Duyên Phận 3 - Phần 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1457


Duyên Phận 3


Phần 10


Tiếng xe đi nhanh trong cơn giông…ánh mắt lo lắng của Dương…tay nắm chặt anh ta ngồi trên xe ôm đầu…
(N): Phu nhân nghe tin đúng lúc chồng về …
Phu Nhân: Còn k mau kiểm tra xem camera ở đó chặn mọi thông tin,k dc để lộ ra nó là con dâu nhà này
Bố D: Tôi đã kiểm tra camera rồi dường như có kẻ đã xoá trước khi chúng ta đến …
_Nhanh vậy sao
_Số con bé đó đã như vậy chúng ta không thể vì nó mà huỷ hoại đi danh dự gia đình được…( Dương lao xuống xe)
D: Bố…xin bố hãy…
Bố D: Người đâu bắt cậu chủ lại…
Giúp Viẹc: : Phu nhân đứa bé cứ khóc mãi bình thường ngoan lắm hôm nay sao vậy
Phu nhân: Mau để ta đi xem
D: Bố làm gì vậy?
_Chuyện này không cần con quản con bé đó từ giây phút đâm chết người khác đã k lquan đến nhà ta nữa
_K dc cô ấy còn kb lái xe nữa làm sao có thể đâm chết người được
_Vậy thì tội nó càng nặng khi kb lái mà lại cố tình lên xe gây ra tai nạn
_K phải cô ấy lái mà bố
_Đưa cậu chủ lên phòng…nhốt lại ( Bố D nắm chặt tay)
_Không buông tôi ra …các người k có quyền…buông tôi ra…bố nếu k cứu cô ấy con sẽ hận bố suốt đời này…bố ( Phu nhân ở dưới ôm đứa nhỏ buồn bã)…
(N): Tại nhà Thảo
Mẹ Thảo: Con tỉnh chưa cũng may mẹ kip thời can thiệp trước khi tới…
_Con cám ơn mẹ
_Nhưng sao con nhỏ đó lại bị bắt k lẽ con…
_Đúng thế lần này nó k thể đến gần anh D dc nữa 1 công đôi việc…( Thảo cười)…
Tôi bị đưa đến đồn
Cảnh sát: Viết lại quá trình gây tai nạn ra đây rồi kí vào…
_Tôi k có làm mà…
_Có hay k cũng phải tường trình ra đây…(họ quát lên tôi sợ hãi bố chạy tới)
Bố: Tôi muốn bảo lãnh cho con gái
Duy: Chú đang trong diện điều tra …sẽ k dc đâu trừ khi Dương hoặc người nhà cậu ấy bảo lãnh là sẽ dc …
Bố: Sao lại vậy hả con
_Bố con k có làm mà …bố phải tin con…con k có lái xe đó…
_Bố tin con mà…
Cảnh sát: Cô ta viết đi viết lại là Thảo lái vậy tại sao khi ở hiện trường Thảo ngồi ghế phụ…( điện thoại đến bàn cảnh sát) sao cơ nhân chứng vụ án…cô gái váy trắng lái …dc r chúng tôi xin cô viết lại mấy lơi
Tôi: K đúng tôi k lái họ vu khống
_Cái đó để toà giải quyết …
Duy: Sao Dương còn chưa tới …
(N): Dương đập cửa …
_Bố thả con đi mà…bố con xin bố…cô ấy k lái …bố hãy nghĩ cho cháu của bố…con k thể vứt bỏ vợ mình được…bố…ơi con xin bố con quỳ xin bố…( D quỳ gục xuống cửa )
Phu Nhân: Mình quyết định buông sao
_Khó thoát vụ vc này đã rùm beng lên rồi …con bé đó gây ra hậu quả phải chịu
_Nhưng con nó nói là con bé đó kb lái xe mà
_Tất nhiên nó phải nói vậy rồi…các người canh cậu chủ cẩn thận nếu cần tiêm thuốc cho nó ngủ…( Phu nhân ôm cháu lo lắng)
Phu nhân: Còn quá nhỏ phải xa mẹ rồi …phải sao đây???
Tôi bị giam giữ…trừ khi dc chồng đến bảo lãnh nhưng anh ấy cuối cùng cũng k tới…tôi chờ cả đêm…đến khi thấy ánh mặt trời…
Duy: Họ sẽ khởi tố gia đình họ k chấp nhận bồi thường…
_Anh Duy…em k có đâm chết ai cả em …
_Anh hiểu …kb D có chuyện gì máy điện thoại đều không liên lạc được…đến nhà cũng nói k có nhà…
_Con của em thì sao anh…thằng bé có sao không…
_Không phu nhân nói ăn rồi ngủ …vụ án này gia đình đứa bé đều làm ngành báo chí …vụ này của em k thể dập được…họ nói quyết làm tới cùng…tất cả bằng chứng…dấu vân tay người chứng kiến đều k có lợi cho em…anh đã tìm luật sư tốt nhất rồi…
_Cám ơn anh…thật sự cám ơn ( tôi càm chiếc bánh Duy đưa rồi ăn trong nc mắt) em k có lái …
3 tháng trôi qua…Dương râu dài đến mức k nhận ra…tay đang truyền ống …mặt bơ phờ mất hồn…( Phu nhân bước vào)…
Phu nhân: Con có cần làm mẹ đau lòng đến thế này k con…quên con bé đó đi…nó sẽ là vết nhơ cho con…( Dương với tay yếu ớt)
D: Mẹ có thương con không???
_Mẹ có chứ …k con thì ai …
_Mẹ hãy cứu cô ấy cho con ( Dương cố ngồi dậy) mẹ hãy đưa cô ấy về bên con có đươc không???
_Nó hôm nay đưa ra xét xử rồi con còn mơ mộng đến bao giờ nữa ( Dương giật ống ở tay)
_Con ngủ bao lâu rồi …tại sao con ngủ suốt như vậy
_Vì thà mẹ để con ngủ còn hơn để con hành hạ bản thân…con bé đó k đáng để con làm vậy đâu…
_Cô ấy đang cần con biết bao mẹ biết mà
_Nó k lquan đến con chưa từng là gì của con hết …hồ sơ của nó và con sẽ bị xoá bỏ…
_K dc …mẹ …mẹ k dc làm vậy …mẹ
_Y tá tiêm tiếp cho cậu chủ ngủ đi
_Mẹ ( Người giữ tay chân) mẹ k thể bỏ rơi cô ấy …con k thể bỏ rơi cô ấy bây giờ được mẹ…xin mẹ đừng làm vậy…mẹ ơi…( phu nhân đứng bên ngoài khóc)
Hưng: Mẹ định giết anh hay sao
_Bố con k chấp nhận mẹ con có cách nào khác sao …con hãy nhìn gương anh trai mình…k dc lấy người mà bố mẹ k đồng ý vì sẽ chẳng có kết quả tốt … vay thì đáng lẽ k nên lấy nhau…
Tôi đã bị tạm giam đã 3 tháng qua…tôi nhớ con và điều duy nhất tôi biết là Dương đã bỏ rơi tôi…bố sa sút tinh thần đi lo cho tôi…hnay toà xử kín người nhà nạn nhân ôm di ảnh đứa bé gào thét
Mẹ bé: Con chó chết kia mày phải trả giá …sao mày lại đâm chết con của tao…tại sao vậy…trả con cho tao ( tôi sợ ôm đầu đi qua họ)…
Toà: Trật tự…bị cáo ngồi xuống và kể trực tiếp về vụ án
_Hôm đó Thảo mời tôi ra ngoài nói chuyện và sau đó cô ấy k may…k may đâm vào đứa bé …( tôi cúi đầu người nhà gào thét)…tôi hiểu là mất đi ng thân đau đớn đến cỡ nào nhưng tôi…tôi thật sự không có lái…
Toà: Mời cô Thảo lên trước bắt đầu chất vấn
Luật Sư của Lam: Xin hỏi cô Thảo và thân chủ của tôi có thân thiết không
Thảo: K thân
_Vậy sao xe của cô khi đó lại là cô Lam lái đươc trong khi cô Lam thậm chí còn kb lái xe
_Đúng xe của tôi nhưng khi đó Lam nói biết địa điểm nên tôi đã sang ghế phụ đưa cho cô ấy lái…
_Vậy sau khi tai nạn cô tỉnh trước hay cô Lam
_Lam tỉnh trước …
Luật Sư Thảo: Xin phép quan toà tất cả bằng chứng và người chứng kiến đã nói rằng cô Lam đây phạm tội…phiên xử đã 3 ngày rồi
Toà: Bị cáo vẫn phủ nhận gửi hồ sơ về kiẻm sát điều tra lại…
Thảo: Con k nhận tội đi hãy nhìn bố mày sắp héo mòn chết vì mày …
_Mày sẽ sống k yên đâu ( tôi dc cảnh sát kéo đi)… trc khi lên xe về trại
Bố: Con gầy quá …
_Bố cũng vậy …bố nhất định giữ gìn sức khoẻ …chờ ngày con về …
_Uk bố nhất định chờ
(N): Thảo đập bàn ghế
_Mẹ mau tìm mọi qhe kết thúc vụ án này đi còn nữa mẹ giục nhà họ Hoàng về vc kết hôn
_Con điên rồi nó đã lấy con bé đó rồi
_Ai biết …sự tồn tại của nó nằm trong phạm vi nhà họ Hoàng…k ai biết a D đa từng lấy vk
_Sao cứ phải cố chấp lấy nó
_Vì con thích …con k thể sống thiếu anh D đc
_Nó k yêu con
_Rôi sẽ yêu con nhất định sẽ yêu…( hét lên)
Hưng lau tay cho Dương …
Hưng: Anh …hãy cứ coi như cô gái đó chết rồi dc k ?a tự hành hạ bản thân tnay có đáng k?
_Đáng ( nói mất hồn) anh cần cô ấy
_Anh biết cô ta sẽ bị chịu mức án cao nhất là 10 năm tù …cô ta là kẻ đã đi tù thì sao bc chân dc vào nhà họ Hoàng…anh tỉnh táo đi
_10 năm ( Dương nắm chặt chăn) Hưng gọi cho Duy hộ anh ( Hưng gọi cho Duy)
Duy: Sao bh mày mới gọi
_Lam sao rồi
_Hình phạt cao nhất có thể là 10 năm mọi chứng cứ đều cho là cô ấy…cô ấy kiên cường lắm dù có bị đánh chết cũng k nhận tội…( Dương bật khóc)
_Cô ấy chắc đau lắm phải không ( Tóm tay Hưng cố kiềm chế)
_Uk k nói gì cũng hỏi về mày liên tục ( Dương thở mạnh) tao sợ cứ cố chấp hình phạt cho cô ấy sẽ khoảng 10 năm…
Hưng: Anh…đừng khóc mà
D: Hãy giúp tao chăm sóc cô ấy …( Dương cúp máy) Hưng đi lấy dao cạo râu cho anh…mang đồ ăn lên …anh sẽ ăn…
Hưng: Anh mạnh mẽ lên ( Dương đứng dậy lầm lỳ nhìn bản thân trong gương)…
Tôi bị tra hỏi liên tục họ gào thét đưa ra chứng cứ để tôi nhận tội…
_Tôi k có lái xe hôm đó ( họ vả chảy máu mồm)
_Nghe này sai phải đền tội hãy nhận tội để đứa bé an nghỉ
_Tôi k làm ( Họ đạp liên tiếp vào người tôi …tôi ôm đầu ngồi im)…tôi k làm…k có giết ai…
(N): Phu nhân đút từng thìa cháo cho Dương…Dương lầm lỳ k nói câu nào
D: Nối máy vs bố cho con…con sẽ k chạy đi tìm cô ấy đâu …
_Được mẹ gọi…mẹ gọi ( kết nối)
Bố D: Sao rồi con tỉnh ngộ rồi chứ
_Con tỉnh rồi con sẽ làm theo ý bố …xin bố hãy giúp con…giúp con cứu cô ấy
_Cứu nó làm sao được tội nó phải 10 năm tù nếu ngoan cố
_Vậy phải tnao xin bố chỉ đường
_Nói rằng nó nhận tội đi sẽ dc khoan hồng…khoảng 3 năm bố sẽ giúp đến mức thấp nhất có thể …và còn con lấy con bé Thảo sau khi bố đương nhiệm con muốn bỏ nó bố k quản thế nào…con đồng ý k ?
_Con đồng ý ( Dương nắm chặt tay tắt máy nc mắt rơi nhẹ xuống bàn tay)
Phu nhân: Quên nó đi con…chúng ta k thể nào làm gì khác …
_Mẹ chuẩn bị cho con 1 tấm thiếp cưới…1 tấm hình con trai của con…con sẽ gặp cô ấy …lần cuối cùng…( Dương đứng dậy lảo đảo đi ra khoác áo)…
Hưng: Để em lái anh còn yếu lắm …
_Uk đến trại giam…( cố gắng gượng)
Tôi đang ngồi máu ở mồm vẫn chảy bạn chung trại
Bạn: Sao tao thấy bảo mày có ck rồi sao chưa bh thấy nó đến thăm mày ( đạp vào Lam)
_Anh ấy bận
_Có mà nó bỏ rồi ý…nó sợ chạy mất dép rồi mà tao thấy mày lì đòn nhỉ…vào đây ăn đòn suốt mà vẫn k nhận…
_Tôi k làm thì sẽ k nhận ( họ cười)
_Con điên
Quản trại: Trần Hiểu Lam ra ngoài có người gặp…
_Bố tôi sao
_Ra thì biết hỏi phí lời …( tôi đi ra và giật mình khi thấy Dương ngồi mặt thản nhiên như không)…
Tôi: Anh sao bh mới tới anh bị sao rồi …hay có chuyện gì ( cầm tay Dương gạt)
_Đừng động vào anh …( tôi ngạc nhiên nhìn thái độ của Dương)…em cố chấp k nhận nhưng khi mọi chứng cứ rõ ràng thì em sẽ k chút khoan hồng nào và ngồi đến 10 năm…anh đến khuyên em tốt nhất nên nhận tội đi…
_Anh đến để nói lời này sao…3 tháng qua anh ở đâu
_ở nhà…anh nói thẳng luôn nhé …em nhận tội thì án sẽ giảm và em sẽ nhanh dc về vs con…em k muốn về vs con à
_Có rất muốn …
_Vậy hãy nhận tội đi và còn nữa anh sắp lấy vợ ( tôi ngẩng lên nhìn) anh thấy hơi buồn vì đã từng có gì đó với em…nó như là 1 vết nhơ trong đời anh…đó là lý do vì sao anh không đến gặp anh…anh thấy dơ bẩn khi nghĩ lại đã từng bên em ( Dương nắm chặt tay vào quần) chúng ta đã chấm hết…từ giờ đường ai nấy đi thật rồi…anh đi trc đây ( Dương đứng dậy quay đi)
_Anh …anh có biết khi hoạn nạn nhất mới là khi cần người thân nhất không???em sẽ k bh tha thứ cho anh…mãi mãi ( rơi nc mắt lã chã)
_Anh k cần em tha thứ vì sẽ k phải gặp lại nhau khi nào em ra khỏi đây con sẽ tự động dc đưa đến trả cho em…anh cũng k cần con …em mang đi là tốt nhất ( Dương cắn răng bc đi)…tôi gục xuống bàn ôm tim…với tay cầm tấm ảnh con và tấm thiệp mời…
Quản giáo: Vào trong ( vào bên trong tôi nhìn ảnh con và mở tấm thiệp cô dâu Thu Thảo…tôi cười)
_A ha ha ha …
Bạn Tù: Con này điên à
_A ha ha ha ( tôi cười trong nc mắt như điên dại rồi ôm ảnh con) ai đó …( khóc nghẹn) làm ơn…làm ơn giết tôi đi còn hơn…làm ơn …( lăn lộn trên sàn đám bạn tù chỉ trỏ)…
Dương ra bên ngoài gục xuống nền Hưng đỡ
Hưng: Anh …bh vào viện nhé …
_Cho anh mượn vai ….( Hưng ngạc nhiên Dương gục vào vai Hưng rồi cứ thế nước mắt tuôn) anh mất cô ấy rồi…mất thật rồi…anh mất cô ấy thật rồi …( khóc lớn)…a …a…( nghẹn ở tim ) anh đau lắm…
_Anh yêu cô gái đó đến vậy sao???
Toà tiếp tục phiên xét xử
Chủ Toạ: Bị cáo có nhận tôi hay không ( tôi gật) bị cáo yêu cầu nói rõ ràng
_Tôi nhận tội …
Bố: Lam sao con lại nhận tội…Lam…
Duy: Có lẽ đây mới là điều tốt nhất bác ạ…
Toà: Bị cáo bị phạt 3 năm tù giam và bồi thường cho người bị hại theo đúng luật định…xét bị cáo còn con nhỏ và thành khẩn khai báo …kết thúc phiên toà …( Bố tôi khóc buồn bã)
Bố: K dc con gái tôi k thể đi tù được…k đúng nó k có tội ( tôi như người mất hồn bị lôi đi)…
vào đến trại mới …
Tù: Ê con kia …lính mới à…tội gì
_Tôi k có tội
Tù2: Hình như nó đâm chết thằng bé 8 tuổi lũ nhà giàu mất nết
Tù: Thế mà bảo k có tội con chó ngao điêu toa kia …mày qua đây tao dậy cho mày nhớ ( họ lôi tóc tôi)
Tôi: Buông ra đi
_Tao k buông đấy làm gì tao ( họ thi nhau lao vào cào cấu tôi còn tôi lặng yên để họ làm moj thứ)…đối vs tôi tất cả đã kết thúc…( họ cứ đạp vào mặt vào ngực và vào bụng)…đến nỗi mồm tôi răng cắn vào lưỡi chảy máu…tôi vẫn cười…
_Đánh đi đánh chết tôi đi…
(N): Dương ngồi yên nhìn Thảo dưỡn dẹo mặc váy cưới trước mặt…
Thảo: Anh thấy sao ( Dương rút máy)
D: Đến đón tao đi
_Anh em đang hỏi anh …
_Cút…( Dương trợn mắt)
_Anh dám nói vậy ( tát bốp vào D,D nhếch mồm quay đi)…rồi anh sẽ phải trả giá anh nghe chưa…
Duy: Sao vậy con nhỏ đó trơ tráo thật
_Bố tao nói đến đây có vc k nghĩ là gặp cô ta…
_Lam xử xong rồi 3 năm…cô ấy đã nhận tội
_Vậy là dc rồi
_Sau này mày tính sao…
_Tao sẽ k gặp lại cô ấy nữa …nếu k gặp tao sẽ k bị oan như vậy…tao còn phải tự miệng bắt cô ấy nhận tội…
_Cô ấy sẽ hiểu mà
_Không…tao nhất định sẽ lấy thảo sẽ ruồng bỏ cô ta như 1 tấm giấy lau…tao nhất định làm theo ý ông ấy 1 cách trọn vẹn…
Tôi đang ngồi may thì quản giáo tới
_Trần Hiểu Lam có người gặp (tôi đứng dậy đi ra thấy Phu Nhân ngồi lặng yên bên cạnh là xe nôi của con tôi)…tôi lao tới bên xe của con…
Phu Nhân: Tay có sạch k mà động vào nó…( tôi ôm con thơm con rồi cười)
_Thằng bé có ngoan k ạ,dạo này mưa gió nhiều thời tiết thay đổi
_Lam này…cô thật sự muốn sau khi ra tù nuôi thằng bé…tôi sẽ trả con cho cô vì con trai tôi k muốn nuôi…nhưng tôi khuyên cô nên để cho tôi nuôi…thằng bé cũng sẽ k phải chịu cảnh mẹ ghẻ con chồng vì chính tay tôi sẽ chăm sóc…nó k thể khi 3 tuổi cô nhận về rồi thiên hạ sẽ nói sao khi nó có người mẹ tù tội…cô đã suy nghĩ đến điều đó chưa???
_Ý mẹ là con k nên nuôi con của mình
_Như vậy sẽ tốt hơn cho chính cô và nó là máu mủ nhà họ Hoàng…tôi sẽ cho thằng bé 1 moo trường sống tốt …hãy nghĩ đến bản thân cô …cô đã đâm chết người ở bên cô thằng bé sẽ k có phúc của người mẹ …cô hiểu ý tôi chứ
_con k làm
_Giờ tôi đã định làm hay k cũng k qtrong nữa suy nghĩ kĩ đi rồi kí vào đây…quyền nuôi thằng bé sẽ do tôi nuôi…người mẹ tù tội sẽ làm huỷ hoại tương lai của thằng bé…sẽ là sự mặc cảm của xã hội ( tôi bế con mà nc mắt cứ chảy) kí đi vụ án của bố cô tôi vẫn đang giúp chỉ cần cô kí tôi sẽ giúp tới cùng…sau này khi ra tù sẽ lấy dc ck dễ dàng hơn thằng bé là con trai nó cần theo bố nó để có nguồn gốc ( tôi cắn răng nhìn con) nhìn cô xem …người k ra hồn người nữa…( tôi hôn con rồi đặt vào nôi…lấy chiếc lắc chân của con)…
_Con sẽ kí và xin mẹ hãy chăm sóc thằng bé giúp con và nói vs thằng bé mẹ của nó đã chết rồi…đừng để thằng bé biết có người mẹ như con ( tôi kí xoẹt rồi sờ lên má con nc mắt rơi vào má thằng bé khóc) con ngoan nhé…mẹ xin lỗi con …( Phu nhân đứng dậy bế đi tôi vơi tay …cánh cửa đóng lại ) con của tôi…tôi dơ chiếc lắc lên rồi hôn lên nó…( tôi nắm chặt trong tay rồi ngất lịm)…
(N): Hôn lễ của Dương và Thảo diễn ra …
Duy: Sao còn chưa thay đồ
_Cô ấy sao rồi…
_Tao đã nói vs quản giáo để cô ấy k bị bắt nạt nữa
_Cô ấy hiền mà…rất hiền ( Dương đứng dậy mặc áo) tao phải cưới cô ta …cưới xong rồi tao cũng có thể giết chết cô ta…( nói lầm lỳ)…
Tôi đang ăn cơm tivi trong trại phát sóng về đám cưới đình đám của 2 gia đình …
Tù: Èo chú rể đẹp trai quá mày ơi…con cô dâu xấu mù ( tôi cúi đầu k ngẩng lên vì tôi biết đó là lễ cưới của ai)…tôi nhất định phải quên mọi thứ …tất cả…
(N): Dương bước vào lễ đường mặt k cười lầm lỳ
Phu Nhân: Cười lên con
Bố Dương: Cười lên (D vẫn k cười bố Thảo dắt tay Thảo vào)
Bố Thảo: Trăm sự nhờ con chỉ bảo ( Dương quay lên k nắm tay cô dâu)ơ …con…
Thảo: Con nắm tay anh ấy là dc rồi ( nhẩy lên nắm tay Dương)…
Dương: Cô sẵn sàng làm vợ tôi chưa?
_Em đã sẵn sàng rồi anh…( D nhếch mồm)
2 năm sau…tôi cải tạo tốt và do mn thấy tôi hiền lành nên khi tôi dc ân xá ra trại mấy người hay đánh tôi ngày trc đều khóc
Tù: Ra tù rồi làm lại nha em ông trời có mắt
_Mn ở lại vui vẻ nhé ( tôi ra khỏi trại chú Mã đứng chờ)
chú Mã: Ông chủ đang chờ
_Cháu muốn qua 1 nơi…( tôi về quê ra mộ bà)…cánh đồng hoa Thanh Tú vẫn đẹp rực rỡ đến như vậy…đẹp như năm nào…tôi nhăt cỏ trên mộ bà và mẹ…tôi đặt lên bó hoa Thanh Tú…) bà ơi,mẹ ơi con về rồi đây…hai người k nhớ con hay sao ý…lâu rồi con k mơ thấy hai người…con sai nhiều quá nên hai người cũng ghét con rồi phải không???sao ai cũng bỏ con mà đi vây…con có ck mà cũng như là k có à có con nữa …có thể có mà cũng có thể không??? con đã quyết định quên họ rồi…quên tất cả con k còn vương vấn gì con người đó …con về đây…rảnh con lại đến thăm hai người…tôi đứng dậy luống hoa bên dưới xào xạc …tôi nhìn chăm chú…rẽ hoa ra tôi thấy Dương giây phút đó hai chúng tôi chết lặng khi thấy nhau…
Dương: Chào em…đã lâu k gặp…( tôi k trl quay lại cúi chào bà và mẹ rồi đi qua) em k có gì để nói sao…k muốn hỏi con ra sao à…
_Tôi k có con…cũng k quen anh…hình như anh nhận lầm người rồi …( tôi bc đi thẳng gặp Duy đi lên)
Duy: Em ra khi nào anh cứ nghĩ nam sau chứ
_Em cải tạo tốt nên dc ra sớm hơn…còn anh lấy vợ chưa
_Anh chưa…em gặp Dương chưa
_Dương nào em k quen ai tên đó cả…em đi trước nhé …
_Này em giả vờ k giống đâu sao lại k quen cho được
_Vậy anh muốn em phải ghi nhớ người đã ruồng bỏ em hay sao …anh ta k xứng đáng với tình cảm của em ( Dương đứng bên trên nhìn xuống Lam bc đi k chút đắn đo)…
(N): Dương quỳ trước mộ mẹ Lam và Bà …
_Con xin lỗi hai người …con k thể bảo vệ được …con thật sự k bảo vệ dc cô ấy …( Dương tựa xuống nền cỏ bên những đoá hoa Thanh Tú )….2 năm qua con chưa 1 lần quên cô ấy…con chưa bao giờ quên…con nhớ cô ấy rất nhớ …( Dương đưa tay ra với những bông hoa) mùa xuân mất em như đã bắt đầu và cơn gió như khẽ mơn man lay từng nhành hoa rơi…em vội xa khuất theo tia nắng chiều,để lại dấu chân trên cánh đồng xanh….( Dương khẽ rơi nc mắt lên những cánh hoa)…
Tôi trở về nhà vừa mở cửa tôi thấy anh trai tôi đang ngồi…
Phong: Lam…
_Anh…anh về bh vậy
_Anh về dc 1 tuần rồi nhưng anh tức em nên k muốn gặp em…
Bố: Thôi chuyên qua rồi vào ăn cơm đi con…
Phong: Để con hái lá sung cho bố …bố thích ăn lá sung mà
Tôi: Để em hái cho…anh mặc như vậy leo sao dc em leo quen rồi ( tôi quay ra)
Bố: Con bé cứ cười nhưng bố thấy nó cười lạ lắm…nó chăc buồn lắm
Phong: Rồi nó sẽ quên thôi….
Tôi leo lên cây với những cành lá non
Phong: Trơn đấy vừa mưa …
_Anh ý…em k giận anh thì thôi lát anh em mình phải nói chuyện hết đêm mất
_Chuyện của em hay anh ( tôi lảng)
_Anh đỡ này…( tôi ném đùa rồi trượt chân ngã xuống nền đập đầu xuống đất rồi bất tỉnh)..
_Lam…Lam ( phong bế đỡ lên)
_Anh …em muốn chết…em muốn chết…đê em chết đi ( Phong ngạc nhiên) em đau lòng lắm…( nói xong r ngất) ….cấp cứu vào viện…
Bác sỹ: Đầu đập rất mạnh…phẫu thuật ngay…
Bố: Ôi con gái tôi …con gái của tôi…nó vừa mới ra xong giờ lại thế này…sao số con tôi lại khổ đến như vậy…
Phong: Chỉ vì thằng khốn ý…nó còn lấy vk khác nữa nó coi nhà ta là gì
_Họ có quyền có tiền chúng ta bất lưc con ạ…
_Nó phải rất đau khổ nên khi ngã nó mới nói câu đó,con bé rất mạnh mẽ vậy mà 6 năm con k có nhà nó đã như vậy
_Hẵng 6 năm …trời ơi là trời con tôi…
Sau phẫu thuật Lam hồi tỉnh…
Bố: Con gái …con của ta…con có còn đau k
Phong: Phải đấy để anh đi gọi bác sỹ
_Hai người là ai…
Bố: Ô con bé này nói linh tinh gì đấy???( bac sỹ)
Bác sỹ: Đây là chứng mất trí do va chạm quá mạnh ảnh hưởng đến thần kinh…có thể quên 1 số thứ …
Phong: Sao lại vậy được ….sao lại quên người thân được…
Bố: Phong như vậy cũng tốt con hiểu ý bố chứ …Con tên gì
_Trần Hiểu Lam
_Đấy nhớ tên đấy
_Con bn tuổi
_21 tuổi ạ
_Tốt quá chỉ quên người quen còn mọi thứ vẫn nhớ…
Bác sỹ: Có thể điều trị trí nhớ sẽ phục hồi
Bố: K cần tôi muốn nó quên đi …Phong về cpi chúng ta sẽ chuyển nhà tất cả về con bé sẽ bị chôn vùi
_Con hiểu rồi…
Bố: Lam bố đi mua đồ cho con ăn rồi chúng ta đi nhé ,bố là bố của con…
_Vâng…đi đâu vậy ạ…sao con k nhớ ra bố
_À do con ngã nên trí não bh đang k ổn …sau này ổn thì tính sau…
_Dạ…
(N): Dương đang bế con ở sân
Dương: Mẹ về rồi bố bế con đi gặp mẹ nhé
Sữa
Phu Nhân:Bố con biết sẽ k vui đâu
_Con đã thoả thuận vs bố xong giờ làm gì đấy là vc của con…
_Con đối xử vs con bé Thảo như thế k đủ hay sao…( Duy gọi)
Duy: Này nhà Lam chuyển đi rồi tao thấy dán giấy bán nhà
_Hỏi mau…hỏi xem họ đi đâu lập tức ngay…( Dương chạy vội đi đến cổng nhà Lam khoá cổng)…
Duy: Tao gọi hỏi khắp nơi rồi bố cô ấy xin về hưu sớm …k ai biết họ đi đâu…
_Cô ấy sẽ không đi đâu …tao định sẽ nói hết sẽ đón cô ấy về sống cùng nhau…tao đã chờ đợi điều này 2 năm qua rồi….a …a ( Ngã quỵ) trước khi nắm lấy bàn tay em ,anh chẳng thể biết rằng cuộc đời mà anh đang sống ,lại có thể tươi đẹp đến vậy ( Hình ảnh Lam cười khi cứu Dương) chỉ cần thở nhẹ anh cũng muốn chạm tới em…tình yêu ấy khiến anh chẳng chút e dè…a cố gắng giữ tình yêu của mình…thật tốt biết mấy khi anh dc dõi theo em ,con tim anh rung động ngay cả khi em ghen tuông vô lý…anh thích những khoảnh khắc bình dị ấy…Duy làm ơn nói với cô ấy rằng tôi yêu cô ấy…tôi thật lòng yêu em…dù biết tình yêu tôi trao là đau đớn nhưng tôi yêu em…Duy làm ơn ( gào đến chảy nước mắt mũi xuống nền …mặt nổi gân đỏ vì nỗi đau) cô ấy …cô ấy mới chính là mối tình đầu…mối tình đầu …người con gái đầu tiên tôi yêu thật lòng…a …a ….a… cứu lấy trái tim tôi ai đó làm ơn…
Duy: Mây trời hãy để gió cuốn đi …quên cô ấy đi đó là điều tốt nhất…
Lam cười vui vẻ ngoài sân bay…
Bố: Chúng ta cpi có 1 cuộc sống mới nha con…
_Vâng bên đó con sẽ dc học hỏi nhiều hơn
Phong: Con bé này làm gì vui vậy…( Lam cười tươi)…hình ảnh Lam cười tươi còn Dương gục ngã bên cửa nhà Lam…người cười tươi quên mất kí ức còn người đau khổ ôm toàn bộ kí ưc trọn vẹn đang dằn vặt đến mức tan nát con tim từng chút một…
[]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN