Ê, Nhóc Cận, Em Chọn Ai? - Chương 27: Nấc Thang Cảm Xúc (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Ê, Nhóc Cận, Em Chọn Ai?


Chương 27: Nấc Thang Cảm Xúc (1)


Từ sau hôm đó nó ít gặp sáu anh hơn, một phần cũng là do bối rối, một phần cũng là do hiện tại nó có nhiều bài kiểm tra ghê cơ nên là hổng có rảnh a, hic hic …. Mà cũng phải nói đến vấn đề này nha, từ khi Nam vô đây học, “5HB” đã đổi sang thành “6HB” rồi…

“hừ, sao không đổi thành “6HD” luôn đi nhỉ?”- Nó bĩu môi.

*6HD: sáu hot dog a.. >.
Hơn nữa,lượng fan cũng đông đảo không kém 5 người kia, ây da, trai đẹp đúng là một thảm họa của mà…

(Hime-ka: sao chị nỡ nói vậy a, Hime mê trai đẹp mà….)

Đáng ra cuộc sống của nó chỉ lặng lẽ như vậy mà trôi qua, đến một ngày…

Nó nhận được tin nhắn từ Như:

” Ra sau trường đi”

Lúc đầu nó do dự định không ra, vì nó biết rồi nhà, Như là chị Hai của trường, eo ôi, mấy chị khóa trước bị chị ý hành hạ rõ khổ, sống không bằng chết…

Hơ, nghe đã thấy sợ rồi…

Nói là lúc đầu nó định không ra, nhưng chưa được 30 giây, nó đổi ý và liền đi về phía sau trường…

——

Tại đó…

Nó vừa huýt huýt sáo (Hime-ka: chị bỗng… thiệt yêu đời -.-) vừa dáo dác nhìn xung quanh có vẻ như để tìm bóng dáng của lũ Như…

Ụp…

Nó bỗng bị cái gì đó chùm vào mặt… ôi trời ơi, sao tối vậy nè…. Nó cố gắng vùng vẫy để có thể thoát ra khỏi cái bóng tối này ngay lập tức nhưng ý thức nó bị mất dần, có vẻ nó đã bị đánh ở sau gáy….

——zz

Vừa thức dậy, trước mắt nó là mấy thứ đồ cũ kĩ, lểnh khểnh, bụi bặm ….

-Ưm..ưm..

Đang định mở miệng hỏi xem có ai ở đây không, thì nó phát hiện ra nó bị bịt miệng, bị trói tay, trói chân.. ôi trời, sao không quấn toàn thân nó luôn đi (Hime-ka: Chị đang có ý tưởng muốn trở thành xác ướp a -.-)

Cố lục lọi đống kí ức trong đầu…

Nó nhớ là nó đã nhận được tin nhắn của Như nè, nó ra sau trường và rồi bị chụp mặt, bị đánh ngất…

Hmm… vậy thì …hmm

Vậy thì… là Như bắt cóc nó rồi !!

(Hime-ka: giờ chị mới biết sao? *sa mạc lời*)

Làm sao để thoát bây giờ đây?

Hôm nay ở cửa hàng truyện tranh sẽ ra truyện mới, nó muốn đọc a…

Cạch…

Cánh cửa mở ra, một cô gái bước vào, mang đầy vẻ kiêu ngạo, chảnh chọe..Đó là Như chứ ai vô đây nữa.

Như bước vào, theo sau là Ngọc và mấy đứa con gái khác..

-Ưm.. ưm..

Nó cố phát ngôn ra thành từ nhưng đương nhiên là không ăn thua rồi a. Như thấy vậy, ra ám hiệu cho Ngọc. Ngọc đến chỗ nó, tháo khăn bịt miệng của nó ra. Được thoát cái miệng, nó thở phù..

Hít hà..

hít hà…

– Nè nè, sao lại bắt tôi, sao lại trói cả người tôi như vậy? Hơn nữa, sao cô lại bịt miệng tôi bằng cái khăn rõ bẩn như thế, hừ, miệng tôi đầy bụi rồi nè, mà nhớ, lần sau nếu có trói tôi thì cô cuốn băng luôn cả người tôi luôn đi, trói thế này thật khó chịu!- Nó hếch mũi.

-…………………………..- Như, Ngọc cùng mấy đứa con gái khác.

-E hèm! Khụ!- Ngọc ho ho vài tiếng.

Xem ra lần trước tao cảnh cáo mày có vẻ vẫn chưa ăn thua gì nhỉ?- Như nhìn nó, trong đầu nghĩ: có phải lần trước cô đã quá nhẹ tay không?

-Tôi.. tôi vẫn nghe lời cô, không đến gần mấy người đó nữa mà!_ nó nói, chẳng phải mấy hôm nay nó đã không gặp mấy anh ý rồi sao?

– Mày đừng có nói dối nhé, nên nhớ: tụi tao luôn theo dõi mày đó! Đồ bốn mắt!- Ngọc hung hăng nói.

– Này, bốn mắt thì đã làm sao? Bốn mắt còn hơn hai mắt đấy! Cô muốn cũng không được đâu!!- Nó cãi lại.

-Tao thèm vào cái loại ấy, mày thử bỏ kính ra xem có nhìn thấy được gì hay không? *éo nhìn thấy gì rồi lại còn to mồm ! Hừ..-Ngọc tay chống nạnh, lườm lườm..

– Tôi nhìn thấy thì sao? Cô mất gì? Đối với tôi á, hai mắt là đồ lập dị!! ( Hime-ka: chị ơi, em hai mắt mà…-.-)-Nó trề môi.

– Lập dị cái đầu mày á, thích cãi nhau à? Chơi luôn!- Ngọc xắn tay áo.

– Ngọc, đừng quên mục đích của chúng ta, em đang làm phí thời gian đấy!- Như bình tĩnh nói. Ngọc đành đi ra đằng sau nhưng trước khi đi vẫn cố lườm nó lần cuối.

Xì!!

Tưởng nó sợ cái lườm ấy chắc? Nói cho mà biết nhé, ở nhà, nó bị mẹ lườm thành quen rồi. Trừ ai có ..ừm.. kỹ năng lườm cao siêu hơn mẹ nó, nó chẳng sợ bị ai lườm đâu!

Ha ha ha!!

Tự nhiên lúc này nó muốn cảm ơn mẹ nó thế nhỉ!?

– Như Ngọc đã nói, tụi tao luôn theo dõi từng hành động của mày, tao tưởng mày đã biết sợ rồi chứ. Không ngờ.. chậc , mày cũng có gan phết nhỉ?- Như

– A ha ha, chị cứ nói đùa, trên đời này ai mà chẳng có gan, đâu phải mình tôi, không có gan để chết à?- Nó cười trừ, vui vẻ trả lời. Điều này lại càng làm Như tức hơn, hừ được, đã thế à, đã không sợ cô như vậy sao, lần trước cô chỉ nói hiền như vậy, nhưng lần này thì đừng có mơ…

Để xem nó sẽ thế nào dưới tay cô…!

Nó sẽ phải hối hận khi không nghe lời cảnh cáo của cô, hừ, ai cũng phải nghe lời cô hết và nó , cũng chẳng ngoại lệ đâu!

Như nhếch môi…

Rồi cô ra hiệu cho mấy đứa con gái ở phía sau tiến lên, nó lùi dần về góc tường…

– Vậy thì.. để hôm nay tao xem mày có gan không nhé! Mấy đứa, lên!

Như nói rồi đi ra phía sau…

Tụi con gái đó tiến về phía nó và bắt đầu đánh , đạp, đấm nó. Đứa thì cầm gậy, đứa thì cầm…. chổi đánh nó, hơn nữa còn có cả thanh sắt nữa…

– A.. dừng lại.. dừng lại đi…

Nó yếu ớt rên lên. Biết vậy nó đã không to mồm rồi, giờ người nó dính đầy máu, máu của nó đấy, nó bị đánh như một con chó dưới chân Như, không chút thương tiếc…

Đau quá…

————-Hết C27———–

Hime-ka: ây da, chương này chỉ khổ chị Nhi nhà mình a…

– Hime biết có nhiều bạn đang mong chờ , muốn biết phần thân phận thật sự của nó, vậy thì không bao lâu nữa, khi hết chương này, các bạn sẽ biết được một phần lớn rồi đó!!

– Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN