cũng không muốn hỏi, nàng đang mang thai không thể để tâm tình bị ảnh hưởng được. Chuyện này chàng sẽ từ từ tìm hiểu.

_ Nếu chỉ là vấn đền này, nàng không cần lo lắng. Ta sẽ an bài ổn thoả!

_ Nhưng…

_ Vi Nhi!- Chất giọng của Phúc Tuần vẫn ôn nhu như ngày nào nhưng lẩn khuất trong đó là một sự sắc lạnh mà từ trước đến nay Lôi Vi chưa từng nghe qua.- Nàng nên nghỉ ngơi cho tốt đi, tránh làm ảnh hưởng đến hài tử.

Nói dứt câu, Phúc Tuần chậm rãi bước ra khỏi cửa. Không chỉ đơn giản là muốn nàng được nghỉ ngơi mà quả thật bản thân chàng không thể nào chấp nhận được yêu cầu này của Lôi Vi. Mạnh Phúc Tuần chàng có thể thực hiện mọi yêu cầu của nàng dù cho vô lý và sai trái đến đâu chỉ để khiến nàng hài lòng như Chu U Vương muốn được nhìn thấy nụ cười của Bao Tự trước kia. Nhưng duy chỉ có yêu cầu này là không được.

_ Em không muốn…chuyện cũ lặp lại với con của em.

Trước câu nói của Lôi Vi, bước chân của Phúc Tuần dừng hẳn nơi ngưỡng cửa. Chậm rãi quay lại nhìn nàng, chàng nhìn thấy rõ sự bi thương không thể nói thành lời đã cố giấu của nàng.

_ Sinh ra trong gia đình đế vương, không ai có thể tránh được chuyện này.- Vừa nói, Lôi Vi vừa chầm chậm đứng lên.- Anh, em, huynh đệ tỷ muội của anh và cả con cháu của chúng ta sau này đều không có quyền lựa chọn cũng như khó có thể tránh được việc này. Vậy nên…để tránh cho con của mình phải đối mặt với một cuộc chiến có thể xảy ra trong tương lai…em chỉ nghĩ ra được cách này thôi.

Trước câu nói của Lôi Vi, Phúc Tuần thật chẳng biết nói gì hơn. Cuộc chiến xảy ra vào ba năm trước tuy không ai nhắc đến nhưng chẳng ai có thể quên được. Đó là một vết thương trong lòng của những ai bị cuốn vào cuộc chiến ấy. Vậy nên có những người tìm cách lãng quên nó và cũng có những người luôn bị nó ám ảnh. Mà chàng và nàng lại ở hai đầu thái cực. Nên khi nghe nàng đưa ra lý do này, những hình ảnh mà chàng đang cố quên lại được khơi lại càng khiến bầu không khí trong phòng tràn ngập bi thương cũng giúp chàng nhận ra rằng…Lôi Vi đã giấu nỗi đau ấy kỹ tới mức nào.

_ Em cũng không muốn… anh vì tẩy trắng tội cho em mà tự đổ hết mọi tội lỗi lên đầu mình.

Càng nghe Lôi Vi nói, lòng Phúc Tuần càng nhói đau. Có lẽ đã đến lúc chàng đối mặt với nỗi đau năm nào để người chàng yêu không phải chịu đựng nỗi đau tương tự nữa.

Không nói gì Phúc Tuần chậm rãi tiến về phía Lôi Vi, ôm nàng thật chặt trong vòng tay của mình. Muôn vạn lời không thể nào cất thành lời, nói thành câu đều nhờ vòng tay ấy nói hộ…

– —————————-

Hết chương 162

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN