Ê Nhóc! Em Thích Anh!
Chương 12 - Cô Gái Lạ
Mạc Đổng Quyên tức giận, giọng trở nên lạnh như băng.
“Cô ta là ai?”
“Cô ta tên là… Phan Ngọc Phương Vy.”
Nhâm Gia Tuệ trả lời.
“Phan Ngọc Phương Vy?”
“Phải!”
Cái tên này sao lại nghe quen đến như vậy! Có khi nào là… Mạc Đổng Quyên nhớ tới hình ảnh cô bạn thân với nụ cười toả sáng như thiên sứ, nhưng rồi lại nhanh chóng đá văng nó đi. Chuyện này thật không có khả năng! Cô ấy làm sao có thể xuất hiện ở đây? Đây chẳng phải là nơi cô ghét nhất sao? Mạc Đổng Quyên chắc mẩm với suy nghĩ của mình, sau đó không nói không rằng lôi từ trong cặp ra chiếc iPhone đời mới nhất, cắm tai nghe và bắt đầu nghe nhạc. Khuôn mặt vẫn như cũ không khởi sắc, trong tâm cũng xem Nhâm Gia Tuệ như không khí, không muốn nhắc đến. Cô đối với cô gái có tên giống hệt bạn cô là không có để ý. Khi nào cô gái đó xuất hiện, cô sẽ tính với cô ta sau.
Lý Kiều Ân nhìn thấy biểu hiện đó của Mạc Đổng Quyên, trong lòng lại vô cùng vui vẻ. Đúng như cô dự đoán, Mạc Đổng Quyên thật sự đã nổi giận. Lần này thì Phan Ngọc Phương Vy chết chắc rồi!
Mãi cho đến khi chuông reo vào học vang lên, Mạc Đổng Quyên vẫn không tháo tai nghe xuống, nhưng mắt lại dán lên bục giảng, ngắm nhìn nhất cử nhất động của Ngô Kiều Trinh. Sau khi nắm được đại khái tình hình, cô chính thức gục xuống bàn và nhắm mắt. Lịch sử lập lại, 2 ngày đầu đi dạy của Ngô Kiều Trinh đều có học sinh ngủ gục!
Ở một nơi khác
Ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua rèm cửa, từ bên ngoài nhẹ nhàng đi vào trong căn phòng gạch đen, khẽ nhảy nhót trên người cô gái có mái tóc đen tuyền. Cô gái nằm trên giường ngủ rất ngon, môi anh đào mím chặt, thần thái rất yên bình làm cho chàng trai nằm bên cạnh nhìn đến ngẩn ngơ. Cô quả thật rất đẹp! Cậu khẽ chạm nhẹ vào má non mềm của cô, nụ cười trên môi vô thức phác thảo một cách tuyệt mĩ.
Cô gái cảm nhận được có người chạm vào mình, đôi mắt xinh đẹp khẽ động, sau đó từ từ thích ứng với ánh sáng mặt trời. Chàng trai bên cạnh thấy vậy, đôi mắt ôn nhu cùng yêu thương nhìn cô, giọng nói cũng đầy sủng nịnh.
“Cô dậy rồi!”
Phương Vy nghe thấy giọng nói cùng khuôn mặt đó của Thiên Vương, bỗng chốc nổi hết cả gai óc. Cô có phải là bị hoa mắt rồi không? Người như tên nhóc này mà lại có thể lộ ra vẻ mặt đó ư? Thật làm cho người ta bất ngờ!
Phương Vy nhăn mặt, sau đó tình nguyện nghĩ nó là một cơn ác mộng rồi quay mặt sang chỗ khác, tiếp tục ngủ. Thiên Vương thấy hành động đó của cô cũng ý thức được hành động của mình, vội thu lại ánh mắt kia, bước xuống giường vệ sinh cá nhân.
Khi tiếng đóng cửa phòng vang lên, Phương Vy ngay lúc đó mở mắt. Đôi mắt đen láy của cô nhìn ra hướng cửa sổ sát đất, cảm nhận được những tia nắng yêu ớt chiếu vào, khuôn mặt cô liền khởi sắc. Tay nhẹ nhàng đặt chăn sang một bên, đôi chân trắng trẽo cũng chạm nhẹ xuống đất, lập tức cảm nhận được sự lạnh lẽo của gạch men. Cô từng bước đi đến bên cửa sổ, tay dứt khoát kéo rèm cửa ra. Ánh nắng mặt trời từ bên ngoài mạnh mẽ chiếu vào. Thật ấm áp, thật chói chang!
Phương Vy thích thú mở cửa ra, chân trần bước từng bước đến bên ban công. Những chú chim nhỏ nghe thấy tiếng động liền bay mất, đậu trên cành anh đào trước cửa. Cô đưa ánh mắt nhìn chúng, mũi ngửi được hương thơm của những loài hoa bên dưới, tâm tình buổi sáng cũng không đến nỗi tệ.
Đang mãi cảm nhận không khí buổi sáng, tiếng cửa phòng lại một lần nữa vang lên, Phương Vy theo phản xạ quay đầu lại. Đập ngay vào mắt cô chính là cô gái có mái tóc màu đỏ chói. Tuy rất không thuận mắt nhưng nó lại khiến cho cô gái có vẻ dịu dàng và thuần khiết hơn. Khuôn mặt cô ta nhìn cô đầy lạnh lùng xen lẫn tức giận. Thật đáng tiếc! Chắc có lẽ lại là ‘tình địch’ của cô nữa chứ gì!
“Cô là ai?”
Phương Vy còn chưa kịp hỏi cô gái kia câu đó thì cô ta đã lên tiếng trước. Xét về ngoại hình, cô ta không mặc đồng phục của người hầu, tóc cũng rất đặc biệt. Cô nhớ trong đám người hầu mà cô gặp hôm mới đến đây không có ai nhuộm màu tóc nổi như vậy cả, ngay cả quần áo của cô ta cũng rất chỉnh tề, đều là hàng cao cấp. Cho nên, cô có thể chắc chắn một trăm phần trăm cô gái này không phải là người hầu trong biệt thự.
“Tôi phải hỏi cô câu đó mới đúng.”
Phương Vy trước giờ không thích tự khai danh tính của mình với người lạ, trừ một số trường hợp đặc biệt bắt buộc.
“Cô có biết mình đang ở đâu không?”
Cô gái kia vẫn tiếp tục hỏi, ánh mắt lạnh lùng nhìn không ra suy nghĩ của cô ta.
“Phòng Thiên Vương.”
Phương Vy trả lời ngắn gọn.
“Thế cô có biết cậu ấy rất ghét người lạ vào phòng mình không?”
Rất ghét người lạ vào phòng? Thế cô đang đứng ở đâu?
“Không lý nào! Nó còn bày mưu tính kế để tôi ngủ chung với nó. Làm sao có thể như cô nói được?”
“Thiên Vương bày mưu?”
Cô gái không tin hỏi ngược lại, trong lòng cô ta bắt đầu hoảng sợ. Thiên Vương chắc chắn không làm như vậy! Cô tin là như thế!
“Phải!”
Phương Vy dứt khoát trả lời, nghe không ra nửa câu giả dối.
“Cậu ấy trước giờ không bao giờ phá vỡ quy tắc của mình. Có phải cô nói dối không?”
Haizzz… Sự thật luôn luôn phũ phàng, cô bạn ạ!
“Nếu như cô không tin có thể trực tiếp hỏi nó.”
“Cô…”
“Mịch Ân!”
Cô gái kia chưa kịp nói trọn vẹn câu thì đã bị bác quản gia ngăn lại. Bác ấy nắm chặt tay cô ta, khuôn mặt vô cùng lo lắng xen lẫn thở dốc vì phải chạy từ dưới lầu lên phòng Thiên Vương.
“Cô Phương Vy, xin lỗi cô! Con bé đã làm phiền cô rồi!”
“Ba…”
“Con im ngay cho ta!”
Lần này bác Dương dùng thái độ cứng rắn hơn để mắng cô nàng Mịch Ân kia.
Phương Vy đứng bên ngoài cũng hiểu được đại khái quan hệ của bọn họ. Hình như cô gái có mái tóc màu đỏ mà bác Dương gọi là Mịch Ân kia chính là con gái ông. Hai người kẻ muốn nói, người không cho dường như đang giấu cô điều gì đó.
“Không sao đâu bác!”
Phương Vy nở nụ cười cho qua. Bác Dương cũng gượng gạo cười lại rồi kéo con gái bỏ đi. Cô gái dường như rất tức giận, hận không thể đẩy ông ra mà hỏi cho rõ mọi chuyện.
Cánh cửa phòng được nhẹ nhàng đóng lại, tiếng ồn ào bên ngoài cũng dần biến mất, trả lại sự yên tĩnh cho căn phòng.
Rốt cuộc tâm trạng vui vẻ của Phương Vy cũng bị phá mất. Cô chán nản bước vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, sau đó thay một bộ đồ nhẹ nhàng, thoải mái. Tóc đen tuỳ ý xoã ra đến giữa lưng. Trông cô bây giờ vừa đơn giản lại vừa xinh đẹp.
Bước đến phòng ăn, đập ngay vào mắt Phương Vy chính là chiếc bàn dài trống trơn không một bóng người. Nhìn thấy có người đi ngang, Phương Vy liền kéo lại hỏi.
“Mọi người ăn xong hết rồi sao?”
“Dạ không! Còn cậu chủ đang ngồi ở ngoài vườn đợi cô đấy ạ!”
Chị người hầu trả lời, sau đó đi làm tiếp công việc của mình. Phương Vy nhận được câu trả lời của chị ta cũng ra ngoài vườn tìm Thiên Vương. Khi vừa nhìn thấy cậu cùng đồ ăn trên bàn, Phương Vy liền nhanh nhẹn chạy đến, ngồi vào bàn ăn. Miệng vừa nuốt xuống một miếng, liền cất tiếng.
“Bác Dương có con gái sao?”
Khuôn mặt Thiên Vương hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng nhanh chóng được cậu cất vào, ánh mắt trở lại lạnh lùng như cũ.
“Sao cô biết?”
Vậy là cậu thừa nhận rồi!
“Lúc nãy cô ta lên phòng nói cái gì mà em rất ghét người lạ vào phòng rồi còn khuôn mặt rất giận dữ của cô ta nữa. Hai đứa rất thân nhau sao?”
Phương Vy đem chuyện lúc nãy thành thật kể, mắt chăm chú nhìn biểu hiện của Thiên Vương. Cậu không nói gì, mắt cụp xuống. Cô ấy về rồi! Rồi cô sẽ biết tất cả mọi chuyện, nhưng như vậy cũng tốt. Dứt ra càng sớm sẽ không phải đau khổ nhiều. Như vậy đối với cô có lợi chứ không có hại! Thiên Vương nghĩ, rồi nâng tách trà lên, uống một ngụm. Phương Vy nhìn ra trong ánh mắt của Thiên Vương là một mớ hỗn độn, vừa đau lòng nhưng cũng đầy thương cảm. Cậu… Là có tình cảm với cô gái kia sao?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Ba! Tại sao người lại kéo con đi? Con muốn hỏi rõ ràng mọi chuyện! Cô gái kia là ai? Tại sao lại ở trong phòng của Vương?”
Dương Mịch Ân lớn tiếng, trong mắt là giận dữ cùng khuất ức. Bác Dương khuôn mặt đã dịu dàng đi nhiều. Ông nhẹ nhàng nói với con gái.
“Con nghe ta nói, cũng đừng có quá đau lòng. Cô gái kia chính là vị hôn thê của cậu Thiên Vương. Cô ta đã chuyển đến đây được ba ngày rồi!”
Quả nhiên sau khi nghe ông nói, Dương Mịch Ân lại càng biểu cảm thái quá hơn. Cô dường như hét lên.
“Vị hôn thê của Vương? Làm sao có thể? Con chỉ mới vừa đi có một tháng mà cậu ấy đã có vị hôn thê! Họ gặp nhau khi nào? Đính hôn khi nào? Tại sao con không biết gì cả?”
Bác Dương biết con gái mình sẽ phản ứng như vậy nên cũng rất bình tĩnh nắm lấy tay cô, giọng ôn tồn.
“Ta nghe bà chủ nói họ đã đính hôn từ khi còn nhỏ, đợi cô ta lớn thì sẽ rước về nhà chúng ta. Và sẽ chính thức cử hành hôn lễ khi cậu Thiên Vương đủ mười tám tuổi. Mặc dù là hôn nhân sắp đặt nhưng Thiên Vương cậu ấy đối với cô ta rất tốt. Ngay sau khi con đi một ngày, cậu ấy liền cho người tất bật chuẩn bị từ trong ra ngoài. Nào là mua quần áo, trang trí lại phòng óc,.. rồi còn cả cái vườn hoa bên ngoài nữa. Ta thấy cậu ấy dường như hận không thể đem cả thế giới đặt dưới chân cô ta!”
Bác Dương muốn làm cho cô bình tĩnh, rốt cuộc lại càng chọc tức Dương Mịch Ân hơn. Đôi lông mày xinh đẹp của cô nhăn lại, trong lòng cô rất đau đớn. Tại sao lại như vậy? Tại sao cậu ấy đối với cô gái kia đều nguyện làm tất cả, ngay cả quy tắc của mình cũng không ngần ngại mà phá vỡ. Còn đối với cô lớn lắm cũng chỉ là một sợi dây chuyền có quyền lực. Cô không cần nó! Thứ cô cần là cậu kia mà! Tại sao cậu lại làm như vậy?
Dương Mịch Ân đôi mắt trống rỗng, phủ một tầng sương mờ làm cho bác Dương bên cạnh cũng rất đau lòng. Từ khi nào con gái ông lại yêu cậu chủ của mình như vậy?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!