Ê Nhóc! Em Thích Anh!
Chương 22 - Ăn Chơi
“Ai đó?”
Thiên Vương từ nãy đến giờ lắng nghe cô nói điện thoại, đại khái cũng hiểu được cô đã trao đổi những gì. Cậu chỉ muốn biết cô sẽ đi đâu và ai sẽ đón cô như cô đã nói mà thôi.
“Đổng Quyên! Nó rủ chị đi chơi, lát nữa sẽ qua rước.”
Phương Vy tóm tắt nội dung cuộc đối thoại trong vòng vài câu, sau đó đứng lên, tính đi lên lầu.
“Cô không được đi!”
Thiên Vương chợt lớn tiếng. Bất cứ ai đi với cô cũng được nhưng riêng Mạc Đổng Quyên đó thì không, bởi vì cậu biết cô ta rất phức tạp. Chỗ cô ta vui chơi tuyệt đối không phải là những chỗ bình thường mà Phương Vy có thể đến. Biết đâu được cô ta sẽ lôi kéo cô gái của cậu vào quán bar rồi làm chuyện bậy bạ thì sao? Việc đó trong khả năng của cô ta mà!
Phương Vy nghe cậu gọi, liền dừng lại mọi hàng động, quay đầu thắc mắc.
“Tại sao?”
“Vì tôi không muốn cô đi.”
Thiên Vương nhẹ nhàng trả lời, ánh mắt cậu nhìn cô đầy cương quyết. Nhưng Dương Mịch Ân hiểu, cậu lo cho Phương Vy nên mới bày ra bộ mặt đó. So với cô ta, cô chưa từng được nhận sự lo lắng đó từ cậu.
“Em lấy quyền gì mà muốn với không muốn? Chị muốn đi đâu là quyền của chị chứ!”
Phương Vy sửng cồ. Cô đã nói cho nó nghe là may lắm rồi, giờ lại còn không cho cô đi, nó nghĩ nó là ai?
“Tôi biết rõ con người cô ta hơn cô.”
Thiên Vương vẫn bình tĩnh nói.
“Biết rõ? Rõ như thế nào?”
“Cô ta có thể lấy cô làm công cụ cho cô ta.”
“Công cụ? Chị có cái gì để nó lợi dụng chứ?”
Cậu nói thật nực cười.
“Rồi sẽ có lúc thôi!”
“Có em mới lấy chị làm công cụ cho mình á!”
Phương Vy thôi không tranh chấp với Thiên Vương nữa, tức giận đi thẳng lên lầu. Cô không muốn mất thời gian để cãi nhau với thằng nhóc như nó. Với lại nó cũng không là gì của cô, nó không có quyền can thiệp vào việc cô muốn làm!
“Sao cậu lại ngăn cô ấy lại?”
Lúc này Dương Mịch Ân mới lên tiếng.
“Chẳng lẽ cô không biết cô ta là ai sao?”
Nói rồi ném cho cô ánh mắt lạnh lùng, sau đó cũng đi lên lầu. Dương Mịch Ân nhìn theo bóng lưng cậu, cậu thật sự đã cách cô quá xa rồi. Cô phải tiêu diệt cái thứ tạo nên khoảng cách đó! Cô ta càng làm trò, Thiên Vương lại càng tiến đến gần cô ta hơn. Nhưng cô thì lại không muốn điều đó xảy ra một chút nào! Cậu ấy nhất định phải là của cô!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tiếng nước chảy siết trong phòng tắm ngay lập tức bắt tai người nghe. Là tắm vội, nhưng khi bước ra lại ngào ngạt hương thơm của hoa oải hương, làm cho chàng trai kia nhìn đến mê mẩn. Mê mẩn không chỉ vì mùi hương của cô mà mê mẩn luôn cả vẻ đẹp thanh thoát của cô. Trên người cô chỉ mặc một bộ váy hết sức bình thường, nhưng nhìn vào chẳng khác gì một món đồ cao cấp. Cô vốn dĩ rất xinh đẹp! Nhưng chuyện nào ra chuyện đó. Đẹp, không mua chuộc được cậu! – Thiên Vương nghĩ chắc nịch.
“Tôi đã nói cô không được đi rồi mà!”
Phương Vy đang chăm chú nhìn mình trên gương, liền bị lời nói của Thiên Vương bắt phải quay sang hướng khác.
“Chị cũng đã nói rồi, chị muốn làm gì là quyền của chị!”
“Tôi không cho cô đi!”
“Chị cứ đi đấy!”
Phương Vy cầm cái ví ở trên bàn, đi vòng qua Thiên Vương đến cửa phòng. Thiên Vương đương nhiên không chấp nhận, rất nhanh chân đứng chặn ở trước mặt, chặn đường cô.
“Tránh ra!”
Phương Vy ngước lên nhìn cậu, cậu không trả lời, cô liền dùng chân giẫm mạnh vào đôi chân trần của cậu, làm cho ai kia đau đến độ phải nhảy cẫng lên.
“Cho chừa!”
Tinh nghịch lè lưỡi chọc quê Thiên Vương một cái, sau đó cô chạy thật nhanh xuống dưới lầu. Vừa lúc đó Mạc Đổng Quyên cũng lái xe đến trước cổng nhà, Phương Vy không ngần ngại liền leo lên ngồi. Tất cả chỉ trải qua trong vòng vài giây, ngắn như lời văn đã viết.
“Sao mày chạy như ma đuổi thế?”
Mạc Đổng Quyên thắc mắc hỏi.
“Chạy đi!”
Phương Vy nhìn ra cửa xe, thúc giục Mạc Đổng Quyên. Mạc Đổng Quyên nghe theo cô, nhanh chóng đạp ga chạy đi.
“Chuyện gì thế?”
Mạc Đổng Quyên quay sang Phương Vy ở ghế phụ, hỏi.
“Trốn thoát thành công!”
“Trốn thoát thành công? Nó không cho mày đi chơi luôn à?”
Mạc Đổng Quyên nhếch mép cười. Cô không khỏi đoán ra được chuyện này.
“Nó nói nó hiểu mày hơn tao.”
“Thế à?”
“Ừm hứ!”
Phương Vy cười.
“Thế thì nó không hiểu mày hơn tao rồi!”
Nói xong, hai cô gái lại phá lên cười. Thật không có gì điên hơn khi hai con bạn sáp lại gần nhau cả!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Do lâu ngày mới gặp lại nên Phương Vy và Mạc Đổng Quyên quyết định sẽ đi chơi hết ngày hôm nay. Bọn họ đi từ siêu thị đến nhà hàng cao cấp, rồi lại đi spa và thẩm mĩ viện. Nói chung là cái gì dành cho con gái bọn họ đều thử qua cả, không sót bất cứ cái gì.
Tối
Khoảng thời gian này thường là lúc cuộc chơi kết thúc, nhưng không! Đây mới là lúc cuộc chơi bắt đầu!
Glamo Bar
Tiếng nhạc xập xình, mùi thuốc lá, rượu hảo hạng hoà cùng với hương nước hoa đặc trưng gay gắt của phụ nữ, làm nên một khung cảnh vừa phức tạp mà cũng đầy cám dỗ. Vũ công trên sân khấu, nữ nhân viên bồi bàn hay bất cứ ai là nhân viên nữ trong quán đều ăn mặc hở hang, loã lồ, ngay cả những cô gái đến đây vui chơi cũng ăn mặc không nhiều vải hơn là mấy. Điều đó là hoàn toàn bình thường, vì đây là quán bar nổi tiếng nhất thành phố, chốn vui chơi hàng đầu của giới xã hội đen.
Ở một nơi gần sân khấu, có một bàn rượu rất vui vẻ, dường như ngày nào bọn họ cũng đến đây tụ họp, vui chơi. Trên bàn bày không biết bao nhiêu là ly và rượu, có cả gạt tàn thuốc nữa. Thật chả khác gì những bàn khác!
Từ bên ngoài, hai cô gái có tướng mạo xinh đẹp bước vào. Một cô mặc quần dài bó sát và áo cup ngực bằng da, lộ ra phần ngực phập phồng quyến rũ, làn da trắng mịn không tì vết. Cô còn lại cũng mặc tương tự như vậy, nhưng bên ngoài lại khoác thêm một chiếc áo gai cực chất. Tất cả làm nên hai con người vừa dân chơi nhưng lại nổi bật hơn những người khác, khiến cho cánh đàn ông trong quán nhìn đến không rời mắt.
Một cô gái trong số những người ngồi ở chiếc bàn gần sân khấu nhìn thấy bọn họ, liền vẫy tay gọi lớn.
“V(*)!”
Cô gái mặc áo cup nghe thấy có người gọi mình, liền đảo mắt xung quanh để tìm người đó. Rốt cuộc nhìn ra được một cô gái có mái tóc nhuộm tím phân nửa đang vẫy tay gọi mình. Trên người cô ta là một bộ đồ cũng bằng da nhưng là quần shoot, áo ngắn hở rốn đầy táo bạo. Cô nhìn thấy cô ta cũng vẫy tay đáp trả rồi không nhanh không chậm kéo cô gái mặc áo khoác gai cùng đến chiếc bàn đó chào hỏi.
Cô gái có mái tóc tím kia nhìn thấy Phương Vy đi lại, liền dang hai tay ra ôm choàng lấy cô, tỏ vẻ thân thiết.
“V! Lâu rồi không gặp!”
“Lâu rồi không gặp!”
Phương Vy cũng đưa một tay lên vuốt nhẹ lưng cô ta rồi buông ra, khuôn mặt trét đầy son phấn tỉ mỉ của cô nở một nụ cười, làm lộ ra những chiếc răng trắng sứ xinh đẹp.
“Đây là…”
Cô gái chỉ đến Mạc Đổng Quyên ở bên cạnh, ý bảo giới thiệu.
“Q(*) – bạn V.”
Mạc Đổng Quyên tự giới thiệu. Đây là lần đầu tiên cô đi chơi cùng với nhóm bạn của Phương Vy, cũng nên cởi mở một chút.
“Tôi là Rose, cũng là bạn của cô ấy! Rất vui được làm quen!”
Rose chìa tay ra muốn bắt tay với Mạc Đổng Quyên. Mạc Đổng Quyên cũng không ích kỉ liền giơ tay ra nắm lấy tay cô và nở một nụ cười đầy thân thiện. Thế là làm quen được thêm một người.
(*): Biệt danh, dùng để thay thế tên thật, không muốn tiết lộ.
“Đây! Đây! Đây! Nhân dịp V quay trở lại với chúng ta và có thêm sự xuất hiện của Q, chúng ta hãy nâng ly chúc mừng! Trăm phần trăm!”
Rose nâng ly rượu trước mặt lên cao, những người khác cùng Phương Vy và Mạc Đổng Quyên cũng nâng ly lên. Tiếng ly thuỷ tinh va chạm lốc chốc hoà cùng với tiếng cười vui vẻ của cả nam và nữ, làm cho những người xung quanh phải chú ý.
“V, cô còn nhớ tôi chứ?”
Một chàng trai để tóc dài đến vai được cột gọn lại, anh ta nâng ly rượu lên, hướng đến Phương Vy và nở một nụ cười đúng chuẩn nha khoa. Thật soái ca!
Phương Vy nhìn anh ta, đôi mắt lập tức trở nên sáng hơn, miệng nở một nụ cười thật tươi.
“Làm sao tôi có thể quên anh được!”
“Còn anh ta thì nhớ cô đến phát điên luôn đấy, V à!”
Một chàng trai khác lên tiếng. Cả bọn nghe thấy liền cười vang. Phương Vy đưa khuôn mặt như không hiểu gì ra, nói.
“Cười gì chứ?”
“Anh ta nhớ cô thật đó!”
Rose cũng khẳng định. Phương Vy chỉ cười cười rồi nâng ly rượu lên, uống cạn. Anh chàng bị chọc chính là Ron. Cô và anh ta tình cờ quen nhau vào một lần cũng đi chơi đêm như thế này. Anh ta thì nhẹ nhàng nhưng rất chịu chơi. Cô lại là cô gái lạnh lùng không chịu thua thiệt. Cho nên lần đó, bất chấp giới tính và độ nguy hiểm, cô cùng anh ta đã thi uống rượu một phen. Kết quả, cô và anh ta gục cùng một lúc, chả biết ai thắng ai thua. Bây giờ nhắc lại chuyện đó, hai người chỉ cười cười rồi thôi. Cũng như lúc nãy, gặp lại nhau chỉ đơn giản chào hỏi mấy câu xã giao như người quen biết.
Cả nhóm đang vui vẻ với sự quay trở lại của người bạn lâu ngày không gặp. Tiếng nói cười, tiếng hò reo trước khi uống rượu cũng theo đó mà tăng lên, làm cho không khí trong bàn trở nên thân thiết và vui vẻ hơn.
“Rose!”
Một người đàn ông vạm vỡ, trên người xâm kín mít không biết bao nhiêu là hình long phụng bay lượn. Hắn đứng ở trước bàn, nở một nụ cười nham nhở như mấy tên say rượu, gọi Rose ra.
Cả nhóm nhìn thấy hắn liền im bặt. Không ai là không biết đến hắn, một tên đại ca độc ác và tàn nhẫn. Nếu ai không chiều theo ý hắn thì quan tài cũng không cần tính, đã có hắn chuẩn bị sẵn rồi. Chỉ có Rose là người tiếp xúc với hắn lâu nhất mà chưa từng bị thương tích gì, cô ấy cũng thật khéo léo!
Rose nhìn thấy hắn liền đứng dậy đi đến bên cạnh, nở nụ cười chuyên nghiệp cứng nhắc, lễ phép chào hỏi.
“Di Cửu!”
Một cái tên được gọi lên, mọi người đều phải tránh xa. Tránh xa không phải vì thật tình nể hắn, mà tránh xa vì cái tính bệnh hoạn, tàn nhẫn của hắn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!