Duyên Phận 1
Phần 15
Tôi không hiểu bạn nghĩ gì nữa , vậy còn nụ hôn và cái vụ việc mờ ám mà hai người nói tối… lúc cậu nói cậu kết hôn với anh ta tớ thật sự buồn …tớ gọi cho anh ta bảo cậu ngất đang nằm ở nhà tớ
– rồi sao anh ta đến và cậu quyến rũ ck tôi
– phải nhưng không thành công ( sao thế mèo chê mỡ à) Tôi cầm điện thoại chụp 1 bức ảnh có tôi và anh ta … tôi bảo anh ta không đến tôi sẽ đưa cô xem còn anh ta chưa làm gì tôi
Vậy cậu tới đây để thú thật à 1 phần tớ muốn vay cậu ít tiền (tôi cười)
Tớ xin phép đứng lên trước tớ có thể cho 1 người bạn vay nhưng cậu không phải bạn tôi ( mịa sự thật tao làm méo có tiền)
Tôi đánh liều ghé qua văn phòng anh ta (lần đầu tiên)
Tôi hỏi thư kí giám đốc có trong phòng không”
Chị là … vợ sếp ạ
Chuẩn lun
sếp đang có khách ạ
Ai thế
Bạn ạ
Vậy mình chờ ngoài này
Chờ lâu quá mình gọi điện và nhắn tin anh ta không trả lời ( chả lẽ bà xông vào)
Tôi gõ cửa thấy im lắm tôi mở cửa thì thấy tiếng nói
– có việc j không bao giờ anh gọi em hãy vào ( ý bảo thư kí)
Tôi thụt ra nhiều chưa đóng cửa thì nghe thấy có người phụ nữ khóc tôi ló mặt vào chỉ nhìn được từ sau 1 người phụ nữ ngồi cạnh ck tôi ngả đầu vào vai ( oh my chuối)
Tôi đang đứng thì em thư kí duyên quá nói rõ to
– chị vào đi em mang trà vào luôn anh ta đứng bật dậy cô gái quay lại ( xinh lắm nhưng tôi vẫn chưa biết là ai)
– cô đến đây làm gì
– chú có gì mà giật mình thế
– chào em chị là Phương bạn anh D (tự nhiên nhở cứ như mình chưa biết gì)
Chị và anh D đang định đi ăn em đi luôn chứ ???
em (tôi đang phân vân)
– Để tôi cho người đưa cô về ( mịa cái thằng)
– À chị quên chị và anh D định đi ăn cá nhật đó sống em ăn được không?
(con xỏ lá nó biết mình chửa không ??? Vừa nghe đến cá sống tôi oẹ)
– em về trước đây chị cứ đi đi
Tôi chạy vụt ra ngoài ức éo tả …anh ta đuổi theo gọi
– Đi đâu thế (tôi quay lại)
– cháu đi về chú đi chơi tự nhiên đi
– cô có gì muốn nói VỚI tôi còn gì ( đến rình mò chứ có éo gì để nói
– thôi cháu quên rồi!
Đi cùng đi (ck tôi nói)
Chú bảọ tôi về còn gì (điên tiết xưng tôi luôn)
MỚI nhắc đến cá sống cô còn oẹ thì đi ăn cùng cô nôn hết à Thế nên cháu đi về đây
– ở lại đi …đi ăn món khác
– Đúng rồi em không ăn được cá thi đi ăn món khác (con nai tơ ngơ ngác .. (con Phương)
TÔI vâng luôn không hiểu sao lúc ý máu đi cùng thế
Ngồi trên xe ( đang định ngồi trước thì con p nó ngồi trước rồi) ngâm ngùi ra sau xe
Trên ô tô cả 3 lặng im không khí nặng nề …cô ta bắt dầu hỏi tôi
– Em quen D thế nào vậy chị rất tò mò( mịa con đá xoáy)
– Do mai mối thôi ạ
– Ai vậy ai mai mối… (còn anh ta ngồi im không nói gì)
– Mẹ em ( mẹ ck) mai mối
– ồ bác gái có con mắt tinh quá em rất xinh
– tôi không trả lời gì cả chỉ CƯỜI thôi…
– yêu bao lậu vậy anh D (cô ta quay ra hỏi ck tôi)
Tôi cũng rất hóng câu trả lời của anh ta
– cũng lâu đấy
– là bao lâu bí mật với cả em à
– one day
– vậy là hai người tiếng sét nhau rồi (cô ta cười)
Tôi nghĩ ( giả tạo quá đi)
Tới nơi tôi mở cửa xe xuống còn cô ta vẫn ngồi im trên xe (tôi nghĩ chắc phấn son lại) nhưng hoá ra ngồi chờ ck tôi xuống mở cửa xe …(nó tây hóa hơn mình nhỉ mình thì như con đàn ông)
Đến quán ăn đồ Việt Nam
– anh đưa em đi ăn đồ Việt à
– uk vợ anh đang nghén ăn cơm là tốt nhất (cô ta không nói gì mình thấy đáng sợ người đàn bà này cứ Im im lúc nào cũng ra vẻ cười)
Vào quán tôi gọi
– cơm ..canh thịt băm rau cải …thịt kho… dưa muối
– cô gọi từ từ thôi làm gì háo hức như bị bỏ đói thế (anh ta cười)
quay sang cô p em ăn gì?
– anh gọi thế nàọ em ăn thế đó (em dễ nuôi mà)
Cơm canh có rồi tôi ăn như bị bỏ đói thật sự vì mấy hôm nay không được ăn gì nghén nửa,
– ăn xong đi KTV đi anh bạn của em hẹn rồi (thế tau tưởng mày sang để kỉ niệm dỗ anh H đúng con máu lạnh)
– để hôm khác đi anh còn đưa vk về nữa (anh ta nói cũng có vẻ như không thích đi)
– thì đưa cả Q đi đi mà mấy khi em sang
– chú cứ đi đi cháu đi taxi về cũng được
– cô ăn no chưa
– no lắm rồi
– Q đi nhé em (cô ta bảo tôi)
– em không quen bạn bè chị VỚI lại hát hò em không thích lắm (tôi cười)
– ghét chị không đi đúng không ( chả nhẽ nói đúng)
– không đâu … em đi vậỵ
– xong rồi vk anh đồng ý rồi không lẽ anh vẫn không muốn đi Ck tôi không nói gì
Vậy chúng ta đi thôi (cô ta nói)
Đến nơi tôi lại không muốn vào tôi nói em hơi mệt chị và ck em vào đi (lúc đó muốn nôn)
– cô không sao chứ
– không vào tolet rồi cháu vào
Cô ta kéo tay ck tôi đi nhưng vẫn nói nhanh vào nhé phòng Nằm
trên xe 1 lúc tôi thấy bứt rứt mình vào thì ngại mà không vào thì bứt rứt tưởng tượng linh tinh … tôi bắt đầu đi vào (quên méo hỏi phòng nào) tôi đi vào hỏi phòng cô người Việt đang hát họ trả lời
– 4 phòng trên lầu 3 là phòng người việt… tôi đi lên lầu 3 ngó từng phòng phòng đầu tiên không thấy (ngó qụa ô kính trên cửa), đến phòng thứ 2 (tôi thấy rồi có 3 đôi thấy ck tôi đang ngồi cô ta đang hát (lúc này lại buồn nôn tôi chạy vào oẹ xong …) đi ra thấy phòng tắt đèn rồi mở vào lúc tôi bước vào phòng còn không ai để ý tôi ngồi xuống rồi mà tối nên có đôi bên cạnh họ hỏi
– em đến với chị phương (họ gật)
Anh ta lên hát đang hát bài “anh phải làm sao” – đan trường
Lúc hát cô ta đang ngồi anh ta nhìn cô ta ( không nhìn tôi vì đèn tối không đế ý tôi vào)
Hát đến đoạn – Là em em đó người biết không đã cho lòng anh 1 vết thương
– vết thương giờ vẫn đau …nỗi đau giờ vẫn chưa nguôi ngoai… (anh ta đang nhìn cô ta tự dưng lúc ý nước mắt tôi chảy ra… mình sao thế nhỉ hát hay quá à…cô ta dơ bàn tay ra anh ta nắm lấy (nước mắt tôi vẫn rơi tự dưng không cảm xúc mà vẫn rơí)… đến đoạn.. tại sao lại đánh thức vết thương đã ngủ quên …anh ta quay ra nhìn thấy tôi ngồi đó …nước mắt vẫn rơi (tay họ vẫn nắm)
Anh ta nhìn tôi như ý muốn hỏi gi đó nghe đến câu …tại sao lòng cứ mải khổ đau… tôi đứng dậy chạy ra ngoài….
Tôi chạy đến thang máy đang có người tôi chạy thang bộ … chưa thấy anh ta đuổi theo …tôi lao ra đường …điện thoại reo liên tục tôi biết ai đang goi
…tôi ra vẫy taxi và đi về nhà về đến nhà tôi không dám vào tôi sợ sợ gặp lại anh ta …tôi bắt đầu trốn tránh tôi lao ra khỏi nhà cứ đi bộ …vừa đi vừa khóc ( mình làm sao thế nhỉ không hiểu bản thân nữa …tôi khóc to ) tôi cứ đi bộ đến khi thấy taxi tôi vẫy đến quảng trường đến đó tôi ngồi khóc nấc không hiểu sao mình khóc nữa (tim đau quá tôi không muốn thừa nhận rằng tôi thích anh ta) …điện thoại vẫn tiếp tục reo …tôi khóc đến nỗi có anh tây đi qua họ hỏi tôi
ổn chứ …(tôi đau lắm tôi bảo con con ơi mẹ xin lỗi mẹ đau quá)
Điện thoại vẫn reo tôi tiếp tục đi bộ đi như người mất hồn …tôi phải đi đâu tôi không muốn gặp lại người đó nữa..tôi tổn thương nhiều rồi …tôi đi bộ và dừng lại trước cửa 1 khách sạn nhỏ …tôi thuê phòng vào ngủ …cô điwn quá …tin nhắn đến …
– cô đang ở đâu …cô đang làm tôi điên lên đấy
Tôi không trả lời rồi tắt máy
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!