Duyên Như Mộng: Thiên Nhai Cộng Minh Nguyệt - Chương 20: Chân tình thuộc về ai?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
112


Duyên Như Mộng: Thiên Nhai Cộng Minh Nguyệt


Chương 20: Chân tình thuộc về ai?


Ba ngày! Ba ngày rồi từ khi Lôi Vi bị giam tại Nhân Chính phủ. Đầu nàng vẫn chưa thôi căng lên. Tinh thần của nàng cũng sụt giảm nghiêm trọng. Lần đầu tiên trong đời phải rơi vào cảnh ngục tù lại không có người thân bên cạnh để động viên, nàng tưởng như cả thế giới này đã quay lưng lại với mình, bỏ mặc mình. Một sự chán nản, thất vọng tràn trề. Đã vậy nàng còn phải nghĩ cách tự cứu lấy bản thân mình thử hỏi sức lực nàng còn được bao nhiêu? Tất cả những gì có thể khai, nàng đều khai cả. Quân Đài và Đồng Thảo cũng đã được đưa tới để lấy khẩu cung. Có lẽ giờ Nhân Chính phủ đang lục tung mọi ngóc ngách để điều tra vụ ngộ độc này.

Nói không có ai đến thăm mình cũng không đúng. Nhìn vào hộp gỗ bên cạnh, Lôi Vi không khỏi chạnh lòng. Đồng Thảo mấy ngày nay vẫn cứ đều đều mang cơm vào cho nàng dù nàng có khuyên cơm ở Nhân Chính phủ cũng không đến nổi tệ và nàng ấy nên giữ sức khỏe. Quân Đài và cả Vũ Linh cũng thường lui tới thăm nàng. Nhiều lần Vũ Linh muốn đứng ra làm chứng nhưng đều bị nàng cản lại. Nguyên nhân cũng vì cung quy quá nghiêm ngặt, một nô tỳ rời khỏi chỗ ở của mình lúc đêm khuya đã phạm quy rồi chứ đừng nói chi tới chuyện Vũ Linh chạy đến Vọng Vũ đài để tìm nàng. Còn Phúc Hoằng vẫn đến thăm nàng hằng ngày. Vẫn là những câu hỏi thông thường, nhưng kỳ thực đối với một người đang phải sống trong cảnh ngục tù lại vô cùng ấm áp huống hồ nàng lại là con gái. Nhắc đến đây nàng lại nhớ đến Sước Xuyên, bình thường mỗi khi nàng gặp chuyện, ngày hôm sau hắn đều chạy đến chỗ nàng nhưng lần này lại chả thấy tăm hơi hắn đâu cả.

Lạ thật! Bình thường Lôi Vi có nghĩ đến tên cuồng thư ấy đâu cơ chứ. Chẳng qua là vì vắng mặt hắn chăng? Nàng cũng không biết nữa! Nàng chỉ biết rằng nhờ có sự vụ này mà nàng hiểu hơn những người xung quanh mình. Có một chút thất vọng len lỏi vào trái tim của nàng. Phải chăng là nàng đã tự hão huyền hay không? Càng nghĩ, lòng nàng càng chùng xuống. Nàng thấy tái tê cả cõi lòng. Cảm giác này càng đáng sợ hơn cái cảm giác nàng khi bị bắt cóc ở Quang Dương thành. Chợt, không hiểu vì sao một giọt nước mắt lăn dài trên gò má của nàng. Nàng guc mặt vào đầu gối của mình. Đôi vai hơi run lên.

“Cạnh”, tiếng mở khóa vang lên thu hút sự chú ý của Lôi Vi. Một tia sáng lóe lên trong đầu nàng.

_ Vương gia! Mời Ngài!

Người bước vào là Hinh Thân vương chứ không phải là người nàng đang nghĩ đến. Có một chút buồn bực nhưng giờ nàng có thể làm gì đây.Nàng thật không muốn ngẩng đầu lên.

_ Sao nàng lại không ăn gì cả?- Phúc Hoằng chậm rãi hỏi.

Lặng im. Lôi Vi như đang cố dụng hết sức của mình để đè nén rồi nàng hơi ngẩng đầu lên. Nàng cố mím môi thật chặt để không thoát ra thứ âm thanh não nề ai oán.

_ Lôi Vi! Nàng sao vậy?

Im lặng! Lôi Vi vẫn im lặng. Những giọt nước mắt bắt đầu lăn khỏi bờ mi tạo thành dòng trên gương mặt nàng. Có chút hoảng hốt, Phúc Hoằng vội lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng.

_ Lôi Vi! Có chuyện gì, nàng đừng khóc, hãy nói ta biết. Ta sẽ giúp nàng!

_ Vương gia!- Chất giọng của Lôi Vi vỡ òa.- Ngài…ngài có thể…có thể cứu tiểu nữ không?

Sau câu nói ấy, bao nhiêu nổ lực của Lôi Vi đều sụp đổ. Cả gương mặt nàng đẫm lệ khiến Phúc Hoằng không khỏi chấn động chân tâm. Chàng lặng đi khi nhận ra rằng nữ tử nghịch ngợm nhưng cũng không kém phần sắc sảo này thực ra cũng chỉ là một nữ nhi yếu đuối như bao nhiêu nữ nhi khác. Nàng cũng biết hoảng sợ và cần có một chỗ dựa vững chắc trong lúc hiểm nguy. Hít một hơi thật sâu, chàng vòng tay qua ôm lấy thân thể nhỏ bé của nàng. Tiếng khóc của nàng không lớn nhưng đủ xé nát một trái tim.

_ Nàng yên tâm! Ta nhất định cứu nàng ra khỏi đây.- Phúc Hoằng khẳng định chắc nịch.

Cứ thế Phúc Hoằng ôm Lôi Vi cho đến khi nàng thiếp đi vì quá mệt. Nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của nàng, ngắm nhìn gương mặt chất chứa không biết bao nhiêu sợ hãi của nàng, lòng chàng chợt thắt lại. Hít một hơi thật sâu, chàng chậm rãi đặt nàng xuống chiếu rơm rồi chậm rãi đứng lên và quay đi…

*

Mặt trời chậm rãi lên cao trải từng tia nắng vàng óng ánh xuống mặt đất. Hương vị tươi mới của ngày mới nhanh chóng tràn ngập khắp bầu không gian rộng lớn. Bao bọc quanh Bảo Khánh cung là một bầu không khí đầy tâm trạng: ngóng chờ, bất an, lo lắng…không biết bao nhiêu thứ cảm xúc len lỏi vào nhau khiến cho tâm trạng của chủ nhân nơi đây càng thêm ngổn ngang hơn. Băng qua lối nhỏ lát đá, Tiểu An Tử chạy vội vào bên trong cung. Hơi thở của hắn khá đứt quãng xem chừng hắn đã chạy một quãng đường khá dài và phải dùng hết sức bình sinh để về đến đây.

_ Vương gia!

_ Ngươi về rồi!- Chất giọng của Phúc Tuần đầy cung bậc cảm xúc.

_ Vương gia cát…

_ Miễn đi!- Phúc Tuần vội ngắt lời Tiểu An Tử.- Đứng lên! Thế nào? Đã làm xong việc chưa?

_ Dạ rồi!- Vừa nói, Tiểu An Tử vừa đưa cho Phúc Tuần một tráp gỗ.

Cầm lấy tráp gỗ, môi Phúc Tuần hé nở một nụ cười. Cuối cùng thứ chàng chờ cũng đã đến, bức thư của Thiên Phương Công chúa. Với sức ảnh hưởng của tỷ mình, chàng tin rằng bức thư này sẽ cứu được Lôi Vi.

_ Bên chỗ Ông Công công đã ổn thỏa chưa?

_ Dạ bẩm Ông Công công đã sắp xếp đâu vào đó rồi ạ.

_ Tốt!- Vừa gọi Tiểu An Tử, Phúc Tuần vừa vẫy tay ý bảo lại gần.- Ngươi lại đây! Nghe cho kỹ những gì ta nói.

Chả biết hai người nói cái gì chỉ thấy Phúc Tuần nói gì Tiểu An Tử liền gật đầu tới đó.

_ Nô tài mạo muội hỏi Vương gia một câu được không ạ?

_ Ngươi hỏi đi!

Tiểu An Tử khẽ nhăn trán sắp xếp lại câu chữ trong đầu mình.

_ Liệu làm như vậy có ổn không ạ? Cát tiểu thư có được minh oan hay không?

Phúc Tuần không khỏi thở dài. Chàng biết đây không phải là cách triệt để song không thể để cho nàng phải sống trong cảnh ngục tù được. Đối với một nữ nhi như nàng đó quả thật là ngoài sức tưởng tượng.

_ Chỉ có thể minh oan được phần nào. Trước hết cần phải tìm cách để nàng ấy được ra ngoài, được dự kỳ thi thăng cấp. Sau đó, chúng ta sẽ tìm hiểu cặn kẽ việc này. Minh oan triệt để cho nàng ấy.

_ Nô tài đã hiểu!

_ Vương gia!- Tiếng Tiểu Đậu Tử từ bên ngoài vọng lên.

_ Có chuyện gì?- Phúc Tuần nhanh chóng lấy lại phong thái bình thường của mình.

_ Có Phùng Công công tới ạ!

Phùng Công công là Công công tại Trường Sinh điện. Không biết bên đó có chuyện gì mà lại sai ông ta tới đây. Lòng đang bất an, nên Phúc Tuần không tài nào nghĩ ra lí do. Thôi thì cứ để ông ta vào vậy.

_ Truyền!

Sau câu nói ấy của Phúc Tuần, một dáng người hơi khòm xuống nhanh chóng bước vào từ cửa lớn của cung. Dừng chân cách chàng một khoảng, Phùng Công công vội quỳ xuống thi lễ.

_ Vương gia cát tường!

_ Đứng lên đi!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa nâng một tay lên ra hiệu.

Phùng Công công nhanh chóng tạ ơn rồi đứng lên. Nhìn trong đôi mắt ông ta, Phúc Tuần nhận ra có chút bất an.

_ Phùng Công công! Trường Sinh điện có chuyện gì vậy?

_ Hồi Vương gia! Thái hậu muốn triệu kiến Ngài sau nửa canh giờ nữa.

Câu nói của Phùng Công công khiến Phúc Tuần không khỏi nhăn trán. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà Thái hậu muốn nửa canh giờ sau chàng mới đến Trường Sinh điện?

_ Ngươi có biết lí do tại sao không?

_ Vương gia…

Chưa nói hết câu, Phùng Công công đã ngừng lại và quan sát xung quanh. Kín đáo mỉm cười, Phúc Tuần hắng giọng.

_ Tiểu An Tử, những việc ta phân phó, ngươi hãy đi làm đi.

Đợi Tiểu An Tử đi khỏi Phùng Công công mới tiến lại gần Phúc Tuần…

……………..

_ Tham kiến Thái hậu!- Vừa quỳ xuống, Phúc Tuần vừa tung hô.- Thái hậu thiên tuế! Thiên tuế! Thiên thiên tuế!

_ Đứng lên đi!

Chất giọng của Minh Đức Thái hậu chứa không ít nộ khí khiến Phúc Tuần có dự cảm cảm chẳng lành. Dù đã được Phùng Công công nói trước nhưng đối diện với người có quyền lực lớn như vậy, lại là bà nội của chàng, chàng vẫn không thể không lo sợ. Làm sao để Thái hậu hiểu, làm sao để bảo vệ được tấm chân tình của mình, lúc này, nó quả là vấn đề nan giải.

_ Tạ ơn Thái hậu!

_ Tuần Nhi! Con nghĩ ta đây có thể thiên tuế được hay không khi Tiểu Nhạn ngày nào cũng phải rửa mặt bằng nước mắt?

Trước câu hỏi của Minh Đức Thái hậu, Phúc Tuần không thể nói gì. Bởi chính chàng đã khiến Ngọc Nhạn đau khổ, điều đó đã quá rõ ràng rồi. Sao chàng có thể chối bỏ được chứ?

_ Con nói đi Tuần Nhi! Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với hai đứa vậy. Chẳng phải từ nhỏ, hai đứa có tình cảm rất thân thiết với nhau sao? Tình cảm vốn tốt đẹp như vậy, Hoàng thượng chỉ hôn hai đứa cũng không phản đối. Vậy sao trong ngày đại thọ của ta, khi ta tặng quà cho Tiểu Nhạn, con lại kiên quyết từ chối? Con làm như vậy là có ý gì? Là muốn làm mất mặt Tiểu Nhạn hay làm mất mặt ta?

_ Thái hậu!- Chất giọng của Phúc Tuần đầy hoảng hốt.- Phúc Tuần tuyệt không có ý đó.

_ Lại còn cãi?

Vừa nói, Thái hậu vừa đập tay xuống bàn khiến Phúc Tuần phải quỳ xuống ngay lập tức. Chàng hiểu rõ Thái hậu là một người hết mực yêu thương tử tôn nên Người luôn tìm mọi cách khiến họ được hạnh phúc. Tuy nhiên cách làm của Người đôi khi cực đoan và thái quá.

_ Nhi thần không dám!

_ Ngươi có biết từ hôm ta sai Tiểu Nhạn giao điểm tâm cho ngươi về là mặt mày nó ủ rũ, cả ngày thất thần. Sáng nào ra ta cũng thấy đôi mắt nó đã hoe hay không hả?

Từng câu, từng chữ Thái hậu nói ra như đâm vào tim Phúc Tuần. Không câu nào, từ nào không đau cả. Chàng đã khiến Ngọc Nhạn đau khổ nên chàng cũng phải trả giá. Song chàng cũng biết rằng cái giá mình phải nhận vẫn còn nhẹ so với những gì chàng gây ra cho nàng. Nhưng nếu mãi dây dưa chỉ khiến cả chàng và nàng phải chịu nhiều đau khổ hơn mà thôi. Chi bằng nói rõ ràng mọi việc. Tỏ bày tất cả, thể hiện chân tình của mình mới mong có được sự thấu hiểu của Thái hậu.

_ Thái hậu! Xin Thái hậu nguôi giận! Nhi thần có vài điều muốn nói.

_ Nói đi!

Hít một hơi thật sâu, Phúc Tuần sắp xếp lại câu chữ và bắt đầu.

_ Thái hậu! Nhi thần và Tiểu Nhạn từ nhỏ đã lớn lên bên nhau. Cùng nhau chơi đùa, cùng nhau đàm luận, cùng nhau dùng bữa và cũng không ít lần cùng nhau xuất tuần. Vậy nên tình cảm từ đó mà nảy sinh. Khi ấy, nhi thần cũng nghĩ rằng lớn lên nhi thần sẽ cùng muội ấy kết tóc se duyên nên nghĩa phu phụ. Vậy nên khi Hoàng thượng ban hôn cho nhi thần và Tiểu Nhạn, nhi thần thực tâm vui mừng khôn xiết.

_ Vậy tại sao lại xảy ra cơ sự này?- Thái hậu lạnh lùng hỏi.

_ Khởi bẩm Thái hậu chuyện như ngày hôm nay, nhi thần thật sự không mong muốn. Nhưng nếu còn dây dưa chỉ khiến Tiểu Nhạn thêm đau khổ.

_ Nói rõ ràng đi!

_ Trong chuyến xuất tuần trước ngày đại thọ của Thái hậu khoảng một tháng, nhi thần đã gặp một nữ nhi và…đã động lòng với nàng ấy. Từ khi gặp người con gái đó, nhi thần đã suy nghĩ rất nhiều. Và nhi thần nhận ra rằng tình cảm nhi thần dành cho Tiểu Nhạn đơn thuần chỉ là tình huynh muội. Vì cùng lớn lên bên nhau, cùng chơi đùa với nhau đã khiến nhi thần lầm tưởng tình cảm mình dành cho Tiểu Nhạn là tình yêu. Nhưng thật ra là không phải.

_ Hỗn láo!- Vừa quát, Thái hậu vừa đập bàn.- Phúc Tuần! Tại sao ngươi lại có thể nói ra những lời như thế? Nếu ngươi đối với Tiểu Nhạn chỉ là nhất thời vậy sao ngươi dám chắc ngươi với nữ tử kia là sâu đậm?

_ Nhi thần cũng đã từng nghĩ đến việc này và cũng từng sợ rằng tình cảm ấy chỉ là nhất thời, sợ rằng vì nó mà nhi thần sẽ phụ lại Tiểu Nhạn. Nhưng quả thực, không lúc nào nhi thần không nghĩ đến nữ tử ấy, lo lắng cho nữ tử ấy. Có lẽ vì nữ tử ấy không sống trong Hoàng cung nên khiến nhi thần cảm thấy ở nàng ấy có điều gì đó mới lạ, muốn tìm hiểu. Nhưng tiếp xúc lâu dần, nhi thần nhìn thấy được con người của nàng ấy. Một cô nương đơn thuần, hồn nhiên, trong sáng, không toan tính. Nàng ấy cũng là một nữ tử thông minh, sắc sảo và có tài. Quan trọng nhất đó là một cô nương khi nhi thần ở bên cạnh cảm thấy chốn hồng trần thật tươi mới, đẹp đẽ chả khác nào chốn Bồng Lai.

_ Nói như ngươi vậy nữ tử đó là tiên chứ chẳng phải là người nữa.- Vừa nói, Thái hậu vừa nhếch môi lên cười.- Nam nhân các ngươi thấy hoa thơm cỏ lại ai mà không động tâm. Đây cũng là chuyện dễ hiểu. Nhưng chỉ vì một nữ tử thôn dã như thế mà dám cự tuyệt Tiểu Nhạn, ngươi thật quá đáng.

_ Thái hậu! Tình cảm của Phúc Tuần dành cho nữ tử kia tuyệt không phải là động tâm nhất thời. Còn đối với Tiểu Nhạn, nhi thần biết nhi thần đã gây nhiều đau khổ cho muội ấy nhưng…đau ngắn hơn đau dài. Lấy một người không trao cho mình trái tim, liệu muội ấy có hạnh phúc? Thái hậu! Xin Người minh xét.

_ Ngươi đang dạy dỗ ta đấy à?

_ Nhi thần không dám. Nhi thần chỉ mong Thái hậu hiểu cho tấm chân tình của nhi thần.

Dứt câu, Phúc Tuần vội sụp lạy. Nhìn thấy chàng như thế, Thái hậu đã tức lại càng thêm tức song Người lại không làm được gì vì câu nào câu nấy của chàng cũng có lí cả.

_ Thái hậu!

Chất giọng trong veo vang lên khiến cả Thái hậu và Phúc Tuần đều phải quay lại nhìn. Bên ngoài cửa, Ngọc Nhạn Công chúa đã đứng đó từ bao giờ. Từng tia nắng chậm rãi chiếu lên người nàng càng khiến nàng lộ ra vẻ xanh xao. Đôi mắt nàng đỏ hoe và ngấn nước như thể nó có thể tuôn ra bất kỳ lúc nào. Hít một hơi thật sâu, Ngọc Nhạn chậm rãi bước vào.

_ Tiểu Nhạn!- Phúc Tuần khẽ gọi tên Ngọc Nhạn.

_ Thì ra Thái hậu bảo Tiểu Nhạn ra Ngự Hoa viên hái hoa để về làm bánh cho Người là vì Người muốn gặp riêng Phúc Tuần?

_ Đúng vậy!- Thái hậu khẳng định chắc nịch.- Tiểu Nhạn! Con yên tâm! Ta nhất định sẽ làm chủ cho con.

Vội quỳ xuống, Ngọc Nhạn lắc đầu liên tục.

_ Tiểu Nhạn không cần! Nếu huynh ấy đã cự tuyệt Tiểu Nhạn như vậy thì Tiểu Nhạn không cần nữa.- Chất giọng của Ngọc Nhạn nghẹn ngào.- Dành tình cảm cho một người không có hình bóng của mình trong tim đã là điều đau khổ nhất đối với Tiểu Nhạn rồi. Giờ phải bắt Tiểu Nhạn ở bên cạnh người đó, chi bằng…chi bằng…

_ Tiểu Nhạn! Ta xin lỗi! Là ta có lỗi với muội.

_ Tuần Nhi! Ngươi xem đi! Ngươi xem Tiểu Nhạn vì ngươi mà đau khổ bao nhiêu. Vậy mà ngươi phong hoa tuyết nguyệt bên ngoài, động tâm với yêu nữ bỏ rơi Tiểu Nhạn.

Dứt câu Minh Đức Thái hậu vội tiến về Ngọc Nhạn và nâng nàng đứng lên.

_ Tiểu Nhạn đáng thương của ta!

_ Thái hậu! Nếu Người đã thương Ngọc Nhạn muội muội như vậy, tại sao Người không dàn xếp một hôn sự khác, chọn cho muội ấy một phò mã hết lòng yêu thương muội ấy?

Vừa nói Phúc Vân chậm rãi bước vào điện.

_ Nhi thần vấn an Thái hậu!- Vừa quỳ xuống, Phúc Vân vừa tung hô.- Thái hậu nương nương thánh an!

_ Đứng lên đi!- Chất giọng của Minh Đức Thái hậu đầy chán nản.

_ Tạ Thái hậu!

_ Thái tử điện hạ cát tường!- Vừa tung hô, Ngọc Nhạn vừa cúi người thi lễ.

_ Muội muội không cần đa lễ!- Dứt câu, Phúc Vân quay về phía Thái hậu.- Thái hậu! Cả Ngũ đệ và Ngọc Nhạn muội muội đã nói ra hết nỗi lòng của mình. Nếu Người cứ ép buộc vậy không phải khiến hai người họ thêm đau khổ, còn Thái hậu thêm bận lòng sao ạ?

Bao trùm lên điện là một bầu không khí nặng nề. Ai ai cũng hướng sự chú ý của mình về Thái hậu. Một lời của Người lúc này sẽ quyết định tất cả.

_ Tiểu Nhạn! Con nghĩ như thế nào?

Ngọc Nhạn e dè đưa mắt nhìn Phúc Tuần lúc này vẫn đang quỳ. Thái độ kiên quyết của chàng khiến nàng đau hơn cả dao cứa. Thật không ngờ giờ mọi chuyện lại phụ thuộc vào tay nàng.

_ Con muốn thế nào ta sẽ làm thế ấy!

Một câu nói của Thái hậu khiến Phúc Vân lẫn Phúc Tuần tái mặt. Xem ra Người đã quá yêu thương Ngọc Nhạn rồi. Vậy nên nếu nàng vẫn cứ chọn Phúc Tuần, chàng buộc sẽ phải đấu tranh tới cùng. Chàng không sợ! Chỉ sợ rằng Lôi Vi sẽ không chịu nổi mà thôi. Sóng gió Hoàng cung quả thật rất khó lường.

_ Thái hậu! Xin…xin Người tam tứ [1]!

Nghe Ngọc Nhạn nói vậy Thái hậu thở một hơi dài đầy mệt mỏi. Người quay sang nhìn Phúc Tuần với ánh mắt khó chịu vô cùng.

_ Ta mệt rồi! Các ngươi lui ra cả đi!

Dứt câu Thái hậu chậm rãi bước đi. Phúc Vân, Phúc Tuần và Ngọc Nhạn vội thi lễ rồi bước ra ngoài.

_ Tiểu Nhạn! Ta…

_ Huynh đừng nói gì nữa!- Ngọc Nhạn cắt ngang lời Phúc Tuần.- Những gì huynh vừa nói muội đều hiểu cả. Chỉ là muội chưa thể tiếp nhận lúc này. Muội cần thời gian. Nỗi đau này…rồi cũng sẽ qua thôi.

_ Được!

_ Huynh yên tâm!- Vừa nói, Ngọc Nhạn vừa nở nụ cười, một nụ cười yếu ớt.- Muội sẽ khuyên Thái hậu.

Dứt câu, không để Phúc Tuần kịp lên tiếng, Ngọc Nhạn đã quay người về phía Phúc Vân rồi thi lễ cáo lui.

……………………..

_ Thưa Công chúa!- Vừa lên tiếng, tỳ nữ Yên Mai vừa e dè bước vào.- Củi đã cháy rồi!

_ Để đó đi!- Chất giọng của Ngọc Nhạn đầy trịch thượng.

Củi bắt lửa một lúc bắt đầu cháy, khói cũng bắt đầu bay lên. Một lúc sau đó đôi mắt của Ngọc Nhạn đã ngấn nước và đỏ lên.

Tiếng thút thít vọng ra bên ngoài khiến ai nghe thấy cũng phải não nề. Tâm trạng đang ngổn ngang, nghe thấy tiếng khóc ấy lòng Minh Đức Thái hậu càng ngổn ngang trăm bề. Cuối cùng Người cũng hiểu rõ tâm ý của Ngọc Nhạn. Nói Người tam tứ nhưng thực ra lại không hề muốn, đứa cháu gái này của Người vẫn còn nặng lòng lắm.

_ Công chúa! Xin Người đừng khóc nữa!- Tiếng tỳ nữ Lệ Uyên khuyên nhủ vang lên.

_ Ta…ta thật không hiểu tại sao huynh ấy lại nói ra những lời tuyệt tình như vậy. Đây là lần đầu tiên ta thấy huynh ấy kiên quyết đến như thế. Rốt cuộc ta không bằng nữ tử đó ở chỗ nào?

_ Công chúa! Không phải là Người thua ả ta mà là ả ta có ma lực ghê gớm khiến Linh Thân vương bị u mê. Công chúa, Người phải đấu tranh để bảo vệ tình yêu của mình chứ.

_ Đấu tranh! Ta cũng muốn lắm chứ nhưng nhìn thái độ của huynh ấy như vậy ta…ta nghĩ rằng không những sẽ không có kết quả mà còn khiến huynh ấy căm ghét ta thêm. Ta không muốn như vậy. Chi bằng…chi bằng tác thành cho bọn họ.- Chất giọng của Ngọc Nhạn vỡ òa.

*

Hít một hơi thật sâu, Lôi Vi nhìn thẳng vào mắt Trương Tổng quản và chậm rãi tường thuật lại những gì đã xảy ra. Đây là lần thứ hai nàng lấy khẩu cung. Phúc Hoằng đã căn dặn rất kỹ nàng nên nói những gì. Nhưng để khớp với khẩu cung lần trước quả không hề dễ. Thêm vào đó khẩu cung của nàng cũng phải khớp với khẩu cung của Quân Đài và Đồng Thảo, có như vậy mới chứng minh được nàng có bằng chứng ngoại phạm. Khó khăn nhân đôi!

_ Ngươi nhận ra cái này chứ?- Vừa nói, Trương Tổng quản vừa đặt một phong thư trên bàn.

_ Cái này là…- Vừa nói, Lôi Vi vừa nhăn trán suy nghĩ.- Là bức thư của Chiêu Anh Công chúa gửi cho tiểu nữ.

_ Ngươi nhận được nó khi nào? Nội dung bức thư viết gì?

_ Tiểu nữ nhận được nó vào khoảng gần một tháng trước, sau khi tiểu nữ hồi cung được tầm hơn mười ngày. Trong thư Công chúa căn dặn tiểu nữ về việc sinh hoạt trong cung thêm vào đó Người còn nói là sẽ gửi cho tiểu nữ một ít tư trang vào ngày ca vũ cũng như nhạc công Thái Thường Nhạc phủ được nhận đồ.

_ Theo như ngươi nói vào ngày toàn phủ được nhận đồ từ tư gia, ngươi cũng được nhận. Nhưng mãi đến hôm sau ngươi mới nhận được, không phải là vô lí sao?

_ Thưa Tổng quản! Chiêu Anh Công chúa không gửi trực tiếp đến phủ mà lại gửi đến phủ đệ của Linh Thân vương sau đó họ mới chuyển vào cung của Ngài ấy. Và như đã khai lúc nãy, đúng lí ra tối hôm ấy tiểu nữ đến cung của Linh Thân vương theo lệnh của Ngài ấy để nhận đồ. Nhưng đi được nửa đường, Vũ Linh đã chạy đến báo với tiểu nữ Quân Đài tỷ và Đồng Thảo tỷ bị ngất nên tiểu nữ vội quay về. Vì vậy đến hôm sau Tiểu An Tử đem đồ đến cho tiểu nữ.

Bầu không khí im lặng nhanh chóng bao trùm lên cả gian phòng nhỏ. Dường như Trương Tổng quản đang cố tìm ra sơ hở trong lời khai của Lôi Vi nhưng không thành công. Đôi mày bà khẽ nhíu lại đầy đăm chiêu. Trong khi đó, Lôi Vi cố điều hòa hơi thở để giữ lấy bình tĩnh. Chỉ cần nàng chứng minh được bản thân có chứng cứ ngoại phạm nàng có thể ra khỏi đây.

_ Ngươi có thể đi!- Trương Tổng quản chậm rãi nói,

Khẽ thở ra, Lôi Vi chậm rãi đứng lên cúi chào Trương Tổng quản rồi bước đi. Dẫn nàng đi vẫn là hai cung nữ của Nhân Chính phủ. Nàng cố bước thật chậm để quan sát nét mặt của Trương Tổng quản. Với thái độ ấy xem chừng chỉ vài ngày nữa nàng sẽ được trả tự do. Lòng nàng nhẹ nhỏm đôi phần. Nhưng rất nhanh sau đó tâm trạng nàng lại chùng xuống. Tự do song vẫn chưa được minh oan, làm sao nàng có thể ngẩng cao đầu đây?

……………………..

Hết ngó đông rồi lại ngó tây, lòng Phi Đào nóng như lửa đốt. Quả là đợi chờ thật mệt mỏi. Nhất là khi điều nàng đợi chờ chính là tin tức về Lôi Vi mà tỷ phu của nàng, Hinh Thân vương đem về. Từ lúc biết tin Lôi Vi gặp nạn, đã mấy lần nàng muốn vào thăm nàng ấy nhưng luôn bị tỷ phu cản lại, cho rằng chưa phải lúc thích hợp. Vậy nên hôm nay nàng phải đứng trước cổng chờ bằng được tỷ phu về để hỏi chuyện.

Nhác thấy chiếc xe ngựa đang tiến về phủ mỗi lúc một gần, Phi Đào hé nở một nụ cười. Chờ người ngồi bên trong xuống xe, nàng nhanh chóng cúi người thi lễ.

_ Tham kiến Vương gia! Vương gia cát tường!

_ Đứng lên đi! Muội đứng chờ ta từ sớm giờ sao?- Vừa bước đi Phúc Hoằng vừa hỏi.

_ Vâng! Muội muốn biết tin tức của Vi muội muội nhanh nhất có thể.

_ Xem ra tình cảm tỷ muội của hai người khá tốt. Hiếm thấy!

Không nói gì Phi Đào nở một nụ cười thật tươi. Nhưng rồi nụ cười ấy cũng nhanh chóng tắt đi để thay vào đó là sự ngóng đợi.

_ Muội yên tâm! Vài ngày nữa Lôi Vi sẽ được thả ra.

_ Đa tạ tỷ phu!- Chất giọng của Phi Đào mừng rỡ.

Không nói gì, Phúc Hoằng chậm rãi bước đi. Chàng thật không ngờ Lôi Vi lại dễ kết bằng hữu và để lại ấn tượng tốt đẹp trong lòng nhiều người như vậy. Nàng quả thật có sức hút, sức ảnh hưởng. Những người như thế chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Đây quả là điều may mắn với chàng.

Từ xa, Hinh Thân vương phi, Liễu Phi Anh đã nhìn thấy tất cả. Nữ tử Lôi Vi này rốt cuộc là ai mà có thể khiến cho nhiều người hao tâm tổn trí vì nàng ta đến vậy. Nhớ lại bức họa vẽ nàng ta trong thư phòng của Vương gia, lòng nàng chợt nhói đau. Chưa bao giờ Vương gia đối xử với nàng cũng như các thê thiếp khác trong phủ như thế cả. Chỉ là một ca nữ bước ra từ Chiêu Anh hầu phủ sao lại có sức ảnh hưởng lớn đến như vậy? Nàng càng nghĩ càng tức. Đôi bàn tay nhỏ nhắn của nàng nắm chặt lấy chiếc khăn tay.

_ Hồ ly!- Phi Anh gằn từng chữ một.

————————————-

[1] Tam tứ: suy nghĩ kỹ.

————————————-

Hết chương 20

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN